Tôi đã từng nghĩ rằng những lời cô ấy nói là chân thật, đã từng có lúc thật sự cho rằng nơi đây có thể trở thành nhà của mình... Ngẫm lại, phải chăng tôi đã quá tin vào câu đùa của Sở Uy. Mãi cho đến khi lên xe, Lương Mộ Hi mới bắt chuyện với tôi: "Em định trải qua kỳ nghỉ đông này thế nào?"
Tôi có thể cảm nhận được sự tinh tế của Lương Mộ Hi, cũng tin rằng dù có che giấu sự thất vọng tốt đến đâu cũng sẽ bị chị ta nhìn thấy. Tôi nở nụ cười đáp: "Ngủ, đọc sách, ngẩn người... chắc là vậy."
"Không định về nhà ăn Tết?" Chị ta nghi hoặc hỏi.
Thấy tôi lắc đầu không nói, chị đổi chủ đề hỏi về cuộc sống trong trường, cả lần Hứa Nhân Ninh phát sốt hôm trước, tôi đã kể hết về một phút giây yếu đuối của ai kia. Vừa dứt lời, chị ta mở mắt ngạc nhiên hỏi: "Thật hay giả vậy? Chị không thể tưởng tượng nổi bộ dạng làm nũng của cô ấy đâu, đáng lẽ em nên quay phim lại để chị cười cô ấy một trận!"
Cánh tay tôi đột nhiên nổi đầy da gà, yếu ớt nói: "Cũng, cũng không phải là làm nũng, chỉ hơi ngang bướng một chút..." Hứa Nhân Ninh kia sao có thể làm nũng với tôi chứ?
Khi đến trường mẫu giáo đón Hứa Dục Duy, cô bé vui vẻ nhào vào lòng Lương Mộ Hi, ba người chúng tôi cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Tôi hỏi chị ta có muốn cùng nhau ăn một bữa không, và rồi không hề ngạc nhiên khi nghe câu đồng ý rất sảng khoái. Tôi mỉm cười, cho thêm ít rau vào giỏ hàng.
Về đến nhà họ Hứa, tôi vào bếp chuẩn bị, Lương Mộ Hi đứng một bên nhìn và trò chuyện cùng tôi, nhân tiện ăn vụng vài miếng. Tôi cười bảo sao chị ta còn không kiên nhẫn bằng một đứa trẻ mẫu giáo vậy, chị ta sờ bụng nói dạ dày nhẫn không được.
Tôi gắp một ít đặt vào đĩa đưa cho chị ta: "Nếm thử giúp em đi." Chị ta vui vẻ nhận lấy, sau khi thổi nguội cho vào miệng, lập tức lộ ra vẻ mặt khó tả.
Tôi thấy thật quen mắt, nhớ tới tối đầu tiên Hứa Nhân Ninh cũng có biểu hiện thế này... Nhưng biểu cảm đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhanh đến mức tôi tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
"Tài nấu nướng của em giỏi thật đấy, ngon quá!" Tôi mỉm cười trước lời khen của Lương Mộ Hi.
Buổi tối, hiếm khi Hứa Nhân Ninh về sớm, vừa mở cửa nhìn thấy Lương Mộ Hi, nụ cười lập tức cứng lại trên khoé miệng, chị híp mắt tỏ vẻ bất mãn: "Cậu ở đây làm gì? Mình chỉ nhờ cậu hỗ trợ chuyển phòng, không nhờ cậu đến ăn chực."
Tôi không định tham gia trận chiến của hai người phụ nữ, nhưng đang cởi tạp dề thì bị kéo vào giữa một cách bất đắc dĩ. Đầu sỏ gây tội trốn sau lưng tôi: "Lê Thần nói có thể, đúng không?"
Tôi quay lại liếc nhìn nụ cười đắc ý của chị ta, phút chốc không biết nói sao cho phải.
"Lương Mộ Hi." Hứa Nhân Ninh trầm giọng, mắt sắc như dao. Thấy thế, tôi vội đứng ra hoà giải: "Được rồi, dù sao chị ấy cũng giúp em rất nhiều, để chị ấy ở lại cùng ăn tối đi, được không?"
Hứa Nhân Ninh lườm tôi, hừ khẽ xem như đồng ý.
Trên bàn cơm, hai người này cứ liên tục cãi nhau, nhưng nhờ thế lại náo nhiệt hơn so với bình thường, Hứa Dục Duy cũng cười khanh khách, không khí rất vui vẻ. Chỉ là Lương Mộ Hi vừa ăn xong đã bị Hứa Nhân Ninh đuổi về nhà, lần này thì tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn.
"Em thật vô lương tâm." Lương Mộ Hi nhìn về phía tôi khịt mũi: "Lê Thần, nếu Tết đến mà em ở một mình buồn chán thì cứ gọi cho chị, chị sẽ đến với em."
Tôi sửng sốt, chưa kịp từ chối lòng tốt thì chị ta đã lên taxi nghênh ngang bỏ đi, để lại tôi đứng cười khổ.
"Chuyện gì đấy?" Hứa Nhân Ninh nghi hoặc hỏi. Tôi vốn không định nói cho chị, nhưng lần này biết không thể giấu được nên đành kể rõ đầu đuôi. Nghe xong, chị im lặng mấy giây rồi bỗng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Em không cần phải đi đâu cả, ở chỗ tôi là được rồi."
Tôi ngây ngốc nhìn chị.
Hứa Nhân Ninh cúi đầu, tay khẽ siết: "Cứ nói với tôi khi nào em muốn, giải quyết được là tốt rồi, tôi sẽ không hỏi."
Tay chị hơi nóng, giống một chiếc túi giữ nhiệt trong trời đông giá rét này. Tôi nghĩ mình nên giằng ra, nên nói chị buông tay, nhưng tôi lại không thốt nên lời.
Khuôn mặt dịu dàng, ý cười trong mắt, nhu tình như nước của chị khiến ngực tôi nóng ran, bị nhìn chằm chằm thế này làm tôi hơi bối rối.
Tôi nhắm mắt lại, sợ rằng mình sẽ chìm vào đôi mắt sâu thẳm như biển khơi kia.
Khoảnh khắc Hứa Nhân Ninh buông tay, lòng bàn tay tôi hơi lạnh, suýt chút nữa tôi đã giữ lại tay chị dưới sự thôi thúc của một thứ cảm giác kì lạ.
Hoàn hồn lại, đến tôi cũng cảm thấy thảng thốt.
Gió đêm phơ phất, hương thơm thoảng đưa.
"Có thể... sẽ rất nhàm chán, chị có còn muốn nghe không?" Tôi nhẹ nhàng buông tay ra, quay đầu nơi khác, không dám nhìn vào hành động mà chính bản thân cũng không thể giải thích của chị.
"Lê Thần, nhìn chị đi."
Đương nhiên tôi không có đủ can đảm nhìn chị trước khi làm tâm lý cho mình xong xuôi, nhưng Hứa Nhân Ninh đã kéo tay tôi, tôi buộc phải đối mặt với chị.
Đột nhiên, chị ngồi xổm trước người tôi, nắm tay tôi và dùng đôi mắt trong trẻo từ dưới nhìn lên tôi ——
"Sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Chuyện của em, chị đều muốn biết."
Giây phút ấy, tôi cảm nhận rõ tim mình đã lỡ một nhịp.