CHƯƠNG 43: MUỐN BINH QUYỀN NÊN TÌM PHỤ HUYNH
Tác giả: Luna Huang
Chạy được ra ngoài, cả hai đều vuốt ngực thở phù phù một lúc lâu. Nhữ Dao hổn hển mở lời trước: “Lúc nãy. . .mẫu thân là nói. . .xử lý bọn hắn trước, nghĩa là. . .sau lại đến chúng ta.”
Nhữ Hinh vỗ vỗ vai Nhữ Dao thở hổn hển trấn an: “Tứ tỷ an tâm, chúng ta sẽ bình an hồi kinh.” Chỉ cần tam ca cứng đầu khăng khăng một mực không đồng ý thú thê thì nàng cùng Nhữ Dao có thể kê cao chân ngủ ngon rồi. Vì sao nàng chỉ nói tam ca mà không nói ba người còn lại? Rất đơn giản bởi bọn hắn đều không dám mạnh dạng làm trái ý mẫu thân như tam ca.
Nhãn thần của Nhữ Dao hiện lên vẻ lo lắng, bối rối cắn môi. Nếu An Lam Ca nghe theo An thị, vậy. . .
Nhữ Hinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, nhưng hiện chưa nói chắc được gì nên nàng cũng không có đề cập đến. Chỉ là xoay đi trọng tâm câu truyện: “Tứ tỷ, chúng ta qua kia xem đi. Lần trước muội cùng Thiêm Hương sang đó thấy được rất nhiều cá phóng sinh màu sắc rất đẹp. Lúc đó Ái Ái thích thú bơi lội nơi đó.” Tay nàng vươn ra, chỉ về phương hướng một dòng suối mà mọi người thường mua cá mang đến phóng sinh.
Nhắc đến Ái Ái, tâm nàng lại trầm đi không ít. Vật nhỏ theo nàng cũng lâu như vậy rồi, thế mà nói đi liền đi. Nàng lại chưa từng chọc qua kẻ nào vì sao kẻ đó lại hạ độc nàng, để Ái Ái chết thay như vậy?
Giờ lại đến phiên Nhữ Dao an ủi nàng: “Có lẽ là Ái Ái đáng yêu nên thượng thiên mới gọi nó lên chơi cùng, ngũ muội cũng không cần để trong lòng như vậy.”
Kỳ thực lúc nói ra lời này nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa. Chỉ biết nói xong đột nhiên lại hối hận, mặt không tự chủ lại nhìn Nhữ Hinh. Khi nhìn đến tiếu ý càng ngày càng nồng trên mặt nàng ta, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhữ Hinh cảm thấy lời Nhữ Dao có đạo lý. Nếu là như vậy thì Ái Ái cũng xem như còn tốt hơn ở cùng nàng suốt ngày chỉ bị phạt thôi.
“Chúng ta qua đó đi.”
“Ân!” Nhữ Dao gật đầu, còn chưa kịp nhấc chân thì ở phía sau lại nghe thấy âm thanh truyền đến.
“Thật trùng hợp, lại gặp được nhị vị cô nương ở nơi này.”
Nhữ Dao nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng rồi nhanh chóng quay sang cung kính hành lễ: “Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.” Đúng là trên đời này quá nhiều chuyện trùng hợp rồi. Nhưng gặp ai không gặp lại gặp ngay Trưởng Tôn Tề Duyệt, có xem như các nàng xui xẻo không?
Nhữ Hinh lại không như Nhữ Dao, nàng cau chiếc mày liễu lại cực kỳ bất mãn hừ khẽ một tiếng thật nhẹ. Phải một lúc sau nàng mới quay người lại hành lễ cho có lệ. Là thực sự trùng hợp hay là gì vẫn còn chưa biết, hắn muốn có binh lực của Nhữ gia, đương nhiên sẽ không thể dùng hai từ ‘trùng hợp’ đến làm lý do giải thích cho sự gặp mặt này rồi. Mà hắn là đối với nàng có ân, thế nên lễ nghĩa quy củ vẫn phải làm cho đủ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt phất qua tay áo ý bảo cho miễn, sau lại dời đường nhìn đến tay của Nhữ Hinh, chỉ thấy nàng vẫn mang những chiếc móng giả bằng đồng, hắn lại hỏi: “Lễ vật lần trước ta tặng nàng là không vừa ý?” Chỉ có như vậy nàng mới không mang thôi. Trong trí nhớ của hắn, nàng vốn rất thích những thứ làm từ vàng.
Lúc này Thiêm Hương từ xa chạy đến cung kính hành qua lễ, sau khi được miễn nàng trở về bước đến phía sau của Nhữ Hinh đứng ở bên phải. Nàng vốn là theo ý của An thị đi phân phó hạ nhân chuẩn bị chút đồ, khi trở về biết được tiểu thư ly khai liền chạy theo. Đương nhiên bởi nàng biết tiểu thư không thích ánh nhìn háo sắc của Phạm lão gia. Chỉ là nghĩ không ra thái tử điện hạ cũng ở.
“Mẫu thân bảo, bước đến trước mặt phật nhất định phải trang nhã mộc mạc.” Nhữ Hinh cũng không dám nói thẳng rằng bản thân không thích đồ hắn tặng, nàng cũng không phải sợ gì hắn, chỉ là nàng không muốn liên lụy thân nhân. Nhưng một câu này của nàng cũng là chê bai hắn quá mức phô trương, đến một nơi thanh tịnh nhưng trên thân lại nhìn không ra phần thanh tịnh nào.
Sau khi ‘ồ’ một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, Trưởng Tôn Tề Duyệt nhàn nhạt gọi: “Cẩn Đa.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lập tức Cẩn Đa xuất hiện trên tay cầm một băng dải cùng màu với y phục hắn đang mặc, dạng băng vải lại như của bá tánh phổ thông thường dùng, dâng đến: “Điện hạ.”
Nhữ Dao cùng Thiêm Hương ngạc nhiên đến độ quên cả quy củ, mạnh ngẩng đầu nhìn hành động của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Bởi các nàng nghĩ không ra hắn sẽ có sắc mặt gì cùng dùng loại biện pháp gì để trị tội Nhữ Hinh.
Trước ánh mắt kinh ngạc vô độ của Nhữ Dao cùng Thiêm Hương, Trưởng Tôn Tề Duyệt thong thả nâng tay tự tháo kim quan trên búi tóc của mình xuống. Mái tóc đen dài của hắn lần lượt chảy xuống như thác, tôn lên mười hai phần lãng tử.
Đưa kim quan cho Cẩn Đa, hắn lại tự mình vì mình oản tóc rồi dùng băng vải cố định. Chỉ là không như lúc dùng kim quan, lần này chỉ là búi một phần của tóc, phần còn lại vẫn thả ra mặc cho gió thổi.
Nhữ Hinh khép hờ mắt quan sát từ đầu đến cuối, không hiểu cùng kinh ngạc vẫn không ngừng hiện ra trước mắt nàng. Hắn vì bình quyền của Nhữ gia hạ mình cầu thú một sửu nữ như nàng, lại sẽ vì một lời của nàng mà tháo kim quan?
Phải biết rằng, quan mão là một trong những thứ khẳng định địa vị của một người. Phàm là bá tánh phổ thông đều dùng băng vải, thư sinh cùng những người có tri thức sẽ có một loại mão dành cho họ, phú hộ lại là một dạng mão khác, quan lại đại thần sẽ được phân loại quan mão theo cấp bậc.
Gia quyến của quan gia sẽ dùng ngọc quan. Vương tử lại dùng ngân quan, hắn là thái tử sẽ được dùng kim quan, hoàng thượng lại là dùng long quan. Mà hắn lại. . .
Nàng rất không giải thích được, nhưng sự chán ghét của nàng đối với hắn lại không giảm phản tăng. Hắn làm thế tuyệt không vì nàng, biết đâu chừng hắn nhìn nàng nhưng trong mắt hắn lại thấy được binh quyền của Nhữ gia.
Như không nhìn thấy, Nhữ Hinh mạnh xoay người nói: “Tứ tỷ có còn nhã hứng muốn đi xem cá nữa không?” Nhưng chân vẫn không bước, bởi nàng còn đợi câu trả lời của Nhữ Dao.
Chỉ là Nhữ Dao còn chưa nói, Trưởng Tôn Tề Duyệt đã trước một tiếng mở miệng nói: “Lời đề nghị của ta lần trước, nàng suy nghĩ thế nào?” Chân cũng đã bước đến phía bên phải của nàng, đương nhiên cũng chỉ là đứng sau lưng.
Nếu nàng không nói, hắn liền chủ động hỏi. Một cô nương gia thế nào lại để nàng trước mở miệng nói đến chuyện chung thân đại sự của bản thân.
Đương nhiên hành động của hắn khiến Thiêm Hương sợ đến mất mật, đầy đầu mồ hôi. Đây là nàng một giới hạ nhân đang đứng ngang hàng với thái tử a. Do Nhữ Hinh xoay người nên nàng thành đứng ở bên trái, chân vừa bước đến sau lưng tiểu thư, còn chưa kịp bước sang phải đã bị người tranh rồi. Mà người này, nàng không thể đắc tội, thế nên ngoãn ngoãn lui ra một bước chân.
Nhữ Dao hiểu được đề nghị trong miệng của Trưởng Tôn Tề Duyệt là gì, nàng dùng đôi mắt đầy hy vọng nhìn về phía Nhữ Hinh. Đương nhiên nàng muốn nàng ta đáp ứng gả. Tay không tự chủ túm lấy tay của Nhữ Hinh, như là mang hết hy vọng phó thác trên người nàng(NH).
Nhữ Hinh nhìn tay của Nhữ Dao, ánh mắt tối lại. Nếu là lúc trước thì không nói, nhưng kinh qua chuyện đêm đó nàng đương nhiên hiểu rồi. Chỉ là để nàng ta phải thất vọng rồi, nàng không hề muốn gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, lại càng không nghĩ đến việc phải xuất khuê.
Nên, chỉ nhàn nhạt nói: “Điện hạ nói đùa, thần nữ không có phúc phận đó, người không nên trêu ghẹo thần nữ như vậy.” Từ ngữ thì cung kính nhưng âm điệu lại thờ ơ như không hề để ý đến chuyện này lại càng không cần bàn đến cung kính.
“Nàng biết rõ ta không nói đùa, lại càng không mang chuyện này ra để đùa.” Lúc này giọng của Trưởng Tôn Tề Duyệt đã có chút nóng nảy, mất hẳn vẻ điềm đạm vốn có. Ngừng một chút lại tiếp tục nói: “Chỉ cần nàng nguyện gả, ta nguyện thú.” Ánh mắt lom lom không hề rời khỏi nửa gương mặt bị mái tóc che gần hết của Nhữ Hinh. Biểu lộ thập phần chân thật, chỉ cần nhìn một mắt đều nhìn thấu triệt, chỉ có mỗi mình Nhữ Hinh không thấy như vậy.
Lúc này không chỉ Nhữ Dao mà cả Thiêm Hương cũng hy vọng Nhữ Hinh đồng ý. Tuy nàng nhìn không thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nhưng nghe được âm thanh có chút run lại mang theo chút vị đạo thương tâm cầu khẩn kia, đổi lại là nàng, nàng sẽ lập tức đáp ứng.
Đó là còn chưa kể đến Trưởng Tôn Tề Duyệt làm bao nhiêu chuyện đều là vì tiểu thư. Giờ đây vừa nghĩ, chuyện chậm trễ thú phi sợ cũng là vì nàng(NH) đi.
Nam nhân tốt lại quyền quý như vậy, biết đi nơi nào cầu, nay có trước mặt tiểu thư lại không để mắt đến. Đây chính là phúc khí không biết là tu bao đời mới có được, vì sao tiểu thư lại không nắm lấy?
“Chỉ đáng tiếc.” Một chút chế giễu theo âm thanh của Nhữ Hinh vang lên: “Thần nữ không nguyện gả.” Mấy chữ cuối nàng còn cố ý cắn thật chặt, nói thật rõ như sợ không người nghe thấy vậy.
Hừ, đương nhiên là hắn không lấy ra đùa rồi, binh quyền cùng hoàng vị người nào dám lấy ra đùa. Chỉ có chung thân đại sự mới có thể đùa thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt trầm mặt không nói, ánh mắt mang theo ưu thương nhìn nàng không rời. Nàng không gả, nàng không nguyện gả! Hắn nên làm thế nào mới tốt? Mà giờ hắn có làm gì đi nữa sợ cũng không thay đổi được quyết định của nàng rồi.
Nhưng nghĩ theo một phương diện khác, nàng nói thế có lẽ cũng là chuyện tốt. Đối với hắn mà nói, có lẽ thực sự là chuyện tốt. “Được!” Nén tâm tình xuống, nặng nề bức ra một từ, hít qua một hơi thật sâu hắn lại nói: “Vậy liền không đề cập tới nữa!”
Nhữ Hinh không nói nhưng cũng bất động bởi lúc này tay Nhữ Dao túm lấy tay nàng rất chặt và có độ run dùng mắt thường có thể thấy được. Nàng không thể thẳng thừng nói với nàng ta rằng bản thân sẽ giúp nàng ta gả được cho An Lam Ca, bởi tam ca cũng không chắc chắn sẽ giúp được gì.
Nàng đưa tay lên khẽ vỗ vỗ mu bàn tay của Nhữ Dao như truyền động lực vậy. Bởi nàng cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
Hy vọng của Nhữ Dao vừa mọc lại một lần nữa vỡ tan. Trưởng Tôn Tề Duyệt đã trực tiếp mở miệng rồi, không chỉ một lần mà đến tận hai lần. Lần trước có thể nói là do phát bệnh mà hỏng, nhưng lần này Nhữ Hinh không chút do dự lại thẳng thắng cự tuyệt. Nàng xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
“Nếu là lời cũng nói xong, thiết nghĩ không còn lý do để điện hạ lưu lại nữa.” Âm thanh băng lãnh mang toàn ý đuổi người của Nhữ Hinh lại lần nữa vang lên. Nàng đã rất thẳng thắng hắn vì sao còn không đi? Là muốn chuốc lấy mất mặt.
“Dường như nàng không nguyện ý thấy ta?” Có chút chua xót dâng lên trong lòng theo cấp độ tăng dần đều nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn cố nén xuống, nhàn nhạt hỏi. Tuy là hỏi nhưng lòng hắn nắm rõ đáp án từ nàng rồi.
Biết rõ còn không mau lăn ra chỗ khác. Nhữ Hinh hừ một tiếng đầy mỉa mai từ mũi, âm thanh châm chọc cũng cao lên ba phần: “Lời đồn quả không sai, thái tử điện hạ quả thực thông minh hơn người. Thần nữ che giấu tốt như vậy cũng bị nhìn thấu, khâm phục khâm phục.”
Không chút chối từ nàng thẳng thắng thừa nhận, càng là không cho đối phương chút mặt mũi nào. Đã không muốn liền trực tiếp tiêu diệt giấc mộng của hắn thôi. Nếu hắn thực sự có năng lực cho dù không thú bất kỳ nữ nhi nào của Nhữ gia nàng tin phụ thân cùng ca ca bọn họ vẫn sẽ phò trợ hắn.
Thiêm Hương thầm nuốt nước bọt một cái, trái tim nhỏ run bần bật lên. Người ta đã vứt hết mặt mũi tự tôn của nam nhân xuống cầu hôn, lại còn đã đứng ở phía sau rồi tiểu thư còn phải dùng âm điệu như thế đuổi nữa. Nếu thực sự chạm đến giới hạn cuối cùng của người khác, vậy kết quả sẽ không tốt đẹp rồi.
Nhưng cũng không ai dám mở miệng nhắc nhở Nhữ Hinh rằng, vị trí đứng của Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là nơi nàng căn bản không thể nhìn thấy nếu không quay đầu. Bởi đây cũng chính là trực tiếp xát muối lên vết thương của nàng.
Nhữ Dao vốn thất thần nhưng lại mau chóng thanh tỉnh lại, Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn còn đứng ở đây, chứng tỏ hắn chưa bỏ cuộc. Nếu vậy, nàng từ bỏ cái gì. Hít một hơi thật sâu lấy lại can đảm, một lần nữa nâng nhãn thần mong chờ nhìn Nhữ Hinh.
Đứng ở phía sau Trưởng Tôn Tề Duyệt lại như mặt dày thêm vài tấc, đuổi mãi không đi. Hắn đưa tay hướng Cẩn Đa lấy cây dù đạm băng lam sắc, mở ra, che cho nàng. Hiện cũng đã qua giờ ngọ một đoạn rồi, ánh dương quang vẫn là có chút gắt. Hắn nhìn trời rồi lại nói: “Vậy ta nguyện đứng bên phải của nàng, hộ nàng một đời bình an, ý nàng thế nào?”
“Thần nữ nào dám làm phiền thái tử điện hạ.” Nhữ Hinh cười khẽ lắc đầu: “Nếu điện hạ muốn binh quyền, có thể tùy thời tìm đại ca cùng phụ thân bọn họ nhất định có chỗ hữu dụng hơn ở đây dây dưa cùng thần nữ.” Kỳ thực không chỉ không muốn gặp mà cả có tiếp xúc cùng liên quan với hắn cũng không muốn. Quanh co lòng vòng không bằng trực tiếp nói rõ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đợi qua một hồi, không nghe được âm thanh đáp lời nữa Nhữ Hinh nhấc chân chậm cất bước, nói: “Tứ tỷ, đi thôi.” Hắn là người có đầu óc, nàng cũng không cần thiết phải nói nhiều như vậy.
Nhữ Dao mạnh quay đầu lại, từ lâu đã không thấy thân ảnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt nữa. Thay vào vị trí đó chính là Thiêm Hương. Cũng không ai biết hắn trong lúc thất thanh thất sắc đã tiêu thất ở nơi nào.
Một lòng buồn bã, nàng cúi đầu theo sau Nhữ Hinh. Nam nhân tốt như vậy, trong thiên hạ rộng lớn này biết đi đâu tìm, thế mà nàng ta cư nhiên cự tuyệt. Nếu không phải trong lòng nàng sớm đã có người, nàng cũng không ngại gả.
Thiêm Hương thấy thân ảnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt tiêu thất liền chậm rãi thu dù. Không biết nguyên nhân ở đâu nhưng nàng biết tiểu thư không thích che dù. Tiểu thư thà rằng phơi đến đen hoặc mặc mưa dầm ướt người thì cũng là không thích dùng đến dù.
Lúc nãy câu cuối cùng của tiểu thư đang vang lên nàng vốn cúi đầu nhưng cảm nhận được ánh mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn mình, nàng to gan ngẩng đầu. Chỉ thấy hắn dùng nhãn thần ra hiệu ý bảo nàng thay hắn. Nàng vừa tiếp nhận dù hắn đã dùng khinh công tiêu thất như một trận gió.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không rời đi, chỉ là đứng ở trên một cành cây to nhìn thân ảnh của Nhữ Hinh. Nàng không chấp nhận cũng không sao, để nàng thấy được cảm nhận được thành ý của hắn, rồi từ từ tiếp nhận hắn.
Cẩn Đa đứng ở bên cạnh toàn lực không hiểu. Hắn vốn biết rõ chủ tử không có đoạn tụ, nhưng vì sao bao nhiêu năm qua đi chủ tử vẫn cố chấp như vậy? Lúc hắn được cất nhắc đưa đến làm hộ vệ bên chủ tử hắn thấy rõ, lúc bận rộn công sự thì không nói chỉ cần là rảnh rỗi chủ tử cũng sẽ vẽ tranh.
Mà người trong họa chỉ là một tiểu oa oa. Đến hôm ở Vong Địa hắn mới biết tiểu oa oa trong họa là người phương nào. Lại nói những lúc nhàn nhã thưởng trà, chủ tử cũng sẽ nhấc ly trà lên bên môi nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu rồi lại tự lẩm bẩm: “Hinh nhi, ta chờ nàng, bao nhiêu lâu ta cũng nguyện ý.”
Có lúc hắn to gan hỏi ra miệng: “Thứ cho thuộc hạ lắm miệng, dám hỏi chủ tử muốn mỹ nhân nào mà chẳng có hà cớ gì lại phải đợi chờ một người?” Cho dù là nữ nhân đó khó khăn đến đâu, chỉ cần chủ tử mở miệng chẳng phải là mang được người về rồi sao. Việc gì phải chờ đợi phí thời gian như vậy?
Lúc đó chủ tử chỉ đáp hắn: “Để nàng thư giãn một chút cũng tốt.” Là chủ tử tâm trạng tốt nên mới đáp hắn thôi, nếu là tâm trạng không tốt thì đại hình đáp lời hắn cũng có thể.
Hắn rất không hiểu rõ nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Cũng như ngày hôm nay vậy rõ ràng có thể trị tội nhưng chủ tử lại quyết định buông tha. Lại còn thất thanh thất sắc bỏ đi như vậy khác nào ứng với lời của Nhữ ngũ tiểu thư là chủ tử tiếp cận nàng chỉ vì binh quyền.
Trong khi Cẩn Đa chìm trong suy tư, Trưởng Tôn Tề Duyệt nâng mắt nhìn trời lại đầy lòng tâm trạng ngâm nga: “Tịch dương vô hạn hảo – Chỉ thị cận hoàng hôn .”