CHƯƠNG 71: CHÂM DẦU THÊM LỬA
Tác giả: Luna Huang
Vì chuẩn bị hồi biệt viện nên Nhữ Hinh dậy rất sớm, mà càng là sợ mẫu thân trách nàng về đến nơi cũng không ở lại dùng một bữa cơm đoàn tụ thế nên lúc này nàng phải dùng xong bữa sáng với mọi người mới rời đi.
Lúc bước ra tiền thính, chỉ thấy Nhữ Nhiên đang nhấm nháp trà nóng, dáng dấp cực kỳ ưu nhã. Nàng bước đến nhìn xung quanh trống rỗng một mắt lại hỏi: “Tam ca, mọi người vẫn chưa đến sao?”
Nhữ Nhiên nâng mắt lên nhìn nàng cười, đáp: “Ngũ muội đây là muốn mau dùng xong bữa sáng để rời đi sao?” Hắn lúc này không có ho nhiều như trước nữa, sắc mắt cũng có chút khởi sắc, tuy vẫn còn chưa đi lại được nhưng cũng xem như dược kia có công hiệu.
Nhữ Hinh bước đến trước mặt hắn cười hì hì nhỏ giọng đáp: “Chỉ có tam ca hiểu muội nhất.” Thấy tam ca khỏe lên không ít nàng cũng rất yên tâm, nếu hắn thực sự khỏe lại vậy chuyện của Nhữ Dao cùng An Lam Ca nàng nhờ hắn lần trước nhất định có cơ hội.
Nhữ Nhiên đưa tay ngắt lấy mũi của nàng khẽ trách: “Không cần nịnh nọt, ta sớm biết muội là nha đầu vô lương tâm nhất thiên hạ rồi.” Thấy nàng miệng luôn tươi cười như vậy hắn cũng cảm thấy để nàng ở biệt viện là tốt nhất. Vậy sau này có cơ hội hắn sẽ thường xuyên đến đó thăm nàng.
Lúc này phu thê Nhữ gia đỡ nhau mang sắc mặt cao hứng không gì diễn tả được bước vào. An thị là người mở miệng trước: “Hinh nhi, đến đây mẫu thân xem nào.” Hai tháng này đều là lo cho hôn sự của Nhữ Tuân nên nàng không có thời gian đi thăm nữ nhi nữa. Hôm qua cũng bận đến tối mắt tối mũi, đến khi rảnh rỗi thì nữ nhi cũng đã ngủ mất rồi.
Nhữ Hinh vui vẻ mang vẻ mặt cười sáng lạn bước đến trước mặt An thị, “A, phụ thân mẫu thân đây là vì muốn dùng trà con dâu nên mới sớm như vậy tiến thính?” Con mắt độc nhất của nàng cũng chảy ra quang mang chói mắt.
An thị hiền từ nhìn vẻ mặt vui vẻ đến không thể che giấu được của nữ nhi liền cảm thấy biệt viện đúng là nơi hợp với nàng. Véo véo gương mặt kia, nàng khẽ nói: “Ngươi còn biết đường quay về, mẫu thân vốn nghĩ ngươi chờ đại hôn kết thúc mới trở về.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nữ nhi trước khi đi chẳng phải đã hứa đại hôn của đại ca nhất định quay trở về sao.” Nhữ Hinh xụ mặt bày thái độ với lời trách móc nhẹ nhàng của mẫu thân. Nàng biết bọn họ ai cũng nghĩ nàng sẽ về trước vài ngày, không ngờ nàng chọn đúng ngày mới trở về, vừa trở về lại tiếp tục đi.
“Ngươi chọn thời thần trở về cũng rất đúng lúc.” Nhữ Liệp tuy cưng chìu nàng nhưng cũng không tán thành cách làm này nên lúc này cũng có chút không hài lòng.
“Đương nhiên a!” Nhữ Hinh làm bộ nghe không ra phụ thân đang không vui, hai tay chụm vào nhau đắc ý nhìn hắn nói: “Trước khi ra cửa nữ nhi đã sớm tính toán thời thần rồi, không nhanh không chậm trở về trước khi lễ bái đường bắt đầu.”
Nhữ Liệp liếc nàng một mắt rồi bước về chủ vị ngồi xuống. Hắn vốn nghĩ nàng sống ở đây đã quen trở về biệt viện sẽ cảm thấy thiếu thốn tình cảm, không ngờ còn trưng ra sắc mặt vui vẻ này. Trong đầu không ngừng nghĩ cách lưu nữ nhi ở lại thêm vài ngày.
An thị cũng bước về chủ vị đợi đôi tân nhân bước ra kinh trà. Vừa ngồi xuống, nàng đã đến ý đến trang dung hôm nay của nữ nhi, bộ dáng xem ra là chuẩn bị rời kinh, trách không được trượng phu của nàng mất hứng.
“Ai. . .” Thở dài một tiếng, nàng nói: “Tuân nhi yên bề gia thất rồi, chuẩn bị lại đến hôn sự của Cách Quận.”
Một câu đề tỉnh Nhữ Liệp đang cau mày bên cạnh, mắt hắn dời lên trên mặt nữ nhi, bày chút uy nghiêm cho nàng xem: “Mẫu thân ngươi nói đúng, ngươi lưu lại vài ngày để Thiêm Hương cùng mẫu thân ngươi chuẩn bị đại hôn.”
Nhữ Hinh triệt để hóa đá, nàng không ngờ đến cách này mà phụ mẫu cũng nghĩ ra được. Nhữ Nhiên phì cười, khẽ chòm người kéo tay áo của nàng nhắc nhở kèm theo đó là trêu chọc: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, chút nữa tam ca mang ngươi xuất phủ mua cho xiên kẹo hồ lô xem như an ủi.”
Bởi lời nói đều rất có đạo lý, nàng không thể ủy khuất Thiêm Hương được càng không thể nói muốn một mình trở về biệt viện, bởi nàng căn phải không thể làm gì nếu không băng tay lại, mà bản thân nàng còn chưa từng dám nhìn đến nó làm sao đề cập đến chuyện tự băng.
“Vậy theo lời phụ thân đi.” Nàng mất hứng nói xong một câu liền ngồi xuống vị trí của mình. Nói qua nói lại cũng là không muốn cho nàng trở về biệt viện thôi.
Lúc này Nhữ Dao cũng tiến vào, tư thái ưu mỹ, vóc người thước tha khiến người không thể rời mắt. Sau khi thỉnh an xong, nàng bị hấp dẫn bởi thần sắc sắp giết người của Nhữ Hinh liền khẽ giọng hỏi thăm.
Nguyên lai là bị ép ở lưu lại phủ nên mới có thái độ này. Nhữ Dao che miệng lại cười cười hai tiếng, cũng an ủi: “Xem như là lưu lại chờ đại hôn của Quận ca ca. Hắn mà biết muội đáp ứng lưu Thiêm Hương lại nhất định cao hứng đến nhảy lên cho xem.”
Quả như vậy, lúc An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cùng bước vào biết được tin tức thì vui đến cười không thấy nhãn cầu đâu nữa. Hắn không để ý đến quy củ mang Thiêm Hương xuất phủ dạo chơi hẹn hò. Đương nhiên sau khi trở về hắn bị An thị mài dũa cho một trận.
Nhữ Liệp nghe vậy lập tức đại duyệt, cả mặt mũi cũng thư giãn không ít, hắn đưa tay vuốt râu ha ha bật cười, tầm mắt lại nhìn về phía Nhữ Nhiên: “Vậy liền chỉ còn hôn sự của ngươi và Lam Ca chưa thành thôi.”
An Lam Ca cùng Nhữ Dao nhất thời cúi thấp mặt đến cực hạn. Trong lòng mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau. Mấy ngày ở Linh Lung tự kia, tuy là không có riêng tư gặp mặt nhưng vẫn là kế bên phòng lại còn cùng dùng bữa, đương nhiên tình cảm cũng theo đó sinh sôi đôi ba phần.
Đột nhiên hồi kinh lại nhắc chuyện này, tuy là trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ thái tử phi vị không phải Nhữ Dao thì không thành nhưng bọn họ quả thực kiềm không được lòng mình, nên lúc này tâm trạng đều là tuột dốc.
Nhữ Nhiên mặt không biểu tình, chỉ nhìn hồi phụ thân một mắt, nhàn nhạt đáp: “Nếu thân thể này của nhi tử thực sự tốt liền để mẫu thân toàn quyền quyết định, ngược lại nhất định không thú.” Hắn nghĩ có lẽ cũng sẽ khôi phục được.
An thị nghe vậy lập tức cười sâu hơn vài phần, “Ngươi không được học theo Hinh nhi lừa mẫu thân đâu đấy.” Nữ nhi này của nàng chỉ vì muốn trở về biệt viện không từ bất kỳ thủ đoạn nào kể cả lừa phu thê nàng. Đương nhiên có bao giờ thành công đâu.
Nhữ Hinh nghe xong mặt càng đen hơn một phần, bên tai quanh quẩn tiếng che miệng cười khúc khích của đám huynh tỷ. Buồn bực chân nàng đá đá dưới đất nhưng cũng không có đáp lời.
Lát sau, đôi tân nhân cũng tiến đến châm trà. Trưởng Tôn Lăng Vân lúc này đã thay đổi bộ dáng dịu hiền, toàn tâm toàn ý làm một nàng dâu tốt. Khi Nhữ Tuân nhìn mình đến ngẩng người không hề tiếp nhận trà trên tay nhũ mẫu đưa tới, nàng e thẹn cúi đầu gọi hắn một tiếng: “Tướng công.”
Câu này khiến Nhữ Tuân nhất thời giật lên một cái thật nhẹ. Lúc nãy trong phòng còn điêu ngoa như vậy, đột nhiên ra đến tiền thính lại như một người khác, đây để hắn khó lòng tiếp thu được, thế nên mới thất thần như vậy. Lại đột nhiên tới một từ ‘tướng công’ mạnh vỗ vào tai nữa, bảo hắn không sợ sao được.
Chỉ là đảo mắt nhìn chung quanh, thấy mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt ‘sao không đáp trả’, hắn tâm bất cam tình bất nguyện, ‘ân’ một tiếng, đưa tay tiếp nhận ly trà nhũ mẫu đưa tới. Chỉ là vừa quỳ xuống, trà còn chưa kính đã thấy An thị sắc mặt không tốt, nhìn hắn như muốn vả cho hai cái vậy. Lúc này hắn liền biết, bản thân đáp không đúng lời nàng muốn nên mới bị nhìn như vậy.
Nuốt qua một ngụm nước bọt, lại ho khan hai cái liền dùng âm thanh nhỏ nhất nhưng vẫn để An thị đối diện mình nghe được, nói: “Đa tạ nương tử.”
Thấy mặt của An thị bắt đầu có dẫu hiệu thư giãn ra hắn mới xem như làm tròn nhiệm vụ. Hắn lại thấy được ánh mắt của Trưởng Tôn Lăng Vân bên cạnh lóe lên tiếu ý đắc thắng rồi rất nhanh dập tắt, được được, xem như nàng lợi hại, túm được điểm yếu của hắn. Hừ một tiếng cực nhẹ xem như không nhìn thấy gì.
Nhữ Hinh ngồi một bên gật gù tán thán mẫu thân đại nhân uy vũ. Cư nhiên đến miệng cũng chẳng buồn mở lập tức để đại ca nói ra lời không muốn nói nhất. Bởi trong tất cả mọi người ở đây, nàng là người biết hắn đối với hôn sự này là cực kỳ bất mãn.
Sau màn kính trà, An thị nhìn tới nhìn lui lại thấy một bà tử chạy ra nói nhỏ với mình, mặt mày càng không được tốt, trừng mắt Nhữ Tuân. Chỉ là đôi tân nhân vẫn không hiểu gì tròn xoe mắt nhìn nàng như đợi nàng nói cho bọn hắn biết bọn hắn đã phạm phải lỗi gì.
An thị dùng tiếu ý như đao, cắn chặt hàm răng nhìn Nhữ Tuân bật ra một câu bỏ lửng: “Đêm qua. . .”
Trưởng Tôn Lăng Vân lập tức hiểu ra vấn đề, nàng vội vàng vờ như thay Nhữ Tuân thực chất là sợ lửa cháy không to vừa châm dầu vừa quạt gió: “Kỳ thực đêm qua tướng công trở về đã say đến không còn biết gì nữa, Lam Ca cùng Cách Quận bọn họ có thể làm chứng a!”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Bước vào Nhữ gia, cách xưng hô nàng cũng toàn bộ sửa lại hết để mọi người cảm thấy thân thiện hơn. Bởi khi nàng thấy mọi người ở Nhữ gia đều yêu thương Nhữ Hinh như châu bảo, cầm trên tay sợ rơi mà ngậm trong miệng sợ tan, không như hoàng thất, ám tranh ám đấu chỉ toàn hư tình giả ý.
Nàng tuy nói không rõ, bởi ngồi ở trong tiền thính này, trừ phu thê Nhữ Liệp ra thì chỉ có nàng là học qua mấy chuyện Chu Công lễ, thế nên nàng nói thế An thị nhất định không có trách móc. Trái lại người xui xẻo ngoại trừ Nhữ Tuân ra thì không còn ai nữa.
Bị điểm trúng tên, tuy là cũng kinh hỉ với cách gọi mới của Trưởng Tôn Lăng Vân nhưng An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận lựa chọn làm bộ như cái gì cũng không biết, tên thì nhìn đất tên lại ngó trời, tóm lại là hoàn toàn không có ý đứng ra nói chuyện. Bọn hắn là phụ trách vác người về tân phòng thôi bọn hắn nào biết gì.
Nhữ Liệp khép hờ mắt nhìn hai tên đang cố tỏ ra mình là không khí cách đó không xa, có chút chất vấn hỏi: “Đêm qua không phải hai người các ngươi thay Tuân nhi đỡ rượu sao?”
Lạc Cách Quận nhanh mồm nhanh miệng lập tức lấy lý do thiết thực nhất để nói: “Đêm qua khách nhân quá nhiều, mà đám đại thần buộc tân lang quan phải dùng một ly rồi mới để điệt nhi cùng Lam Ca uống thay.” Đêm qua đám khách nhân thực sự thách thức tân lang mỗi một khách nhân phải cạn ba ly, trong đó tân lang phải uống một ly trước mỗi người bọn hắn mới được uống giúp hai ly còn lại mà.
“Phải a, di trượng.” An Lam Ca theo đó mà phụ họa tiếp lời: “Thế cục hôm qua quả thực rất rối, chúng ta cũng say đến không biết gì.” Thực ra là Nhữ Tuân không để bọn hắn uống thay mà đoạt lấy tự uống hết. Lúc có phu thê Nhữ Liệp ở thì vờ ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ vừa quay đi tiếp khách nhân ở bàn khác liền lại đâu vào đó.
Nhữ Liệp triệt để á khẩu, An thị không biết nên cũng nói không được gì. Trưởng Tôn Lăng Vân tuy biết bọn hắn nói dối nhưng không tiện vạch trần, bởi đêm qua nàng mang khăn hỉ đâu thể nói thấy bọn hắn vẫn thần thanh khí sảng chứ.
An thị ôm một bụng khí, chỉ biết trách Nhữ Tuân không biết tự kiềm chế, nàng vốn là ham muốn bế tôn tử đến nằm mơ cũng cười, thế mà đến phòng cũng chưa viên. Còn định mở miệng nói gì đó là nghe Trưởng Tôn Lăng Vân nói: “Mẫu thân, đêm qua tướng công còn nằm đất nhường giường cho nhi tức, hành vi cực kỳ trượng nghĩa, người cũng không nên sinh khí như vậy a!”