Bố mẹ tôi yên nghỉ ở một nơi tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Tôi mua vài loại trái cây và món ăn họ thích lúc sinh thời, sau khi đưa Hứa Nhân Ninh đến chân núi, tôi hỏi: "Chị đi được không?"
Hứa Nhân Ninh gật đầu tỏ ý không sao.
Thế là chúng tôi cùng sóng bước, chậm rãi đi về trước trên con đường nhỏ cây cối xanh um. Đi được một lúc, bỗng dưng Hứa Nhân Ninh mở miệng: "Tuần này em sẽ đến TESS phỏng vấn à?"
"Vâng, thật ra em không tự tin lắm nhưng em sẽ làm hết khả năng."
"TESS là một một nơi rất phù hợp để rèn luyện, dù gian khổ nhưng em có thể học hỏi được rất nhiều thứ." Hứa Nhân Ninh nhìn về trước, như thể nhớ ra điều gì nên nói thêm: "Chị tìm được ý nghĩa cuộc sống ở đấy, nhất định em cũng sẽ tìm được một thứ thuộc về mình."
"Em sẽ cố hết sức."
Hứa Nhân Ninh nhoẻn cười, "Chị biết. Em nói xem bố mẹ em có thích chị không?"
Tôi dừng lại, cười rạng rỡ, "Tất nhiên họ sẽ thích người em thích. Hơn nữa, so với chuyện này... em lo lắng về phản ứng của Duy Duy hơn."
Dường như Hứa Nhân Ninh không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ im lặng mỉm cười. Nếu chúng tôi ở bên nhau thì lẽ tất nhiên Duy Duy sẽ biết, nhưng cô bé có hiểu hay không, và sau đó có vì thế mà tổn thương hay không thì chúng tôi không thể nào lường trước được.
Với Hứa Dục Duy thì tôi là người chị rất thân thiết, nhưng không thể thay thế vai trò "người cha", và tôi cũng không có ý định này.
Tôi muốn yêu đứa bé này theo cách của mình, bất kể tôi đóng vai trò gì trong cuộc đời của em.
Về điểm này, suy nghĩ của tôi cũng giống Hứa Nhân Ninh.
Trước khi kịp nhận ra thì chúng tôi đã đến trước nghĩa trang. Tôi và Hứa Nhân Ninh nhìn nhau mỉm cười, mười ngón đan chặt, nhẹ bước vào trong.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá lưu lại những đốm sáng mờ ảo đan xen, đung đưa trong từng cơn gió thoảng. Chúng tôi đi xuyên qua từng quầng sáng vỡ vụn, bước qua thăng trầm thời gian, đi về thành phố bình minh, nơi có ban mai rực rỡ ——
"Hình như em đã bắt đầu thích cái tên của mình rồi."
Đứng trước mộ phần, Hứa Nhân Ninh nghi hoặc nhìn tôi rồi lặng yên nghe tôi nói tiếp.
"Khi bố mẹ vừa qua đời, em chống đối mọi thứ xung quanh mình, kể cả cái tên họ để lại cho em. Lúc đấy, em nhìn tên mình thầm nghĩ, họ chẳng để lại gì cho em cả, bỏ em mà đi, để em côi cút tiếp tục cuộc sống lang thang lay lất như vậy."
"Lê Thần..."
"Nhưng chị biết không? Khi xem tranh của chị, em chợt nhận ra rằng mình luôn được chúc phúc mà chẳng hề hay biết."
Hương thơm quẩn quanh, cái ôm ấm áp từ phía sau sưởi ấm lòng tôi. Tay tôi đặt nhẹ lên bàn tay trên eo mình, chăm chú nhìn ngôi mộ trước mắt, tôi muốn nói cho họ biết rằng đối với tôi bây giờ đã không còn quá quan trọng.
Với tôi bây giờ, mọi thứ đều ổn.
"Chị muốn nói vài lời với bố mẹ em." Lời thì thầm của Hứa Nhân Ninh khiến tai tôi nhột nhạt, tôi gật đầu đi qua một bên, nhường lại không gian cho họ.
Tôi không biết Hứa Nhân Ninh muốn nói gì với bố mẹ tôi, chỉ biết rằng có thể được yêu Hứa Nhân Ninh đã là chuyện quá tuyệt vời.
Hứa Nhân Ninh ngồi quỳ trước bia mộ, lẩm nhẩm một lúc trước khi chắp tay hành lễ, đi về phía tôi rồi dang tay ôm lấy tôi.
"Chị nói gì thế?" Tôi hiếu kì hỏi.
Hứa Nhân Ninh cong môi cười, "Chị nói với họ rằng chị muốn chăm sóc em cả đời."
Tôi bật cười, nắm tay chị chậm rãi xuống núi. Trên đường đi, tôi hỏi về cuộc sống hai năm qua của chị ở Vũ Hán, nhờ thế mới biết chị đã mua một căn nhà ở đó.
"Thật ra chị chưa từng nghĩ mình có thể trở về..." Hứa Nhân Ninh dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngày đấy chị dứt áo ra đi như vậy tất nhiên là đến Vũ Hán với tâm thế cắt hết đường lùi của mình, trở về lần này cũng chỉ định ở vài ngày mà thôi... Nhưng những giả thiết kia đã hoàn toàn không còn giá trị khi gặp lại em."
Tôi biết Hứa Nhân Ninh nói thật lòng, thật sự chị đã hạ quyết tâm không trở lại nữa, quyết định định cư lâu dài tại Vũ Hán.
Tôi không khỏi đắn đo về định hướng tương lai.
Dường như Hứa Nhân Ninh cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn của tôi, chị dừng bước, vừa lau mồ hôi vừa nghiêm túc nói: "Lê Thần, đừng vì chị mà dao động, nếu em đã quyết định thì cứ tiến bước về trước, đừng ngoái đầu nhìn lại."
Tôi nhìn Hứa Nhân Ninh luôn lý trí, quyết đoán mà lòng ngổn ngang trăm mối, yếu ớt nói: "Em sẽ suy nghĩ..."
Hứa Nhân Ninh thở dài, im lặng bước đi. Tôi đuổi theo, nhưng khi tôi muốn gọi chị lại thì thấy chị lao về phía trước ——
Chuyện chỉ trong chớp mắt.
"Hứa Nhân Ninh!"
Tôi kinh hoảng gọi to, nhìn chị trượt chân về trước rồi lăn mấy vòng trên sườn dốc. Tôi không kịp suy nghĩ lao theo, ôm lấy cơ thể mỏng manh của chị vào lòng bảo vệ, cho đến khi lưng tôi đâm mạnh vào thân cây mới dừng lại.
Tôi nghiến răng vì đau, xương cốt toàn thân rã rời. Tôi hoảng loạn gọi chị, nhưng Hứa Nhân Ninh trầy xước khắp người không chút động đậy, dù tôi có lay thế nào chị cũng không phản ứng, đã ngất đi. Tôi run lẩy bẩy gọi xe cấp cứu rồi nằm đó không thể nhúc nhích.
Trong cơn sợ hãi, đầu óc tôi trống rỗng, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi chỉ mong xe cấp cứu có thể nhanh chóng tới đây, đưa Hứa Nhân Ninh đi cấp cứu.
Và tôi cũng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc tận mắt nhìn nhân viên y tế đưa Hứa Nhân Ninh lên xe, tôi thật sự không chịu được nữa, nhắm hai mắt lại, ý thức rơi vào bóng tối.
Lần nữa mở mắt, tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.
Tôi mơ màng mở mắt ra, thấy trần nhà trắng tinh và cách bài trí xa lạ, hạ tầm mắt, nhìn cánh tay đang bị cắm kim, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Ký ức trống rỗng dần tràn về, tôi hoảng loạn bật dậy đi tìm Hứa Nhân Ninh, đúng lúc bức màn được vén lên, ánh mắt lo lắng của Lương Mộ Hi đối diện với tôi.
"Lê Thần! Em đừng lộn xộn!" Chị ta vội đè vai tôi, "Trước khi truyền dịch xong thì không được đi đâu hết!"
"Hứa Nhân Ninh đâu? Chị ấy đâu rồi?" Vừa cử động toàn thân đã đau buốt, tôi cắn răng hỏi: "Chị ấy có ổn không?"
"Lê Thần, hít sâu, trước tiên bình tĩnh lại."
Nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Lương Mộ Hi, sự xốc nổi trong tôi dần dịu xuống. Chị ta buông tay tôi, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, thở dài nói: "Những vết trầy xước trên người em đều đã được khử trùng, không quá đáng ngại, còn truyền dịch là vì em bị cảm nắng nhẹ, vì vậy nên ngoan ngoãn truyền cho xong đi."
"Hứa Nhân Ninh đâu?"
Lương Mộ Hi im lặng một lúc, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Những việc xảy ra trước đấy em nhớ được bao nhiêu?"
Tôi vừa hồi tưởng vừa kể rõ mọi chuyện, sắc mặt chị ta ngày càng nghiêm túc.
Trầm ngâm hồi lâu, chị ta mới nói: "Xin lỗi."
Tôi sững sờ.
"Chị... đã hứa với Nhân Ninh không nói cho em biết tình trạng sức khoẻ của cô ấy, thật ra không lạc quan như vậy."
Tim tôi lỡ một nhịp, sống lưng lạnh toát.
"Nhưng chị nghĩ, chị phải, chị phải thất hứa với cô ấy." Lương Mộ Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, "Ở Vũ Hán, Nhân Ninh chỉ có hiện tượng run tay nhẹ, bọn chị đều không để ý lắm, nghĩ rằng do cô ấy lao lực quá mà thôi."
Đôi tay siết chặt của Lương Mộ Hi khẽ run lên, trên mặt ngập tràn sự hối hận và không cam lòng, giọng chị ta khàn đi: "Chị nên sớm nhận ra... nhưng chị lại không. Sau một loạt kiểm tra mới chẩn đoán được hội chứng rễ thần kinh tuỷ cổ. Giai đoạn ban đầu rất bình thường, nhưng làm việc quá sức lâu ngày sẽ xuất hiện triệu chứng vai gáy tê cứng, đau lưng, đau đầu nhẹ..."
Càng nghe lòng tôi càng lạnh.
Tôi run rẩy hỏi: "Vậy nếu tình trạng nghiêm trọng nhất thì sẽ thế nào?"
Lương Mộ Hi cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay vài giây mới chậm chạp ngước lên, lắc đầu, "Mới vừa rồi, chị phát hiện ra rằng chẩn đoán trước đó là một chẩn đoán sai."
Tôi ngẩn ra.
"Căn bệnh Nhân Ninh mắc phải là ALS (Bệnh xơ cứng teo cơ một bên) hay thường được gọi là... bệnh teo cơ(*)."
Khoảnh khắc đó, tim tôi như ngừng đập.
(*Hội chứng ALS hay còn gọi là Bệnh xơ cứng teo cơ một bên là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Người bệnh ban đầu gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở thành tàn tật, đến cuối cùng, cơ hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.)