Đến trưa, Đàm Nhã Hằng vẫn xuất hiện ở nhà hàng như đã hẹn, tôi cảm kích nhìn cô ấy. Cô ấy vung vẩy tay: "Tớ đến để giũa cho cậu một trận thôi, đừng cảm động sớm quá."
Dù nói vậy nhưng sau khi gọi món xong vẫn cầm hoá đơn đi tính tiền, tôi chỉ đành mỉm cười vì cái tính nói một đằng, nghĩ một nẻo của cô ấy.
"Tớ hỏi cậu ăn hai bữa ở cùng một chỗ không chán sao?" Đàm Nhã Hằng vừa hỏi vừa rót nước chanh: "Có cần làm đến mức này không chứ?"
"Tớ muốn biết món nào ngon món nào không để buổi tối Sở Uy đến có thể giới thiệu với cậu ấy." Tôi không muốn phá hỏng một ngày kỉ niệm như vậy.
"Cậu đã hẹn Sở Uy chưa?" Đàm Nhã Hằng hỏi.
Tôi lắc đầu: "Chưa, tớ muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ, tối nay còn phải đi lấy bánh kem nữa."
Ánh mắt giễu cợt của Đàm Nhã Hằng quét qua từng tấc trên mặt tôi, "Lê Thần ơi là Lê Thần, không ngờ cậu lại là người lãng mạn như vậy, chẳng hợp chút nào với cái mặt vô cảm này của cậu."
Tôi không nói gì, mừng vì món chính đưa lên đúng lúc đã hoá giải sự lúng túng vì không biết phản bác thế nào.
"Nhưng cậu không sợ Sở Uy có hẹn sao? Hay phải nói là, cô ta có nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm nửa năm hẹn hò của hai người không?"
"Tớ nghĩ, cậu ấy sẽ nhớ." Tôi nói.
Trong mắt Đàm Nhã Hằng lộ ra vẻ "tớ không nghĩ vậy đâu", tôi chỉ đành cười khổ, lặng lẽ cho mì vào miệng.
Từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Sở Uy, Đàm Nhã Hằng đã phản đối như vậy, rất nhiều chuyện khiến cô ấy không vừa mắt, nhưng tôi biết cô ấy vẫn xem tôi là bạn.
Đàm Nhã Hằng chỉ không thích Sở Uy mà thôi.
Sau khi vào Đại học, ngoài bạn cùng phòng Sở Uy, tôi còn quen bạn cùng lớp Đàm Nhã Hằng, cũng là người bạn đầu tiên tôi quen biết ở đây. Hai năm trôi qua, tôi vẫn chỉ thân thiết với mỗi cô ấy.
Ban đầu tôi không định nói với Đàm Nhã Hằng chuyện giữa tôi và Sở Uy, nhưng cô ấy vừa nhìn đã thấu, trước khi tôi kịp thổ lộ tình cảm với Sở Uy thì cô ấy đã nói thẳng: "Lưu Lê Thần, có phải cậu thích Sở Uy không?"
Tôi định phủ nhận, nhưng cô ấy đã nhìn thật sâu vào mắt tôi rồi nói: "Cậu thích ai, ánh mắt không giấu được."
Đó là chuyện vào kì nghỉ đông hồi năm nhất, trước khi bước vào học kì hai.
Trong kì nghỉ đông, khoa tổ chức một buổi cắm trại chung, lúc đầu tôi không định đi nhưng Sở Uy lại nài nỉ bằng chất giọng ngọt ngào: "Cậu không đi thì tớ cũng không đi." Miệng nói vậy nhưng vẻ chờ mong lại hiện đầy trên mặt, thế là tôi gật đầu đồng ý.
Dù có thể chuyện này sẽ tiêu tốn mất hai tháng tiền tiết kiệm của tôi, chỉ vì Sở Uy. Tôi không như Sở Uy, có tiền chu cấp cố định mỗi tháng từ bố mẹ, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân tự kiếm tiền sinh hoạt, dùng đủ mọi cách.
Đàm Nhã Hằng từng thẳng thắn hỏi tôi chuyện này: "Cậu không có người thân sao?"
Lời cô ấy khiến tôi hoảng loạn nhớ đến vùng biển kia, vùng biển yên tĩnh nhưng đáng sợ ở Bành Hồ.
Người thân ư... Tất nhiên là có, nhưng tôi tự nhủ sẽ không bao giờ gặp lại dì dượng nữa —— Tôi đã nói với mình như thế vào lúc dì lựa chọn để tôi ở lại Bành Hồ sau khi anh họ qua đời.
Đó là năm 2002, một cuối tháng Năm nóng bức, đỏ rực — máu người, hơn 200 hành khách từ sân bay Trung Chính (sau này đổi tên thành sân bay Đào Viên) bay đến Hồng Kông, trên đường máy bay phân rã ngoài khơi bờ biển Bành Hồ, toàn bộ tử nạn, kể cả anh họ của tôi.
Dì đứng trên bờ đê dài rơi lệ, nước mắt bà tuôn như thác lũ, tôi khó chịu xoay lưng đi về phía núi, về nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh biển cả này.
Suốt ba năm cấp ba, tôi sống ở nhà dì, anh họ hơn tôi ba tuổi sắp tốt nghiệp Đại học cảnh sát, không lâu trước đây cả nhà còn vui vẻ bàn nhau tổ chức tiệc chúc mừng anh họ... Tôi lau viền mắt, mu bàn tay đẫm nước mắt.
Mất ba ngày ròng rã chúng tôi mới vớt được xác anh họ. Anh ấy như thể quyến luyến mảnh biển này không chịu nổi lên, trước khi anh họ nổi lên, nhân lúc không người tôi gọi to với biển rộng: "Anh à —— chúng ta về nhà đi —— về nhà đi —— "
Đáp lại lời tôi, chỉ là từng cơn sóng biển.
Em sẽ chăm sóc dì thật tốt —— anh phải cố gắng lên —— trở về đi ——
Nhất định là anh không muốn dì nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình —— em thương anh mà —— mọi người đều thương yêu anh, nhớ anh ——
Anh nổi lên được không —— theo em về nhà được không...
"Sao anh có thể bỏ lại em một mình..." Tôi hét lên trong lúc lau nước mắt: "Nếu anh không ra, em sẽ vĩnh viễn ở lại đây —— "
Đêm ấy, tôi mất ngủ. Tôi ngồi trên ghế dài hứng gió đêm, ngửi mùi nước biển trong không khí, vừa khẽ ngâm nga vừa rơi lệ, đến khi bài hát kết thúc thì nước mắt cũng khô cạn.
Anh họ được tìm thấy vào sáng hôm sau, họ cùng trở về nhà.
Tôi không có nhà.
"Con cũng trưởng thành rồi..." Dượng đỡ dì, quay đầu hướng khác không dám nhìn tôi. Dì mệt mỏi nói: "Thứ lỗi cho dì, dì không có tâm lực chăm sóc con của người khác..."
Tôi nhìn hai người, lồng ngực như bị khoét một lỗ to.
"Xin con thứ lỗi, được không? Tiểu Thần." Bàn tay lạnh giá của dì nắm chặt đôi tay tôi, giọng nói gần như cầu xin.
Tôi im lặng vài giây, gật đầu: "Hai người trở về đi, con ở lại mấy ngày rồi sẽ về đi học." Tôi không quên cong nhẹ khoé môi, chỉ sợ bà day dứt. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi tỏ ra thờ ơ, bà sẽ cho rằng tôi ổn, như vậy sẽ không cảm thấy khó xử.
Khi họ xoay người lên thuyền rời đi, nụ cười của tôi cũng vụt tắt.
"Tiểu Thần, từ nay về sau, nhà của chúng ta sẽ là nhà của con, con sẽ là con gái của dì, nhớ chưa?"
Dì à, con nhớ, vẫn luôn nhớ, nhưng dì đã quên rồi. Nhưng không sao, con sẽ nhớ giúp dì, chỉ cần bản thân con nhớ là được rồi.
Chuyện này không liên quan gì đến dì, là vấn đề của con —— Tôi vẫn luôn nghĩ như thế, cho đến khi Sở Uy đập tan huyễn tưởng của tôi.
"A Lê, những chuyện đó đều qua rồi." Tôi nhớ ngọn lửa trại rực cháy đêm đó, soi rõ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Sở Uy tựa đầu lên vai phải tôi, khẽ nói: "Bốn năm Đại học chúng ta đều ở cùng nhau, cậu có thể xem ký túc xá là nhà của chúng ta."
Nhà của chúng ta.
Chớp chớp mắt, tầm nhìn ngày càng mơ hồ. Mũi đau xót, nước mắt mất khống chế rơi xuống.
Hai tay nâng mặt tôi, Sở Uy dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên khoé mắt tôi.
Nhìn chăm chú Sở Uy trước mặt, lồng ngực tôi đau nhói, có thể vì sự ấm áp không thể cưỡng lại này, hay vì tôi đã khát cầu quá lâu... Tôi gần như không kìm được nghiêng người, hôn phớt lên má cô ấy.
Cơn gió thoảng qua, mùi hương trên tóc cô ấy quẩn quanh chóp mũi tôi, tôi run rẩy co người lại, gần như cùng lúc bật dậy lùi về sau.
Tôi biết tôi đã phá hỏng mọi thứ rồi. Tôi nên giấu kín tình cảm này trong lòng, không bao giờ lộ ra.
Nhưng tôi vẫn...
"A Lê."
Ngọn gió không ngừng truyền tới lời thì thầm của Sở Uy từ phía sau, cuốn vào đáy tim, hoa rơi lả tả.
"Tớ thật lòng, thật lòng... muốn ở bên cậu."
Tôi vẫn luôn nhớ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy của Sở Uy đêm đó, tim tôi quặn thắt, lỡ nhịp.
Cô ấy nói, tôi tin.
Niềm tin này, tôi thật sự cho rằng, đó là mãi mãi.