Nhìn Hứa Dục Duy, tôi cảm nhận thời gian thật sự trôi. Ấn tượng của tôi với Hứa Dục Duy vẫn dừng lại ở thân thể nhỏ xíu vừa nhìn thấy tôi liền nhào tới, giờ đây cô bé đã cao đến ngực tôi, mảnh mai duyên dáng.
Điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt trong ngần kia.
Cô bé mở cửa rồi lấy khăn lông cho tôi. Khi tiếp nhận, những đầu ngón tay vô tình chạm nhau, lúc này tôi mới dần cảm thấy lạnh.
Hứa Dục Duy sững ra một lúc, buông xuống câu "Em đi lấy áo khoác, chị chờ em một chút" rồi vội vã lên lầu. Bấy giờ tôi mới biết thì ra tầng trệt là phòng khám, dường như phía trên có người ở.
Một lúc sau, Hứa Dục Duy cầm theo áo lông xuống lầu, đưa cho tôi, "Cẩn thận bị cảm, chị mau mặc vào đi." Tôi ngơ ngác nhận lấy, vô thức bị em điều khiển.
Mặc xong, tôi ngẩn ra, không khỏi thốt lên: "Đây là áo khoác của mẹ em à?"
Em sửng sốt gật đầu, nói: "Sao chị biết?"
Bởi vì đây là mùi hương trên người Hứa Nhân Ninh, tôi sẽ không nhận lầm. Lúc này tôi mới phát hiện, dù sáu năm đã trôi qua, nhưng tất cả những gì thuộc về chị vẫn khiến tôi ghi khắc trong tim.
"Chị là...tìm mẹ em?" Hứa Dục Duy đứng trước mặt tôi rụt rè hỏi.
"Không." Tôi nhẹ nhàng nói, "Là mẹ con em."
Tôi đoán bây giờ Hứa Dục Duy đã lên cấp hai, trên người cô bé toát lên hơi thở thanh xuân khiến tôi hoài niệm. Nghe vậy, em cúi đầu, tôi để ý thấy ngón tay em đang giật nhẹ vạt áo.
Tôi ngồi xổm xuống, giống như trước đây.
Tầm mắt đã không thể nhìn thẳng như quá khứ, tôi hơi ngước lên, thấy một cặp mắt trong veo. Tôi đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
"Xin lỗi." Tôi nói.
Hứa Dục Duy khẽ cắn môi dưới, cố nén nước mắt, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tôi không nói lời nào, giống như đang cố kìm nén gì đó.
"Lẽ ra chị nên sớm đi tìm mẹ con em."
Hứa Dục Duy vẫn là Hứa Dục Duy của trước kia, là đứa bé mà tôi luôn nâng niu, chỉ là trưởng thành rồi. Nhìn kĩ như vậy, tôi không khỏi cảm thán em thật sự càng lớn càng xinh.
Cũng càng lúc càng giống Hứa Nhân Ninh.
Dù bên ngoài gió mưa gào thét, đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang ầm ĩ, cũng không thể che lấp câu nói nghẹn ngào của Hứa Dục Duy, "Em vẫn luôn đợi chị đến tìm em..."
Lòng tôi mềm nhũn, khẽ mỉm cười, "Ừm, chị đến rồi, mẹ em đâu."
"Chị biết ngay em sẽ đến mà."
Tôi giật mình đứng lên, ngạc nhiên nhìn Lương Mộ Hi đang cởi áo blouse trắng. Chị đưa cốc ca cao nóng cho tôi, "Chút nữa đi tắm nước nóng đi, muốn tới cũng phải ngầu ngầu một tí, đừng để mình luộm thuộm như vậy."
"Sao chị..."
Lương Mộ Hi nhún vai nói: "Bình thường chị đã kéo cửa sắt rồi, nhưng không hiểu sao chiều nay tiễn em đi xong, chị luôn có cảm giác em sẽ quay lại, ai ngờ thế mà đoán đúng."
Bàn tay cầm ca cao nóng được làm ấm, xoa dịu đi những oán hận trong lòng, tan chảy. Với họ, chỉ còn lại sự luyến tiếc.
"Nhân Ninh ngủ rồi, lát nữa chị sẽ đi lấy đồ dùng vệ sinh và quần áo cho em thay." Lương Mộ Hi vừa dẫn tôi lên lầu vừa hạ thấp giọng, "Bây giờ cô ấy thường ngủ rất sâu, thời gian ngủ cũng dài nữa, lúc vào không cần sợ làm ồn đến cô ấy."
"Chị ấy... có khoẻ không?"
Đứng trước cửa phòng, Lương Mộ Hi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, "Em hiểu cô ấy hơn chị nhiều, chi bằng tự mình xem thử đi."
Tôi bước vào căn phòng yên tĩnh. Ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ soi nghiêng vào phòng, chia đôi chiếc giường, rọi sáng bóng người đang cuộn tròn dưới tấm chăn dày trên giường.
Tôi đến gần giường, tim đập mạnh, và khi nhìn thấy nửa khuôn mặt say ngủ lộ ra, nó lại vô thức đập nhanh hơn nữa. Tôi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn người phụ nữ đã sáu năm không gặp. Tôi không khỏi cười khổ, dù qua bao lâu thì người phụ nữ này vẫn có thể dễ dàng gợi lên cảm xúc trong tôi, khiến tôi rung động.
Vậy là cũng đã gần mười năm. Mười năm vẫn chỉ yêu một Hứa Nhân Ninh, tôi thật đáng thất vọng... Nhưng vì đó là chị, vì là chị như thế nên tôi không thể không yêu.
Khuôn mặt thanh lệ đẹp tựa tranh vẽ khiến tôi say mê, nhưng chỉ cần nhìn thôi đã khiến lòng tôi đau đớn.
Cơn gió đêm mát lạnh luồn qua khung cửa sổ khép hờ, tôi rùng mình, đứng lên cầm vật dụng Lương Mộ Hi đưa cho đi vào phòng tắm.
Nước nóng dội xuống gột rửa sự mệt mỏi. Lát sau, tôi bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước, nhìn xung quanh tìm máy sấy.
Qua khoé mắt, tôi thấy khung ảnh gỗ đặt cạnh giá sách, cầm lên xem, phút chốc sững sờ.
Đây là bức ảnh chụp chung của chúng tôi lúc đi miền Đông trước kia.
Nhẹ vuốt ve khung ảnh, hồi ức như thuỷ triều dâng. Tôi quay đầu liếc nhìn Hứa Nhân Ninh nằm trên giường, lại nhìn chằm chằm vào nụ cười trong ảnh, không khỏi nghĩ, chúng tôi lúc ấy có nghĩ tới tương lai sẽ như vậy không?
Tôi hai mươi tuổi và Hứa Nhân Ninh hai mươi chín tuổi, có ai nghĩ sau này sẽ là thế này chứ.
Tôi sấy tóc trước tấm gương bên cạnh, bồi hồi nhớ lại mùa hè trước khi Hứa Nhân Ninh rời đi lần đầu tiên.
Lúc đó gió cũng khô nóng, ánh nắng cũng chói chang như vậy. Sau khi chị đi, những lúc thời tiết dần oi bức, tôi luôn hờn trách chị không nên đi vào mùa hè, để mỗi khi lặng mình trong gió ấm, tôi sẽ không phải nhớ đến nụ cười dần trở nên mơ hồ của chị.
Ấn công tắc, tôi đặt máy sấy xuống, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hứa Nhân Ninh. Hơi thở của tôi rất nhẹ, vừa hồi hợp cũng vừa lo sợ.
Hứa Nhân Ninh nằm quay lưng lại với tôi ngủ rất sâu, tôi nhìn lưng chị, nhớ đến câu "trọn đời trọn kiếp" như một chuyện khôi hài kia. Mã Morse tôi viết lên lưng chị lúc ấy là bảy con số "1451314".
Đối với tôi là sự thể hiện sâu sắc nhất của tình yêu, nhưng với Hứa Nhân Ninh lại là một lời tiên tri.
Giờ phút này, tôi chân chính nhận ra rằng mình sắp mất đi người phụ nữ này, người tôi yêu sâu nặng.
Hứa Nhân Ninh hỡi Hứa Nhân Ninh, chị thật mạnh mẽ, thật lý trí khi bình tĩnh quyết định kết thúc cuộc đời mình... Nhưng, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hoặc có lẽ, cả đời này em cũng không chuẩn bị được.
Tầm mắt ngày càng nhoè đi, tôi vội giơ tay lau nước mắt trên khoé mi, nhưng nó lại càng rơi nhiều hơn.
Bỗng dưng, Hứa Nhân Ninh trở mình, tôi nín thở. Thấy chị vẫn còn say giấc, lúc này tôi mới từ từ thở ra.
"Đừng... khóc." Hứa Nhân Ninh khó khăn nói.
Tôi chấn động, ngạc nhiên nhìn Hứa Nhân Ninh từ từ mở mắt ra, là khuôn mặt tôi quen thuộc, là đôi mắt biết cười thân quen.
Là tất cả những gì tôi yêu tha thiết.
Tôi cắn môi dưới để mình không bật khóc thành tiếng, nhưng nước mắt không nghe lời vẫn cứ tuôn mãi. Đến khi Hứa Nhân Ninh nhẹ nhàng ném xuống một lời xin lỗi, tôi hoàn toàn tan vỡ.
"Xin lỗi. Chị... muốn ôm... em. Nhưng không thể."
Tôi không nhịn được nữa khóc thất thanh, vươn tay ôm chị vào lòng, run run giọng nói cho chị nghe điều tôi đã ẩn giấu suốt sáu năm qua ——
"Em đã trở về."
Bàn tay Hứa Nhân Ninh chậm chạp đặt lên mu bàn tay tôi, tôi mở lòng bàn tay ra hướng lên trên, khi nhìn thấy ngôi nhà chị vẽ trong lòng bàn tay mình, viền mắt tôi bỏng rát.
Tôi nhắm mắt lại, siết chặt tay, lặng lẽ rơi lệ.
Không có chị, sẽ cứ mãi lang thang; có chị, nơi đâu cũng là nhà.