CHƯƠNG 122: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – CỐ Ý
Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh cả hai cùng nhau hồi kinh, có ghé đến khu rừng đời đầu tiên bọn họ gặp thích khách, Nhữ Hinh nhớ lại lúc mình bị hủy dung ở nơi này thì cực kỳ cảm thấy không cam tâm. Tuy là dung hiện tại cũng đã giữ không được, nhưng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt mà hủy dung, nàng cảm thấy không đáng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt chuẩn bị con diều hệt như đời trước đưa cho nàng, “Còn hứng thú chơi không?” Hắn muốn bù lại cho nàng buổi đi chơi không thành hôm nọ.
Nhữ Hinh nhìn con diều một lúc lâu mới cầm lấy, mắt nàng đảo xung quanh quan sát, không biết hôm nay có thích khách nữa không? Tuy biết là nguy hiểm, nhưng nàng rất hy vọng thích khác xuất hiện.
Nhưng nghĩ đến kiếp này đã khác khiếp trước rồi, nàng làm sao có thể cho rằng nơi này vẫn có thích khách được chứ. Nàng nặng nề hắc một hơi trả lại cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, “Cái này không vui nữa, muốn đổi cách chơi.”
“Đổi thế nào?” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhận lấy diều đưa cho Thiêm Hương, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn chằm chằm nàng. Thả diều cũng có cách để đổi sao?
Ánh mắt của Nhữ Hinh đầy ngoạn vị tinh nghịch nâng lên nhìn hắn, “Không thả diều nữa, thả người.” Ngươi dám chơi cùng ta không?
Trưởng Tôn Tề Duyệt bật cười hiểu ý nàng, còn chưa nói gì đang nghe âm thanh của nàng đầy tiếc nuối vang bên tai, “Đáng tiếc Thiêm Hương khinh công không tốt, ở biệt viện chơi mãi cũng không thấy thú vị.”
Nghe ra được nàng là bảo mình làm diều cho nàng ‘thả’, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không có chừng chờ tránh nàng mất hứng. Đã nói là bù cho nàng, liền phải thấy được nàng cười mới thôi. Vì vậy hắn cầm lấy dây buộc vào thắt lưng của mình, cầm cuộn dây đưa cho nàng, vui vẻ dặn dò: “Cầm chắc.”
Thoại âm vừa dứt đã thấy hắn dùng khinh công bay lên.
Nhữ Hinh đứng ở bên dưới nhếch môi, hôm nay nàng nhất định chơi lớn. Vì vậy, nàng cầm cuộn dây đẩy sang trái, lại đẩy sang phải, sau đó còn đổi lung tung hướng để Trưởng Tôn Tề Duyệt đầy đầu mồ hôi, dùng cành cây làm bàn đạp theo hướng tay của nàng mà bay.
Nhữ Hinh rất đắc ý với hiệu ứng này nên liên tục chạy tới chạy lui, lúc thu dây lúc lại thả dây để người không thể ứng phó được. Chỉ là khi đầu nàng vừa quay sang phải đã thấy được hàn quang từ trong bụi cây ánh vào mắt. Tuy không biết hàn quang đó khi nào bắn ra nhưng nàng biết rõ là nhắm vào Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Nàng thật đáng chết, vì sao bây giờ mới phát hiện cơ chứ, nếu sớm biết nàng cũng không có chỉnh Trưởng Tôn Tề Duyệt lâu như vậy rồi. Nhưng mà không sao, người hắn còn thương thế chưa lành hẳn, còn bị nàng dằn vặt lâu như vậy, sợ rằng cũng đã mệt rồi.
Vì thế nàng cố ý chỉnh dây sao cho Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm ngay tầm ngắm của hàn quang kia. Ta giúp ngươi đến đây thôi, còn không giết được hắn là do bản thân người vô dụng, không thể trách ta được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Khi Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở trên cành cây mà nàng muốn hắn đứng thì vừa vặn cũng nhìn thấy hàn quang kia. Hắn cau mày hạ đường nhìn, thấy được sắc mặt sắp đạt được mục đích của nàng mà nhịn không được cũng phì cười. Nếu là đời trước sợ là hắn cũng rất mệt, nhưng thân thủ hai đời, làm sao có thể nói mệt là mệt được.
Trong không gian chỉ có tiếng lá xào xạc, một tiếng ‘sưu’ từ trong lùm cây bắn ra, nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được. Chỉ là phập một tiếng, bắn rơi cành cây Trưởng Tôn Tề Duyệt đang đứng, còn hắn lại đã tránh sang một cành cây khác rồi.
Nhữ Hinh thuận theo tình thế mà diễn, nàng vứt cuộn dây trong tay đi, chạy đến ôm hông của Thiêm Hương hô lên, “Sợ quá, sợ quá.”
Thiêm Hương nhìn thấy mũi tên rơi trên đất biết có thích khách quanh đây, vốn muốn rút kiếm tương trợ nhưng lại bị Nhữ Hinh giữ chặt chỉ có thể trấn an: “Có nô tỳ ở, tiểu thư nhất định an toàn.”
Nhữ Hinh đương nhiên biết rõ rồi, chỉ là sợ nàng ta giúp Trưởng Tôn Tề Duyệt nên mới làm như vậy thôi. Để hắn chết ở nơi này cũng tốt, đỡ nàng nghĩ cách giết hắn, càng đỡ Nhữ gia bị hoàng thượng hoài nghi ám sát hắn.
Ai biết một đám mũi tên bay ra, Trưởng Tôn Tề Duyệt đều tránh được. Hắn bình an nhẹ như lông hồng rơi xuống trước mặt Nhữ Hinh. Đây khiến nàng giận đến nghiến răng ken két, đúng là đám thùng cơm, giúp đến như vậy vẫn không giết được hắn.
Đời trước Trưởng Tôn Khởi Hiệp có từng tìm nàng dò tham, đáng tiếc nàng mù quáng vẫn tin là Trưởng Tôn Tề Duyệt một lòng với mình nên khước từ hắn. Thậm chí còn nói cho Trưởng Tôn Tề Duyệt biết để hắn diệt Trưởng Tôn Khởi Hiệp nữa. Bất quá, đời này có lẽ. . .sẽ ngược lại rồi.
Có lẽ do hết tên, vì vậy rất nhiều hắc y nhân lần lượt xuất hiện trước mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Người nào người nấy đằng đằng sát khí, tay cầm trường kiếm chảy ra hàn quang sắt bén. Không có một tiếng nói hai bên liền giao chiến rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt rút chiết phiến từ bên thắt lưng, lách người cản kiếm, sau lại mạnh mở bạch phiến ra xoay một vòng, chỉ thấy biên phiến cắt vào cổ thích khách. Trước khi thích khách đó ngã xuống, lại một cước ngay bụng, khiến thân thể thích khách bay xa, ngã vào đám thích khách đang xông lên.
Sau đó lại tiếp tục xoay phiến đánh thích khách, phải nói là công sức cũng không tốn bao nhiêu đám thích khách lần lượt đổ máu dưới bạch phiến. Nếu không thì cũng bị cán phiến đâm xuyên cổ họng.
Nhữ Hinh liều mạng giữ chặt Thiêm Hương, nàng tin chỉ cẩn Thiêm Hương không giúp thì Trưởng Tôn Tề Duyệt nhất định không thoát được. Dù gì hắn cũng tay không tất sắc, mà tràng diện trước mắt nàng tình nguyện không nhìn, vì vậy nhắm tịt mắt lại.
Nếu đời trước nàng ngu ngốc thay hắn đỡ thì bây giờ phải bày chút tham sống sợ chết. Dù gì nàng cũng là nữ nhân, truyền đi thì người nào dám nói gì, đấy là còn chưa nói đến nơi này chỉ có ba người các nàng với thích khách mà thôi. Đến lúc đó tùy các nàng làm văn thôi, ai cũng không biết.
Qua một lúc Nhữ Hinh nghe âm thanh đám thích khách lần lượt ngã xuống mà lòng lạnh tanh, mở mắt ra. Là thân thủ của Trưởng Tôn Tề Duyệt đã tiến bộ hay đám này làm không nên tích sự gì? Nhưng hắn cầm chiết phiến? Đời trước nàng nhớ rõ, hắn là thường dùng trường kiếm cơ mà?
Đám thích khách rút lui, Nhữ Hinh vội chạy đến chỗ Trưởng Tôn Tề Duyệt vờ quan tâm hỏi: “Điện hạ không việc gì chứ?” Thực chất nàng là muốn xem hắn có thụ thương không, chỉ là hắn hoàn toàn không chút sứt mẻ càng khiến nàng thêm không vui.
“Không việc gì.” Trưởng Tôn Tề Duyệt dời đường nhìn đến trên mặt của Nhữ Hinh. Lúc này đây lòng hắn vừa ấm vừa lạnh, ấm vì nàng quan tâm hắn, lạnh vì đó chỉ là giả mà thôi. Hắn nâng tay lên vuốt ve vết sẹo dưới búi tóc của nàng khẽ hỏi, “Không làm nàng sợ chứ?”
Nhữ Hinh vờ như e lệ cúi đầu tránh tay của hắn chạm vào mặt mình, lòng tuy khinh bỉ tên giả dối này nhưng miệng vẫn nghẹn ngào tự trách, “Đều do Hinh nhi không tốt, nếu không phải do Hinh nhi sợ hãi thì điện hạ cũng không cần một mình đối mặt với đám thích khách kia.”
“Nào phải do Hinh nhi, đổi lại là nữ tử nào cũng sẽ sợ.” Lòng hắn có bao nhiêu chua xót đi nữa vẫn cố nén xuống mà đáp nàng. Đời trước nàng nào có sợ, hắn biết rõ hiện tại nàng cũng không sợ, phải giả vờ lấy lòng hắn, nàng vất vả rồi. Nói chính xác hơn, nàng là sợ hắn, sợ hắn hại Nhữ gia của nàng.
Hắn đỡ nàng trở về xe ngựa, “Chúng ta sớm hồi kinh thôi.”
Nhữ Hinh quay đầu lại nhìn phương hướng đám thích khách tàn dư ly khai, rất mong bọn họ quay lại, nhưng nàng biết đây là chuyện không thể nào. Mắt nàng lại nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt hỏi: “Điện hạ thực sự không có chuyện gì chứ? Vết thương. . .” Hôm đó lang trung nói nói vết thương rất nặng, sẽ không nhanh như vậy liền khỏi được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn ôm ngực hơi cau mày, “Thực sự không sao.” Hắn bày ra dáng vẻ vết thương rất không ổn nhưng vẫn không muốn nàng lo lắng mà cứng miệng khước từ. Hắn muốn nhận được sự quan tâm giả vờ của nàng, chí ít như vậy hắn vẫn có thể học theo nàng, giả vờ không biết nàng gạt hắn.
Mắt của Nhữ Hinh tối đi rõ ràng, hoàn toàn không thể che dấu được, nàng hơi rũ mi để không người nhìn thấy, cắn cắn môi một lúc nàng bước vào trong xe ngựa. Vậy là đám thích khách đó có vấn đề rồi, rõ ràng hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn mà còn giết không được. Giết không được thì ít nhất cũng hủy dung của hắn đi, nếu dung mạo của hắn bị hủy nàng là người vui vẻ nhất.
Thân thủ không tốt thì đừng học người ta làm thích khách, uổng phí một phen tâm tư của nàng. Nhữ Hinh liên tục trách đám thích khách lại không thể biết được Trưởng Tôn Tề Duyệt là thân thủ hai đời, hắn luyện công hơn người khác tận hai đời, làm sao có người đánh lại hắn được.
“Điện hạ dùng phiến sao?” Hắn từ lúc nào dùng phiến, nàng thực sự muốn biết vì sao lại không như đời trước.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn cầm phiến trên tay chưa thu về thắt lưng, nghe nàng hỏi, hắn liền đáp: “Ta trước nay vẫn dùng phiến, Hinh nhi rời kinh lâu quá nên quên rồi sao?” Kỳ thực là lúc nghe tin nàng gặp nạn hắn chuyện sang dùng phiến. Nếu dùng trường kiếm, hắn sợ khó rút kiếm nếu nàng đứng ở bên người. Hắn cũng từng luyện tay trái, nhưng lại không thuần thục như tay phải nên mới đổi.
Nhữ Hinh mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm bạch phiến trên tay của hắn. Lúc nhỏ, khi chưa trọng sinh nàng không lưu ý điều này cho lắm, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể tin được những gì mình thấy.
“Có lẽ là như vậy.” Sau đó nàng bồi thêm một nụ cười gượng.
Thấy Nhữ Hinh nhìn phiến, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng rất lưỡng lự, nhưng cuối cùng, hắn kinh qua tâm tư thực lự đưa phiến cho nàng: “Nếu Hinh nhi hiếu kỳ có thể tùy tiện lấy xem.”
Bài thơ trên phiến, hắn tin chắc khi nàng xem sẽ rõ. Nếu có thể hiện tại hắn muốn cùng nàng nói, bản thân trọng sinh, nhất định không để nàng như đời trước nữa. Không những nàng bình an mà Nhữ gia cũng sẽ an toàn, nàng cũng không cần dùng mạng để đổi lấy mạng của đôi nhi tử, hắn cũng sẽ không phụ nàng.
Chỉ là Nhữ Hinh khẽ lắc đầu từ chối. Nàng cảm thấy những thứ hắn dễ đưa cho bản thân đều sẽ không phải là thứ tốt. Vì vậy Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không thể nói với nàng thứ gì.