Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Dung
------------------
Khi Vương Bảo Nhạc tỉnh dậy, thời gian bên trong mê trận đã trôi qua một ngày. Bầy rắn độc cũng không hung tợn dữ dội như trong tưởng tượng của mọi người, hơn nữa trong đám học trò ở đây có người am hiểu chữa trị trường hợp bị rắn độc cắn, nên ảo tượng đẹp đẽ của Vương Bảo Nhạc cứ vậy bị dập tắt.
Cũng may khi hắn tỉnh lại, bên cạnh có “thỏ non” Chu Tiểu Nhã chăm nom săn sóc từng ly từng tí một, kể cả Đỗ Mẫn cũng nhu mì hơn, không còn tranh cãi xỉa xói hắn, vì vậy trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Đồng thời hắn cũng bắt đầu nhớ về hành động cứu người của mình hôm đó, chắc chắn các lão sư đã chứng kiến hết rồi, nên lần khảo hạch này hắn thu về không ít điểm cộng.
Nhưng có một điều khiến đau đầu phiền não, đó chính là mấy ngày tiếp theo mọi người đều tập trung thành đoàn tìm kiếm các bạn học khác còn lạc trong rừng. Không biết Liễu Đạo Bân uống nhầm phải cái gì, hay vì chuyện lúc trước nên áy náy trong lòng, mà chỉ cần phát hiện ra dấu hiệu nguy hiểm liền xung phong ra tay nhanh chóng giải quyết gọn ghẽ. Vì điều đó khiến cho Vương Bảo Nhạc yếu ớt kia không có cơ hội nào để thể hiện.
Vài ngày sau cũng không thấy xuất hiện hiểm nguy nào như bầy rắn khổng lồ vừa rồi, vì thế Vương Bảo Nhạc vốn đinh ninh mình bản lĩnh phi thường lại càng phiền muộn hơn. Đã không có đất để dụng võ thì chớ, còn thấy Liễu Đạo Bân kia không ngừng kiếm điểm khảo hạch.
- Cứ để Liễu Đạo Bân thế này có khi điểm khảo hạch còn cao hơn mình!
Đến cuối cùng lo lắng của hắn cũng không được lâu. Vào khuya đêm ngày thứ hai, tại bọn hắn hạ trại ở một khe núi cao liền nghe thấy tiếng sói liên tục rú lên thảm thiết.
Tiếng gào thét xuyên thẳng qua những rặng núi đá sừng sững, đập thẳng vào tai mọi người đau nhức không chịu được, đột nhiên tỉnh dậy, ráo riết nhìn quanh, lập tức phát hiện ra trong cánh rừng phía trước ẩn hiện một biển mắt vô tận, đỏ như máu đang rực sáng giữa đêm tối.
Dưới ánh trăng vô số con sói hung ác tụ tập thành hình chiếc quạt phóng đến. Đàn sói phi nhanh trên mặt đất, nhảy vọt quay từng nhánh cây, vừa chạy vừa phát ra tiếng gào rú, để lộ trong tròng mắt sự khát máu khiến ai nấy nhìn vào đều biến sắc!
Tình cảnh này như tạo thành một luồng xoáy lốc cuốn đến, làm cho đám ngưỡi Liễu Đạo Bân mặt mày tái mét, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, da đầu tê dại.
- Chạy mau, sói, có sói!
- Là U Cốt Lang, trời ơi nhiều không đếm xuể!
Đỗ Mẫn sau khi trải qua tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc dường như đã trưởng thành lên không ít, lúc này lập tức kêu to để mọi người cùng nhau chạy sâu vào trong khe núi, dựa vào địa hình có núi cao hào sâu sẽ cản trở đàn sói hung dữ.
Sắc mặt Liễu Đạo Bân biến đổi không ngừng, cuối cùng cắn răng thật mạnh, quay đầu lại, không rút lui nữa và hô hoán mọi người cùng nhau chiến đấu với đàn sói để kéo dài thời gian.
Cô nàng “thỏ non” hoảng loạn đỡ lấy Vương Bảo Nhạc, dù người sợ đến phát run nhưng vẫn dìu hắn chạy theo mọi người vào bên trong khe núi. Nhưng Vương Bảo Nhạc giờ đây đã gấp gáp không đợi được nữa rồi.
Vương Bảo Nhạc vốn nghĩ cho Liễu Đạo Bân kiếm vài điểm lẻ tẻ, hắn cũng không so đo. Giờ vất vả lắm mới gặp được cơ hội tốt thế này, sao hắn có thể để tên Liễu Đạo Bân kia cướp mất? Trong giây lát, tròng mắt nhen nhóm ngọn lửa lớn, trên cơ thể hắn tại tản ra khí thế uy vũ, bỗng nhiên dừng lại.
- Tiểu Nhã, cô đi trước đi!
Vương Bảo Nhạc nói xong, chạy thẳng đến chỗ Liễu Đạo Bân, một phát chộp được vai hắn. Khi đối phương còn đang giật mình không hiểu chuyện gì, đẩy hắn vào sâu trong khe, vừa đẩy vừa rống to.
- Người anh em, cậu rút lui trước đi, nơi này để tôi lo!
Liễu Đạo Bân ngây như phỗng, không kịp phản ứng gì đã thấy Vương Bảo Nhạc liều chết không từ nhắm thẳng vào đàn sói.
- Mọi người chạy mau lên, có ta yểm hộ đằng sau!
Bấy giờ chí khí chính nghĩa như thần thánh một lần nữa bùng phát trên người Vương Bảo Nhạc, khiến bé “thỏ non” đang quan sát phía xa một lần nữa rung động vô cùng.
Một vài thanh niên ban đầu định chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xông pha, giống như được khích lệ khiến nhiệt huyết dâng trào, nhao nhao quay đầu lại muốn tiến lên chiến đấu cùng. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vương Bảo Nhạc mắt tóe lửa, hung hăng đạp một cước hất cẳng bọn họ về.
- Người anh em tốt, mọi người mau chạy trước đi.
Vương Bảo Nhạc chính nghĩa hào hùng, hét lớn một tiếng nhưng trong lòng lại nhỏ nhen cảnh giác khắp nơi, sợ người khác chiếm mất điểm của hắn!
Hắn biết nha, đàn sói này dù có đông đúc dữ tợn đến đâu, thì chúng cũng là điểm khảo hạch của hắn
Về phần đám học sinh bị hắn đạp trở lại, giờ phút này trong lòng chấn động dữ dội, ánh mắt ngập tràn cảm động. Giờ phút này hình ảnh Vương Bảo Nhạc lớn lao uy mãnh xả thân vì nghĩa, khiến bọn cảm thấy trên đời có mấy người được như vậy. Càng nghĩ càng thấy nhiệt huyết trào dâng, xông lên lần nữa.
Vương Bảo Nhạc nôn nóng không thôi, nhanh chóng đẩy từng người một về. Hắn rất sợ bọn nó lại tiến lên lần nữa nên cắn răng thật mạnh, giơ hai tay lên đặt trên vách đá, lấy thân mình tạo thành bức tường bằng thịt ở lối vào khe núi, nôn nóng hò hét điên cuồng.
- Tôi trúng độc rắn từ trước rồi, chạy cũng không kịp. Không cần lo cho tôi, mọi người chạy mau!
Vương Bảo Nhạc nói câu này như thể bộc lộ hết chân tình của mình, khiến cho ai nấy đều cảm động không ngớt. Chính lúc này đàn sói bỗng tăng tốc vọt đến, một đàn đông nghịt, cất tiếng rú to kinh hồn, hiển lộ sự khát máu khắp nơi, điên cuồng nhào thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Đứng trước tình cảnh này, cả thân thể lẫn tinh thần của đám học sinh đã rút lui vào bên trong khe, đều bị chấn động không ngừng.
- Vương Bảo Nhạc, cậu mau quay lại!
- Trời ơi, chỉ vì không muốn trở thành gánh nặng liên lụy đến chúng ta, mà cậu ấy hy sinh thân thể ngăn cản đàn sói!
Cả bé “thỏ non” lẫn Đỗ Mẫn và tất cả học sinh đều xúc động vô cùng. Giờ phút này hình ảnh Vương Bảo Nhạc béo tròn bỗng lớn lao vĩ đại như ngọn núi sừng sững, mãi mãi in hằn trong tâm trí họ.
Liễu Đạo Bân cũng bị đả động không nhỏ, thở dốc liên hồi. Trước đây đối với Vương Bảo Nhạc hắn còn cảm thấy không cam tâm, thì hôm nay những thứ tâm tình nhỏ nhen ấy đều tiêu tán hết, chỉ để lại sự rung động sâu sắc trong lòng hắn.
Còn Vương Bảo Nhạc lúc này hai tay chống đỡ lấy vách đá, tựa như một bức tường bằng thịt đang sống đỡ bầu trời!
Nhìn hành động của mình bấy giờ, Vương Bảo Nhạc cũng tự cảm thấy xúc động. Hắn cảm thấy nếu lão sư trông thấy tất cả mọi việc đang diễn ra chắc chắn vô cùng cảm động. Nhưng hắn muốn kiếm nhiều điểm hơn nữa, thế là thầm nịnh nọt đạo viện một chút, kiên quyết mở miệng.
- Có thể thi vào đạo viện Phiểu Miêu là vinh hạnh của tôi. Cho dù chết ở đây, Vương Bảo Nhạc tôi sinh là người của đạo viện, chết là ma của đạo viện!
Vương Bảo Nhạc dấy lên chút đắc ý, cực kỳ hài lòng đối với câu nói này của mình. Hắn không tin các lão sư đó không cảm động chút nào!
Đắc ý chưa được bao lâu, chỉ chăm chăm nghĩ việc kiếm điểm qua khảo hạch mà hắ không để ý đến điểm, đó chính là.. đau quá!
Tuy đây chỉ là cảnh tượng trong mơ, nhưng cảm giác đau đớn không khác đời thật chút nào. Những con sói kia vừa gào rú vừa điên cuồng cắn xé, khiến trước mặt mọi người hiện lên cảnh tượng hơn mười đầu sói dữ đang ngấu nghiến trên xác Vương Bảo Nhạc.
- Đau quá!
Toàn thân Vương Bảo Nhạc run rẩy, hô hấp thêm nặng nề. Trong tầm mắt hắn đều là miệng sói, có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn xoang mũi. Lũ sói kia nhe răng cắn xé từng thớ thịt trên người, khiến hắn đau đớn đến độ suýt nữa quên mất nơi đây chỉ là ảo ảnh.
Nhưng trong lòng hắn vẫn kiên định vững vàng, không có nửa điểm hối hận!
Dù đau đớn đến đỉnh điểm, một thân huyết nhục mơ hồ, nhiều nơi lòi cả xương trắng. Dù có ý thức hắn không còn rõ ràng, bên tai văng vẳng tiếng cắn xé xen lẫn rú gào như hồi chuông tử thần. Dẫu cho Vương Bảo Nhạc từ nhỏ đến giờ không ít điểm xấu, nhưng có một phẩm chất thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Đó chính là.. Cố chấp!
- Vất vả lắm mình mới kiếm được nhiều điểm như thế, không thể lãng phí được. Mình chỉ muốn một lần đạt được điểm cao nhất!
Trong đầu Vương Bảo Nhạc gào thét, đang cố gắng kiên trì thêm chút nữa thì lúc này từ giữa đám học sinh đang khóc đằng ra, có một bóng người màu đỏ đạp gió phi đến với tốc độ kinh người!
Chàng trai áo đỏ ấy là một thiếu niên tóc ngắn, tầm mười bảy, mười tám tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, ẩn ẩn nét lạnh lùng. Hắn mặc y phục đỏ, trên vai đeo một thanh cung lớn, thân thể nhanh nhẹn giữa rừng cây lao ra, vừa tiến đến, vừa căng cung liên tiếp bắn tên.
Trong chớp mắt phóng ra chín mũi tên!
Mũi tên phóng với tốc độ quá nhanh, phát ra âm thanh vun vút như xé gió, bay qua đám người, xuyên thẳng vào bên trong khe núi, trúng ngay chín đầu sói đang cắn sẽ khắp thân thể Vương Bảo Nhạc. Chúng rú lên một tiếng thê thảm rồi lịm dần!
Không lệch một tên, hắn tiến lên túm chặt xác chín con sói, hung hăng ném thẳng ra ngoài.
Sự việc thay đổi quá nhanh khiến toàn bộ học sinh đều sững sờ, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng ngây người giây lát. Lúc chín mũi tên lao đến gần đã dọa hắn hét to một tiếng.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thanh niên áo đỏ đã tức tốc lao đi, hệt như trong cơ thể người đó có một sức mạnh kinh người đang bộc phát. Giờ phút ngày một người một cung, nhảy qua đỉnh đầu Vương Bảo Nhạc, giữa không trung bắn tiếp chín mũi tên nữa!
Ầm ầm mấy tiếng kinh hãi đã thấy thêm chín con sói hung ác rú gào thê thảm. Đàn sói bốn phía như khiếp sợ, theo bản năng lùi về sau. Bắt lấy cơ hội này, thanh niên áo đỏ nhảy xuống, vác người Vương Bảo Nhạc trên vai cấp tốc lui lại.
Cơ thể Vương Bảo Nhạc giật giật một cái, không để ý đau đớn. Trong mắt chỉ thấy khoảng cách giữa mình và lũ sói ngày càng xa, nôn nóng vô cùng.
- Người anh em, mau thả tôi xuống, tôi có thể kiên trì thêm lúc nữa.
Nghe thấy Vương Bảo Nhạc nói vậy, dù cho người thanh niên kia lạnh lùng đến đâu cũng cảm thấy xúc động. Thật sự giờ phút này người Vương Bảo Nhạc máu me be bét, cảm giác sắp chia thành mấy mảnh.
- Cậu đã làm rất tốt rồi. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi.
Dứt câu, Vương Bảo Nhạc càng gấp gáp hơn. Hắn có cảm giác đối phương đang cướp mất đất diễn của hắn, vừa định mở miệng, đã thấy người thanh niên kia hít sâu, tay phải giơ lên dứt khoát, lờ mờ có thể nhìn thấy bắp tay kia nháy mắt phồng to, thậm chí phồng to đến giật cả mình. Người đó cầm chắc cây cung trong tay, hung hăng quật thật mạnh vào vách đá, trong giây lát đã quật hơn mười lần liên tiếp.
Sức mạnh quá lớn này khiến cho sâu bên trong núi đã xuất hiện vết nứt, chỉ trong nháy mắt đã đổ sụp một nửa, vô số đá vụn rơi xuống, trực tiếp phá hủy khe núi này!
Vương Bảo Nhạc trợn tròn mắt, chằm chằm nhìn cánh tay vạm vỡ của người kia, nghẹn giọng không nói nên lời.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dường như chỉ vỏn vẹn vài tích tắc. Lúc này khe núi đang đổ ập xuống, thanh niên áo đỏ thoắt người dìu Vương Bảo Nhạc trở lại cùng với đám học sinh.
Lũ học sinh tận mắt chứng kiến hết thảy đều chấn động không ngừng, riêng Liễu Đạo Bân trợn mắt há miệng, nghẹn ngào nói.
- Cổ võ, cảnh giới thứ hai, Phong Thân!
- Chưa đến Phong Thân, tôi đang ở đỉnh tầng thứ nhất.
Người thanh niên liếc qua Liễu Đạo Bân, giải thích rồi thả Vương Bảo Nhạc xuống.
- Chưa đến Phong Thân mà đã có sức mạnh của Phong Thân, người anh em, đa tạ ân cứu mạng của cậu!
Liễu Đạo Bân chắp tay ôm quyền cúi đầu, các bạn học khác cũng cúi đầu cảm tạ. Thậm chí trong số đó không có ít cô gái trẻ nhìn vị thanh niên ấy bằng ánh mắt sùng bái. Nhất thời mọi người đều vây quanh hắn ta.
Riêng Vương Bảo Nhạc lúc này nằm rạp trên mặt đất, chán nản chứng kiến hết thảy. Hắn biết người đó có ý tốt muốn cứu hắn, nhưng vẫn tiếc cơ hội gỡ điểm ban nãy Hắn hiểu sự đã rồi, không còn cách nào khác.
- Cảnh giới Cổ Võ..
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ, từ khi Liên Bang bước vào kỷ Linh Nguyên đến nay, mặc dù nói rằng thời đại tu hành đã đến, nhưng đa số dân chúng trên thế giới cũng chỉ có thể học được một môn công pháp ban đầu, đó chính là Dưỡng Khí Quyết.
Công pháp này có thể khiến họ hấp thụ linh khí, kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra có thể dùng thân thể làm vật dẫn, giúp ngưng tụ, sản xuất linh thạch. Chính vì vậy mới được truyền bá rộng rãi.
Còn về con đường tu hành thì ngưỡng cửa ấy khó có thể với đến hay trực tiếp tu luyện mà thành. Trước tiên phải có nền tảng nếu muốn tu hành. Chính vì thế mà võ cổ mới được khôi phục.
Trải qua quá trình sáp nhập toàn bộ Liên Bang quy về một mối và phát triển sau này, đã tạo ra ba tầng Cổ Võ cảnh giới!
Khí Huyết, Phong Thân, Bổ Mạch!
Chỉ khi đạt tới đỉnh tầng thứ ba Bổ Mạch rồi mới có tư cách để tính đến chuyện tranh giành cơ hội cá chép hóa rồng!
Thế nhưng phương pháp tu luyện Cổ Võ cảnh giới đều nằm trong tay các thế lực lớn ở Liên Bang. Đối với hầu hết người muốn tu luyện, có hai con đường chính, một là thi vào một trong bốn đạo viện lớn của Liên Bang, hai là đầu quân gia nhập cho các thế lực hoặc thế gia cho danh tiếng.
- Tuổi mình và hắn cũng tương đương nhau. Vậy tám, chín phần là con cháu thế gia..
Vương Bảo Nhạc thở dài, cảm giác danh tiếng của mình bị đoạt hết sạch nên giờ khi thân thể đau nhức dữ dội, hắn mặc kệ kêu rên thảm thiết, thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh, bọn họ đều vội vàng chạy tới.
Trông thấy vậy tâm tình tốt lên không ít vì nghĩ mình vẫn được coi trọng, chẳng qua chuốc đủ đau đớn mà điểm số vẫn không xi nhê gì mấy, hay thôi chết đi cho rồi. Hắn hít sâu một hơi, run rẩy nói ra.
- Tôi chắc không trụ được nữa. Các bạn, tương lai mọi người sẽ trở thành học sinh của đạo viện, nhất định phải..
Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị tốt, muốn mấy lời tiếp theo nói thật rõ ràng, cảm động.
Ngay chính lúc này, thanh niêu áo đỏ nghiêm nghị bước đến, lấy trong ngực ra một bình đan dược, đưa cho Vương Bảo Nhạc uống.
- Cậu nguyện hy sinh vì mọi người, Trần Tử Hằng tôi nhất định không để cậu chết như thế. Bạn học tốt, cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái, mọi chuyện cứ để tôi lo!
Trần Tử Hằng quả quyết nói ra, cộng thêm chiến lực của hắn, tạo thành sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt khiến ai nấy đều phải tin phục.
Trong khi bọn họ cảm kích rối rít thì Vương Bảo Nhạc lại ngây người như phỗng. Ngơ ngác há hốc miệng nhìn Trần Tử Hằng, đây là lần thứ hai hắn có cảm giác thằng nhóc này đang cướp đất diễn của mình.
Muốn dò la tìm hiểu rõ ràng một phen, nhưng thuốc đã ngấm, Vương Bảo Nhạc lúc này cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suy yếu không nói nên lời. Hắn giờ chỉ có thể ấm ức nằm yên một gốc, ngước mắt nhìn trời xanh rồi phun ra một ý nghĩ.
- Chắc chắn hắn gian lận giống mình!