Người tận dụng triệt để chiếc xe công việc của Hứa Nhân Ninh không phải tôi, mà là Đàm Nhã Hằng.
"Hết cách rồi, sao mình phải đi xe đạp trong khi có thể được người ta chở chứ?" Đàm Nhã Hằng ngồi ghế sau không biết xấu hổ đã nói thế.
Được anh Ông đào tạo nên tôi khá tự tin với kĩ năng lái xe của mình, vấn đề bằng lái cũng được Hứa Nhân Ninh giải quyết một cách dễ dàng, nói tóm lại, hiện tại tôi là một tài xế hợp pháp.
Đàm Nhã Hằng là người đầu tiên ngồi lên xe ngoài người nhà họ Hứa, tất nhiên là tôi đã được sự đồng ý của Hứa Nhân Ninh.
"Không sao thật chứ? Dù sao chị đưa xe cho tôi là vì Duy Duy mà?" Tôi lưỡng lự hỏi.
Hứa Nhân Ninh nhún vai, thản nhiên nói: "Yêu cầu duy nhất của tôi chỉ là đưa đón Duy Duy, những việc còn lại tôi không ngại, muốn chở bạn bè hay gì đấy cũng không thành vấn đề." Thế là Đàm Nhã Hằng ngang nhiên xem tôi là tài xế riêng.
"Nhưng tớ đã cho rằng cậu sẽ chở Sở Uy đầu tiên đấy." Đàm Nhã Hằng nói.
Tôi nhìn chiếc xe trước mắt, chần chừ: "Tớ cũng nghĩ thế." Nhưng thực tế không phải. Suy cho cùng Đàm Nhã Hằng vẫn là bạn của tôi, cô ấy có thể nghe ra hàm ý ngoài lời nói: "Sao vậy? Cuối cùng cũng chia tay Sở Uy rồi à? Vậy thì tớ nên đi mua pháo."
"Đàm Nhã Hằng." Giọng tôi trở nên trầm hơn.
"Được rồi, tớ nói thế thôi." Cô ấy thức thời thu lại vẻ cợt nhả, hỏi: "Lại vừa xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là gần đây cậu ấy khá bận, không tìm thấy người."
"Sở Uy vẫn luôn như vậy phải không?" Đàm Nhã Hằng nói.
"Ừm... không sao đâu." Nhất thời tôi không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ cho là mình đa nghi.
Bước sang học kì tiếp theo, sự kiện lớn nhất không gì khác ngoài tuần lễ Giáng sinh. Sở Uy là chủ lực của câu lạc bộ sexy dance, tôi có thể hiểu cô ấy bận rộn với câu lạc bộ, cũng không muốn tham gia quá sâu.
Kể từ lần ồn ào sau buổi diễn đêm nọ, Sở Uy không còn yêu cầu tôi tới dự những buổi diễn của cô ấy, thế là tôi nhắm mắt làm ngơ.
Tôi thích dáng vẻ khi nhảy múa của Sở Uy, nhưng lại không thích cô ấy biểu diễn công khai, tâm trạng này thật sự rất mâu thuẫn, vừa nghĩ đã thấy phiền lòng.
Sau khi đưa Đàm Nhã Hằng đến ga tàu hoả, tôi bèn tới nhà má Vương đón Hứa Dục Duy. Tuy nghe có chút khó tin nhưng tôi đã nhận công việc bảo mẫu béo bở này, tạm thời không cần lo lắng đến sinh hoạt phí.
Hơn nữa, tôi cũng khá thích đứa bé Hứa Dục Duy này, rất khó để không thích cô bé, dù sao thì cô bé vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, sau mấy ngày bên nhau, tôi đã quen với việc cô bé bám dính lấy tôi.
Hứa Nhân Ninh bận rộn với công việc, chưa đến mười giờ sẽ không xuất hiện ở cửa, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của chị ấy.
"Em vất vả rồi." Đây là câu duy nhất chị ấy nói khi nhìn thấy tôi mỗi đêm.
Và tôi luôn khẽ gật đầu, chị ấy vừa bước vào nhà là tôi đã lập tức đeo ba lô đi.
Công việc của tôi rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc Hứa Dục Duy sau giờ học cho đến khi chị ấy về nhà. Nếu phải tăng ca trong ngày nghỉ, chị ấy sẽ đưa Hứa Dục Duy đến chỗ má Vương, cố gắng không làm phiền đến tôi.
Hôm nay lại là ngày khá đặc biệt, tối hôm trước Hứa Dục Duy hỏi tôi ngày mai có thời gian rảnh không, nói tôi đến nhà bà vú để cùng cô bé ăn vặt, nghĩ thấy mình cũng không bận gì nên tôi đồng ý.
Đứng trước cửa sắt, tôi ấn chuông cửa, chỉ lát sau đã nghe tiếng bước chân vội vã đi tới, cửa mở ra, nụ cười xán lạn đập vào mắt: "Chị!" Cơ thể nhỏ bé nhào vào lòng tôi, tôi ôm lấy Hứa Dục Duy, vừa xoa đỉnh đầu cô bé vừa gật đầu chào má Vương: "Cháu chào cô."
Má Vương cười hiền hoà nói: "Đừng khách sáo, mau vào đi! Bánh quy phải ăn lúc mới ra lò."
Tôi bế Hứa Dục Duy ngồi lên ghế sofa, không khỏi mỉm cười khi thấy cô bé vội vàng nhét bánh quy cho tôi.
"Lê Thần, đừng đứng đấy nhìn Duy Duy ăn bánh quy chứ! Má Vương nướng nhiều lắm, cháu mau ăn thử đi." Má Vương nhiệt tình kéo tôi ngồi lên sofa, trò chuyện cùng tôi không ngừng nghỉ.
Trong lúc nói chuyện, tôi rất bất ngờ khi biết má Vương định nghỉ việc vì đã lớn tuổi, không thể tiếp tục trông trẻ 24/24, ngoài ra, bà ấy cũng kể với tôi rất nhiều điều về Hứa Nhân Ninh.
Nghe một lúc, tôi chợt thấy hoang mang.
Con người điềm tĩnh lạnh nhạt tên Hứa Nhân Ninh kia lại được nhiều người tán dương, còn vỗ ngực đảm bảo chị ấy là một người chủ tốt, một người tốt, rất đáng để làm việc bên cạnh như vậy. Đối với chuyện này tôi chỉ cười không nói, không biết nên có phản ứng thế nào.
Có lẽ tốt nhất là không có biểu hiện gì.
"Ây dà, cháu xem tôi nói chuyện hăng say chưa kìa, muộn quá rồi!" Bà ấy vội đi vào bếp chuẩn bị, tôi theo sau nói: "Để cháu giúp cô."
Má Vương ngạc nhiên nhìn tôi: "Cháu biết nấu ăn?"
"Biết một ít ạ." Tôi xắn tay áo lên: "Chỉ không biết có hợp khẩu vị hay không thôi." Thế là má Vương cũng không dong dài nữa, để tôi hỗ trợ. Tôi có thể nấu những món ăn gia đình mà bà ấy nói, bà rất ngạc nhiên xen lẫn thích thú: "Ở tuổi cháu không mấy người biết nấu ăn, tôi thấy thật là tốt."
Tôi mỉm cười, tiếp tục cắt rau.
"Là mẹ cháu dạy cháu à?"
Tôi khựng lại, lưỡi dao sắc lẹm xẹt qua ngón tay, tôi khẽ cau mày, đặt dao xuống bước sang bên mở vòi nước rửa sạch. Bản thân tôi không hoảng hốt nhưng lại doạ má Vương.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên nói chuyện trong lúc cắt rau khiến cháu phân tâm..." Khuôn mặt phúc hậu đầy vẻ lo lắng và tự trách, tôi lắc đầu: "Chỉ hơi đau thôi ạ, không sao."
Sau khi băng bó đơn giản xong, má Vương không cho tôi cắt rau nữa, tôi bèn đến trước bếp gas bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Trong lúc làm, má Vương nói với vẻ tán thưởng: "Nhìn cháu thế này là thường xuyên xuống bếp đúng không?" Tôi không phủ nhận, cũng không cảm thấy mình nấu ăn ngon dù rằng bà ấy khen ngợi rất nhiều, bà cũng không hỏi lại việc tôi học nấu ăn từ ai.
Thật ra, không phải mẹ tôi, mà là dì. Trong ba năm cấp ba đó, tôi đã chủ động học hỏi lúc xem dì nấu ăn, bà dạy tôi từng chút một, đến bây giờ dù muốn thì cũng không thể thay đổi khẩu vị.
"Nếu tiện thì nấu thêm đi, có thể đóng hộp mang cho Nhân Ninh." Má Vương cười híp mắt nói.
"Má Vương muốn đưa đi thật sao?" Tôi thuận miệng hỏi trong lúc cho món ăn vào đĩa, nhưng một giây sau, chiếc nồi trong tay tôi suýt chút nữa trượt xuống.
"Không không, đương nhiên là cháu dẫn Hứa Dục Duy mang đến công ty Nhân Ninh rồi."
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn má Vương, bà ấy nói một cách hiển nhiên: "Món ngon như vậy, phải chính tay đầu bếp đưa đi chứ! Tôi đâu dám mượn hoa dâng Phật? Hơn nữa đến lúc này rồi mà Nhân Ninh vẫn chưa gọi điện về, tám phần mười là tăng ca đến khuya, cô ấy cũng không ăn uống đàng hoàng..."
Má Vương thao thao bất tuyệt như súng máy khiến tôi không khỏi cười khổ, bà ấy đã nói đến vậy, tôi thật sự không có lý do từ chối.
"Cháu chỉ cần đóng ba hộp mang đi cho Nhân Ninh là được!" Má Vương vui vẻ vỗ tay, xoay người lấy bộ đồ ăn ba người từ tủ chén bát: "Nào! Mau mau sắp xếp đi!"
Thấy nụ cười chắc thắng của bà ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao má Vương lại tốt với Hứa Nhân Ninh như vậy... Ở một khía cạnh nào đó, hai người thật sự giống nhau.
Việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận bữa tối được sắp xếp đột ngột này.