Đột nhiên, Bạch xà xoay người sử dụng sức lực ăn trứng chim để chạy như điên trốn vào núi lớn.
Ngay mới vừa rồi, Bạch xà xác nhận thế giới này là một thế giới có yêu quái có tu sĩ tu tiên, cảm ứng nhiệt cảm nhận rõ ràng được có người đang bay trên không, không sai, chính là đang bay, sau đó là cảm ứng hồng ngoại những đặc trưng nhiệt độ cơ thể của những sinh mệnh thổ phỉ trên mặt đất đang nườm nợp dần lạnh lại, nhiệt độ cơ thể hạ thấp không phải là phát sốt nhẹ, đó là bởi vì do chết mà dần dần lạnh ngắt!
Có thể bay trên trời đều là thần tiên, thần tiên từ trước tới nay luôn thích hàng yêu trừ ma, Bạch xà không thể không liều mạng chạy trốn.
Trong núi rừng.
Một tia sáng trắng vụt qua, tuy đã chui vào núi lớn nhưng bất an trong linh hồn Bạch xà cũng không tiêu tán, vì sống chỉ có thể không dám buông lỏng một khắc mà liều mạng chạy trốn.
Ngoài núi, một đôi mắt đẹp nhìn về phía nơi Bạch xà biến mất. . .
Mặt đất, bóng trắng kia không ngừng vượt qua núi vượt qua dòng suối, men theo dòng nước thượng du mà chạy trốn ra khỏi núi, khi động vật gặp phải nguy hiểm ý nghĩ đầu tiên chính là chui về hang động của mình, Bạch xà cũng nghĩ như vậy, thực sự không được thì chui xuống đầm sâu đáy nước trốn mười ngày nửa tháng vậy.
Nó không biết là bầu trời có người đang bay, hơn nữa còn rất hứng thú nhìn chằm chằm mình biểu diễn chạy trốn.
Bầu trời, trên thanh phi kiếm có ba người đang đứng, không sai, phi kiếm, là cái loại có thể dẫm lên trên là bay lên đó, đoán chừng Bạch xà thấy được sẽ trực tiếp ngoác mồm kinh ngạc, từng vô số lần ao ước giẫm lên bảo kiếm bay tới bay lui bây giờ đã thực hiện, chẳng qua lại là người khác đang bay mà thôi.
Hai đứa trẻ nắm chắc một nữ tử, nữ tử kia ước chừng ba mươi tuổi, xinh đẹp nho nhã thoát tục, vừa xinh đẹp lại thông minh, rất đẹp, mắt to xinh đẹp lóe lên thần thái thông minh, người mặc đạo bào váy trắng đầu đội bạch ngọc quan tóc dài xõa vai, áo choàng thêu hoa mai trắng lay động theo gió nhẹ, như tiên nữ trên thiên cung. Loading...
"Ta xem con sâu trắng này còn định chạy đi đâu, sư phụ, nhanh chóng giết nó đi." Thằng bé trai chỉ vào Bạch xà trong rừng cây hầm hừ nói.
Hai đứa bé ước chừng mười tuổi, một nam một nữ, đeo bảo kiếm, người mặc đạo bào vân văn nền trắng màu xanh da trời, chân mang giày thanh vân, tóc mai dùng ngọc trâm ghim lại, như tiên đồng.
Nữ tử cười cười.
"Ồ? Vì sao phải giết nó?"
"Con sâu trắng này vậy mà dưới ban ngày ban mặt dám làm hại nhân gian, không giết không đủ để dân thường căm phẫn!"
"Như vậy nó giết đều là những người nào?"
"Người nào? Đương nhiên là giết thôn dân, nếu không phải chúng ta tới đến sớm chỉ sợ bà lão đã gặp phải độc thủ thê thảm rồi, không tin người hỏi sư muội đi."
Nam hài nhìn về phía nữ hài một bên khác, nữ hài suy nghĩ một chút gật gật đầu.
Nữ tử lắc đầu than nhẹ.
"Mộc Nhi, Linh Nhi, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nhìn thấy trước mắt cũng không đại diện sự thật, vi sư nên thường xuyên mang hai con xuống núi mới được, người không hoàn toàn là người tốt, yêu cũng không nhất định toàn bộ làm ác, tặc nhân tàn phá bừa bãi là ác, Bạch xà giết ác nhân chưa từng tổn thương thôn dân vô tội, các con nói, là con rắn kia đáng hận hay là những kẻ tặc nhân tội ác chồng chất đáng hận?"
Hai đứa trẻ cúi đầu không nói, chẳng qua trong đáy lòng vẫn không thể tiếp nhận chuyện yêu nghiệt còn có lương thiện.
Nữ tử dường như biết suy nghĩ hai đồ đệ.
"Nhớ lấy, phải suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì, đừng để bề ngoài che đậy hai mắt."
"Vâng, sư phụ."
"Bạch xà đã về ổ, chúng ta đi xuống xem một chút."
Bạch xà thở hồng hộc chạy về đến sơn cốc mới thở phào nhẹ nhõm, không ngừng chạy trốn khiến thể lực tiêu tiêu hao quá lớn mỏi mệt không nói ra được, thuần thục leo lên bên trên cây cổ thụ bạch quả, vì thường xuyên leo lên quấn quanh, thế nên thân cành cổ thụ bị mài đến nhẵn bóng.
Ngoài núi cạm bẫy sâu, không thể đi ra nữa!
Bạch xà hạ quyết tâm coi như ngoài núi có báu vật khắp nơi cũng không đi, yêu quái hay người nào người đó cũng mặc kệ.
Giữa không trung, ba người buồn cười nhìn con Bạch xà kia, nữ tử ngắm nhìn bốn phía, nơi này tuy không phải động thiên đất lành nhưng cũng là chỗ tốt, linh khí còn có thể, nó thuộc về loại tu sĩ ghét bỏ yêu ma quỷ quái bỏ qua, tiểu yêu mở linh trí tu luyện vậy là đủ rồi, đầm sâu trong sơn cốc và thế núi xung quanh y hệt như một bức trận đồ tụ linh thô ráp, cây ngân hạnh cổ xưa chính là mắt trận, Bạch xà này ngược lại là có chút cơ duyên.
Thân hình chợt lóe, ba người xuất hiện trên tảng đá lớn dưới tàng cây, nữ hài tò mò xoay người đưa tay sờ sờ đá tảng bị Bạch xà mài bóng loáng.
Bạch xà choáng váng. . .
Ba người này là thần tiên hay là nhân sĩ tu luyện? Đột nhiên bị người đuổi tới hang ổ, nhất thời không biết nên chạy hay là nên tiếp tục làm bộ như dã thú chơi dưới đèn tối bình thường, thân thể theo bản năng làm ra động tác, lộ ra hàm trên hai viên sắc nhọn răng độc đưa ra cảnh cáo.
Xì…!!
Nữ nhân kia rất đẹp, nếu như không mỉm cười với mình thì còn đẹp hơn, bạch xà nghĩ như thế đến.
"Vừa mới ngưng khí, linh trí tiểu xà cũng rất cao, thú vị."
Nghe vậy, Bạch xà vừa mới cong người lên bày ra tư thế công kích lập tức từ bỏ chống cự, theo cây khô trượt xuống mặt đất cuộn thành một cuộn, đầu và thân thể kéo căng quỳ xuống đất mặt cầu xin tha thứ, nếu không thì còn có thể làm sao chứ? Không có nhìn thấy bảo kiếm người ta đều đang lơ lửng giữa không trung kia ư! Đây chính là Kiếm Tiên đó!
Cúi đầu một cử động nhỏ cũng không dám, thông qua khứu giác nhạy cảm phát hiện có người đi đến trước người mình, xương bụng không có cảm nhận được chấn động, không cần nhiều lời, nhất định là công lực của người nọ cao đến mức đạp tuyết vô ngân (2) rồi, phải biết trước mắt có đến ba người mà bản thân chỉ có thể cảm nhận được hai đứa bé, còn nữ tử kia thì chỉ có thể thông qua khứu giác để xác định phương hướng mà thôi.
(2) Không để lại dấu vết trên tuyết
Nữ tử đang quan sát Bạch xà.
Bạch xà rất bình thường lại có chút khác biệt, một vài dã thú yêu ma tinh quái thông thường tuy có lợi hại nhưng nhìn chung linh trí cũng không cao, mà con Bạch xà này lại có linh trí cực cao, khi vừa mới thấy được ba thầy trò mình thì giật mình kinh ngạc và bởi vì chạy trốn vẫn cứ giả ngu, sau đó vì một câu của mình mà lập tức xà xuống đất, thú vị.
Rất nhanh, nữ tử thay đổi chủ ý.
"Tiểu xà, theo ta lên núi làm yêu thú giữ cửa được chứ?"
Thật ra thì trước đó nữ tử không có dự định này, chỉ là đang lúc nhàm chán tò mò đến xem tu luyện, cũng không phải bởi vì dã thú linh trí cao, tuy Bạch xà thông minh nhưng trên đời này có nhiều yêu quái linh trí cao lắm, làm nàng thay đổi chủ ý chính là một thân vảy rắn trơn bóng tinh tế xinh đẹp kia của Bạch xà, quả nhiên nữ nhân vẫn là thích cái đẹp, tựa như thấy được một cái vòng đeo tay xinh đẹp thì đương nhiên muốn mua lại rồi.
Bạch xà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nữ nhân kia đang động tâm mà nhìn chằm chằm vảy rắn xinh đẹp vảy rắn của mình, đành phải gật gật đầu đồng ý.
Nếu như không đồng ý, tuy xác nhận nữ nhân kia không phải kẻ xấu tâm địa thiện lương nhưng mà ngộ nhỡ nhẫn tâm muốn lột da rắn làm ví tiền thì phải làm thế nào đây?
Không thể không nói lòng người thời cổ cũng không tệ lắm, thích thì mang toàn bộ con rắn về nhà làm canh cổng mà không giống thế giới hiện đại trực tiếp lột da rắn làm thành ví tiền túi đeo trên vai rồi suốt ngày khoe khoang như thế.
Hai đứa trẻ không quan trọng, ngược lại cảm thấy con rắn cũng rất thú vị.
Đối với một con yêu xà cũng không cần thiết nói quá nhiều, nữ tử hút Bạch xà vào tay áo dài, mắt Bạch xà tối sầm lại ngất đi, được rồi, bị người ta xem là đồ vật luôn rồi.
Yểu thọ thật. . .