CHƯƠNG 119: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – HẬN Ý
Tác giả: Luna Huang
Ba mẫu nữ ngồi trong phòng nói chuyện chưa được mấy câu thì Nhữ Liệp trở về. Hắn mang theo thánh chỉ cùng với một hoàng kim trường sinh tỏa, nói thẳng ra là kim bài miễn tử cho nàng, trở về. Vừa bước vào phòng, mắt hắn có chút đỏ, đeo hoàng kim trường sinh tỏa lên cổ của nàng,
“Hinh nhi đây là hoàng thượng ban cho ngươi. Hôm đó nếu không nhờ ngươi cứu phụ thân cùng hoàng thượng, e rằng. . .” Nói đến đây hắn cũng không thể nói tiếp được. Hắn vốn không xem trọng nữ nhi, nhưng nếu hôm qua không có nàng thực sự hắn mất mạng rồi.
Nguyên lai nàng không phải vì cứu Trưởng Tôn Tề Duyệt mà bị thương, là cứu hoàng thượng cùng phụ thân. Đời này đã trọng sinh, nếu nàng còn yêu hắn mê muội như đời trước nữa, nàng phát thệ, nàng sẽ chặt đầu xuống cho hắn làm ghế ngồi.
Nhữ Hinh lạnh nhạt nhìn hoàng kim trường sinh tỏa quý giá trước ngực của mình. Đời trước không biết nó có cứu được đôi nhi nữ của nàng an toàn hay không, hay là bị Trưởng Tôn Tề Duyệt. . .Nàng cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhữ Liệp nhìn thấy Nhữ Hinh đột nhiên trầm tĩnh như vậy có chút chột dạ, hắn khom người ân cần hỏi thăm: “Thế nào? Còn chỗ nào cảm thấy không tốt?”
Nhữ Hinh hồi thần khẽ lắc đầu. Hiện phụ mẫu đều ở trước mắt, toàn gia đều bình an, nàng nên nghĩ cách giữ lại tất cả. Đời trước do nàng ngu ngốc nên phá hủy toàn bộ rồi.
Nhữ Dao đứng đó không biết làm thế nào cho tốt. Rất lâu, nàng mới mở miệng hỏi: “Ngũ muội đã đói chưa?” Bình thường nàng lén nhìn Nhữ Hinh, nếu không phải chơi thì cũng là ăn. Giờ vừa tỉnh lại, đương nhiên là đói rồi.
An thị khẽ vỗ trán tự trách: “Ngươi xem, mẫu thân cũng quên mất chuyện này a.” Sau đó nàng gọi hạ nhân: “Mau mang ít cháo đến đây.”
Nhữ Hinh lại lắc đầu cự tuyệt: “Nữ nhi muốn nghỉ ngơi.” Giờ nàng rất loạn, trong đầu có hai dòng ký ức chạy song song, nàng muốn bản thân phân rõ.
Còn không để ai nói gì, bên ngoài truyền đến âm thanh hành lễ của hạ nhân, thoại âm còn chưa rơi đã thấy được thân ảnh phong trần của Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện. Nhìn tóc có chút loạn, phi phong cũng chưa kịp cởi, có lẽ là vừa mới hồi kinh.
Chỉ là khi chân hắn dừng lại trước giường nhìn thấy Nhữ Hinh, lòng hắn lộp bộp vỡ thành từng mảnh. Đời trước, nàng vừa bị thương, tuy hắn không có đến nhưng cũng nghe phong phanh chuyện nàng phát tiết, thế nhưng lúc này đây, nàng dùng đôi mắt tĩnh lặn không gợn sóng nhìn hắn, để hắn biết được một sự thật, chính là. . .nàng trọng sinh.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Mà hắn là càng hối hận hơn chính là bản thân không thể hộ nàng an toàn, để nàng một lần nữa lại mất đi dung mạo, mất đi đôi tay xinh đẹp kia. Hắn đã từng hôn lên lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, tự hứa sẽ hộ nàng chu toàn, mà giờ đây. . .
Phu thê Nhữ gia thu được biểu tình của Trưởng Tôn Tề Duyệt vào mắt, trong lòng đều mang một ý nghĩ, hôn sự này khó giữ. Cho dù không nói đến hoàng thất có đáp ứng thú hay không, chỉ cần nói đến chuyện phản ứng của Trưởng Tôn Tề Duyệt đã tự hiểu rõ. Bọn họ không ai bảo ai đều đau lòng dời mắt nhìn Nhữ Hinh, vì sao mạng của hài tử này lại khổ như vậy a!
Nhữ Hinh cực kỳ bình tĩnh nâng mắt nhìn Trưởng Tôn Tề Duyêt, gương mặt tuấn lãnh quen thuộc đó nàng đã từng nhung nhớ không biết bao nhiêu lần. Đời trước nàng vì hắn đến dung mạo, mặt mũi, mạng sống của bản thân cùng thân nhân đều không màn đến, đời này sẽ không như thế nữa.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, rất lâu Trưởng Tôn Tề Duyệt là người đầu tiên mở thanh phá bỏ không khí quỷ dị này. Hắn khuỵu một gối bên giường, ân cần hỏi: “Hinh nhi có cảm thấy còn nơi nào không khỏe không?” Hắn vừa hồi kinh liền nghe không ít chuyện của nàng rồi, một đường thấp thỏm lo âu mà đến, giờ đây biết nàng trọng sinh, hắn có chút tiếp thu không nỗi.
Nhữ Hinh lắc đầu không đáp, vết thương này tuyệt đối không đau bằng những gì hắn đã từng gây cho nàng. Do vết thương nên nàng vẫn ngồi tựa ở đầu giường bất động, nếu có thể nàng muốn một đao giết chết hắn tức khắc, chỉ có hắn chết Nhữ gia mới bình an.
“Đã dùng dược chưa?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cố nén cảm xúc lại, cố để mình bình tĩnh đưa tay lên vuốt ve gò má phải của nàng. Cũng may nàng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vốn dĩ sớm hồi kinh từ vài ngày trước, chẳng may trên đường phát sinh chút vấn đề nhỏ phải trì hoãn lại, nếu không cũng không phát sinh ra đại sự này. Hắn tuyệt không bỏ qua cho kẻ chủ mưu chuyện này, Trưởng Tôn Khởi Hiệp.
“Không dùng.” Nhữ Hinh lạnh nhạt nói ra hai chữ, đầu nàng xoay đi nơi khác. Nàng thừa nhận bản thân không phải loại nữ nhân giỏi che giấu tình cảm trong lòng, thế nên cách tốt nhất là không nên nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, hắn không dám nhanh cũng chẳng dám mạnh, sợ làm nàng đau. Nhưng khi biết nàng trọng sinh, tâm hắn dường như bị vật gì đó đánh vào vậy, vừa đau vừa tê dại chỉ có thể ôm lấy nàng mới có thể trấn an được.
“Hinh nhi, thật xin lỗi, ta về trễ rồi!” Vốn nghĩ từ lúc trọng sinh đến nay chuyện gì cũng nằm trong dự tính của hắn, kể cả chuyện nàng bị thương, không ngờ hắn lại không bảo vệ được nàng, hại nàng tao ương hệt đời trước.
Ai biết Nhữ Hinh lại lạnh nhạt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, thái tử điện hạ thỉnh tự trọng.” Hừ, thật biết diễn! Đồ ngụy quân tử, đồ giả nhân giả nghĩa, tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ.
Đời trước, là nàng nhào vào lòng hắn, đau lòng mà khóc đổi lại sự chán ghét của hắn. Đời này là hắn đau lòng ôm lấy nàng, lại bị nàng khinh bỉ phỉ nhổ trong lòng. Bởi mới nói, đừng nên không tin, nhân quả là có thật.
Một lời của nàng không chỉ khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt chết lặng, mà cả phu thê của Nhữ gia đều không giải thích được. Lúc này bọn họ mới nhớ ra chưa hành lễ, nhân cơ hội này nhanh chóng thay đổi bầu không khí quái dị nơi này.
“Lão thần, thần phụ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt buông Nhữ Hinh, phất tay một cái rồi lại nói: “Hinh nhi nào phải gọi ta như vậy.” Lúc trước hắn sẽ không thích Nhữ Hinh quá thân mật với mình, giờ đây nghe cách xưng hô xa lạ của nàng dường như cùng hắn kéo ra một khoảng cách rất xa, hắn thực sự không tiếp thu nỗi.
Nếu như nàng bảo không gả, lấy dung mạo đó, phụ hoàng mẫu hậu nhất định đáp ứng. Nàng không gả hắn biết làm sao???
“Lúc trước là thần nữ không hiểu lễ tiết, giờ sẽ không như vậy nữa.” Nhữ Hinh quay đầu lại nhìn xung quanh phòng mình một mắt, lại nói: “Thần nữ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, điện hạ, thỉnh hồi.”
Nói xong nàng cũng cảm thấy bản thân thật thay đổi rất lớn, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ nỡ mở miệng đuổi Trưởng Tôn Tề Duyệt, càng chưa từng có cách nghĩ sẽ đuổi hắn. Không ngờ trải qua một kiếp sẽ để nàng làm được chuyện bản thân chưa từng làm.
Trưởng Tôn Tề Duyệt biết nàng vừa trọng sinh cũng không muốn nàng suy nghĩ quá nhiều nên cũng không có miễn cưỡng. Hắn đứng dậy nói: “Được, nàng nghỉ ngơi, mai ta lại đến thăm nàng.” Hắn cảm nhận được hận ý cùng sát ý trong con mắt trái của nàng khi nhìn mình, xem ra đời này hắn lại đơn độc như đời trước rồi.
Nói xong hắn cùng mọi người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Nhữ Hinh. Nàng ngồi đó thẩn thờ rất lâu, cuối cùng quyết định bước đến gương đồng trước bàn trang điểm. Đời trước lúc bản thân xảy ra chuyện, không biết nàng đã ném đi bao nhiêu chiếc gương đồng. Nghĩ lại cũng thấy bản thân quá phí phạm rồi.
Nàng cảm thấy đời trước Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẫn nhịn tất cả để đến cuối cùng có thể báo thù, nàng cũng muốn như hắn. Nếu là một đao giết chết hắn chẳng phải tiện nghi hắn sao? Đời trước hắn chẳng phải giết toàn Nhữ gia sao? Nàng muốn đời này hắn thân bại danh liệt.
Con mắt độc nhất của nàng lóe ra ngoan quang không thể dập tắt được. Chỉ là nàng không biết phải bắt đầu từ đâu, đời trước ngu dốt như vậy để bị người lợi dụng. Đời này Trưởng Tôn Tề Duyệt lại diễn sâu như vậy, cũng may sớm biết nên mới không động tâm, chỉ sợ phụ mẫu bị hắn lừa mà thôi.
Theo thường lệ mỗi ngày Trưởng Tôn Tề Duyệt đều đến Nhữ gia thăm Nhữ Hinh, chỉ là nàng lấy cớ không gặp hắn. Đời trước nàng đến Chính Vũ cung tìm hắn chẳng phải hắn cũng dùng cớ không gặp nàng sao? Giờ nghĩ lại những chuyện mình làm ở đời trước mới cảm thấy bản thân quá mức ngu ngốc, để người khác lợi dụng lại còn vui vẻ chấp nhận nữa.
Nàng đi dạo xung quanh Mỹ Xuân viện, nghĩ đến nơi này đời trước bị nàng khiến cho không ai dám đến hầu hạ, nha hoàn hễ đứng sau lưng nàng toàn bộ đều run rẩy sợ sệt. Thế nên nàng đổi tên nơi đây thành Vong Địa. Nàng cảm thấy cái tên này rất hay, phản chính vừa khớp với nàng hiện tại, nàng đã không phải Nhữ Hinh của lúc trước nữa rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Xích đu nhỏ thường ngày cũng bị nàng đổi thành to hơn để phục vụ mục đích lười nhát của bản thân. Đời trước hễ có thời gian liền sẽ chạy đi tìm Trưởng Tôn Tề Duyệt, đời này phải hảo hảo hưởng thụ đi thôi, nàng còn phải đánh một trận trường kỳ với hắn, nếu như chết oan mạng thì cái gì cũng không có được rồi.
Hôm nay Nhữ Liệp đến, mang theo Thiêm Hương đến ra mắt nàng. Nàng nhìn thấy được thiêm Hương đương nhiên là vui đến không biết nên làm thế nào rồi. Đời trước Thiêm Hương là người duy nhất nàng bảo gì làm đó, không hề từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng.
Nàng cùng Thiêm Hương nói chuyện rất lâu với nhau nhưng lại không có khoảng cách chủ tớ như đời trước nữa. Hiện tại nàng vẫn chưa tiện động tay nên để Thiêm Hương giúp mình làm toan táo cao, những hạ nhân khác đều bị nàng đuổi hết ra khỏi viện.
Nằm trên xích đu nàng ngẫm nghĩ, hiện tại nàng vẫn còn hôn ước với Trưởng Tôn Tề Duyệt có nên hủy đi không hay. Nếu nàng gả cho hắn chẳng phải kết cục cùng đời trước không có khác nhau là bao sao, mà nếu như không gả, vậy nàng làm sao cũng động không được một ngón chân của hắn.
Nàng cũng không thể mở miệng bảo phụ thân không phò trợ hắn, ít nhất cũng nên có một lý do chính đáng, đáng tiếc nàng đầu óc ngu dốt nghĩ không ra thứ gì. Nằm ngửa trên xích đu, nàng liên tục thở dài không ngừng.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, tất cả các thói quen cùng như tính cách cũng bị nàng sửa hết. Tỉ như như trung y, nay nàng thay thành váy tiết y như trong cung lúc trước; tỉ như khẩu vị nàng, bởi trong cung mỗi món chỉ ăn được ba đũa, không phân biệt món ngon hay không ngon; tỉ như tính cách hoạt bát đều sẽ thay bằng trầm tĩnh; tỉ như lâu lâu sẽ nhớ đến Trưởng Tôn Dĩ Hiên bất giác gọi hoàng nhi; tỉ như. . .
Thiêm Hương đứng hầu bên phải nhìn thấy dáng dấp này của nàng vô cùng không hiểu. Bởi Nhữ Hinh lúc này là một tiểu oa nhi vừa qua sinh thần mười tuổi không lâu, lý nào sẽ có thở dài. Nghĩ nghĩ, có lẽ là do hôn sự chăng, mấy hôn nay phu nhân cùng tướng gia thường xuyên đến nói khéo về chuyện lui hôn, nhưng tiểu thư vẫn không đáp.
Đối với một nữ tử mà nói, hủy dung đã quá bất hạnh rồi, nay đến mối hôn sự tốt đẹp cũng có nguy cơ giữ không được, thật quá bi ai! Đó là còn chưa kể đến, nàng nghe nói lúc trước quan hệ của tiểu thư cùng thái tử rất tốt, nhưng hiện nàng cũng không chịu gặp mặt, là mặc cảm sao?
Không đợi nàng suy nghĩ lâu chỉ thấy Nhữ Liệp bước vào mang theo Trưởng Tôn Tề Duyệt tiến đến phương hướng của bọn họ. Thiêm Hương vội vàng cúi người hành lễ, cũng không quên cao giọng để nhắc nhở Nhữ Hinh.
“Nô tỳ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an, gặp qua tướng gia.”