Trống điểm chẳng hay đã canh nao, nắng mai nhờ nhờ hắt vào phòng.
Người trên giường cựa quậy, cọ vào chăn gấm kêu sột soạt.
Thuấn Âm ló mặt ra khỏi tấm chăn, từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm màn trướng lạ lẫm trên đỉnh đầu, có một thoáng đầu óc chợt trống rỗng, sau đó mới dần nhớ ra đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nàng đảo mắt lén nhìn sang bên cạnh, không thấy có ai liền ngồi bật dậy, ai dè phải hít hà một tiếng, nàng đưa tay xoa vùng eo đau nhức.
Mà trong phòng cũng chẳng có ai, một thùng nước tắm đặt sau bình phong, hơi nước bốc lượn lờ, trên kệ gỗ vắt y phục sạch sẽ, có vẻ vừa được chuẩn bị – xem ra mấy người Thắng Vũ vừa mới vào.
Mặt Thuấn Âm đỏ lựng, nàng nhìn quanh một vòng, chắc chắn trong phòng không có ai mới vội vã rời giường, đi chân trần tới bên thùng nước tắm. Sức cùng lực kiệt, nàng phải chống hông mới có thể đứng nổi, bỗng tai phải bắt được âm thanh nhỏ bé, nàng hoảng hốt ngồi thụp xuống nước.
"Phu nhân dậy rồi ạ?" Thắng Vũ đứng ngoài cửa, đề cao giọng hỏi, lại nín cười nói, "Quân tư có dặn không được làm phiền phu nhân, xin phu nhân cứ yên tâm tắm rửa!"
Mặt Thuấn Âm càng bốc nhiệt, dứt khoát không trả lời, mắt nhìn chằm chằm trên giường – bừa bộn vô cùng, chăn lệch hẳn ra mép xường, trướng rũ rèm che nhăn nhúm một góc, không phải do chàng mà do nàng túm chặt.
Nhìn cảnh xộc xệch ấy cũng biết đêm hôm qua đã mạnh bạo nhường nào. Nghĩ tới việc bị người khác bắt gặp được, nàng xấu hổ vô cùng, hình ảnh tối qua lập tức ùa về, toàn thân càng nóng bừng.
Vẫn luôn làm công tác tư tưởng rằng ngày ấy rồi sẽ đến, nhưng không ngờ ấn tượng lại sâu đến thế, Mục Trường Châu của tối qua quá phóng túng, nào còn dáng vẻ đứng đắn thường ngày.
Nàng cúi đầu nhìn mảng đỏ bắt mắt trước ngực, do chàng gây ra hết, nàng cuống cuồng giơ tay che đi, chẳng dè lại chạm tới vùng thắt lưng, thế là phải duỗi tay xoa nắn, chỉ tại chàng bấu vào eo quá mạnh.
Chẳng biết còn dấu vết gì ở trên người nữa không, cũng không nhớ tối qua thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ quần suốt đêm khiến nàng kiệt lả. Lúc ấy nàng không thể trả lời câu hỏi của chàng, thay vào đó là tiếng rên nghẹn ngào thốt ra từ bờ môi...
Thuấn Âm thôi nghĩ ngợi, vốc nước vỗ nhẹ vào mặt cho tỉnh táo. Nhớ lại làm cái gì hả? Không được nghĩ nữa.
Cuối cùng cũng tắm rửa xong, nàng mặc xiêm y mới, chải búi tóc đơn giản, đến lúc mở cửa phòng thì chí ít một canh giờ đã trôi qua.
Thái dương đỏ rực dâng cao.
Thắng Vũ cùng các thị nữ chờ bên ngoài, thấy nàng mở cửa liền hành lễ: "Chúc mừng phu nhân hoàn thành lễ động phòng."
"..." Thuấn Âm chẳng biết phải đáp thế nào, cố giữ nét mặt điềm tĩnh.
Thắng Vũ ngoắc tay, các thị nữ nhanh nhẹn đi vào dâng bữa sáng.
Chén chè thơm bùi, bát sữa nóng hỏi, đủ loại bánh ngọt đầy ụ trong khay nhỏ, bày khắp bàn ăn.
Thuấn Âm nhìn hỏi: "Sao nhiều thế?"
Thắng Vũ cười đáp: "Quân tư căn dặn cả đấy ạ."
Thường ngày nàng ấy rất nghiêm túc, nên khi cười liên tục như bây giờ khiến Thuấn Âm càng xấu hổ, song ngoài mặt vẫn rất tỉnh bơ: "Ra ngoài trước đi."
Thắng Vũ cúi đầu, dẫn các thị nữ lui xuống.
Đợi người đi hết Thuấn Âm mới ngồi xuống bàn, nàng đói bụng lắm rồi, có ai bị quần lâu như vậy mà chẳng đói đâu.
Nàng vừa ăn vừa nhìn lên bàn, bỗng phát hiện bức thư nằm đó tối qua đã biến mất.
Nàng nhón một miếng bánh vừa ăn vừa nghĩ, chắc là chàng đã có quyết định, cũng có thể là đã hồi âm, song nàng không muốn hỏi, mà vốn dĩ cũng không nên hỏi, hơn nữa mới cùng chàng... lại càng không thích hợp để hỏi.
Đói thì đói đấy, nhưng chưa gì cũng rất nhanh no. Thuấn Âm nhìn quanh phòng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Nào dè vừa ra đến cửa thì có một bóng người bước vào, nàng lập tức dừng chân.
Mục Trường Châu bước vào, cổ áo bào gập xuống, một thân nhẹ nhàng đứng bên cửa, nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt vừa chạm nhau thì lập tức dời đi.
Sau đêm qua, nay gặp lại nhau khó giữ nổi bình tĩnh, thậm chí Thuấn Âm còn vô thức nhìn lướt qua hông chàng, đó là nơi gần gũi nàng nhất tối hôm qua, và giờ đây ở nơi đó đã buộc chặt thắt lưng.
Mục Trường Châu nhìn khay đồ ăn hầu như vẫn còn nguyên xi, hỏi: "Tối qua tiêu hao bao nhiêu sức lực, sao không ăn uống nhiều thêm?"
Hơi nóng sau tai Thuấn Âm vừa giảm đã lại bốc lên, tai nàng ù đi vì câu nói ấy, nàng chớp mắt thấp giọng đáp: "Huynh tiêu hao nhiều hơn, mới cần ăn nhiều ấy."
Nhìn vào mắt nàng, Mục Trường Châu nhướng môi, cúi đầu nói: "Chẳng lẽ trong mắt Âm nương ta vẫn là văn nhân yếu đuối, là kẻ yếu mà thích ra gió(*)?"
(*) Ở chương 9, Thuấn Âm từng ám chỉ Mục Trường Châu nhìn thì mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu.
Thuấn Âm bất giác nhìn chàng, xem ra chàng cũng đã tắm rửa, nom sảng khoái tinh thần phấn chấn. Nàng không nói nên lời, cảm thấy càng nói càng đi xa, nghe càng không nổi nên đành im lặng không đáp.
Đột nhiên Mục Trường Châu hỏi: "Cô nương kia tên gì?"
Thuấn Âm sực tỉnh, ngước nhìn chàng, một lúc sau mới nhận ra chàng đang hỏi ai: "Diêm Hội Chân ấy hả?"
Mục Trường Châu gật đầu giống như mới biết lần đầu: "Ta không quen nàng ta, Đô đốc Tây Châu gửi thư tới hòng thăm dò ý của ta, ngay cả phu nhân ông ta cũng không biết chuyện này, bản thân cô nương đó lại càng không biết, mà cũng không cần phải biết, ta đã giải quyết lá thư ấy rồi."
Thuấn Âm im lặng lắng nghe, nhận ra chàng đang giải thích với mình, khẽ bảo: "Nói với ta làm gì..."
Mục Trường Châu hỏi vặn: "Nàng là Quân tư phu nhân, không nói với nàng thì nói với ai?" Chàng hạ giọng, "Đến bây giờ vẫn còn chưa tiếp nhận?"
"..." Thuấn Âm mím môi, danh phận rành rành, chẳng nói nổi lại chàng.
Mục Trường Châu bước tới, cúi đầu quan sát nàng, cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng bất thình lình có âm thanh cắt ngang: "A tỉ!" Là Phong Vô Tật, cậu đang ở ngay ngoài sân.
Thuấn Âm nhìn Mục Trường Châu, rảo vội bước chân đi ra ngoài.
Mục Trường Châu chầm chậm đứng thẳng lưng.
Tuy Phong Vô Tật có thể vào hậu viện nhưng cậu rất thức thời, chỉ đứng ngoài sân, mặt đối diện Đông phòng.
Thuấn Âm đi ra thì cậu mới để ý, ngoái nhìn nhà chính rồi nhấc chân tiến tới.
"Xem ra vết thương của tỉ đã lành, chuyển về ở với Mục Nhi ca rồi đấy hả."
Thuấn Âm không biết nên nói gì cho phải, thôi thì cứ coi là vậy đi, thuận miệng "ừ" một tiếng.
Mục Trường Châu bước ra từ phía sau.
Thấy chàng cũng có mặt, Phong Vô Tật ngập ngừng: "Mục Nhị ca..."
Mục Trường Châu liếc Thuấn Âm, gật đầu với cậu rồi đi lướt qua hai người, rời hậu viện.
Phong Vô Tật nhìn bóng chàng dần khuất, lúc này mới ngó Thuấn Âm thật kĩ: "Trông a tỉ hôm nay có gì đó khang khác."
Thuấn Âm bất giác khép vạt áo lại, sợ bị cậu nhìn ra, nhất là dấu hôn bên cổ: "Khác chỗ nào?"
"Mặt tỉ đỏ lắm nhé." Phong Vô Tật nói, "Đệ chưa thấy tỉ như vậy bao giờ."
Thuấn Âm hắng giọng: "Tối qua đệ có tiễn người ta về không đấy?"
Vừa bị hỏi, Phong Vô Tật lập tức đổi chủ đề: "À, dĩ nhiên là có rồi."
Thuấn Âm hỏi: "Lần này không thất lễ nữa chứ?"
Phong Vô Tật á khẩu, đúng là tối qua cậu có đưa tiễn Diêm Hội Chân, nhưng quá trình chẳng mấy vui vẻ.
Khi sắp về tới Diêm gia, Diêm Hội Chân dừng bước, trợn mắt với cậu: "Anh đắc chí lắm đúng không, tôi đã tiết lộ hết tâm tình ngày bé với a tỉ nhà anh rồi đấy."
Phong Vô Tật đáp bâng quơ: "Chuyện ngày bé mà cũng xem là thật? Hồi bé cô ngưỡng mộ phong thái văn nhân của huynh ấy thì sao, hồi đó ta còn ngưỡng mộ phong độ oai hùng của các đại tướng kia kìa! Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, hà tất phân chia nam nữ, liên quan gì tới tâm tình? Mà khéo còn thua xa tình cảm vợ chồng của a tỉ nhà ta và huynh ấy."
Diêm Hội Chân bị cậu làm cho cứng họng, lại không tìm ra lời phản bác, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi gằn: "Cần anh lo hả! Anh về đi, ta không cần anh tiễn!"
Phong Vô Tật lập tức vòng về...
Nào có mặt mũi nói ra chuyện đó, cậu bèn đáp quanh co: "Cũng bình thường, chắc cũng không thất lễ..."
Thuấn Âm cũng không nói nữa, nhớ lại dáng vẻ của cậu khi gặp Mục Trường Châu vừa nãy, thắc mắc hỏi: "Sao đệ cứ né Mục Nhị ca thế?"
Phong Vô Tật nhìn nàng, không biết phải kể từ đâu: "Để dịp khác rồi đệ sẽ kể."
Thuấn Âm cau mày.
Phong Vô Tật thấy thế, vồ vập bảo: "A tỉ yên tâm, nhất định ngày nào đó đệ sẽ nói."
Đột nhiên có tiếng động vang lên ở ngoài hậu viện, hình như từ tiền viện đưa tới, người ghé phủ thì phải. Thuấn Âm chỉ nghe được loáng thoáng, nàng quay đầu nhìn, cất bước đi ra.
Phong Vô Tật lập tức đuổi theo.
Quả nhiên, có năm sáu người kéo tới tiền viện. Thuấn Âm ra đến trường lang thì trông thấy, đều là gia nhân trong phủ Tổng quản, trông nghiêm túc lạ thường, xem ra là có công chuyện.
Năm sáu người kính cẩn hành lễ: "Quân tư."
Theo hướng bọn họ khom lưng, Thuấn Âm mới nhìn thấy bóng dáng cao ráo mặc áo bào ôm sát người, Mục Trường Châu đứng trong sân, bị cột trụ và cây hoa che khuất nửa thân hình.
Hành lễ xong, gia nhân đi đầu cao giọng thưa: "Tổng quản có lệnh, bộ lạc Xử Mộc Côn thua trận, Khả hãn Tây Đột Quyết vừa hay tin đã đích thân đến quan ngoại Bắc Nguyên và Lương Châu đàm phán, phủ Tổng quản quyết định giao chuyện này cho Quân tư toàn quyền xử lí, xin Quân tư tới Bắc Nguyên đàm phán." Dứt lời, y nâng tay trình lên bản thủ lệnh.
Mục Trường Châu nhận lấy, mở ra nhìn rồi khép lại: "Bao giờ lên đường?"
Gia nhân đáp: "Khả hãn đã đang ở trên đường, tốt nhất Quân tư nên xuất phát ngay bây giờ."
Thuấn Âm không khỏi nhìn chàng.
Mục Trường Châu như có cảm giác, chàng nghiêng đầu, nhìn lướt nàng qua nhành cây kẽ lá.
Gia nhân khum người nói: "Còn lại đều sắp xếp theo thủ lệnh, mời Quân tư sớm lên đường." Nói xong, y chắp tay lạy rồi rời đi.
Năm sáu gia nhân nối gót rời khỏi, tới cũng nhanh mà đi cũng vội.
Mục Trường Châu cầm thủ lệnh, xoay người bước lên trường lang.
Phong Vô Tật chưa kịp cảm thán trước tin tức đột ngột ấy thì đã thấy chàng đi thẳng tới chỗ mình, cậu xém lùi một bước, nhưng nhanh chóng kìm nén khi liếc sang a tỉ.
"Vô Tật có thể nán lại một vài hôm, ta sẽ sắp xếp Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đến phủ chăm nom cậu, sau này cậu ra vào đi lại ở đây cũng dễ dàng hơn." Đoạn, Mục Trường Châu nhìn vào Thuấn Âm rồi đi ngang qua hai người.
Phong Vô Tật sửng sốt, nghiêng đầu nhìn a tỉ nhà mình: "Sao huynh ấy lại nói thế, giống như muốn đệ ở lại đây một mình vậy?"
Thuấn Âm nghĩ ngợi, cảm thấy ánh mắt ban nãy của chàng như có điều muốn nói, thế là xoay người trở về hậu viện. Đúng lúc gặp Xương Phong chạy ra, tất bật lo liệu cho Quân tư xuất hành.
Thuấn Âm đi dọc hành lang đến ngoài Đông phòng, bỗng một bàn tay vươn ra kéo nàng vào.
Nàng hốt hoảng, quay đầu lại thì thấy Mục Trường Châu, chàng ấn nàng lên cửa, gần ngay trước mắt.
Vừa thấy chàng tiến đến, Thuấn Âm nhất thời thở dốc, cảm giác hơi thở của chàng quanh quẩn kề bên, cơ thể như chồng lên nhau giống hệt tối qua.
Mục Trường Châu đứng đây chờ nàng, lúc này mới có cơ hội tiếp tục quan sát nàng, nhìn trên dưới hai lần rồi hỏi, "Đau lắm thật hả?"
Thuấn Âm ngước nhìn chàng, hơi thở càng thêm loạn, nói nhỏ: "Đến cả chuyện này huynh cũng muốn hỏi hả?"
Mục Trường Châu buồn cười, đặt tay lên vai trái nàng rồi từ từ sờ xuống cánh tay, lại đè vào sau thắt lưng, chậm rãi vuốt ve vùng eo nàng.
Chân mày Thuấn Âm lúc nhíu lúc giãn, vội vàng đè tay chàng lại.
Chàng dừng lại: "Không cho hỏi, cũng không cho ta kiểm tra?"
"..." Thuấn Âm chỉ nói, "Chuyện huynh gây ra còn đòi kiểm tra gì."
Mục Trường Châu nhìn vết đỏ ở cổ nàng, cũng cảm thấy hình như mình dùng lực mạnh thật, đêm qua thả mình tận hưởng mà quên khống chế nặng nhẹ.
Bàn tay chàng đè vào eo nàng, thấy nàng khó chịu ở đấy liền nhẹ nhàng xoa, trong đầu nghĩ lần sau phải để ý mới được.
Thắt lưng Thuấn Âm tê rần vì bị vuốt ve, không nhịn được giơ tay móc ngón tay của chàng. Mà móc mãi hai lần mới thành, nhưng Mục Trường Châu đã trở tay nắm trọn bàn tay nàng, tiếp tục xoa bóp eo nàng.
Nàng kiềm chế nói nhỏ: "Huynh phải đi hòa đàm đấy."
"Ừ." Mục Trường Châu nói, "Cho nên mới càng phải kéo dài thay nàng."
Thuấn Âm thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn chàng.
Ở bên ngoài, Thắng Vũ cùng các thị nữ đã có mặt.
Lúc này Mục Trường Châu mới buông nàng ra, đứng thẳng dậy: "Chuẩn hành trang cho phu nhân đi, lần này ta dẫn phu nhân đi cùng."