Trên đời đáng sợ không chỉ có là yêu ma, lòng người có đôi khi còn đáng sợ hơn yêu ma.
Trên đường về lúc đi ngang qua thôn nào đó, quan sai cưỡng ép lấy lương thực trong nhà nông dân gọi là thuế lương thực, ông già quỳ xuống đất buồn khóc, đứa bé sợi tóc khô vàng kinh hoàng trốn ở sau lưng nhìn chằm chằm lương thực. . .
Trưng thu đinh, thôn nghèo không thấy thanh niên trai tráng, trưng thu lương thực, phụ nữ trẻ em có vẻ mặt xanh xao, thôn xóm to như vậy không nghe thấy gà gáy cũng chẳng thấy trâu cày.
Tay già của ông lão tràn đầy vết chai dày bắt lấy túi lương thực không muốn buông, bé gái oa oa khóc lớn, quan sai giơ cao roi da hung ác đánh, nhất thời phía sau lưng áo vải thô rách một vết máu đỏ bừng, đứa trẻ đau lòng gia gia nhào tới dùng thân thể nho nhỏ của mình ngăn cản roi da, thôn dân nhao nhao tiến lên cầu xin, con trai ông cụ già trưng thu đinh ba năm chưa về, con dâu cực khổ đi sớm, chút lương thực là lương thự để ông cháu họ sống.
Từ Linh muốn ra tay bị Dương Mộc ngăn lại, bọn họ thân là đệ tử Thuần Dương phải tránh lôi kéo nghi ngại lòng người, bớt va chạm xung đột với thế tục hoàng quyền, Bạch Vũ Quân không có chú ý nhiều đến như vậy.
Ngựa hí lên đứng thẳng người.
Một đám quan sai sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nhìn thấy ngồi ở trên ngựa hai là tu sĩ Thuần Dương cũng thấy rõ hù dọa mình chính là một nữ hài trẻ tuổi.
"Miễn thuế lương thực bọn họ đi." Bạch Vũ Quân từ tốn nói.
Vốn chuyện này không liên quan lắm đến rắn, nhưng mà chỉ thấy ngứa mắt quá mà thôi.
"Tiên Nhân? Chúng ta dựa theo luật lệ thu thuế, thu không được quan lão gia sẽ phạt chúng ta, xin Tiên Nhân thứ lỗi." Một tên tiểu lại(1) nào đó trong đám sai dịch trả lời.
(1) chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.
Tiểu lại dám trực tiếp phản bác Bạch Vũ Quân này thoạt nhìn cũng không kỳ lạ gì với hành động của tu sĩ Thuần Dương Cung, thế nhân đều biết tu sĩ Thuần Dương một lòng tu hành không hỏi thế sự, chỉ cần không tu tà thuật không làm ác thì sẽ không quan tâm nhiều, vì danh dự coi như ngươi thỉnh thoảng đụng chạm vài câu cũng không có việc gì, không giống những tu sĩ tông môn khác một lời không hợp thì sẽ giết người, nói trắng ra đều là thói quen.
Loading...
Bạch Vũ Quân tò mò nhìn chằm chằm tiểu lại kia, phát hiện tiểu lại chẳng những không sợ ngược lại còn dùng ánh mắt mê đắm nhìn lung tung.
"Hai lựa chọn, thứ nhất, ta giết các ngươi, thứ hai, cút ngay lập tức."
Đám quan sai sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới tu sĩ giết người không cần đền mạng, phản ứng lại lập tức lảo đảo chạy trốn, Bạch Vũ Quân bĩu môi, xem ra vẫn là quy luật rừng rậm tương đối hữu dụng.
Dân chúng nhao nhao tiến lên cảm ơn, Bạch Vũ Quân cũng không nói chuyện thúc ngựa trực tiếp rời đi.
Nhìn nhìn Dương Mộc và Từ Linh có chút do dự.
"Về sau có người nói đến chuyện ngày hôm nay, cứ nói là ta làm."
Dừng một chút còn nói một câu.
" Yêu ma chân chính không phải bề ngoài, mà là nội tâm."
Bạch Vũ Quân biết rõ lịch sử, người thật sự bị yêu ma hại chết đếm chỉ mấy người, trái lại, nhân loại hãm hại đến cái gọi là tranh bá thiên hạ tạo thành trăm vạn ngàn vạn tử vong thậm chí cả diệt tộc, yêu ma trong lòng người còn đáng sợ hơn tinh quái rất nhiều.
Có điều, những điều này cũng không liên quan gì đến rắn, là chuyện của nhân loại.
Ban đêm trở lại trụ sở, đám người đại sư huynh ra ngoài hàng yêu trừ ma còn chưa có trở lại, Từ Linh ngáp một cái trở về phòng ngủ, Dương Mộc hoàn toàn như trước đây nắm chặt thời gian tu luyện.
Có đôi khi Bạch Vũ Quân cảm thấy Từ Linh nhất định là kỳ tài ngút trời, ngày ngày vừa lười vừa ngốc tu vi lại chẳng kém hơn Dương Mộc chăm chỉ là bao nhiêu.
Bạch Vũ Quân là rắn không cần ngủ suốt ngày, ngồi một mình ở dưới đêm trăng hậu viện luyện tập thổi sáo, rất đáng tiếc, loại học đòi văn vẻ sống để am hiểu này khiến cho Bạch xà đi săn chém giết sắp phát điên, cầm cây sáo mạnh mẽ quăng vỡ. . .
Tạch ~
Trong phòng, Dương Mộc lắc đầu.
"Còn lại ba cái."
. . .
Ngày thứ hai, người ra ngoài vẫn chưa trở về.
Sau khi hai người một rắn thương lượng cảm thấy nên đi dạo chơi bên trong Độ thành, mua chút đồ ăn vặt xem gánh xiếc một chút, nói đi là đi, sau khi nói với người coi miếu một tiếng thì lắc lư hạ sơn.
"Lê thơm ~ vừa ngon vừa ngọt lê thơm đây ~ "
"Bánh nướng ~ vừa mới ra lò bánh nướng ~ ăn ngon vừa chữa bệnh ~ "
Đương nhiên, loại trừ âm thanh nhàn nhã bên ngoài còn có tiếng ăn không no xen lẫn ở trong đó.
"Đại gia. . . Cho chút tiền cơm đi. . ."
Độ Thành rất náo nhiệt, đội buôn lui tới nối liền không dứt, thương nghiệp bận rộn sáng tạo ra thành trì phồn hoa, vì không để bị người khác nhìn chằm chằm Bạch Vũ Quân và Từ Linh mua vải thưa đeo lên mặt che kín miệng mũi, chí ít có thể giảm bớt tự cho là công tử văn nhã ong bướm.
Bạch Vũ Quân, Dương Mộc và Từ Linh thoạt nhìn chỉ là mười lăm tuổi tuổi, nhất là Bạch Vũ Quân dáng người thon nhỏ khoảng 1m50, hai mỹ nữ cầm trong tay xâu kẹo hồ lô vừa ăn vừa líu ríu, phần lớn thời gian Từ Linh đều nói chuyện một mình.
Thời cổ mười lăm tuổi đều như một đứa trẻ hai tuổi, có thể đi ra đi dạo thật sự không nhiều.
Một đường rối loạn, Bạch Vũ Quân cũng không tìm cách rời xa Dương Mộc và Từ Linh, thời đại này tu sĩ suốt ngày nghĩ đến hàng yêu trừ ma rất nhiều, không nói đến động cơ thật giả, một khi không có người chăm sóc, chỉ là xà tinh với tu vi của mình làm sao đối mặt những tu sĩ kia, sau khi bị đánh giết chết thành rắn khô bị coi như thuốc Đông y bán cho người bệnh khử gió trừ tà trừ phong thấp thì thật sự rất khó coi.
Cái gì đến cũng sẽ đến. . .
Đường phố một người trẻ tuổi vác hắc côn cắm đầu đi đường, tay cầm la bàn không ngừng rẽ trái rẽ phải.
Đi tới đi lui, phát hiện kim chỉ nam đứng im bất động, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện kim chỉ nam chỉ một nữ hài váy trắng, sau đó, hắn biểu hiện ra một động tác khẩu hiệu trừ yêu một cách hoàn mỹ vốn có.
"Này! Dưới ban ngày ban mặt yêu nghiệt dám to gan vào thành! Đừng tổn thương mạng người! Còn không mau mau đền tội!"
Vụt một tiếng lấy hắc thiết côn ra nhắm thẳng vào Bạch Vũ Quân.
Tay Bạch Vũ Quân cầm kẹo hồ lô im lặng. . .
Nghĩ không ra nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa muốn hàng yêu trừ ma, không phải có rất ít người có thể nhìn thấu khí tức sao? Lại nhìn kỹ la bàn trong tay kia thì nhất thời hiểu rõ trong lòng, pháp khí chung quy luôn luôn có chút ngoài dự đoán.
Nhìn người tuổi trẻ kia tu vi không cao, Bạch Vũ Quân ngăn Dương Mộc và Từ Linh, con ngươi đảo một vòng nghĩ ra chủ ý xấu.
Xâu kẹo hồ lô rơi xuống đất, hai tay ôm vai mặt lộ vẻ kinh hoàng, cổ họng thì nghẹn ngào, cứ y hệt như dáng vẻ nữ tử yếu đuối yểu điệu bị dọa phát sợ. . .
Khóe miệng Dương Mộc co giật rời xa hai bước sợ bị cho rằng là đồng bọn, Từ Linh thừ người ra, dưới cái nhìn của nàng một con rắn hung hãn làm sao cũng sẽ không làm ra hình dạng kinh hoàng thế này mới đúng chứ.
Người tuổi trẻ kia sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
Trước kia lần nào gặp phải yêu quái luasc nào cũng chẳng phải hung thần ác sát đánh nhau một phen, làm sao lại gặp phải con nhát gan như thế này?
Lập tức, vốn hàng yêu liền biến thành tráng hán ức hiếp thiếu nữ nhà lành bên đường.
Trên đời chưa bao giờ hạng người thiếu trượng nghĩa, nhất là người bị bắt nạt còn là một vị tiểu thư mảnh mai, lập tức, rất nhiều anh hùng thậm chí thư sinh tinh thần trọng nghĩa tăng cao vây lên phía trước, đến những chị hai bác gái cũng đứng ở đằng xa chỉ trỏ người tuổi trẻ kia.
"Sao? Nhìn người ta xinh đẹp nên muốn bắt nạt à? Đến bắt nạt ta thử một chút xem!"Người đàn ông cường tráng nào đó thấy ngứa mắt.
"Ngươi cũng biết ban ngày ban mặt ư? Tại hạ có quen biết Trương thông phán ở nha môn, nhất định phải bắt đưa tên tội phạm như ngươi đi gặp quan!" Thư sinh nào đó nghĩa chính ngôn từ.
"Quá đáng! Thật là quá đáng! Loại người như ngươi ta thấy cũng nhiều! Háo sắc!" Thương nhân nào đó lớn tiếng quát tháo.
Tình hình biến hóa quá nhanh, còn tưởng rằng có thể được đến mọi người ủng hộ, dễ nhận thấy người trừ ma chưa từng trải qua tình cảnh này, bị một đám người vây quanh cục đá cải trắng đập tứ tung, quá là thê thảm.
"Nghe ta nói. . . Ôi. . . Đó là cái yêu quái. . ."
Người vây xem cũng không hiểu ý
"Yêu quái gì! Rõ ràng ngươi nhìn thấy tướng mạo người ta xinh đẹp nên muốn trêu chọc thì có, đánh nó đi!"
Tình cảnh hỗn loạn không có ai chú ý tới ba người Bạch Vũ Quân chạy như một làn khói không còn thấy hình bóng, chạy đến nơi xa Bạch Vũ Quân và Từ Linh vui cười ha ha, da mặt băng sơn ngàn năm Dương Mộc thì không ngừng co rút.