Tăm Tối

Chương 5



Chính miệng hắn nói muốn đợi cậu, đợi đến lúc cậu yêu hắn. Cậu cảm thấy thật nực cười, hắn thế nào lại muốn chơi trò mèo vườn chuột, căn bản đối với cậu cũng chẳng có một chút tác động gì.

Những gì mà Đình Phong gây ra cậu, cậu e là cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho hắn.

...

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng nhè nhẹ trải dài bên ô cửa sổ, Chính Thần ngồi trên giường ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, cậu còn nhớ ngày trước cậu cậu cố gắng hết sức mình để có thể đỗ đại học cùng nơi với Chu Thiện, mặc dù không cùng trường nhưng cuối tuần Chính Thần và Chu Thiện sẽ hẹn cùng đi chơi với nhau, không đi ngắm biển thì cũng leo núi hoặc thỉnh thoảng được nghỉ dài hạn thì lại cùng nhau về quê. Chỉ cần cùng nhau có thể từng ngày từng ngày đi qua như vậy cậu đã đủ mãn nguyện rồi. Thật ra trong thời gian đầu quen nhau gia đình họ không cho phép, nhưng vì quá khâm phục tình cảm của họ đi nên gia đình hai bên đành nhắm mắt cho qua, cho phép họ yêu nhau.

Chính Thần bất giác mỉm cười. Lại nhớ anh rồi, đã xa nhau lâu như vậy nhưng bản thân lơ là một chút lại nghĩ về anh.

Ước mơ khi xưa đã không thể cùng anh thực hiện rồi. Cho nên cậu chỉ còn một ước nguyện duy nhất chính là có thể trốn đi cùng Chu Thiện rời khỏi nơi này, rời khỏi con người đáng sợ kia, đến một nơi mà không ai biết, không ai có thể tìm được.

Tình yêu này đến khi nào mới có thể trở về những ngày tháng tốt đẹp đây?

Đến khi nào mới có thể tương phùng đây?

Nhìn về vòng xích kia, bao nhiêu tôn nghiêm và lòng tự trọng coi như đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi.

Hắn nói muốn tha thứ? Làm cách nào để tha thứ?

"Tôi mang cơm vào đây." Là Dì Mai, người mang cơm hằng ngày cho cậu. Trên gương mặt người phụ nữ này có thể thấy rõ được vẻ đôn hậu, dì vốn đã cao tuổi, tầm năm mươi mấy nên có thể nhìn thấy rõ nếp nhăn trên khuôn mặt. Dì Mai vốn là một người tốt bụng, đã từng chứng kiến cậu sau khi bị hành hạ thê thảm dường nào có thể thấy rõ Dì Mai đối với cậu có bao nhiêu là thương xót, nhưng có thương xót bao nhiêu cũng không thể làm gì được gì, căn bản là không có khả năng.

Dì Mai đặt mâm cơm lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, nhã nhặn nói "Cậu ăn nhiều một chút, hôm qua tôi thấy cậu ăn chưa được một nữa, cứ như vậy sẽ dễ bị suy nhược."

"Con biết rồi, cảm ơn dì đã lo cho con." Khóe miệng cố gắng tạo thành đường cong, cười một cái để đối phương có thể an lòng.

Dì Mai nghe vậy liền thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài. Trong phòng rộng lớn lại chỉ còn mình cậu.

Buổi tối hôm đó, hắn tháo vòng xích cho cậu, hắn chính là như vậy nói được làm được, bản thân muốn chứng tỏ tình yêu của mình cho cậu thấy trong lòng hắn đã đặt quyết tâm nhất định sẽ làm được.

"Hôm nay chúng ta làm nhé." Sau khi mở vòng xích xong nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nhỏ giọng, hắn chính là nhịn không được rồi, đã hơn hai tuần nay không có chạm vào cậu cũng bởi vì không muốn làm cậu đau, nhịn đến hiện tại muốn phát hỏa luôn rồi.

Cũng không cần nghe cậu đáp lại, Đình Phong đã vồ đến hôn tới tấp sau đó dịu dàng nâng chân cậu lên rồi từ từ đưa dục vọng của hắn vào cơ thể cậu, lần này không như những lần thô bạo trước, hắn ra vào nhẹ nhàng nhưng dịu dàng của hắn đối với cậu lại là một hình thức khác của dày vò. Từ đầu đến cuối cậu không thốt ra một tiếng rên nào cả, khuôn mặt không một biểu tình quay đi chỗ khác, bản thân đã chẳng giữ được rồi cho nên cậu phải giữ lại một chút gì đó cho mình.

"Tôi... nhất định sẽ... thoát khỏi anh." Cậu cố gắng gằn từng chữ, mắt vẫn nhìn hướng khác không nhìn hắn.

Hắn đột nhiên dừng lại, rồi không nói không rằng thúc mạnh một cái, sau đó nhẹ nhàng của lúc nãy liền biến mất, cậu biết hắn đã trở lại rồi, tàn nhẫn thô bạo vẫn là thích hợp với hắn hơn.

Cứ như vậy mạnh bạo mà tiến nhập, từng đợt từng đợt đau đớn cùng nhau mà ùa đến.

"Tôi nói cho em biết, em tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn. Chính Thần, em còn dám bỏ trốn lần nữa tôi không biết sẽ làm gì Chu Thiện đâu, hãy nhớ thật kĩ lời này của tôi." Hắn biết khi yêu ai thì người đó chính là điểm yếu, cho nên hắn lấy Chu Thiện ra uy hiếp cậu.

Một kẻ cứng đầu cùng một kẻ cố chấp đến cùng chẳng ai thắng ai cả, vậy mà vết thương thì chằn chịt, lưu lại đến hết đời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv