CHƯƠNG 8: KHÔNG GIẢI THÍCH ĐƯỢC
Tác giả: Luna Huang
Nghe xong câu kia mọi người đầu loạt ngẩng ngơ nửa ngày. Ngẫm ngẫm có lẽ do Nhữ Hinh là ân nhân cứu mạng của hoàng thất nên mới được ngộ đãi đặc biệt như vậy. Người người đều biết Trưởng Tôn Tề Duyệt là nam nhân lãnh huyết vô tình, càng nhiều hơn chính là cao ngạo, hắn nhất định sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy đâu.
Chỉ là thấy đôi ngoa tử hắc sắc tú kim sắc tuyến nhấc lên hướng về phía hai nữ tử bên trong mà bước. Đám người Nhữ gia cũng theo thứ tự tôn ti bước vào trong, trong lòng ai cũng lo lắng Nhữ Hinh vừa về không hiểu chuyện sẽ bị tính cách cao ngạo của Trưởng Tôn Tề Duyệt hù dọa.
Ngoa tử xa hoa kia dừng lại lọt vào mâu tử của tỷ muội Nhữ gia. Nhữ Dao đi đầu phúc thân hành nửa lễ, dù gì lúc nãy hắn cũng bảo đây không phải hoàng cung không cần hành đại lễ.
“Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.”
Nhữ Hinh mở to con mắt trái trừng đôi ngoa tử bắt mắt kia, trong đầu cực lực áp chế cổ cảm giác chán ghét đang dâng trào mãnh liệt. Đến cả bản thân nàng cũng không biết vì sao bản thân lại không thích hắn thậm chí là ghét bỏ đến độ này nữa.
Lúc nhỏ nàng không thích tiến cung, nên cũng rất ít trừ khi hoàng hậu bảo nhớ muốn gặp thì nàng mới miễn cưỡng đến đó. Mà Trưởng Tôn Tề Duyệt ít ở trong cung nên căn bản chưa từng gặp mặt. Vậy vì sao nàng lại ghét hắn?
Phượng mâu tự tiếu phi tiếu của Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn đỉnh đầu của Nhữ Hinh không rời, phải nói là ngắm nhìn đến xuất thần. Đến khi An thị nhẹ giọng nhắc nhở: “Hinh nhi, còn không mau gặp qua điện hạ.” hắn mới hồi thần nhưng vẫn không thu hồi tầm mắt.
Không đợi Nhữ Hinh có động tác, hắn trước một bước mở miệng: “Miễn cả đi, không cần đa lễ.”
Nhữ Liệp vội vã nở một nụ cười, tay làm động tác thỉnh hướng về phía chủ vị: “Điện hạ, thỉnh thượng tọa.”
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt thu hồi đường nhìn, chấp tay sau lưng lướt qua Nhữ Hinh bước đến chủ vị, ngồi xuống.
Nha hoàn bà tử trong phủ nhanh chóng pha trà ngon mang ra tiếp đãi. Đương nhiên cũng không ai dám nhìn thẳng mặt hắn, người dám cũng chỉ là đừng từ rất xa mà nhìn.
Nhữ Hinh hừ hừ vài tiếng ra, nàng xoay người hướng Nhữ Liệp nói rằng: “Phụ thân, nữ nhi muốn trở về nghỉ ngơi.”
Không để Nhữ Liệp mở miệng, Trưởng Tôn Tề Duyệt đã mở miệng xen ngang: “Nhữ ngũ cô nương không cần vội, chi bằng ngồi ở đây xem thử phụ hoàng tặng lễ vật gì.”
Nàng mới không cần xem. Nghĩ thì là nhưng vậy nhưng Nhữ Hinh nào có can đảm nói ra a. Khi quân là tru di cửu tộc, nàng không thể vì bản thân mà mang tính mạng của mọi người ra đùa được. Tuy biết rõ là dù bản thân có làm gì thì hoàng thượng cũng sẽ tha thứ, nhưng cũng không nên liều mạng.
“Ân.” Lười biếng phát ra một âm, nàng không hề quy củ bước đến ghế của mình ngồi xuống.
Cả Nhữ gia thấy hành động kia đều là sợ đến mặt không còn huyết sắc, cơ mặt tê đến mất luôn cảm giác. Mọi ánh mắt đồng loạt lén nhìn đến sắc mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nếu là hắn trách tội. . .
Trong lòng mọi người đều đang trách Nhữ Hinh không có tôn ti, nếu là người trong nhà thì thôi, đây là thái tử điện hạ a, người nổi danh lãnh huyết cao ngạo nhất a. Cho dù bọn họ có chức quan to đến đâu, An thị có thân với hoàng hậu thế nào, thì cũng không thể không giữ lễ như vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt thả mềm, ánh mắt lại có chút nhu hòa nói không rõ khiến mọi người đều không giải thích được. Đây là cái gì với cái gì nha? Chẳng phải là bình thường hắn sẽ trách tội sao? Vì sao không những không giống suy đoán trong đầu bọn họ mà còn sẽ có biểu tình này?
Nhữ Hinh lại giống như cái gì cũng không cảm nhận được, nàng chậm rãi nâng ly nhỏ lên môi nhấp trà thơm, ánh mắt nhìn về phía Nhữ Nhiên như phát tính hiệu cầu cứu.
“Nhữ thừa tướng, Nhữ phu nhân, cũng cùng ngồi đi.”
Không khí trong tiền thính lắng động đến âm thanh hút khí cũng không có nghe được, một câu nhẹ nhàng lại mang theo chút trầm thấp vang lên để mọi người hồi hồn. Nhữ Liệp cùng An thị đi đầu nở nụ cười đáp tạ rồi ngồi xuống. Những người khác cũng đáp tạ rồi ngồi theo lại tuyệt nhiên không mở miệng nói gì nữa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không để không khí trầm lắng quá lâu, hắn nhìn ra phía cửa, thấp giọng hạ lệnh với thủ hạ bên người: “Cẩn Đa, cho người mang lễ vật đến.”
“Vâng.” Cẩn Đa chấp tay khom lưng ứng một tiếng. Hắn bước ra cửa tiền thính, tay giơ cao vỗ hai cái. Âm thanh vừa hạ đã thấy được một đám thị vệ mang không ít khay gỗ được che kín bằng vải đỏ đến.
Lúc này Nhữ Nhiên cũng được hạ nhân đặt ghế ngồi ở đối diện Nhữ Hinh. Hắn bắt được tín hiệu của muội muội lại chưa tiện mở lời, dù gì thì lễ vậy cũng được mang vào rồi, vẫn là xem xong hết mới rút lui vẫn chưa muộn. Nghĩ vậy nên lại ném một ánh mắt an tâm cho muội muội.
Nhữ Tuân thu được vào mắt đôi mày có chút nhăn lại. Đã bao nhiêu năm rồi hắn thực sự nghĩ không ra quyết định năm đó của Nhữ Hinh. Lúc đó nàng còn nhỏ thì còn không nói vì sao phụ mẫu cũng sẽ theo đó mà đáp ứng. Lấy dung mạo của nàng rất khó có thể tìm được một trượng phu, lại nói, nếu mang gia thế cùng quyền lực ra thì chỉ có những tên tham lam mới nguyện ý thú mà thôi.
Đã có một hôn ước tốt như thế lại phá hủy đi. Hiện nhìn nàng lại không chút hối hận nào, đây là vì sao? Chỉ là hiện tại có hối hận cũng đã muộn rồi, người được chọn làm thái tử phi là Nhữ Dao. Hắn nên hảo hảo lót đường cho vị muội muội đáng thương này a.
Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Mắt bọn họ chung thủy quan sát biểu tình của Nhữ Hinh, ngoại trừ muốn ly khai ra thì không còn bất kỳ biểu hiện nào khác nữa.
Nhữ Dao nhìn hơn hai mươi khay lễ vật được mang vào, ánh mắt có chút tò mò, lại rất nhanh đảo đến chỗ Nhữ Hinh. Do ngồi cách một cái bàn nhỏ, không thể thất thố nhắc nhở nàng ta được, nhưng nàng cũng là lý giải không nỗi vì sao nàng ta lại không hề hiếu nhìn đến những trân phẩm kia.
Lúc này Nhữ Hinh biết chưa được cứu nên đầu nàng cúi thấp và hơi hướng ra cửa. Ái Ái lạch bạch lạch bạch đi qua đi lại trước mặt nhưng không để bất kể người nào tiếp cận chủ nhân của nó vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch môi nhìn Nhữ Hinh nói: “Đây là lễ vật phụ hoàng tặng đến, Nhữ ngũ cô nương qua xem có thích hay không.”
“Rất thích, phiền điện hạ trở về thay thần nữ cảm tạ hoàng thượng.” Nhữ Hinh cúi đầu hướng Trưởng Tôn Tề Duyệt máy móc đáp. Dứt lời lại tránh sang nơi khác.
“Lễ vật cũng chưa mở vì sao đã vội vã nói thích?” Trưởng Tôn Tề Duyệt không dễ dàng buông tha mà truy vấn. Trong lòng người nào cũng biết rõ, lễ vật do hoàng gia tặng dù cho không thích vẫn phải nói thích, chỉ là, nàng không cảm thấy bản thân diễn không đạt sao?
Nhữ Hinh hắc một hơi nhẹ thể hiện sự bất mãn, nàng đứng lên đi đến trước từng khay, tay tùy tiện giở lên, lần lượt kéo hết những khăn đỏ bên trên xuống. Hành động nhanh mà mắt lại không hề nhìn đến bất kỳ món nào trên đó, phảng chính như là nàng chỉ đang làm cho người khác xem mà thôi.
Chiếc khăn cuối cùng được kéo xuống, nàng xoay người phúc thân: “Thần nữ rất thích, tạ hoàng thượng ân điển.” Âm thanh không mặn không lạt, lại chỉ ngắn ngắn một câu.
“Nhữ ngũ cô nương thích là được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ gật đầu, hắn nhấp qua một ngụm trà, mắt vô tình rơi vào đôi tay của nàng. Những chiếc móng đồng được ánh dương quang chiếu vào vô cùng lóa mắt và thu hút nhãn cầu. Tròng mắt đen láy của hắn có chút động, môi mỏng lại mở: “Nghe nói dù ở xa Nhữ ngũ cô nương vẫn là tinh thông cầm nghệ.”
Chỉ cần một lời như vậy mọi người đều biết hắn chính là muốn nàng phô diễn tài năng. Chỉ là mọi người đều là mắt choáng váng không hiểu nỗi đến cùng hắn muốn gì ở Nhữ Hinh.
Nhữ Liệp vuốt râu bật cười ha hả chuyển dời mục tiêu đến trên người Nhữ Dao: “Nếu điện hạ đã đến liền để Dao nhi hiến một bản cầm khúc trợ hứng, ý của điện hạ thế nào?” Miệng hỏi nhưng mắt đã nhìn một hạ nhân đứng gần đó, ý là bảo mau chóng chuẩn bị.
Biểu tình trên mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt không chút thay đổi, thu hồi đường nhìn đáp ứng: “Vậy thì còn bằng, phiền Nhữ tứ cô nương rồi.” Khách sáo một câu, nhưng lúc này ngoại trừ băng lãnh ra giọng hắn còn có một chút mất hứng.
Nhữ Dao chậm rãi đứng dậy bước đến giữa tiền thính phúc phúc thân: “Được điện hạ khâm điển là phúc của thần nữ.” Dứt lời nàng chờ hạ nhân bày cầm trên bàn rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.
Biết muội muội mình chịu không được nữa, Nhữ Nhiên che miệng kịch liệt ho một trận. An thị đau lòng cho người mang hắn trở về viện. Nhữ Liệp cũng sớm muốn giải vây cho ái nữ nên tận dụng cơ hội này thuận nước đẩy thuyền.
Nhữ Hinh nhân cơ hội ngàn năm khó được này theo đoàn người rời đi. Tên đó nhìn chằm chằm nàng như là muốn xem thủng nàng vậy, cảm giác đó thật khiến nàng khó chịu đến cực điểm. Chỉ là không hiểu vì sao nàng lại có cảm giác lạ lùng với tất cả mọi người ở nơi này như vậy.
Nhữ Tuân cùng An Lam Ca, Lạc Cách Quận nhìn thấy rõ ràng mọi người đang cố giải vây cho Nhữ Hinh. Chỉ là bọn họ đoán không ra Trưởng Tôn Tề Duyệt vì sao lại có hứng thú với một quái nữ như nàng vậy. Hắn(TTTD) vốn không thích nữ nhân cơ mà, hay là do khẩu vị của hắn khác người?