Sự chờ đợi không biết điểm cuối dài đằng đẵng.
Trước khi đưa dì vào phòng phẫu thuật, tôi nắm tay bà thật chặt. Bà đưa tay vuốt ve mắt tôi, lo lắng hỏi: "Con ngủ không ngon à? Hay bệnh dị ứng lại tái phát..."
Rõ ràng người nên lo lắng nhất là chính mình, nhưng bà hoàn toàn chẳng để ý bản thân mà chỉ chú tâm vào tôi, điều này thật khiến tôi dở khóc dở cười, chẳng biết nên giận bà không quan tâm bản thân, hay vui mừng vì bà lo lắng cho tôi.
Khi buông tay dì, lòng tôi chợt chùng xuống.
Tôi trơ mắt nhìn bà được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn mình chỉ có thể đứng ngây ngẩn chờ đợi bên ngoài, lúc này tôi rất hận sự bất lực của mình. Một đôi giày lọt vào tầm mắt rũ xuống của tôi, vừa ngẩng đầu đã bị một chai nước ấm áp vào má, kèm theo nụ cười mỉm của Hứa Nhân Ninh: "Uống chút nhé."
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, rồi từ từ dời tầm mắt: "Em có mang nước theo, chị giữ lại uống đi." Khoé mắt hiện lên vẻ cứng đờ của chị, cuối cùng chậm rãi thu lại đồ uống.
Hứa Nhân Ninh ngồi xuống cách tôi một khoảng, khoanh hai tay trước ngực không nói lời nào.
Thật ra tôi biết Hứa Nhân Ninh cũng không dễ chịu. Chỉ là khi nhìn thấy chị ấy, tôi sẽ nhớ đến cuộc trò chuyện hôm qua của họ, tim như bị xé nát. Ban đêm, khi liên tục lặp đi lặp lại lời thú nhận của Hứa Nhân Ninh, tôi có cảm giác như bị hàng vạn con kiến cắn, điều này khiến tôi vô cùng khó chịu, thậm chí là xấu hổ.
Nhưng điều khiến tôi bất lực là tôi không có lý do hay tư cách gì để giận chị ấy. Hứa Nhân Ninh không sai chút nào, tôi biết. Chị không có nghĩa vụ phải nói hay giải thích với tôi, chị đã làm đúng và đồng thời cũng đạt được mục đích của mình —— đúng như chị nghĩ, được gặp lại dì thông qua mối quan hệ của tôi.
Tôi nên cảm thấy vui cho Hứa Nhân Ninh, không phải sao? Nhưng tôi nhận ra mình làm không được, không những không thể mừng cho chị ấy mà thậm chí còn có cảm giác tức giận mơ hồ làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.
Tôi không ngừng tự nói với mình, tôi không nên tức giận, không nên hẹp hòi, nhưng tôi vẫn không thể làm được... Tôi nhớ lại khi Sở Uy thừa nhận rằng mối quan hệ với tôi khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi, tôi bất lực, sau một thời gian tôi cũng từ bỏ rồi... Vậy tại sao với Hứa Nhân Ninh tôi không thể làm được?
Tôi khẽ thở dài, đan tay đặt lên đùi chuyên tâm cầu nguyện cho dì được bình an.
Từ hừng đông cho tới khi trời xế bóng, có lẽ do tâm trạng nên tôi không cảm thấy đói, nhưng không có nghĩa là Hứa Nhân Ninh cũng vậy. Tôi quay đầu về phía chị, nhẹ giọng hỏi: "Đói không?"
Cơ thể Hứa Nhân Ninh run lên, như một con thỏ sợ sệt, nhưng vẻ vui mừng lại là thật, hai mắt chị sáng lên, gật đầu nói: "Hơi đói."
Ý thức rằng có trốn tránh cũng vô ích, tôi rủ Hứa Nhân Ninh đến gần đó ăn tối.
Hứa Dục Duy đã được Lương Mộ Hi đón đi trước khi tôi thức dậy. Tối qua tôi trằn trọc khó ngủ nên thức muộn hơn bình thường đôi chút.
"Khi nào con bé về?"
"Tối nay." Hứa Nhân Ninh lau muỗng đũa, nói: "Lương Mộ Hi không nói rõ hành trình lắm."
Bát mì đưa lên thơm phức, lúc này tôi mới cảm thấy đói bụng. Tôi liếc nhìn Hứa Nhân Ninh ngồi đối diện, cứ cảm thấy chị lạc lõng ở một quán vỉa hè.
Chị ngước mắt nghênh đón tầm mắt tôi, cong môi cười: "Sao em cứ nhìn trộm chị vậy?"
"... Làm gì có."
"Em có thể nhìn gần hơn chút nữa." Hứa Nhân Ninh đưa muỗng đũa cho tôi, nói: "Dù sao chị cũng đẹp, không sợ em nhìn chằm chằm, chỉ sợ em không nhìn thôi."
Tôi nghẹn lời trước con người da mặt dày này, lại không thể phản bác được nên chỉ làm lơ cúi đầu ăn mì.
Hứa Nhân Ninh có thể thoải mái để tôi nhìn, nhưng tôi không làm được. Cảm giác được ánh mắt của chị dán chặt vào mặt mình, toàn thân tôi đều không thoải mái.
Trước ngày hôm qua, có thể vì thế mà tim tôi sẽ loạn nhịp; sau ngày hôm qua, tôi chỉ cảm thấy phiền muộn. Tất cả hành động của Hứa Nhân Ninh đều như phủ một lớp rèm mỏng trước mắt tôi, mông lung mơ hồ.
Hứa Nhân Ninh che giấu việc quen biết dì tôi đã trở thành một vướng mắc trong lòng tôi, nhưng tôi cũng không hỏi ra miệng. Nghĩ đến đây, không phải tôi cũng lừa gạt chị ư...
"Ăn nhiều một chút." Bất chợt, trong bát tôi có thêm một miếng thịt, tôi nhìn sang thì thấy ngón tay run rẩy.
Tôi dừng lại hỏi: "Sao tay chị run vậy?" Hứa Nhân Ninh hơi sửng sốt, đặt đũa xuống rồi xoè lòng bàn tay ra, thì thầm: "Chắc do mấy hôm nay uống cà phê hơi nhiều... chị sẽ uống ít lại."
Lúc này tôi mới nhìn thẳng Hứa Nhân Ninh, khói trắng bốc lên mờ mịt cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi của chị, sắc mặt không tốt cho lắm.
Tôi nuốt vào lời quan tâm đã ra đến đầu lưỡi, để những câu nói thừa thãi trôi xuống dạ dày cùng dòng súp nóng cho vào miệng. Một bữa tối chỉ khiến lòng rối bời.
Trên đường trở lại bệnh viện, Hứa Nhân Ninh đột ngột dừng lại, tôi không để ý tiếp tục đi thẳng, cho đến khi chị ấy gọi tôi lại với giọng thấp thỏm.
"Lê Thần." Gió đêm đưa đến giọng nói thanh nhã của Hứa Nhân Ninh, tim tôi vẫn lạc nhịp một cách đáng thất vọng.
"Cái này, cho em."
Vừa quay đầu lại, tôi chợt nhìn thấy những ngôi sao trên tay Hứa Nhân Ninh.
Chị đến gần, tôi ngạc nhiên nhìn vào lọ thuỷ tinh chứa đầy hoa khô, đèn led và một vài ngôi sao bằng giấy, phát ra ánh sáng thật dịu êm trong đêm.
Cuối cùng, Hứa Nhân Ninh đứng trước mặt tôi, vươn tay đưa chiếc lọ cho tôi, cụp mắt xuống: "Chị không thể hái sao trên trời cho em, cũng không thể giống như em tặng cả bầu trời sao, nhưng chị nghĩ, tặng vài ngôi sao giấy thì vẫn có thể."
Hàng cây hai bên đường treo đầy bóng đèn màu rực rỡ, rọi sáng hai má đỏ hồng và ánh mắt đầy mong đợi của Hứa Nhân Ninh.
Tôi nhìn chị, lồng ngực nhói đau. Tôi có gì để khiến Hứa Nhân Ninh phải hết lòng hết dạ như vậy... Tôi bất giác cười khổ, vươn tay ——
"Lê Thần?"
Tôi nhận lấy chiếc lọ rồi đặt lại vào tay chị, lắc đầu, khàn giọng nói: "Em không thể nhận."
Những đầu ngón tay cầm lọ hơi siết, và tôi thấy những đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Nhìn lên, tôi bắt gặp nỗi buồn trong mắt Hứa Nhân Ninh.
Khuôn mặt thanh nhã trông có vẻ bình tĩnh hiện lên nét cười nhợt nhạt: "Không sao, bây giờ không thể nhận thì sau này chị vẫn sẽ tặng em, cho đến khi em chịu nhận mới thôi."
"Hứa Nhân Ninh..."
"Chị không định tặng người khác, không cần khuyên chị." Hứa Nhân Ninh bình tĩnh nói.
Dứt lời, chị bước qua tôi đi vào bệnh viện. Tôi bất động tại chỗ, cho đến khi nhận được điện thoại từ bệnh viện mới sải bước đi về phía dì.
Trước khi cất điện thoại, tôi vô tình lướt qua chiếc lọ và thấy những trái tim được sắp thành hình.
Thứ vừa rồi chị ấy cầm, hoá ra không phải là chiếc lọ, mà là trái tim của chính mình.