Chỉ là ước mơ thì đẹp thật, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Lần đầu tiên thử thì Vương Bảo Nhạc lấy một cái thuẫn nhỏ đặt vào bên trong lò luyện, sau khi cân nhắc thì hắn chỉ lấy một hạt binh sa ra cho vào trong, nhưng ngay khi vừa dung nhập vào thì chiếc thuẫn nhỏ này lắc mạnh vài cái rồi mất hết linh uy...
Vương Bảo Nhạc nhíu mày lấy ra xem xét xong thì phát hiện tất cả hồi văn bên trong linh bôi đều đã bị đứt quãng và nát bấy ra, món pháp khí này cần phải khắc hồi văn lại, còn những tài liệu ở bên ngoài cũng phải tách ra, xem như bán phế phẩm rồi.
Sau khi trầm ngâm một lúc thì Vương Bảo Nhạc lại lấy ra món pháp khí thứ hai tiếp tục thử, ban đầu coi như khá thuận lợi, nhưng sau nửa canh giờ thì có một tiếng nổ vang lên, món pháp khí này cũng vỡ nát. Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn, sau khi lấy ra xem xét thì phát hiện linh bôi cũng nát, còn hồi văn thì đã vặn vẹo hết cả lên.
- Chẳng lẽ thật sự không được sao?
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, nhìn mớ pháp khí bán còn dư của mình, sau khi suy nghĩ thì dứt khoát thử tiếp.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, qua ba ngày sau, Vương Bảo Nhạc đắm chìm trong việc dùng binh sa dung hợp vào pháp khí, vốn dĩ sau khi thất bại liên tục mười tám lần xong thì hắn cũng nhụt chí định từ bỏ.
Thật sự là mười tám lần thất bại này đều là vừa cho binh sa vào một chút thì pháp khí bắt đầu không ổn định, tất cả hồi văn bên trong đều lần lượt bị cắt đứt hoặc vặn vẹo, tựa như không thể thừa nhận nổi nên báo hỏng ngay lập tức.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc định từ bỏ thì lần luyện chế thứ mười chín của hắn lại sinh ra biến hóa, đó là một thanh phi kiếm cấp hai, sau khi cho them binh sa vào thì chỉ chấn động nhẹ một cái rồi bộc phát ra ánh sáng chói lóa.
Tia sáng này vừa ra thì Vương Bảo Nhạc giật mình, lập tức toàn lực điều khiển, một nén nhang sau, khi ánh sáng trên phi kiếm biến mất thì rõ ràng nó đã có gì đó khác với lúc trước.
- Thành công rồi!
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, vội vàng xem xét, phát hiện thanh phi kiếm này nặng hơn trước một chút, vậy nên dung nhập linh khí vào để xem xét bên trong, lập tức phát hiện trên linh bôi của phi kiếm này cũng xuất hiện một số hồi văn tựa như bị mã hóa giống hệt trên vỏ kiếm, chỉ là không phức tạp như trên vỏ kiếm mà thôi.
Đồng thời hồi văn của phi kiếm cũng có điểm khác biệt, sau khi Vương Bảo Nhạc cẩn thận phân tích xong thì thấy có chín hồi văn đã thay đổi, cũng vì sự thay đổi của chúng đã khiến sắp xếp hồi văn xuất hiện thay đổi nhỏ.
Dù là thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng khiến cho công hiệu của thanh phi kiếm này xuất hiện thay đổi cực lớn, Vương Bảo Nhạc chưa từng thấy qua loại sắp xếp này trên thẻ ngọc, căn bản không thể nhìn ra phi kiếm có công hiệu gì sau khi thay đổi cả.
Cũng may là hắn có công thức tính toán hồi văn, nên đã thôi diễn thử một phen, hồi lâu sau khi ngẩng đầu lên thì hắn cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
- Tốc độ giảm bớt, độ sắc bén cũng giảm bớt, mất hết tất cả thuộc tính, chỉ có mức độ kiên cố là gia tăng hơn mười lần sao?
Vương Bảo Nhạc thì thào, đây là kết quả hắn nhận được sau khi thôi diễn, hồi lâu sau hắn mới cúi đầu nhìn thanh phi kiếm kia với vẻ mặt cổ quái, sau đó lấy pháp khí Phi Sương kiếm cấp hai hoàn mỹ ra chém thẳng lên thanh phi kiếm đã bị thay đổi này một cái!
Theo lý mà nói thì dù cả hai thanh kiếm đều là cấp hai, nhưng một cái là hoàn mỹ, một cái lại là hàng thường, một bên khó luyện chế, một bên lại vô cùng dễ dàng, một thứ cần tốn rất nhiều tài liệu quý giá, một thứ thì chỉ cần tài liệu rẻ tiền.
Cho nên, nếu cả hai va chạm với nhau thì nó nhất định sẽ bị chém gãy, nhưng hiện tại, khi Phi Sương kiếm trong tay Vương Bảo Nhạc hạ xuống, tiếng kim loại va chạm vang lên giòn giã, Phi Sương kiếm lại bị bật lại, thậm chí còn bị nứt nhẹ, nhưng thanh phi kiếm bình thường nọ thì vẫn còn nguyên xi không bị sứt mẻ gì!
- Nó kiên cố tới vậy sao!!
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, hắn cầm thanh phi kiếm biến dị này ném về phía trước.
Thanh phi kiếm này lập tức dùng tốc độ rùa bò bay về phía trước...
Chuyện này lại khiến Vương Bảo Nhạc dở khóc dở cười, sau khi thử mức độ sắc bén của nó xong thì hắn lại nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy thứ này không thể gọi là kiếm được nữa, gọi nó là côn thì đúng hơn.
- Thế này thì có ăn thua gì đâu, trước đây là hàng rởm... Bây giờ cũng vẫn rởm...
Vương Bảo Nhạc thở dài, có ý định thay đổi một số hồi văn, muốn gia tăng tốc độ và độ sắc bén trên cơ sở kiên cố sẵn có này, nhưng hắn nghiên cứu cả buổi trời xong thì không thể không bó tay vì chẳng có nhiều đầu mối. Chẳng qua cũng không phải là uổng công, ít nhất thì Vương Bảo Nhạc đã ghi chép lại được phần sắp xếp hồi văn biến dị đó ra, sau này nếu như muốn làm pháp khí kiên cố hơn thì có thể khắc loại này ra.
Cuối cùng Vương Bảo Nhạc ném pháp khí này qua một bên, hắn suy xét một lúc thì lại thấy không cam lòng, tiếp tục dùng binh sa cải tạo, thời gian thấm thoắt trôi qua, mãi cho đến một tháng sau...
Khi tất cả pháp khí loại thường của Vương Bảo Nhạc đều xài hết, ngay cả pháp khí khôi lỗi cũng bị hắn lôi ra cải tạo mười mấy con, hắn nhìn đám pháp khí ở trước mặt, uể oải vỗ trán.
- Cái đống lộn xộn gì đây...
Trong quá trình luyện chế này, hắn đã làm hỏng khá nhiều thứ, mặc dù cuối cùng đại khái có mấy chục món thành công, nhưng kết quả gần như đều không phải thứ hắn muốn.
Sau khi dung nhập binh sa xong thì khó mà khống chế biến dị được, nó có quá nhiều biến hóa, căn bản không thể nào chỉ định một loại thuộc tính biến dị được, chẳng khác nào chờ ăn may.
Nếu chỉ có thế thôi thì còn đỡ, nhưng trong số pháp khí hắn cải tiến thành công lại xuất hiện vài loại công hiệu rất khó đỡ khiến cho hắn vô cùng đau đầu.
Ví như phi kiếm vốn nhờ vào ưu thế tốc độ, sắc bén và kiên cố, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc luyện chế xong, thanh đầu tiên thì khỏi cần nói, nhưng hai thanh sau thì một cái là tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng lại yếu xìu, lại càng không bén chút nào, bay được một nữa thiếu chút nữa đã tự gãy làm đôi...
Cái còn lại còn khoa trương hơn, nó chẳng phân địch ta, một khi thi triển thì cứ nhắm thẳng chỗ Vương Bảo Nhạc mà lao tới như bị điên vậy.
Còn vài hạt châu kim chung tráo vốn không đạt tới cấp hai hoàn mỹ, nhưung lại trở thành hạt châu tự bạo, không cần ném ra làm gì, bởi vì cầm mạnh một cái là nó đã tự bạo rồi, Vương Bảo Nhạc luyện xong thì mới cầm lên nó đã nổ.
Đây còn chưa phải điều khiến Vương Bảo Nhạc đau đầu nhất, điều khiến hắn điên máu nhất chính là một cây dù, một cây phất trần và một sợi khổn thiên thằng.
Ba món pháp khí này dường như là chỗ cải tạo bị chập mạch, cây dù kia vốn dùng để phòng hộ, sau khi bị cải tạo thì mặc dù phòng hộ có mạnh hơn lúc trước thật, nhưng lại hay mất linh, mỗi lần nó xịt thì đều bay vèo vèo ra như phi kiếm... Như thể nó mà có linh trí thì nó sẽ nói rằng ông đây là phi kiếm chứ không phải cây dù.
Còn cây phất trần kia thì càng khiến Vương Bảo Nhạc ngán ngẩm hơn, đám tơ rũ phất phơ kia bị binh sa cải tạo xong lại trở nên cứng ngắc hệt như dây thép, vô kiên bất tồi, theo lý thì thay đổi kiểu này đáng lẽ phải khiến Vương Bảo Nhạc vui mừng mới đúng, nhưng thực ra nó chỉ cứng được ba giây thì lại mềm rũ ra...
Khiến Vương Bảo Nhạc đau đầu nhất là sợi dây kia, Vương Bảo Nhạc hãy còn nhớ rõ, năm ngày trước sau khi mình luyện chế ra xong thì cầm ra bên ngoài động phủ thử dây, xem thử công hiệu ra sao, nhưng vừa ném ra thì nó bay vèo lên không trung... Mất tiêu...
- Không biết cái sợi dây thừng chết giẫm đó thế nào rồi, bay đi tới giờ còn chưa về...
Vương Bảo Nhạc vừa nghĩ tới sợi dây kia thì bắt đầu sôi máu, hắn cảm thấy sợi dây thừng đó là có vấn đề lớn nhất.
Tuy vậy, nhưng trong mớ pháp khí này đúng là vẫn có vài món khiến cho Vương Bảo Nhạc tạm vừa lòng, ví như có một cái đại ấn, một chỉ là hàng cấp hai bình thường, nhưng sau khi cải tiến xong thì lại biến thành cấp hai hoàn mỹ, thậm chí uy lực của nó lớn đến mức khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình, cảm thấy nó không thua kém linh bảo cấp ba là mấy.
Chẳng qua khi thử thì Vương Bảo Nhạc phát hiện cái đại ấn này cũng có tác dụng bom xịt, một khi nó mất linh thì gần như mất hết tác dụng, còn có độ nẩy cực tốt, vỗ một cái là nẩy ầm ầm.
Còn mấy cái pháp khí khôi lỗi kia của Vương Bảo Nhạc nữa, có hai con thành công, trong đó có một con kiên cố một cách đáng sợ, Vương Bảo Nhạc đấm một quyền mà không làm vỡ được nó, điều này cũng khiến hắn giật thót.
Mà con còn lại thì thay đổi ở tốc độ, sau khi Vương Bảo Nhạc lấy ra thử thì giật mình phát hiện thứ này chạy còn nhanh hơn mình, vậy nên Vương Bảo Nhạc vội đi nghiên cứu hồi văn trên linh bôi của chúng rồi chép lại.
- Đống này là cái quỷ gì chứ!
Vương Bảo Nhạc nhìn đám pháp khí ở trước mặt mà thở dài, hắn cảm giác mấy ngày nay mình đúng là vừa lãng phí thời gian, lại tốn cả binh sa.
Có điều cũng thu được một số cách sắp xếp hồi văn mà đạo viện cũng không có, điều này khiến cho tâm trạng của hắn đỡ hơn một chút, lúc này đang định thu hồi pháp khí lại, thế nhưng hắn bất chợt dừng lại.
- Không được, pháp khí của mình quá nhiều, một khi đồ nguyên với đồ chập mạch ở kế nhau thì...
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới, nếu phải lúc mình đang đấu pháp với người ta, lấy một cây phi kiếm ra định đâm cho kẻ thù một kiếm, nhưng nó lại không phân địch ta mà bay về đâm cho mình một nhát... Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, vội gạch một dấu X lên trên mấy món pháp khí đã bị cải tạo này!