CHƯƠNG 114: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – TRỌNG SINH
Tác giả: Luna Huang
Âm thanh đau khổ xem lẫn với tiếng cười như khóc đầy thê lương vang lên trong ngọa thất yên tĩnh của Chính Vũ cung: “Nàng trở thành như vậy là do một tay đệ tạo thành, là đệ đẩy nàng vào ma đạo.”
Hắn nên biết rõ dung mạo đối với một nữ tử quan trọng đến dường nào. Thế mà hắn lại không chút lưu ý, vẫn trái ôm phải ấp mặc cho nàng tự ti, sinh ra lòng đố kỵ với những nữ nhân khác rồi làm ra nhiều chuyện thiên lý bất dung. Nếu hắn quan tâm nàng hơn, vậy mọi chuyện có phải đã khác rồi không?
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn sa trướng trên giường, ánh mắt mông lung hỏi: “Hoàng huynh có tin không?”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm trầm ngâm không đáp. Nếu nói như vậy nghĩa là Trưởng Tôn Tề Duyệt sớm biết Lạc Cách Quận hận Nhữ gia nên lợi dụng hắn diệt trừ Nhữ gia sau đó thủ tiêu cả hắn. Cũng bởi vì như vậy mà Trưởng Tôn Tề Duyệt không tìm hiểu sâu vào ân oán giữa Nhữ gia cùng Lạc Cách Quận nên đời này mới không biết.
Mà Trưởng Tôn Lăng Vân vẫn cố chấp không chịu hòa ly với Nhữ Tuân nên mới dẫn đến họa sát thân kia. Nếu đây là kết cục của đời trước vậy cũng xem như ân oán trả hết rồi.
“Nếu như người nói, người trọng sinh. Vậy Nhữ Hinh nàng. . .”
“Đúng nàng cũng trọng sinh.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nặng nề thở một hơi dài, lại nói: “Nhưng không phải đời này, là đời trước.”
“Đời trước?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm kinh hách, lặp lại hai từ. Nói vậy nhân duyên của bọn họ trải qua ba đời rồi, mà đây là đời thứ ba.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhấp qua một ngụm trà tiếp tục kể về đời thứ hai khi hắn trọng sinh: “Khi đệ trọng sinh, may mắn là lúc vừa sinh ra…”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong cung mọi người đều nói tiểu thái tử tài giỏi, văn thao võ lượt, năm tuổi đã được thượng triều nghị sự lại không ai biết tiểu thái tử chính là trọng sinh trở về. Hắn không như những tiểu hài tử khác, luôn luôn trầm ổn, bước chân chắc chắn, thế nên thái tử vị kia hoàng thượng không chút do dự ban cho hắn ngồi từ rất sớm.
Hắn rất quấn quýt An thị, lại càng cực kỳ hăng hái nhiệt tình tác thành An thị mau chóng gả cho Nhữ Liệp, bởi như vậy hắn mới có thể mau chóng gặp được Nhữ Hinh. Tuy trong lòng vẫn sợ nàng trọng sinh như mình nhưng vẫn ấp ủ một hy vọng nhỏ nhoi, muốn gặp lại nàng, hắn nguyện trả giá bằng tất cả mọi thứ.
Hôm nay An thị đến đông cung trò chuyện với hoàng hậu, Trưởng Tôn Tề Duyệt hạ triều lập tức tiến đến: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, gặp qua An di.”
Hoàng hậu cáo hứng cười, vẫy vẫy tay nói: “Đến đây với mẫu hậu.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không chạy lên đó, mà từng bước chậm rãi bước đến, ngồi bên cạnh hoàng hậu. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt đầy lo lắng của An thị đang ngồi bên dưới. Bị hoàng hậu ôm lấy hắn cực kỳ bài xích trong lòng, nhưng mặt lại không biểu lộ. Hắn đã bao nhiều tuổi rồi, mẫu hậu còn ôm hắn như thế.
Hoàng hậu cười khanh khách ôm lấy hắn nói với An thị: “Ngươi còn lo lắng gì a, đáp ứng hắn đi. Phản chính sau này ngươi hoài thai biết đâu chúng ta có thể kết thông gia.”
An thị cau mày sắc mặt trầm hơi cúi đầu không nói. Nhữ Liệp tuy không tính là nhiều thiếp thất, nhưng vẫn là có, đại nhi tử của hắn cũng bằng Trưởng Tôn Lăng Vân rồi a!
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Hoàng hậu thấy vậy liền bế Trưởng Tôn Tề Duyệt bước xuống ngồi bên cạnh An thị như lúc nàng còn chưa tiến cung làm hoàng hậu vậy. Mặc cho cái mặt năm tuổi của Trưởng Tôn Tề Duyệt đã xụ xuống rõ ràng bày ra thái độ không hợp tác vẫn véo cho An thị xem.
“Ngươi xem, hoàng nhi đáng yêu như vậy a. Ngươi không nên lo lắng nhiều như vậy, mau chóng sinh hài tử cùng ta kết thông gia đi.”
Mặt của An thị đen càng thêm đen, hoàng hậu vẫn còn liên tục nói: “Tuy không thể gả Vân nhi nhưng vẫn có thể thú nữ nhi của ngươi vi phi a. Đừng nghĩ nữa, ta thay ngươi quyết định bảo hoàng thượng hạ chỉ.”
An thị lúc này mới lên tiếng: “Ngươi tự mình làm chủ cũng không hỏi xem thái tử điện hạ có nguyện ý hay không.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không chút do dự liên tục gật đầu. Hắn đương nhiên muốn thú Nhữ Hinh rồi. Nhớ lại dường như đời trước cũng như vậy nên hắn cùng Nhữ Hinh mới sớm có hôn ước.
“An di làm tân nương nhất định rất đẹp a.”
An thị phì cười điểm nhẹ lên mũi hắn, nói đùa: “Ngươi a, tuổi còn nhỏ thế này miệng lưỡi ngọt như vậy, sau này nhất định rất nhiều thiếp thất, vẫn là không nên gả nữ nhi cho ngươi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt làm sao cam lòng, lời của An thị hắn quả thực không muốn tiếp thu: “Không phải nàng ta không thú.”
Hoàng hậu gõ đầu hắn một cái, khẽ trách: “Lông cánh còn chưa mọc đủ đã muốn thú phi, còn mạnh miệng như vậy.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt khóc thầm nghìn trận trong lòng, chẳng phải lúc nãy mẫu hậu hắn bảo hắn thú phi sao? Đột nhiên giờ hắn nói vậy lại khiến mẫu hậu trách mình? Đám nữ nhân thật khó hiểu, vẫn là Hinh nhi của hắn dễ hiểu nhất.
Đột nhiên hắn nhớ lại hôm nay Trưởng Tôn Vĩnh Liêm gặp nạn, hắn vội cáo từ chạy đi. Lúc hắn đến liền thấy được nữ nhân kia đang ghìm đầu của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm xuống nước rồi, mà Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lúc này còn cố sức vùng vẫy.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Mau bắt nàng ta lại cho bổn điện hạ.”
Đám binh sĩ lập tức y lệnh hành sự. Nữ nhân kia bị bắt, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm được cứu lên, nhưng hắn đã hôn mê. Đến khi tỉnh lại liền biết thành một ngốc tử, thần trí ngẩng ngơ không được minh mẫn.
Sau này cũng tra ra được nàng ta bởi vì bị ép tiến cung nên mới ôm hận mà giết chết Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Mà người tra được án này là Trưởng Tề Duyệt và chỉ tra trong vòng năm ngày. Đây là đời trước trong lúc nhàn rỗi hắn từng mang ra điều tra, không ngờ tra được như vậy, thế nên đời này năm ngày kia chỉ là tìm nhân chứng vật chứng mà thôi.
Chính vì vậy địa vị thái tử của hắn càng vững chắc hơn. Sở dĩ hắn cứu Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng không phải bởi vì hắn không sợ có người cùng mình đoạt hoàng vị, chỉ là bởi vì hoàng thất ít người mọi chuyện đều là hắn phải gánh rất vất vả. Nếu như có thêm một người giúp đỡ liền tốt hơn rất nhiều.
Không lâu sau An thị gả vào Nhữ gia, rồi hoài thai. Hoàng hậu cười đến không thể khép được miệng, tuy không dám bảo đó là nhi tức tương lai của mình bởi mọi người đều muốn An thị sinh được nam hài để đứng vững gót chân trong Nhữ gia, nhưng lúc nào cũng nói với Trưởng Tôn Tề Duyệt rằng:
“Hoàng nhi a, ngươi nói xem, đó có phải vị hôn thê của ngươi hay không?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt mang tâm trạng nặng nề cực kỳ đáp: “Sẽ không, nhất định An di sinh nam hài, là tiểu đệ đệ.” Hắn nào phải đoạn tụ nào thích Nhữ Nhiên được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An thị cười híp mắt, trêu hắn hỏi: “Không phải muốn thú thê rồi sao?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt thầm thở dài, nữ nhân đúng là phiền phức, vẫn là Nhữ Hinh tốt, nàng không bao giờ hỏi hắn những thứ vô vị như vậy. Nhưng hắn vẫn đáp: “Nhưng đây không phải nữ hài đâu.”
Đương nhiên hai nữ nhân kia cũng đâu tin tưởng hắn nói, một tiểu hài tử giỏi thế nào đi nữa cũng sẽ không đoán được những chuyện này. Nhưng cả hai vẫn là hy vọng như lời hắn nói, đây sẽ là một nam hài.
Quả nhiên không bao lâu, An thị hạ sinh Nhữ Nhiên, mọi người càng cho rằng tiểu thái tử là thần cơ diệu toán, biết trước tương lai. Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không chút quan tâm đến, hắn quả thực biết trước tương lai nhưng không phải thần cơ diệu toán gì, chỉ đơn giản hắn là trọng sinh thôi.
Sau đó An thị lại hoài thai Nhữ Hinh. Trong khoảng thời gian này, nếu An thị không tiến cung thì Trưởng Tôn Tề Duyệt rất tích cực đích thân xuất cung đến Nhữ phủ. Ngoài thăm An thị hắn còn cố ý đến tìm Nhữ Tuân cùng Nhữ Nhiên tạo quan hệ tốt.
Hoàng hậu cùng An thị thấy hắn tích cực như vậy lại trêu hắn.
“Hoàng nhi a, ngươi không sợ đây lại là một tiểu đệ đệ sao?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt thập phần đắc ý nhìn bọn họ đáp rằng: “Sẽ không, Hinh nhi không phải nam hài.”
Hoàng hậu đưa tay điểm nhẹ lên trán hắ, than với An thị: “Cả tên cũng đặt luôn rồi. Sau này tức phụ nhi này nhất định tốt hơn ta rất nhiều.”
An thị cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa. Hoàng hậu lại ganh tỵ với hài tử chưa xuất thế của nàng, mà tiểu thái tử lại còn thập phần khẳng định đây là nữ nhi a. Trượng phu của nàng lại hy vọng đây là nam hài, bởi Nhữ Nhiên thân thể không được tốt.