Như Ân nhìn về phía viên bi nhỏ như vô dụng trên tay mình. Có vẻ như, với một người như anh thì cái thứ này rất đáng chú ý.
- Cũng không khiến anh phải tò mò đến vậy đâu. Nếu muốn thì khi nào rảnh tôi sẽ đưa anh đi gặp người sáng chế ra nó.
Nghiêm Thục xoa cằm, anh thật sự cũng muốn gặp người sáng chế ra cái thứ vũ khí quỷ quái này.
- Rất hân hạnh.
Hai người không nói với nhau thêm câu gì cả. Nghiêm Thục thì chuyên tâm lái xe, Như Ân thì chuẩn bị các thiết bị kết nối không dây với Wee.
Nghiêm Thục tìm vị trí bữa tiệc dựa theo tín hiệu chỉ dẫn mà Wee gửi đến cho Fon. Hiện tại thì Fon không đi theo họ, vì Khả Như yêu cầu được sự trợ giúp của Fon nên Nghiêm Thục cũng không thể không giúp, chí ít là hiện tại anh đang chú ý đến Như Ân nên không thể keo kiệt được.
…
Xe đến nơi, tại đây là một vùng ven biển gần với các vùng nông thôn ở Vịnh Thái Lan. Cũng gần với chỗ Nghiêm Thục được Như Ân đưa đi gặp Wee và Khả Như.
Một chiếc du thuyền xa hoa lộng lẫy xuất hiện giữa những cảnh quê mộc mạc.
Nghiêm Thục để chìa khóa xe cho bảo vệ. Anh xuống xe sải bước về phía Như Ân. Tay Nghiêm Thục rất rắn chắc, khỏe khoắn khi Như Ân khoác nhẹ lên tay anh, cô đã cảm nhận được khí thế ngông cuồng tỏa xung quang anh. Cái dáng vẻ này hình như vẫn luôn quanh quẩn bên anh chỉ là lúc bình thường thì không được thể hiện ra mà thôi.
Nghiêm Thục thấy Như Ân cứ đứng bên cạnh mình mà không chịu bước đi thì thấy thắc mắc.
- Còn thiếu cái gì à? Hay anh quay lại xe tìm cho em thêm mấy cái con dao nữa nhá?
Như Ân đang nghĩ xem về sau cô và anh còn tiếp tục như vậy không? Còn tiếp tục lạc vào cuộc sống của nhau không, hình bóng anh dạo gần đây luôn xuất hiện quanh cô khiến chính bản thân Như Ân hoài nghi cảm xúc trong lòng. Như Ân nghe thấy Nghiêm Thục đang hỏi mình câu gì đó, lại nghe thấy ý cười trong câu nói của anh khiến cô quên mất mình nghĩ gì.
- Thích cầm thêm lựu đạn luôn không? Túi áo anh cũng có thể nhét thêm vài thứ nữa đấy.
Nghiêm Thục đen mặt.
- Tôi thấy em cứ thẫn thờ như vậy mới hỏi xem em còn quên gì không. Em lại nghĩ tôi cần mang nhiều thứ chắc?
Như Ân mỉm cười thanh lịch về phía Nghiêm Thục, hai tay cô vòng qua cổ anh, bờ môi như được phác họa bởi họa sĩ của Như Ân dần dần ghé sát vào tai của Nghiêm Thục.
- Có chắc là không có gì trên người không?
Nghiêm Thục đang sững người nhìn hành động thân mật của Như Ân mà đỏ mặt. Gương mặt anh hồng lên rất nhiều, cảm giác như một cậu học sinh cấp ba mới có tình đầu vậy.
Vì bị tiếp xúc gần một cách đột ngột nên Nghiêm Thục chẳng hề hay biết bàn tay Như Ân đã sờ nhẹ qua gáy anh và nhẹ nhàng gỡ ra một cây kim tẩm độc. Nhưng Nghiêm Thục lại chẳng hề biết chút gì, anh gần như buông lỏng cảnh giác với cô.
Đứng bên cạnh khu tiếp khách của du thuyền người ta chỉ có thể thấy đôi nam nữ đang ôm nhau mà thôi.
Như Ân thấy anh buông lỏng phòng bị thì cười khẽ một tiếng, tiếng cười có chút khiêu khích, cũng có chút đùa bỡn.
- Anh nhìn tay tôi đi.
Nghiêm Thục mải chú ý đến ánh mắt gưỡng mộ nhìn hai người của những người đang nhìn họ, mà quên mất hành động luồn sau gáy của Như Ân.
Theo lời của cô thì ánh mắt anh rời xuống đôi bàn tay có vài vết chai nhẹ, trên đôi tay thon gọn, trắng trẻo nhưng lại không hề mềm mại chút nào của cô. Anh nhìn thấy chiếc kim mạ vàng giữa lòng bàn tay Như Ân.
Nghiêm Thục lại chẳng chú ý đến vật trong tay cô. Thứ đập vào mắt anh chính là hình ảnh những vết chai mờ trên tay cô. Dù nó rất đẹp nhưng lại khiến anh đau lòng. Truyện Hệ Thống
Anh đặt tay mình lên tay cô, rồi xoa nhẹ từng vết chai trên đó.
- Tôi có giấu gì hay không, không quan trọng vì tôi muốn bảo vệ em tốt nhất có thể mà thôi. Nên dưỡng da tay đi, đôi tay của em xứng đáng cầm tiền hơn đấy.
Bị hành động xoa nhẹ từng vết chai trên bàn tay khiến dòng điện từ chỗ nào đó trong người cô như giật giật, muốn rụt tay lại nhưng lại bị Nghiêm Thục nắm chặt tay hơn. Anh dẫn cô hướng về phía sảnh chính của du thuyền. Vì đây là một bữa tiệc trắng đen không rõ ràng phân tách, vậy nên tất cả vị khách đều đeo mặt nạ khi xuất hiện.
Chỉ cần lướt qua một vòng sảnh chính với nhiều người ở mọi lĩnh vực khác nhau đang nói chuyện, hình bóng đôi nam nữ kia vẫn nổi bật như chốn không người.
Nghiêm Thục cầm một ly nước lọc đến đưa cho Như Ân. Bản thân anh ngày hôm nay chỉ là hỗ trợ cô mà thôi. Như Ân cần anh giúp thì anh sẽ giúp, nếu không thì anh sẽ chú ý giúp cô một số tên đang chú ý đến họ.
Trên người Như Ân chỉ như những người phụ nữ khác với chiếc đầm trang nhã không quá gây ấn tượng, kết hợp với kiểu góc quay về thời Trung Quốc vẫn đang trong quá trình kháng Nhật làm khí chất của Như Ân thật cuốn hút lạ thường. Chính Nghiêm Thục cũng phải ngắm cô kĩ hơn thường ngày.
Trên góc khuất của một khu không đáng gây sự chú ý, cũng không phải hướng có nhà vệ sinh, chẳng ai ngờ trên đó lại chứa một ăng ten thu sóng. Nhìn sơ qua Như Ân có thể dám chắc rằng đây có vẻ như là chỗ chôn sống vài người. Chiếc ăng ten chính là sản phẩm được biến đâu qua nhưng đợt tham chiến ở các quốc gia trên thế giới của Mỹ.
Nó có ưu điểm là khi ra tín hiệu xong thì chính nó sẽ tự nổ hoặc khi tiếp xúc gần thì nó sẽ tự động ngắt kết nối với tổng bộ liên lạc ngay lập tức.