“Được chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng vẫn phong lưu”(), hai câu tinh túy này Khang Lỗi tuyệt đối không thể nào lĩnh hội nổi.
() 牡丹花下死做鬼也风流 (Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu): 2 câu này ám chỉ những người ham mê nữ sắc, cho dù phải chết dưới váy đàn bà, thành ma thành quỷ cũng vẫn vui vẻ.
Hậu quả của một đêm phóng túng chính là: cơ thể suy nhược, ánh mắt mơ màng, ‘tiểu bảo bối’ ở phía dưới cũng trong trạng thái mông lung.
Ánh mắt mơ màng này vẫn muốn mua quần áo tóc tai cho ‘con gái’, vì thế qua một ít phút cậu quyết định ngồi dậy mở máy tính ra, đăng nhập vào trò chơi Thương Thành. Tốc độ tay cực nhanh hạ đơn trả tiền, “Con gái, bây giờ bố phải đi ngủ một chút, mai sẽ mang con đi dạo mua ít đồ.”
“Bố có bệnh à? Sáng nay trở về mặt mũi cứ như gặp quỷ ấy.”
Khang Lỗi dừng động tác một chút, dù sao cũng không thể nói thật, “Không có gì, năm mới nên nhớ nhà thôi.” Lần đầu tiên ‘vận động’, hơn nữa đối tượng là đàn ông, đã vậy lại là một tên đực rựa diêm dúa đáng ghét nữa chứ.
Mông lung nhớ đến thân hình vặn vẹo kia, ngoài miệng thì mắng chửi tuyệt tình nhưng trên mặt lại là vẻ hưởng thụ cực hạn, cái mông còn không ngừng dán lên người cậu.
“Đàn ông mà cũng có thể giống yêu tinh như thế sao…” Khang Lỗi lắc đầu, chỉ mong gã kia không nhớ rõ chuyện hoang đường đêm qua. Cậu cũng ý thức được gã chính là xử nam, thế mà cậu lại dùng lực mạnh như vậy, chỉ lo Chu Gia Thành thật sự muốn mau chóng giết cậu, cũng may là cậu chuồn nhanh.
Nhưng dù có nói thế nào đi nữa thì chuyện này không thể nào thoát khỏi hai chữ: “xui xẻo”.
Đáng ra cậu nên giúp gã rửa sạch một chút.
Trương Quân mặc áo bông di chuyển con yêu hào của mình đi đánh phó bản, chợt nghe phía sau có tiếng thở dài, cũng không hiểu cậu thanh niên bình thường vẫn luôn sang sảng hôm nay lại bị làm sao, chẳng lẽ thật sự nhớ nhà?
———
Trịnh Thế Bân không nán lại nhà Hồ Loạn quá lâu, hai người ăn cơm tối xong liền nói lời tạm biệt, “Anh Trịnh.” Hai tay cậu chà chà vào nhau, hai tai vì gặp gió lạnh nên chuyển thành màu đỏ, “Đêm qua…em rốt cuộc đã nói gì thế?” Có phải là mấy lời ‘đại nghịch bất đạo’ không?
“Không có gì quan trọng.” Trịnh Thế Bân mặc quần áo xong liền muốn rời đi, tận lực không nhìn đến sắc mặt rối rắm của cậu. Lúc anh sắp ra tới cửa, ‘cái đuôi’ vẫn lúc la lúc lắc bám theo phía sau, anh đưa tay nắm lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám yêu thích của mình, đi chậm lại.
“Hồ Loạn.”
“Dạ?” Hồ Loạn ngẩng đầu.
Trịnh Thế Bân quay đầu lại, khóe miệng mang theo ý cười không rõ ràng, “Chuyện tối qua, em có cảm thấy ghê tởm không?” Kỳ thật anh vẫn chưa dám chắc chắn chuyện Hồ Loạn có phải là người ‘đồng đạo’ hay không, nhưng nhất cử nhất động của cậu, còn có cả việc trong nhà của cậu có rất nhiều ảnh của anh, khiến anh không thể không tự kỷ cho rằng cậu thích mình, thành thật mà nói anh rất ít khi bị tự kỷ như vậy.
Tối qua hai người chỉ còn thiếu đúng một bước nữa thôi, biểu hiện của Hồ Loạn giống hệt với dự liệu của anh, nếu là trai thẳng thì sẽ không có thái độ như vậy.
“Hôm qua chúng ta đã hôn môi, còn giúp nhau ‘tuốt súng’.” Ngữ khí của anh rất bình thản.
Đương nhiên Hồ Loạn hiểu được lời anh nói, hai tai của cậu run lên.
Trong phút chốc, cậu lui người lại một chút, liếm môi nói, “Không…ghê tởm…” Ý cười trên môi người kia lại càng rõ ràng hơn.
“Ừm, không ghê tởm là được rồi.” Vậy trên cơ bản có thể xác định Hồ Loạn là gay. Ảnh đế vui vẻ nhìn gương mặt đỏ hồng của người trước mặt, trong lòng nổi lên ý muốn trêu đùa, tay phải lập tức chống lên cánh cửa phía sau lưng cậu.
“Ba” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên.
Hồ Loạn bất giác dựa cả người lên cửa, như lâm vào nguy hiểm, ánh mắt thấy ảnh đế càng lúc càng gần mình, cậu còn nghe được cả tiếng nuốt nước miếng của mình, “Anh…” Chưa nói dứt lời, tai đã bị người kia nắm lấy.
Tai Hồ Loạn là tai ‘chiêu phong’ (), gần đây cậu cắt tóc ngắn nên lộ rõ cả hai tai ra, Trịnh Thế Bân nhìn nó thật lâu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Hồ Loạn.” Sau đó không nói gì nữa, tựa hồ đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào, “Em thật đáng yêu.”
() 招风耳 /zhāofēngěr/ tai chiêu phong. Có ai còn nhớ Sam Thái trong “Vườn sao băng” phiên bản Đài Loan không nhỉ, tai của chị ấy chính là tai chiêu phong đấy:v
Giọng nói vẫn bình thản như trước, không nghe ra được ý trêu chọc trong đó.
“Anh Trịnh, anh cũng rất đẹp trai.” Hồ Loạn nhanh chóng đáp lại một câu cho ‘có qua có lại’, đôi tai nóng bừng khẽ động động vài cái, tay đặt trước ngực ảnh đế để bảo trì khoảng cách.
Nói thật, nếu tiếp cận nhau ở khoảng cách quá gần, cậu rất sợ chính mình không kiềm lòng nổi, đàn ông mà đã trong trạng thái ‘tinh trùng thượng não’ thì cũng không biết sẽ làm ra được chuyện gì đâu.
Trịnh Thế Bân trầm mặc, lơ đãng xoa xoa mắt của Hồ Loạn, đến nỗi làm một sợi lông mi bị rơi ra, “Nghỉ ngơi cho tốt, thân thể của em rất yếu.”
Hồ Loạn lơ ngơ gật đầu, thân thể rất yếu sao?
Cậu kiên trì cho rằng lời nói này của Trịnh Thế Bân là trong sáng. Tiễn ảnh đế xuống lầu, nhìn chiếc xe tư của ảnh đế rời đi, lẩm bẩm nói, “Aiz, thật dọa người.” Cậu sờ sờ lỗ tai, “Hồ Loạn, sao mày lại háo sắc như vậy chứ?! Sau này gặp mặt nhau thì biết phải làm sao đây…” Hồ Loạn vừa đi vừa tự hỏi, sắc mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, cẩn thận lấy chiếc chìa khóa dưới chậu hoa bên cửa. Ảnh đế ra tay cũng thật là nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đóng cửa vào rồi, vốn dĩ cậu cũng chỉ định tiễn người ta ra đến cửa nhà rồi vẫy tay chào tạm biệt, cuối cùng lại thành ra tiễn người ta xuống tận lầu.
Không phải anh ấy đã biết cái gì rồi đấy chứ?
Đứng ở trước cửa một lúc, Hồ Loạn lắc lắc đầu, cả người lạnh cóng. Hôm qua uống rượu rốt cuộc cậu đã phun ra những lời gì mà hôm nay ảnh đế cứ như thay đổi thành một người khác vậy?
Có điều Hồ Loạn cũng không phải loại người thích tự đi tìm khổ, chuyện gì không nghĩ ra được thì bỏ đi.
Hồ Loạn đóng cửa, dọn lại phòng khách, cuốn album nhỏ vẫn đang nằm trên bàn, cậu liếc mắt nhìn một chút rồi đóng album lại, định để lại vào chỗ cũ. Lúc sắp bỏ tay ra, động tác hơi dừng lại, vài giây sau cậu quay người lôi ra một cái kéo.
Trong phòng chỉ có tiếng kéo cắt vang lên, cho đến khi đống ảnh cũ bị cắt thành những mảnh nhỏ, cái lưng cứng ngắc của Hồ Loạn mới có chút thả lỏng, bực mình vơ đống vụn ảnh vứt hết vào thùng rác.
Hồ Loạn ngồi trên sofa, mở mail ra xem, quả nhiên có tài liệu lão A gửi cho cậu. Bên trong còn có mấy kịch bản để cậu chọn lựa, đề tài đều là mang hướng tình yêu tuổi thanh xuân. Cậu cũng từng nói với lão A rằng cậu thích diễn các vai thâm trầm một chút, cần kỹ thuật diễn cao. Nhưng lão A chỉ lắc đầu bảo, “Hồ Loạn, dã tâm của cậu lớn quá.”
Hồ Loạn biết khi đó mình biểu hiện có hơi vội vàng. Hiện tại trong tay cậu đang có 4 kịch bản, phải chọn ra 2 cái. Kịch bản đều là tình yêu thời thanh xuân không có kết cục tốt, một bên thì phải vào tù, một bên thì phải tự sát, hơn nữa hai kịch bản này đều có kết giống nhau, cuối cùng nữ chính và nam chính vẫn được ở bên nhau, nhưng cậu không muốn diễn thể loại này.
Ngẩn ngơ mất nửa ngày, mãi đến khi bụng vang lên tiếng “òng ọc” thì cậu mới ngẩng đầu nhìn ra phòng bếp. Ảnh đế hẳn là sẽ không nấu chuẩn xác đến độ một chút đồ ăn thừa cũng không còn đâu nhỉ. Mà cậu cũng không ngờ tay nghề nấu ăn của ảnh đế lại tốt đến thế.
Ăn cơm, tắm rửa, sau đó lên giường ngủ. Tối qua ảnh đế và cậu đã ngủ cùng nhau. Cậu nhắm mắt nằm sang một bên giường, đưa tay ra sờ sờ bên giường còn lại, cảm thụ mùi hương còn lưu lại. Cậu lấy ra một cuốn nhật ký được cất ở tận sâu trong chiếc tủ đầu giường, bìa cuốn nhật ký có hai lớp, bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Trong ảnh là một người có thân thể hơi mập mạp đang ôm hoa, đứng cạnh là Trịnh Thế Bân.
“Khi đó trông cũng không béo lắm.” Giảm béo đến độ suýt mất nửa cái mạng, cậu thật sự bội phục bản thân mình khi đó.
Trong ảnh chụp, Trịnh Thế Bân vẫn là bộ dáng trầm ổn, không khác gì lắm so với hiện tại, nếu có thì cũng chỉ là bây giờ toàn thân đã có thêm mùi vị đàn ông, càng thêm thu hút người khác.