Nhìn con Vượn Kim Cương bay đi xa dần về phía Ngự Thú Các, sắc mặt Vương Bảo Nhạc dần trở nên âm trầm, xoay nguòi đi về phía động phủ, trên đường đi thì nhanh chóng nghĩ ra một loạt ý tưởng.
- Ném hạt châu tự bạo vào con vượn đê tiện đó à? Không được, như thế thì dễ lòi quá.
- Sai đám muỗi đi đốt nó ư? Đây cũng là một ý kiến hay, nhưng nếu nó nổi giận, Ngự Thú Các mà điều tra thì mình cũng dễ lộ...
- Châm ngòi ly gián? Khiến nó xích mích với trưởng lão của Ngự Thú Các? Cái này khó quá... Không phải chuyện người thông minh như ta nên làm.
- Giờ phải làm sao đây...
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, nhớ lại kinh nghiệm của mình từ bé tới lớn, cuối cùng gạch bỏ từng cái, mãi cho đến khi quay về động phủ thì hắn mới chợt dừng bước.
- Con Vượn Kim Cương này là đực hay cái nhỉ?
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ, sau khi nhớ kỹ lại thì trong đầu không khỏi dâng lên cảm giác không cam lòng, xác định con Vượn Kim Cương này là đực.
- Thân là hung thú Trúc Cơ, thế mà lại vô sỉ như thế, dám trần truồng bay tồng ngồng ở trước mặt mọi người, cái thứ thần kinh thích khoe hàng này!
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, cảm giác con vượn này đúng là nghiệp chướng nặng nề.
- Vương Bảo Nhạc ta xưa nay khoan hồng độ lượng, không phải kẻ thù dai, nhưng con vượn này thật sự quá đê tiện, lại còn thích khỏa thân khoe hàng, khiến các học sinh nữ trong đạo viện khó chịu, nó đã phạm phải tội nghiệt tày trời khiến nhân thần cộng phẫn. Vì đạo viện, ta phải dạy dỗ nó một trận mới được!
Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lập tức có cảm giác như mình đang mang một sứ mệnh vô cùng cao cả, trong đầu nhanh chóng lóe lên một kế hoạch.
- Nếu như là vượn đực thì ta chỉ có một cách thôi, ta sẽ chế tạo ra một con khôi lỗi có hình dạng vượn cái...
Sau khi lập kế hoạch thật kỹ thì trong lòng Vương Bảo Nhạc càng chắc cú hơn, nghĩ đến đây thì hắn lại cười gian vài tiếng. Nhất là nghĩ đến từng màn trong kế hoạch xong thì hắn lập tức kích động không thôi, trong lòng tràn ngập chờ mong, hai mắt cũng sáng rực lên, xoay người đi thẳng vào phòng luyện, lấy tài liệu ra bắt tay vào làm.
Đồng thời hắn còn lên linh võng tìm kiếm thông tin.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ba ngày sau, khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi phòng luyện thì bỗng chốc có một con Vượn Kim Cương phiên bản thu nhỏ đi theo sau lưng hắn.
Con Vượn Kim Cương này có màu hồng nhạt, hai mắt tròn xoe, môi hồng chúm chím, toàn thân có lồi có lõm, nhất là trên người toàn phát ra ba động linh khí, không hề tầm thường, phẩm chất còn đạt tới trình độ cấp ba hoàn mỹ.
Đặc biệt là Vương Bảo Nhạc đã hao tốn biết bao tâm tư ở mặt chắc chắn, khắc hết toàn bộ hồi văn mà mình đã tổng kết ra được lên linh bôi của nó, lại còn chịu chi bỏ ra cả đống tiền ở mặt tài liệu, cuối cùng khiến cho con Vượn Kim Cương nhỏ này rất khó bị phá hủy.
Đồng thời trong cơ thể của con Vượn Kim Cương này cũng có cả hình thức tự bạo, trong phạm vi đảo Thượng Viện này, chỉ cần Vương Bảo Nhạc tiến hành điều khiển thì có thể khiến nó tự bạo.
Về bề ngoài, Vương Bảo Nhạc đã lên linh võng tìm kiếm mấy vạn bức ảnh của mấy con vượn cái, sau đó kết hợp với nhau, lại còn cho thêm chút tưởng tượng của mình, cuối cùng tạo ra nó. Hắn tin rằng con khôi lỗi do mình tạo ra nhất định sẽ vô cùng đáng yêu xinh đẹp trong mắt của con Vượn Kim Cương kia.
- Con khôi lỗi này ra sân thì nhất định có thể khiến con vượn đê tiện kia say mê đắm đuối!
Vương Bảo Nhạc vô cùng tự tin, đắc ý cười phá lên, hồi lâu sau hắn lại hớn hở dẫn theo con vượn khôi lỗi kia đi ra ngoài động phủ.
Sau khi ra khỏi động phủ, theo Vương Bảo Nhạc búng ngón tay một cái, trong người của con khôi lỗi vượn sau lưng hắn lập tức phát ra tiếng ken két, sau đó lại phình to ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thân thể lớn hơn trước đó gấp đôi. Nó đứng ở đó, dù không tính là một ngọn núi nhỏ, nhưng rõ ràng cũng không hề nhỏ bé gì, theo như Vương Bảo Nhạc đoán thì tỉ lệ khá phù hợp với con vượn đê tiện kia.
Vậy nên Vương Bảo Nhạc nghênh ngang mang theo nó đi lại trong Pháp Binh Các, những người đi đường thấy cảnh này đều giật mình ngớ người ra, vẻ mặt ai nấy đều khác nhau, nhưng tất cả đều bị con khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc thu hút.
- Đây là... Khôi lỗi ư?
- Sao tên Vương Bảo Nhạc này lại chế tác một con khôi lỗi Vượn Kim Cương chứ?
- Các ngươi có cảm thấy con khôi lỗi này có hơi... õng ẹo không?
Nghe thấy tiếng bàn tán và nhìn nét mặt của mọi người, Vương Bảo Nhạc lại càng đắc ý và tự tin hơn.
- Đây tuyệt đối có thể xem như kiệt tác!
Quay đầu lại nhìn con khôi lỗi vượn kia, Vương Bảo Nhạc vô cùng thỏa mãn, nhưng vừa nghĩ tới mục đích của hắn khi chế tạo nó thì hắn lại không khỏi thở dài, hắn cảm giác hình như con đường chế tạo khôi lỗi đặc biệt của mình ngày càng sai sai...
- Vì trừng phạt con vượn đê tiện khiến bao người tức giận kia mà ta đã hy sinh quá nhiều, nhưng không sao hết, có lẽ đây chính là số mệnh của ta, cả cuộc đời ta chính là chăm chỉ chịu khó, giúp người làm niềm vui, không hề thù dai như thế đấy.
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái vừa lấy khí cầu ra, mang theo khôi lỗi bay lên trời.
Hắn nhanh chóng điều khiển khí cầu bay vòng vòng trên đảo Thượng Viện, nhất là khi đến gần Ngự Thú Các hắn còn cố ý chậm lại... Lúc này là giữa trưa, nhìn từ phía xa, con khôi lỗi vượn hồng nhạt bay dưới ánh mặt trời trông vô cùng lả lơi, khiến cho vô số người ghé mặt, đồng thời cũng thu hút ánh mắt của một động phủ nào đó trên đỉnh núi Ngự Thú Các.
Ánh mắt này lập tức rơi vào trên phi thuyền của Vương Bảo Nhạc, sau đó nhanh chóng có một tiếng gào vang lên. Thân ảnh của con Vượn Kim Cương kia lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc với vẻ hưng phấn.
- Tới rồi!
Gần như ngay khi nghe thấy tiếng gào quen thuộc này thì Vương Bảo Nhạc lập tức kích động, hắn vội điều khiển khôi lỗi bay ra, cố gắng hấp dẫn con Vượn Kim Cương kia.
Nhưng sau khi con Vượn Kim Cương này nhào tới gần lại không thèm nhìn con khôi lỗi vượn lấy một cái, trực tiếp đập một cú đánh bay, không chút hứng thú. Nó chỉ tập trung về phía Vương Bảo Nhạc, dường như trong mắt nó thì Vương Bảo Nhạc mới là thứ khiến nó cảm thấy hứng thú nhất.
- Gì thế này!!! Không thích à?
Điều này làm cho Vương Bảo Nhạc giật mình, thân thể run rẩy vội điều khiển khí cầu tránh né, nhưng vẫn muộn một bước, bị con Vượn Kim Cương đuổi kịp, nhe răng trợn mắt đập bay.
Ầm một tiếng, Vương Bảo Nhạc kêu thảm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng điều khiển khí cầu tránh thoát cú đánh thứ hai của con Vượn Kim Cương kia, sau khi chật vật hạ xuống thì lết ra, bi phẫn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy căm tức.
Con Vượn Kim Cương trên trời ngoác mồm to hơn, tựa như đang khinh bỉ ra mặt, vỗ ngực thùm thụp xong thì mới nghênh ngang bỏ đi.
Vương Bảo Nhạc thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của nó.
- Điều này không thể trách ta đoán sai được, rõ ràng là sở thích của con Vượn Kim Cương này có vấn đề, nhất định là thế!
Nhìn con khôi lỗi vượn ở bên cạnh, Vương Bảo Nhạc bực bội, sau khi thu hồi nó thì hùng hổ quay lại động phủ, chui vào trong phòng rèn để bắt đầu cải tạo bề ngoài của con khôi lỗi vượn.
Lần này Vương Bảo Nhạc cải tạo chủ yếu là thân thể của nó, hắn thầm nghĩ con Vượn Kim Cương kia to như bồ tượng, có lẽ cũng thích thiên về loại to con, vậy nên cải tạo con khôi lỗi vượn to hơn một chút.
Lần cải tạo này cũng có chút tác dụng, sau khi Vượn Kim Cương nhìn thấy con khôi lỗi vượn này, mặc dù cuối cùng vẫn phóng tới chỗ khí cầu của Vương Bảo Nhạc, nhưng rõ ràng nó vẫn nhìn vài cái, nhất là động tác đánh bay cũng nhẹ hơn một chút.
- Có tác dụng rồi!
Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, tiếp tục cải tạo, sau vài lần, hắn rốt cuộc cũng mò ra sở thích của con Vượn Kim Cương này, chế tạo ra một... con khôi lỗi vượn mắt nhỏ, môi dày, cơ bắp cuồn cuộn, lông màu vàng đất.
Con khôi lỗi vượn này vừa ra sân thì hiệu quả cực kỳ rõ rệt, con Vượn Kim Cương vốn đang lao về phía Vương Bảo Nhạc chỉ chớp mắt dã bị thu hút. Dường như toàn thân của nó cũng run nhè nhẹ, hô hấp cũng trở nên ồ ồ, nháy mắt đã rời mắt khỏi Vương Bảo Nhạc mà nhìn về phía con khôi lỗi vượn này, Vương Bảo Nhạc cũng có thể cảm giác được ánh mắt rực lửa của nó.
- Mắc câu rồi!!
Vương Bảo Nhạc thấy con Vượn Kim Cương kia nhào tới chỗ con khôi lỗi vượn của mình xong thì vội điều khiển con khôi lỗi vượn bay đi xa, nhưng tốc độ vẫn quá chậm, chẳng mấy chốc đã bị con Vượn Kim Cương kia đuổi theo, ôm choàng lấy cổ rồi nhanh chóng bay về phía động phủ của nó...
- Con vượn đê tiện kia, tiếp theo mày sẽ biết cái gì là từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục!
Vương Bảo Nhạc gằn giọng, sau khi về tới động phủ, tính sơ sơ thời gian thì hắn lập tức điều khiển kích hoạt hình thức tự hủy.
Sau khi kích hoạt, chỉ vài giây sau đã có một tiếng rít gào rền trời, đầy kinh hãi và cay cú như phát cuồng vang lên từ chỗ Ngự Thú Các.
Nghe thấy tiếng gào này, Vương Bảo Nhạc lập tức mừng rỡ.
- Con vượn đê tiện kia, có kích thích không? Có kinh hỉ không? Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo mày sẽ biết đau khổ lớn nhất chính là thích mà không sao có được!
Vương Bảo Nhạc cảm giác mình lúc này giống như một vị triết gia vĩ đại, nói ra những lời ẩn chứa đạo lý nhân sinh.
Mà kế hoạch của hắn chia ra làm ba bước, đầu tiên là dụ dỗ, khiến Vượn Kim Cương mắc câu, tiếp theo chính là khiến nó chỉ có thể sở hữu trong thời gian ngắn ngủi, vài lần khiến nó ghiền, sau đó...
Bước cuối cùng chính là khiến chút sở hữu ngắn ngủi của Vượn Kim Cương kia cũng tan biến!
Cái cách cho trước rồi giật đi này chính là kế sách Vương Bảo Nhạc định dùng với con Vượn Kim Cương kia.
Đối với con người thì hiệu quả sẽ không cao lắm, nhưng đối với hung thú mà nói thì Vương Bảo Nhạc vẫn có phần nắm chắc.
Hắn đắc ý đi vào phòng rèn, tạo ra một con khôi lỗi vượn giống hệt, hôm sau lại tiếp tục đưa con khôi lỗi vượn này ra ngoài.
Vậy nên cảnh tượng trước đó lại diễn ra thêm lần nữa, con khôi lỗi vượn này nhanh chóng bị con Vượn Kim Cương kia cướp đi, sau đó thì tự hủy và vô số lần rống giận điên cuồng của nó.
Vì nghĩ tới phản ứng của Ngự Thú Các cho nên Vương Bảo Nhạc không dám làm nhiều lắm, sau ba lần thì hắn không thèm mang con khôi lỗi vượn ra ngoài nữa mà chỉ ngồi trong động phủ chờ.
Thế là sáng sớm của vài ngày sau đó... Lần đầu tiên, con Vượn Kim Cương hai mắt đỏ ngầu kia chủ động xuất hiện ở bên ngoài động phủ của Vương Bảo Nhạc, liên tục rít gào với động phủ của hắn.
Cảm giác đột nhiên phát hiện một món đồ chơi thú vị, nhưng chỉ mới vài lần đã mất tiêu này khiến cho nó cảm thấy hụt hẫng, lúc này nó đứng ở ngoài động phủ của Vương Bảo Nhạc, rống giận đấm thùm thụp lên vách đá như đang gọi Vương Bảo Nhạc ra...
Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ ngạo nghễ ngẩng đầu lên, khoan thai chỉnh quần áo lại rồi mới hé cửa động phủ ra nhìn con Vượn Kim Cương đang phát cuồng kia.
- Hú cái gì, tao nghe có hiểu đau, có gì thì nói lẹ đi!!
- Hống hống hống...
Vượn Kim Cương nhìn thấy mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra qua khẽ hở thì lập tức gào lên.
- Nghe không hiểu, mày nói đàng hoàng đi.
Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng.
- Hống hống hống hống!!
- Rống con mợ mày, mày có nói năng đàng hoàng hay không, không nói thì tao đi ngủ nhé!
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, chực muốn đóng cửa động phủ lại...