CHƯƠNG 60: THA HỒ ĂN MẶN
Tác giả: Luna Huang
Hai chân của Nhữ Hinh vừa rời khỏi miếng ván gỗ yếu ớt như sắp nát cuối cùng của cầu treo, bước lên mặt đất, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Giây kế tiếp nàng hít mạnh không khí vào phổi, lại kinh hỉ đưa mũi đảo một vòng, túm lấy tay của Lạc Cách Quận vui vẻ reo lên: “Quận ca ca, ngươi có ngửi thấy gì không, là mùi thịt nướng a.”
Lại hít một hơi tiếp tục thán: “Thật thơm a!” Tay nàng sờ sờ cái bụng rỗng của mình rồi đưa con mắt tội nghiệp nhìn Lạc Cách Quận: “Muội. . .đói rồi!”
Lạc Cách Quận cũng như nàng thôi, đồ chay không phải khẩu vị của hắn, mấy hôm nay hắn cũng ăn không ngon miệng, giờ đột nhiên ngửi thấy mùi thịt, hắn cao hứng cũng không kém Nhữ Hinh là bao, chỉ là không thể hiện quá lộ liễu như nàng mà thôi.
Hắng giọng hai cái, hắn kéo nàng sang một bên nói nhỏ: “Đây là thái tử điện hạ cố ý phân phó người chuẩn bị.” Cái này là hắn nghe được Cẩn Đa phân phó người đi bắt thịt rừng nướng. Mà hắn nghĩ Trưởng Tôn Tề Duyệt thân là thái tử, lại phải ở đây dùng cơm chay bao ngày đương nhiên thèm thịt cũng không có gì hiếm lạ.
Thiêm Hương từ nãy giờ im lặng đi phía sau Nhữ Hinh cùng Lạc Cách Quận, nàng cảm giác được hàn khí của Trưởng Tôn Tề Duyệt ở phía sau mình, khiến cho cả người lạnh thêm. Giờ đây còn thấy được tiểu thư nhà mình cùng Lạc công tử thì thầm to nhỏ thân mật như vậy, sợ là chọc thêm chuyện đi.
Mắt nàng không tự chủ lén phóng về phía Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng cách đó không xa đang nhìn về phía này. Nàng lập tức chen ngang nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn là sớm hồi kinh thôi. Thể trạng của tam thiếu gia không thích hợp dừng lại lâu.”
Nhữ Hinh vỗ mạnh trán của mình, thầm mắng: “Đáng chết, ta lại lo ăn quên mất tam ca còn đang hôn mê.” Nói xong nàng nhìn Lạc Cách Quận một mắt như muốn nói ‘xem ra chuyện ăn uống phải gác lại rồi’ sau đó xoay người bước lên xe ngựa mà Nhữ Nhiên đang ngồi.
Không ngờ khi nàng vừa lên đến đã thấy Nhữ Nhiên ngồi dậy đang được hạ nhân uy hắn dùng cháo, mà ở đối diện hắn có thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi đó nữa. Đây là chuyện gì xảy ra?
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nàng không vào mà ngơ ngác nhìn qua lại giữa hắn cùng Nhữ Nhiên liền ôn nhuận nói: “Ở bên ngoài lạnh, để không khí lạnh vào xe ngựa sẽ ảnh hưởng xấu đến thể trạng của tam công tử.” Thực ra hắn muốn gọi nàng vào, lại sợ nàng phản bác nên mang Nhữ Nhiên ra để nói, ám chỉ nàng nên đóng cửa lại.
Khóe môi của Nhữ Nhiên liên tục co rút ba bốn lần, hắn đương nhiên biết rõ cách nghĩ của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nhưng nhìn thái độ của mẫu thân cùng Nhữ Hinh sợ là khó nói trước được gì. Hắn ho khan hai tiếng lại mở miệng nuốt một hớp cháo, xem như cái gì cũng không nghe, cái gì cũng chưa từng thấy.
Nhữ Hinh thầm mắng trong bụng, đây là mã xa cũng Nhữ gia, đâu đến phiên hắn mời nàng vào. Mặt trong thì là như vậy, nhưng mặt ngoài nàng cũng bước vào. Thay vì sẽ phải hành lễ với Trưởng Tôn Tề Duyệt nay nàng lại ngồi bên cạnh tam ca quan tâm hỏi: “Tam ca cảm thấy thế nào rồi?”
Nghĩ nghĩ, tam ca nói rất có lý. Nàng có đủ mọi thứ trên đời trừ bỏ dung mạo ra, vậy nàng còn mong gì hơn nữa. Không nói đến thứ gì quá xa xôi, chỉ cần nhìn trước mặt, Trưởng Tôn Tề Duyệt thân phận thái tử cao quý; nàng thích thì hành lễ, không thích thì thôi xem như không nhìn thấy; cao hứng liền kệ hắn, mất hứng lại đuổi hắn đi; thuận miệng thì đáp hắn một câu, buồn bực lại xem như nghe không thấy. . .rất tốt a!
Lúc này bên ngoài xe ngựa có âm thanh thuộc hạ của Trưởng Tôn Tề Duyệt vang lên. Sau khi hắn chuẩn, người đó liền tự đặt một chiếc bàn nhỏ lên xe ngựa, giữa nàng cùng hắn. Tiếp đó lần lượt dọn chén đũa cùng các món thịt nướng thơm phức nóng hổi đặt lên bàn.
Tất cả những thứ này khiến nước bọt của Nhữ Hinh như không thể kiểm soát mà tiết ra quá nhiều, để nàng phải liên tục nuốt xuống cổ họng. Trong đầu lập tức chia ra hai phe đấu tranh, nàng không thích hắn nhưng lại cưỡng không nỗi cám dỗ của đám thức ăn thơm ngon trước mắt nàng.
Nhữ Nhiên yếu ớt đưa tay lên xoa xoa đầu nàng, khẽ nói: “Vẫn còn chưa dùng tảo thiện sao?” Hắn rõ ràng nghĩ thấy được âm thanh phát ra từ bụng nàng, cùng với cái yết hầu liên tục hoạt động không ngừng kia.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh lập tức xấu hổ cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm cái bụng phản chủ của mình. Hắn không ngồi xe hắn dùng mà mang lên xe nàng làm gì? Thích xem nàng xấu mặt sao?
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại như không lưu ý lắm, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nai đặt vào chén trước mặt của nàng, thuận miệng giải thích: “Ta dùng bữa một mình rất tịch mịch nên đã hỏi qua ý của tam công tử liền đến đây cùng dùng.”
Nhữ Hinh nhìn Nhữ Nhiên một mắt, thấy hắn gật đầu xác định nàng cũng không tiếp tục xấu hổ nữa, mà cầm đũa lên dùng miếng thịt nai thơm ngon trong chén. Nếu đã nói vậy nghĩa là cho dù nàng có đuổi cũng không đi rồi, mà nàng đuổi hắn cũng xem như không cho tam ca mặt mũi, vậy thì thôi đi, thức ăn đã dâng tận miệng lại hất đi là người ngu xuẩn nhất thiên hạ, nàng lại không phải dạng người đó, nên sẽ không từ chối.
Thấy nàng ăn ngon miệng, Trưởng Tôn Tề Duyệt cong miệng cười, nhìn hắn giờ đây cứ như đoạn đối thoại lúc nãy của hắn cùng An thị chưa từng xảy ra vậy, đến chuyện Nhữ Hinh chủ động khoác tay Lạc Cách Quận cũng bị hắn bỏ ra sau ót. Hắn không ăn, chỉ liên tục gắp thịt cho vào chén của nàng. Nhìn nàng ăn ngon miệng có lẽ hắn cũng no rồi.
Nhữ Hinh ăn no, xoa xoa cái bụng đã lâu không có căng tròn của mình cực kỳ thỏa mãn, đến khi nâng mắt thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn mình nàng lại cau mày đưa ra một câu nghi vấn hàm chứa trục khách ý: “Dùng bữa xong đột nhiên lại có chút buồn ngủ, thiết nghĩ điện hạ cũng vậy đi?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn cái chén sạch sẽ chưa từng đặt thức ăn vào trên tay mình, đôi môi mỏng vốn khép hờ nay lại mím chặt. Quả thực ăn xong hắn không còn cớ gì lưu lại nữa. Hắn đứng lên nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về trước.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn gương mặt trắng không có chút sức sống của Nhữ Nhiên một mắt rồi rời khỏi xe ngựa.
Sau khi hắn rời khỏi, lập tức có người vào dọn dẹp hết tất cả, trả lại không gian cho Nhữ Hinh. Nàng vươn tay giúp Nhữ Nhiên đang ngủ chỉnh lại chăn rồi mở cửa sổ nhìn Nhữ Tuân cửa ngựa bên cạnh.
Thấy hắn nhìn mình nàng liền hỏi: “Lúc nãy vì sao đại ca không cùng vào dùng bữa.” Nói là cùng dùng thực chất chỉ có nàng dùng thôi. Trưởng Tôn Tề Duyệt không dùng mà liên tục gắp thức ăn cho nàng, tam ca dùng cháo xong liền cấp tốc nhắm mắt ngủ.
Nhữ Tuân nhìn nàng đầy cưng chiều nói: “Lúc nãy ta cùng Cách Quận ở ngoài này dùng, nếu ta cũng vào bỏ hắn(LAC) một mình không tốt lắm.” Kỳ thực lúc nãy hắn cùng Lạc Cách Quận cũng muốn vào nhưng lại biết bên trong còn có Trưởng Tôn Tề Duyệt thế nên quyết định ở ngoài cho lành.
Nhữ Hinh bĩu môi đóng của sổ lại, Nhữ Nhiên nằm ở nhuyễn tháp bên trái xe ngựa, nàng lại nằm ở nhuyễn tháp bên phải xe ngựa. Nhắm mắt lại chậm rãi cảm nhận chiếc xe ngựa đang lăn bánh hồi kinh, miệng mấp máy hát một ca khúc mình thuộc lúc xem kinh kịch.
Cố tỏ ra vẻ chỉ chuốc thêm buồn bực
Ngoài bầu trời này còn nhiều nơi khác cao hơn ngươi
Đại phú quý làm sao sánh bằng thân thể khỏe mạnh
Chẳng lo toan sống vui vẻ đến già
Lòng thanh thản chẳng so đo thua thiệt
Khoan dung độ lượng mở miệng cười
Lắm kẻ thù làm sao tốt bằng nhiều bằng hữu
Nhường người một bước trời đất rộng lớn hơn
Lòng tốt rồi mọi người sẽ thấy
Đâu cần vội để người khác biết mình
Giữ lời hứa có lòng thành mới thấy tình bằng hữu quý
Trải qua nhân tình lạnh ấm mới rõ nhất
Nói người ngu ngốc e là còn quá sớm
Người tốt sẽ gặp được báo đáp tốt
Đời người có gì mới xem như không phải ít?
Tự vui vẻ cảm thấy đầy đủ là được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi trên xe ngựa của mình cách xe ngựa của Nhữ Hinh không Xa nên nghe được rõ ràng từ khúc kia, hắn khép mắt dưỡng thần, trên tay còn lăn hai viên ngọc to không ngừng. Trong đầu toàn là nghĩ đến những biện pháp để hắn tiến xe ngựa của nàng hoặc là dụ thế nào để nàng tiến xe ngựa của hắn.
Thời gian cứ thể theo tiếng bánh xe mà đến tối. Nhữ Hinh ở bên trong xe ngựa chốc chốc lại tiến đến xem Nhữ Nhiên, lúc lại đỡ hắn lên uy cho hắn chút nước chống khô cổ họng. Nàng ngồi đó ngẩng ngơ rất lâu, luôn nghĩ phải làm thể nào giúp Nhữ Dao Nhữ Tuân, lại phải tìm biện pháp chữa bệnh cho Nhữ Nhiên nữa.
Vừa cảm giác được xe ngựa ngừng lại, âm thanh nhốn nháo bên ngoài lập tức truyền vào trong tai nàng. Nào là. . .
“Mau chuẩn bị thức ăn cho điện hạ cùng các vị công tử tiểu thư.”
“Chọn chỗ an trí lều trại.”
“Tay chân mau lẹ một chút.”
“. . .” Đầy đủ các thể loại.
Nhữ Hinh lập tức trở về nhuyễn tháp nằm xuống nhắm mắt lại coi như bản thân đang ngủ vậy, cho dù trời có sập xuống cũng đừng mong nàng tỉnh. Nàng sợ Trưởng Tôn Tề Duyệt lại đến hoặc lại bảo nàng ra ngoài dùng cùng hắn. Chỉ cần nhớ đến thái độ của hắn trong giấc mộng kia đã khiến nàng cảm thấy buồn nôn rồi.
Đúng như nàng nghĩ, không lâu sau, Trưởng Tôn Tề Duyệt tiến vào, theo sau hắn còn có Thiêm Hương. Hắn nhìn Nhữ Hinh nằm trên nhuyễn tháp cứ như say giấc mà lòng ảo não không thôi, chỉ là trong giây phút đó, hắn nghe được khí tức của nàng không giống người đang nằm ngủ.
Như biết được cách nghĩ trong lòng nàng, hắn cũng không muốn vạch trần, chỉ đảo mắt nhìn Nhữ Nhiên gần đó. Thầm thở dài một cái, bước đến thay nàng nhặt lại tấm chăn sớm bị đá rơi trên sàn xe, phủi qua bụi lại đắp lên cho nàng, sau đó nói với Thiêm Hương: “Thêm chút than lửa, tránh để hàn khí thâm nhập.” Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài.
Nhữ Hinh nghe được âm thanh đóng cửa xe mới mở mắt ngồi dậy, tiện đà đá luôn tấm chăn vào chậu than gần đó. Sau đó lại nghe được âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt phân phó hạ nhân ‘Các ngươi chuẩn bị thức ăn mang vào trong mã xa của Nhữ gia, nhớ kỹ phải đặt thêm bếp đun’, nàng hừ mạnh một tiếng.
Thiêm Hương á khẩu nói không nên lời nào, đến khi tấm chăn bị than đỏ nóng khiến cho rút lại nàng mới hồi hồn khom người muốn nhặt lên, tay còn chưa chạm đã bị tiếng nói chua ngoa của Nhữ Hinh cắt đứt: “Cái đó không cần nữa, ra ngoài lấy thêm chút than đến đi.”
Nãy giờ nàng cũng không có lưu ý đến chậu than lửa sắp hết than, nàng đúng là quá sơ xót rồi. Đưa chân đá luôn mấy góc chăn còn nằm bên ngoài vào chậu than như muốn đem tất cả những thứ liên quan đến Trưởng Tôn Tề Duyệt đốt đi nàng mới hả dạ.
Thiêm Hương ứng tiếng lập tức đi ra ngoài. Rất nhanh nàng trở lại thêm than, bên ngoài cũng mang theo thức ăn vào.
Nhữ Hinh ngồi bên trong an ổn dùng qua thức ăn, Nhữ Nhiên lúc này vì đói cũng tỉnh lại. Hắn yếu ớt dùng qua bữa, lại uống xong chén thuốc liền tiếp tục ngủ. Nhữ Hinh vốn muốn hỏi chuyện hắn nhưng lại vì thấy được mi mắt nặng nề của hắn liền nuốt hết những thứ muốn hỏi vào bụng.
Đến cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt là cho hắn dùng thứ dược gì lại liên tục ngủ như vậy? Nhưng nàng cũng không thể trực tiếp đi hỏi hắn(TTTD) được, nàng chán ghét hắn đến vậy cơ mà. Hay là mượn miệng của đại ca hỏi. Nghĩ thế nàng vừa định vươn tay mở cửa sổ xe, lại chu môi chuẩn bị nói thì nghe được âm thanh bất thường.
Mà điều đáng nói ở đây, âm thanh bất thường này chính là ngoại trừ tiếng gió đêm, tiếng lửa đốt, thì không có bất kỳ âm thanh hay tiếng động nào nữa. Nhiều người như vậy, cho dù không cùng nhau nói chuyện thì chí ít cũng có tiếng bước chân đi, vì sao giờ lại không có gì?
Nghĩ nghĩ nàng càng cảm thấy không thích hợp, trong lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ bất an. Sẽ không phải có thú dữ hay là thích khách gì chứ? Rõ ràng bọn họ một đường bình an đến tự cơ mà, sao giờ lại phát sinh chuyện?
Đây hết thảy nhất định do Trưởng Tôn Tề Duyệt mang đến rồi, lấy thân phận của hắn, bị hành thích mai phục là chuyện bình thường hơn cả bình thường. Nhớ lại lần đầu gặp hắn cũng chính là do bị người ám sát mà thành, chỉ là hắn mạng lớn được nàng ‘cứu giúp’ lại còn không bị thích khách phát hiện nữa. Nghĩ lại bản thân đã vì vô tình giúp Thiêm Hương mà làm chuyện thừa thải còn tạo thêm phiền phức cho mình, khiến lòng nàng có chút không cam.
Thiêm Hương thấy không ổn cũng cầm kiếm lên, nửa rút khỏi vỏ thủ ngay sau cửa. Nhiệm vụ của nàng là hộ tiểu thư an toàn, những thứ khác nàng không cần quan tâm đến. Đây cũng là nhiệm vụ Nhữ Liệp giao cho nàng, cho dù đám người Nhữ Nhiên có bị gì đi nữa, nàng cũng không được phép rời khỏi Nhữ Hinh.
Lúc này ở bên ngoài Nhữ Tuân cùng Lạc Cách Quận mỗi người ở một bên xe ngựa, rút kiếm cảnh giác nhìn xung quanh. Mà Cẩn Đa cùng đám thân vệ cũng bảo hộ xung quanh mã xa của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Đám binh sĩ cũng cảnh giác cao lập tức xếp thành vòng tròn xung quanh hai chiếc mã xa hoa lệ.
Lúc này bên trong cánh rừng rậm hai bên, có vô số con mắt phát sát, cả ở bụi cỏ dưới đất hay trên những tán cây um tùm trên cao cũng như vậy. Sát khí từ những ánh mắt đó theo không khí bao trùm nơi này, khiến cho mỗi một người có mặt đều bất giác cảm thấy khó thở.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đột nhiên mở mắt, tay hắn phất một cái, cửa xe ngựa mở ra, hai viên ngọc tròn trên tay lập tức phóng ra ngoài. Chỉ thấy ở trên cây có hai xác người vận y phục hắc sắc ngã xuống, nắm sấp trên đất, chỉ thấy được trên lưng của bọn hắn, ở vị trí ngay tim bị thủng một lỗ to đầy máu, kích cỡ bằng viên ngọc trên tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Màn đó cũng mở đầu cho trận chiến ác liệt, thấy được đồng bọn của mình đã có hai người hy sinh oan uổng, đám hắc y nhân còn lại cũng nhịn không được cầm kiếm xông ra ngoài. Hai bên giao chiến cực kỳ ác liệt, mùi tinh huyết theo gió truyền đi khắp nơi.
Thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt mang theo không nhiều, khi hắn vừa nghe được tin tức Nhữ Hinh gặp chuyện không may liền điều động nửa số lượng thân vệ còn sót lại ở kinh thành cùng mình đến đây, nửa còn lại lưu ở kinh thành phòng trừ bất trắc. Mà binh sĩ Nhữ Tuân mang đến do dùng cho việc cá nhân nên chỉ là tư binh của hắn mà thôi. Lại càng nghĩ không ra sẽ gặp mai phục nên mới không mang nhiều.
Giờ đây cả tư binh của Nhữ gia cùng thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt cộng lại dường như cũng chưa đến một nửa số hắc y nhân nơi này. Bởi đám hắc y nhân này có một người nằm xuống liền xuất hiện thêm hai người. Số lượng mất cân bằng còn không nói, trong đám hắc y nhân lại có tận mười người võ công không tệ, một mình đã có thể chống tận hai thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là an tĩnh ngồi ở trong xe ngựa quan sát xung quang, thấy được tràng cảnh như vậy, hắn cũng không thể ngồi yên được nữa. Sợ rằng Nhữ Hinh xảy ra chuyện, hắn lập tức bước ra khỏi xe ngựa.
Vừa quay lưng lại, hàn quang của lợi kiếm trên tay hai hắc y nhân đang đâm vào trong cổ kiệu của Nhữ gia. Mà Nhữ Tuân cùng An Lam Ca lại đang bận rộn với mấy tên hắc y nhân khác nên không có công phu để ý chuyện này.
Trưởng Tôn Tề Duyệt rút rút một cây ám khí trong kim quan trên tóc ra phóng đến sau đầu của một trong hai hắc y nhân đó, rồi dùng khinh công lao đến muốn chắn hắc y nhân khác lại. Chỉ là hắn còn chưa tới đã thấy hắc y nhân đó trợn to mắt, đầu nhìn xuống một lợi kiếm khác từ trong xe ngựa đâm vào tâm khẩu của mình.
Rất nhanh cả hai hắc y nhân đều ngã trên đất, khí tức cũng không còn.
Cũng vì nhát kiếm kia mà cửa xe ngựa bị hỏng khiến không khí lãnh hàn ẩm ướt của ban đêm mang theo mùi tinh huyết nồng nặc truyền vào trong mũi Nhữ Hinh. Trái tim bé nhỏ của nàng tức khắc run đến vô pháp trấn định.
Nàng đưa tay vuốt ngực tự nhủ: không được sợ, không được run, đến cả nàng cũng bị hách đến dạng này thì làm sao bảo vệ được tam ca. Ai cũng có thể loạn nhưng nàng thì không, nàng phải bảo vệ bản thân, bảo vệ tam ca.
Hít một hơi mùi khó ngửi vào trong phổi, khiến nàng có chút can đảm bước đến trước người Nhữ Nhiên chắn cho hắn. Lạnh giọng phân phó Thiêm Hương: “Ngươi ra ngoài giúp đại ca bọn, chỉ cần bên ngoài an toàn ta ở trong này sẽ không có việc gì.
Thiêm Hương e ngại quay lại nhìn Nhữ Hinh, nhưng thấy được thái độ kiên quyết kia nàng cũng không nói gì nữa, cầm kiếm mở cửa nhảy ra khỏi xe. Cũng chính lúc này ở bên phải của Nhữ Hinh, lại có một thanh lợi kiếm từ cửa sổ đâm vào.
Nàng to mắt nhìn lợi kiếm đó tiến gần đến mình, não không thể hoạt động, càng miễn bàn đến chuyện né tránh hay ôm Nhữ Nhiên đang ngủ say sang chỗ khác. Trong khoảnh khắc kia, nàng đã nghĩ nếu may mắn thì cả đời này nàng sẽ không bao giờ thấy được ai nữa, còn ngược lại, nếu xui xẻo liền cũng không ai gặp được nàng nữa.
Lợi kiếm cách mắt trái của nàng còn chưa tới một đốt tay liền bị một bàn tay to nắm chặt, sau đó bẻ cong kéo xuyên qua mã xa ném hắc y nhân cầm thanh kiếm kia ra ngoài. Cũng vì hành động đó, khiến mã xa bị chém ngang một đường từ cửa sổ ra cửa.
Nhữ Hinh hồi hồn nhìn bàn tay to thấm đấy máu đỏ lại dần dần hóa đen kia sợ đến nói không nên lời. Mắt nàng bất giác lại dời cao hơn, cao hơn chút nữa, liền thấy được bóng lưng to lớn của Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng chặn trước mặt mình, bất khả tư nghị.
Hắc y nhân bị hắn ném đi kia, ôm lấy cánh tay cầm kiếm chật vật đứng lên. Chỉ thấy hắn đổi tay cầm kiếm lại lần nữa xông đến.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt rút chiết phiến ở thắt lưng ra, mở rộng phiến, xoay hai vòng trên đầu ngón tay rồi phóng đi. Phiến bay một vòng, ở trên cổ của mỗi hắc y nhân vẽ ra một đường máu, chỉ thấy hơn bảy tên hắc y nhân buông kiếm rồi ngã xuống.
Phiến lại lần nữa trở về tay của hắn. Nhữ Hinh tron xoe mắt, kinh ngạc vô độ, thiết nghĩ đây chính là lý do hắn đi đâu cũng mang theo chiết phiến bên người. Chỉ là nàng nhanh mắt đọc được một hai câu thơ viết bằng mực đen trên phiến bạch sắc, bên cạnh còn có hai nhánh mắt ngọc đỏ chói đan chéo lên nhau.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri”
Xem ra tên này thực sự đoạn tụ, lời đồn quả không sai rồi. Cũng may nàng không muốn Nhữ Dao gả cho hắn, mà bản thân lại càng sẽ không gả cho hắn. Hừ! xem nàng là con ngốc sao? Muốn dùng chút chân tình giả tạo lừa nàng, lừa binh quyền của Nhữ gia? Mộng tưởng!
Sau một hồi, rất nhanh được dẹp loạn, nơi này ngoại trừ mùi tinh huyết cùng xác chết chồng chất ra thì không còn gì nữa. Nhữ Hinh đảo con mắt độc nhất của mình quan sát tràng cảnh một lượt thầm thở dài. Chỉ hy vọng mau chóng hồi kinh để tam ca dưỡng bệnh mà thôi.
Nghe được âm thanh ho khan trong cơn say ngủ của Nhữ Nhiên, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống bên người hắn, lại uy một chút nước vào miệng cho hắn nhuận hầu. Mong rằng sau lần mai phục này sẽ không có lần sau nữa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy đây hết thảy đều an tĩnh trở lại, hắn giấu đi bàn tay phải còn đang chảy máu ra sau lưng, ôn thuận nhìn đỉnh đầu đầy tóc đen bóng của Nhữ Hinh: “Nàng không bị hách chứ?”
Kỳ thực hắn mới chính là người bị hách. Bởi thái độ lãnh đạm của nàng khiến lòng hắn bỗng dưng toát lại bảy phần sợ hãi.
“Không có, đa tạ điện hạ xuất thủ tương trợ.” Thờ ơ khách sáo một câu, Nhữ Hinh căn bản không có chú ý đến Trưởng Tôn Tề Duyệt, tâm tư của nàng toàn bộ đặt trên người Nhữ Nhiên.
Thiêm Hương vận siêm y loang lỗ máu, mang theo vẻ mặt khẩn trương chạy vào trong xe ngựa: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Nàng tuy là cũng tham chiến nhưng lại may mắn, hắc y nhân đấu cùng nàng võ công lại không cao nên hoàn toàn không thụ thương. Nàng cũng biết rõ, tiểu thư đối với mất chuyện này cũng sẽ không kinh cụ, chỉ là lo lắng cho tiểu thư nên có chút nóng lòng mà thôi.
“Không sao!” Nhữ Hinh xoay người, ngẩng đầu nhìn Thiêm Hương,cẩn thận quan sát nàng ta từ trên xuống dưới xong, liền nói: “Ngươi tìm một chỗ thay y phục đi.”
Lúc này Thiêm Hương mới chú ý đến bản thân đang chật vật thế nào. Cũng may là tóc nàng vấn cực đơn giản, bình thường đến trâm hay là hoa cũng không mang nên ngoại trừ y phục thì tóc nàng vẫn là an ổn nằm trên đầu.
Ứng qua một tiếng nàng lui ra ngoài. Ngay khi vừa rời khỏi xe ngựa, mắt nàng đột nhiên sáng lên lúc này mới nhớ đến trong xe vẫn còn Trưởng Tôn Tề Duyệt. Thôi kệ đi, hắn cũng không nói gì nàng xem như chưa có phát sinh.
Thấy Nhữ Hinh khó khăn nâng người của Nhữ Nhiên vì sợ móng đồng làm đau hắn, Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở sau nàng khom lưng, cả thân người gần như phủ kín nàng, nâng một tay qua giúp nàng giữ vai Nhữ Nhiên kéo lên.
Lúc này hắn đang nghĩ, như vậy có được xem như ôm nàng vào lòng không? Chỉ là Nhữ Hinh lại vô tâm chú ý đến điều đó, phối hợp với hắn nâng Nhữ Nhiên lên uy nước.
Nhữ Tuân cùng Lạc Cách Quận cũng chạy vào. Nhữ Tuân cũng như Thiêm Hương vậy, một thân lành lặn nhưng Lạc Cách Quận lại bị thương ở bả vai. Cả hai vừa tiến xe ngựa liền nhìn được tràn cảnh kia, càng sợ Nhữ Hinh hoặc Nhữ Nhiên xảy ra chuyện liền không chú ý tiểu tiết, đồng thanh hỏi thăm.
Ánh mắt của Nhữ Tuân rất nhanh phát hiện ra, bàn tay phải đặt ở sau lưng Trưởng Tôn Tề Duyệt đang chảy máu, hắn vội mở miệng nói: “Điện hạ. . .”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không quay đầu lại, nhưng lại khẽ lắc đầu ý bảo không nên đề cập đến. Lúc này bàn tay phải của hắn có chút run, hắn nắm chặt thành quyền, máu vẫn cứ rơi xuống sàn xe, nhưng từ đỏ dần dần theo từng giọt nhiễu xuống mà chuyển thành đen.
Đặt Nhữ Nhiên nằm xuống, kéo chăn đắp lại xong, Nhữ Hinh mới thở một khẩu khí thô đáp: “Không sao, vẫn vô sự.”
Cảm nhận được Trưởng Tôn Tề Duyệt đã đứng thẳng người, nàng liền xoay người đứng lên, máu trên người Lạc Cách Quận không ngừng chảy lập tức thu hút nhãn quang của nàng. Lúc này Thiêm Hương cũng chạy trở vào, nàng phân phó nàng ta thay Lạc Cách Quận xử lý vết thương.
Hai người nhìn nhau, Thiêm Hương ứng tiếng, Lạc Cách Quận lại không phản đối, thế là cùng rời khỏi xe ngựa. Nhữ Tuân hành qua lễ lập tức ra ngoài kiểm tra lại nhân thủ cùng an trí lại đội ngũ.
Sắc mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc này có chút tái nhợt, đôi mày kiếm cũng vo thành một đoàn, hắn cực lực nén khó chịu lại nói: “Xe ngựa này hỏng rồi, nàng cùng Nhữ tam công tử vẫn là ngồi bên xe ngựa của ta.” Nghĩ hết một buổi trời vẫn nghĩ không ra biện pháp, không ngờ đám hắc y nhân này lại chạy đến giúp hắn được một chuyện tốt. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vốn là chán ghét Trưởng Tôn Tề Duyệt, Nhữ Hinh nào nguyện nhìn mặt hắn, thế nên thần sắc bất ổn kia của hắn nàng vẫn là không biết đến. Nhưng nói gì thì nói, tam ca không thể thụ hàn vẫn là nghe theo an bài của hắn, còn nàng thì không.
“Vậy liền đi đầu tạ qua điện hạ rồi! Mượn tạm xe ngựa của điện hạ để tam ca nghỉ dưỡng, còn thỉnh điện hạ đừng chê phiền.”
Vừa thấy hắn muốn nói gì, nàng lại bổ sung một câu: “Thần nữ muốn ngồi ngựa quang vọng cảnh đêm nên sẽ không cần dùng xe ngựa.” Lúc này trong đầu nàng cũng đã sớm đánh xong bàn tính, để Thiêm Hương ở bên trong chăm sóc tam ca, nàng cùng đại ca cưỡi ngựa.
Không ngờ Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nói: “Nàng trái lại khách sáo, chúng ta chỉ còn thiếu một hôn lễ làm sao nói lời như vậy, vừa lúc ta cũng muốn cưỡi ngựa.”
Sớm đoán được nàng sẽ không đáp ứng, lại sợ nàng nhiễm bệnh nên hắn liền nói như vậy. Nếu có thể đương nhiên hắn muốn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe rồi.
Không đợi nàng nói, hắn vừa nói, vừa quay đầu lén liếc mắt nhìn cái tay đang run đến không thể kiềm chế của mình: “Ta ra ngoài phái người nâng Nhữ tam công tử, nàng vẫn là ở trong xe hảo hảo nghỉ ngơi đi, tránh thân thể thụ hàn lại nhiễm bệnh, muốn quang vọng liền để ngày mai.” Câu cuối gần như là mệnh lệnh, bởi thoại âm vừa rơi hắn đã xoay người ra ngoài.
Nhữ Hinh nghe vậy cũng không phản đối nữa. Một ngày mệt mỏi, nàng cũng muốn ngủ rồi. Nhưng nghĩ lại lời của hắn, cái gì mà ‘chúng ta chỉ còn thiếu một hôn lễ’, chúng ta? Thiếu? Hôn lễ? Hắn có phải bệnh không? Nói thật suông miệng thật cho là nàng sẽ đáp ứng?
Vốn định là sẽ nghỉ ngơi tại nơi này, nhưng trận mai phục vừa rồi để đoàn người thu xếp xong lập tức khởi hành. Nhữ Hinh ngồi trong xe ngựa của Trưởng Tôn Tề Duyệt, tay đặt ở tâm khẩu, mắt đảo đầy một vòng, không hiểu sao nàng cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
Thiêm Hương mắt đầy hiếu kỳ nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nơi này nào giống trong xe ngựa a, xa hoa lộng lẫy như vậy, quả nhiên là hoàng thất thứ gì cũng tốt.”
“Tốt vậy ngươi cũng nhân cơ hội này quyến rũ hắn đi, biết đâu làm được phu nhân của hắn liền được hưởng xa hoa này rồi.” Nhữ Hinh nhếch môi mát mẻ tâm tư không chút tiền đồ của Thiêm Hương.
Thiêm Hương bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa. Nàng ngồi ở sàn xe cẩn thận vá lại từng mũi kim trên một chiếc áo.
Nhữ Hinh nhìn đường may không thẳng hàng lộ rõ sự vụng về của Thiêm Hương trên phương diện nữ hồng liền có chút thở dài. Đột nhiên nàng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hình như y phục này của Quận ca ca.” Ánh mắt đầy ngoại ý quan sát biểu tỉnh trên mặt nàng ta.
Thiêm Hương không chút do dự xác nhận: “Lúc nãy nô tỳ thấy được y phục của Lạc công tử mang theo hầu như bị đám thích khách kia làm hỏng hết, chỉ còn một kiện này là còn có thể sửa, nên liền tiện tay giúp hắn thôi.”
Do Thiêm Hương nghe được câu hỏi của nàng mà chôn thấp đầu, nên nàng nhìn không thấy biểu tỉnh của nàng ta. Chỉ là đôi tai phiếm hồng lấp ló sau đám tóc đen khiến nàng hiểu rõ, liền sinh ý trêu ghẹo: “Thủ pháp của ngươi tệ như vậy, vì sao không để những nha hoàn khác làm?”
Tay của Thiêm Hương lập tức ngưng hoạt động, đầu cũng chưa từng nâng qua, lại càng không có đáp trả. Nhữ Hinh mang mặt mình áp sát bên tai Thiêm Hương, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng thấy đấy, dạo này mẫu thân muốn bọn hắn thành thân, nếu như không nhanh chóng sợ là. . .”
Còn không để Nhữ Hinh nói hết, Thiêm Hương lập tức nhích người tránh sang một bên tránh xa Nhữ Hinh ra một tý: “Tiểu, tiểu thư, người nói đi đâu rồi.” Do xấu hổ nên âm thanh có chút cao, để đám nam nhân ngồi bên ngoài có chút chăm chú lắng nghe chuyện bên trong xe ngựa.
Nhữ Hinh che miệng khẽ cười thành tiếng, nàng cũng không nói thêm gì nữa, bởi nàng biết chuyện này không thể gấp càng không thể cưỡng cầu. Lại còn phải xem Lạc Cách Quận bên kia thế nào. Theo nàng thấy, bình thường nơi nào có hắn xuất hiện liền là kèm theo âm thanh huyên náo của một đám nữ nhân, cả nha hoàn trong phủ hắn cũng chưa từng buông tha.
Xem ra cũng là một dạng thu hút nữ nhân, nhưng lại không hề hoa tâm. Bởi nếu hoa tâm sớm đã thú thê rồi lập vài phòng thiếp. Nàng từng hỏi qua hắn, luận tướng mạo thân phận hắn cùng An Lam Ca cũng xem như là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng đều là nam nhân tốt nữ nhân trong kinh thành muốn gả, nhưng vì sao nữ nhân lại không dám đến gần An Lam Ca mà chỉ tiếp cận hắn?
Hắn liền đáp nàng rằng, An Lam Ca luôn bày vẻ xa cách, còn hắn lại thương tiếc đám tiểu mỹ nhân, sợ các nàng đau lòng nên chưa từng từ chối một ai. Chỉ là hắn vẫn chưa chọn được thê tử nên hắn mới trễ nãi hôn sự của mình.
Nghĩ đến đây, mắt nàng lim dim, chuẩn bị bước đến nhuyễn tháp muốn đánh một giấc, lại nghe được âm thanh huyên nháo ở ngoài. Cũng không đợi nàng phán đoán xem có phải lại gặp phải mai phục không thì đã biết được Trưởng Tôn Tề Duyệt bất tỉnh nhân sự ngã xuống ngựa.
Hắn được Cẩn Đa nâng vào trong xe ngựa dưới ánh mắt ngơ ngẩng của Nhữ Hinh. Đang tốt đẹp vì sao đột nhiên lại hôn mê? Đột nhiên nàng nhớ đến màn lúc nãy hắn cứu mình, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía bàn tay phải đang bị băng bó của hắn.
Lúc này nàng thấy được hai tay hắn đều là quấn băng trắng y hệt nàng, cả cái cổ cũng băng trắng, sợ là thân thể dưới y phục cũng băng luôn. Nàng cho là hắn thụ không được hàn nên mới làm như vậy nên cũng không nghĩ gì nữa.
Có điều nàng không biết, lúc Cẩn Đa thay Trưởng Tôn Tề Duyệt xử lý vết thương hắn đã ngất qua mấy lần nhưng lại rất nhanh tỉnh lại. Cẩn Đa từng khuyên hắn nên vào xe nghỉ ngơi không nên cưỡi ngựa nhưng hắn không đồng ý, đến cuối cùng xảy ra chuyện này.
Cẩn Đa vốn không muốn rời khỏi, nhưng lại e ngại thanh danh của Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương hai nữ tử vẫn còn chưa hôn phối liền bất đắc dĩ đứng lên. Thân còn chưa thẳng đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉnh lại, hắn lập tức khom lưng đỡ chủ tử ngồi dậy: “Điện hạ, người cảm thấy thế nào.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa tay đỡ cái trán đau nhức của mình hỏi: “Đã xảy ra chuyện?” Hắn chỉ nhớ lúc nãy bản thân còn cưỡi ngựa, giờ đây đột nhiên đã vào đây rồi.
Cẩn Đa liền đem chuyện lúc nãy kể ra, hắn mới gật gù, mắt không tự chủ đảo qua nhìn Nhữ Hinh. Chỉ thấy nàng lom lom mắt nhìn mình như thể hỏi hắn ‘khi nào ngươi mới rời đi trả chỗ ngủ lại cho ta’, hắn có chút cười khổ nói: “Ta không sao rồi.”
Dứt lời liền đứng lên. Cẩn Đa rất nhanh hiểu chuyện, hắn rất muốn ngăn cản nhưng trừ phi Nhữ Hinh chịu mở miệng lưu người, nếu không chủ tử tuyệt đối sẽ không lưu lại khiến nàng mất hứng. Mắt hắn đưa qua, cầu cứu nàng, hy vọng nàng bao dung.
Ánh mắt của Nhữ Hinh như phủ một lớp sương mờ, im lặng nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt đi ra khỏi xe ngựa. Không phải nàng không rộng lượng, nhưng biết đâu hắn giả thương lừa nàng.
Chỉ là đoàn người vừa tiếp tục lên đường chừng một khắc, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại lần nữa hôn mê. Cứ như vậy liên tục mấy lần, hắn bị nâng vào trong xe ngựa. Lần này, Nhữ Hinh thấy rõ, đôi môi tím tái cùng sắc mặt cực kỳ không tốt của hắn liền biết hắn không phải diễn tuồng cho nàng xem.
Nhân lúc hắn bất tỉnh, nàng hỏi Cẩn Đa: “Thương thế của chủ tử nhà ngươi rất nặng sao?”
Cẩn Đa xoay người cung kính hồi đáp: “Hồi Nhữ ngũ tiểu thư, điện hạ chỉ là do mất máu nhiều nên mới hôn mê.” Hắn đương nhiên không dám nói chủ tử trúng độc rồi. Không phải hắn sợ Nhữ Hinh, tuy biết nàng ghét chủ tử nhà hắn nhưng cũng sẽ không vì nguyên nhân này thừa nước đục thả câu, mà là sợ có người biết được tin tức này nhân cơ hội làm bậy.
Nhữ Hinh gật đầu ra vẻ hiểu biết, cũng không nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt nữa. Nàng ngồi bệt xuống bên cạnh Nhữ Nhiên, tựa đầu lên nguyễn tháp lim dim ngủ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngất đi lại rất nhanh tỉnh. Hắn thấy nàng ngủ như vậy tràn đầy không đành lòng, đứng lên muốn bế nàng lên nhuyễn tháp rồi bản thân tiếp tục ra ngoài cưỡi ngựa. Chỉ là Cẩn Đa to gan khẽ ngăn lại: “Điện hạ, thân thể người không tốt, vẫn là ở trong xe dưỡng thương cho tốt.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi trên nhuyễn tháp cau may, không hài lòng nhìn Cẩn Đa: “Nhìn nàng như vậy bổn điện hạ làm sao an tâm.”
“Nhưng kim thể quan trọng, điện hạ không thể chỉ vì nàng mà dày vò bản thân.” Cẩn Đa vẫn cố chấp. Hắn thực sự không thể hiểu nỗi nữ nhân như Nhữ Hinh vì sao lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt hảo ý của điện hạ
Thiêm Hương vẫn luôn cực lực để bản thân xem như vô hình ngồi trong xem ngựa. Biết được Trưởng Tôn Tề Duyệt là thật lòng với tiểu thư, nhưng tiểu thư nàng lại chính là vô tâm như vậy, hoặc nói đúng hơn là đang tạo một lớp vỏ bọc cứng rắn, ngăn chặn thứ gọi là tình yêu.
Nhữ Hinh bị âm thanh thật khẽ của đôi chủ tử kia khiến cho không thể vào giấc. Nàng lẳng lặng không mở mắt nghe câu trả lời của Trưởng Tôn Tề Duyệt, lại không nghe thấy, chỉ cảm nhận được có tiếng bước chân đến gần nàng, lại có một bóng đen bao phủ lên cả người nàng. Không để hắn chạm mình, nàng không mở mắt nhưng lại bật thanh: “Hắn nói rất đúng, điện hạ vẫn nên lưu lại dưỡng thương là được.”
Động tác của Trưởng Tôn Tề Duyệt hơi khựng lại, hắn khép hờ mắt hỏi: “Còn nàng?”Hắn liền dựa trên câu trả lời của nàng mà quyết định cưỡi ngựa hay ngồi xe.
“Thần nữ chăm sóc tam ca đương nhiên là lưu lại.” Chậm rãi lại bật ra một câu, lúc này mắt nàng cũng nhẹ nhàng mở. Dưới ánh nến, nàng thấy được sắc mặt của hắn rõ ràng tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Vậy sắc mặt lúc nãy rõ ràng chân thật như vậy, nếu là giả thì làm sao diễn cho ra được?
Nghe được lời này, toàn thân của Trưởng Tôn Tề Duyệt như được thả lỏng. Cẩn Đa vui mừng không thôi, hành lễ xong như làn gió lập tức biến khỏi xe ngựa. Thiêm Hương vẫn còn nhớ được Trưởng Tôn Tề Duyệt bài xích nữ nhân nên cũng lấy một lý do rời khỏi.
Trong xe ngựa chỉ còn ba người, mà Nhữ Nhiên lại ngủ đến không biết thế sự, Nhữ Hinh cũng mất luôn tâm trạng ngủ mà lấy cây khều khều chậu than gần mình. Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở trước mặt nàng, khẽ hỏi: “Vì sao lưu ta lại?”
Nhữ Hinh không nhìn hắn, nhàn nhạt đáp phi sở vấn: “Xe vốn là của ngươi, ta chỉ là cảm thấy Cẩn Đa nói có lý mà thôi.” Hắn bệnh thật, không lý nào nàng chiếm luôn cả cái xe của hắn không để hắn nghỉ ngơi.
Nguyên lai là như vậy! Tròng mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút thả lỏng, vậy cũng xem như nàng có quan tâm hắn, không đến nỗi nào.
Nhớ được gì đó, Nhữ Hinh lại bật ra một câu hỏi: “Ngươi cho tam ca dùng dược gì, vì sao hắn lúc nào cũng sẽ trong trạng thái ngủ say như vậy?” Lúc nãy động tĩnh lớn như vậy, cũng chưa từng tỉnh lại, mắt cũng không hề động.
“Là an thần dược.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng yên bất động đáp trả nàng.
Khi thấy được nàng ngẩng đầu, dùng ánh hỏi nguyên nhân nhìn hắn, hắn lại giải thích: “Nếu cứ ho như vậy sẽ dẫn đến tổn thương phổi, cho dù hồi kinh tìm được phương pháp cứu trị chỉ sợ đã muộn. Tốt nhất vẫn là để hắn ở trạng thái ngủ, như vậy giảm bớt rất nhiều bất lợi.”
“Nhưng ngủ mãi cũng không phải là cách, an thần dược cũng không thể dùng quá nhiều.” Nàng cũng từng đọc qua y thư, đương nhiên cũng biết lợi hại của an thần dược rồi, đâu thể tùy tiện dùng như vậy.
“Ta biết.” Trưởng Tôn Tề Duyệt gật đầu đáp: “Thế nên lượng dược mỗi ngày sẽ mỗi ít, khi gần đến kinh thành sẽ không tiếp tục sử dụng nữa.”
“Ân.” Nhữ Hinh hiểu rõ lại không hỏi thêm gì nữa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nàng cố nén cơn buồn ngủ to lớn liền nói: “Nàng đến nhuyễn tháp nghỉ ngơi chút đi.”
Nhữ Hinh lắc đầu cự tuyệt: “Sức khỏe của ngươi không tốt, vẫn là ngươi nằm đi.” Chiếm xe của người ta, không lý nào giường nàng cũng chiếm luôn. Nàng mới không phải loại người nhân lúc người ta bệnh lấy mạng người ta.
Lý nào hắn để nàng nhường mình. Tuy hiện tại thân thể hắn thực sự có chút vấn đề, nhưng cũng không đến nỗi để nàng nằm trên sàn xe.
Chỉ là Nhữ Hinh đợi rất lâu không có tiếng đáp trả, đây là đồng ý đi? Vậy thì vì sao hắn cứ đứng như vậy? Nghĩ mãi không ra, lại có giọt gì đó tích lên đỉnh đầu của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trán của Trưởng Tôn Tề Duyệt đầy mồ hôi, sắc mặt cực kỳ tệ.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nàng đứng lên lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào? Mau nằm xuống trước đi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không đáp trả, đôi mày day dưa cùng một chỗ, rất nhanh ngã về phía nàng, lại tiếp tục hôn mê.
Bị một đại nam nhân như vậy ngã vào người, Nhữ Hinh đích xác đứng không vững. Nàng ngã ngồi ở chỗ trỗng bên cạnh Nhữ Nhiên trên nhuyễn tháp cực lực hô to: “Đại ca, Quận ca ca, Thiêm Hương, cứu mạng, cứu mạng.” Nhớ được gì đó nàng tiếp tục bổ sung: “Cẩn Đa, chủ tử nhà ngươi ngất rồi.”
Ba người nghe được hai chữ ‘cứu mạng’ lập tức lần lượt chạy như bay vào xe ngựa xem tình hình, mà Cẩn Đa lại chậm chạp không có xuất hiện. Nhữ Hinh cũng không để ý đến vấn đề này, chỉ nhăn mặt chỉ chỉ Trưởng Tôn Tề Duyệt trên người mình, có chút khó khăn mở miệng: “Mau, mau kéo hắn ra chỗ khác.”
Tên này cũng rất may mắn, chỉ có nàng là xui xẻo thôi. Nếu hắn ngã sang nơi khác thì ngã vào chậu than rồi. Thế mà lại ngã lên người nàng, báo hại nàng mệt mỏi như vậy.
An bài xong Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm trên nhuyễn tháp, Nhữ Tuân quay sang hỏi: “Đây là thế nào?”
Nhữ Hinh mang chuyện nãy giờ kể ra, lại nói thêm: “Cẩn Đa nói hắn bị mất máu nhiều nên mới liên tục ngất.”
Mọi người có được câu trả lời cũng không ai nói gì nữa, ra khỏi xe ngựa tiếp tục chỉ huy đoàn người lên đường.
Nhữ Hinh lầm bầm mắng: “Cẩn Đa chết tiệt, chủ tử nhà hắn ngất đi hắn lại còn có tâm tình đi nơi khác không quản. Đổi lại là nàng, hắn sớm đến hình phòng thụ phạt rồi.”
Nàng đâu biết, lúc nãy Cẩn Đa thấy được ánh mắt ra lệnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt nên mới không dám bước vào. Đây là chủ tử không cho phép hắn vào không phải do hắn tự ý làm vậy đâu.
Chỉ là lần này không như mấy lần trước, Trưởng Tôn Tề Duyệt không có mau chóng tỉnh lại mà hôn mê sâu. Nhữ Hinh thấy trán hắn liên tục xuất mồ hôi liền tốt bụng lấy khăn giúp hắn thấm.
Lúc này mắt nàng trong lúc lơ đãng thấy được ở mu bàn tay bị quấn chặt băng của hắn như có thứ gì đó ở bên trong vậy, liên tục nhấp nhô không ngừng. Hiếu kỳ, nàng cầm cả tay bên kia lên xem, bên kia cũng y hệt như vậy.
Nhớ lại lúc nãy, hắn chỉ bị thương có tay phải, sao phải băng cả hai tay? Hay là Cẩn Đa vụng về băng chặt quá nên mới có dấu hiệu này? Nàng còn đang phân vân xem có nên thay hắn mở ra không thì lại nghe âm thanh cực nhỏ phát ra từ đôi môi sớm khô của hắn: “Nước. . .nước. . .”
Nhữ Hinh rót nước, nàng ngồi lên nhuyễn tháp cố sức đỡ hắn lên. Tam ca bệnh từ nhỏ nên thân thể gầy gò dễ nâng hơn hắn rất nhiều. Nàng loay hoay rất lâu mới có thể đỡ được hắn lên, lần này nàng cũng chẳng dám gọi ai vào giúp. Bởi nếu vậy sẽ làm mọi người vất vả hơn, gián đoạn hành trình hồi kinh.
Nàng đưa từng thìa nước vào trong miệng của hắn xong. Bên kia Nhữ Nhiên cũng mở miệng muốn uống nước. Thở dài một hơi, đặt hắn nằm xuống nàng lại chạy sang bên kia đỡ tam ca. Hai nam nhân đều là trong hôn mê chưa từng mở mắt. Uy xong nàng cũng thấm mệt, vù vù một cái liền ngủ đến sáng.