CHƯƠNG 107: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – LÀM ÁC
Tác giả: Luna Huang
Lúc này Trưởng Tôn Tề Duyệt đến, hắn vừa bước vào Mỹ Xuân viện liền đổi lại dung mạo chán ghét của mình. Bởi sống trong hoàng tộc, trang chính là vũ khí lợi hại nhất mỗi một vương tử nên có, nhưng chỉ có trước mặt một kẻ ngốc như Nhữ Hinh hắn mới có thể lột bỏ lớp mặt nạ ngụy trang của mình xuống, chỉ là nàng đến dung mạo cũng mất thật làm hắn mất hứng.
Vừa đến hắn nhìn thấy nàng ngơ ngác ngồi trên xích đu mặc người đẩy, đôi môi anh đào khép hờ lại không hề cười, mắt nhắm lại, lông mi cong vuốt cực mê người, một góc nghiên hoàn hảo không thể chê vào đâu được. Mái tóc dài bóng mượt luôn được nàng chăm sóc kỹ lưỡng nhẹ bay trong gió, chuyển động theo xích đu cực ưu mỹ. Đây cũng khiến hắn mất hồn không biết bao nhiêu lần.
Tâm trạng tốt hơn không ít, hắn bước đến phía sau không cho hạ nhân hành lễ, thay Thiêm Hương vì nàng đẩy xích đu. Chỉ là lúc này hắn đứng ở bên trái của nàng, để toàn bộ ánh mắt có thể chiêm ngưỡng dung mạo phong hoa tuyết nguyệt mỹ lệ không tỳ vết kia. Áp mặt đến gần nàng, cằm nhẹ tì lên vai nàng nhẹ nhàng bật hơi.
“Hinh nhi đang nghĩ gì?”
Cảm nhận được khí tức nóng hổi phả vào tai, mặt Nhữ Hinh nóng lên không ít. Rồi lại nghe được âm thanh ôn nhuận như ngọc quen thuộc khiến nàng cao hứng quay lại: “Thái tử ca ca!”
Tâm tình đang tốt lại bị cái quay đầu của Nhữ Hinh làm tiêu biến toàn bộ, Trưởng Tôn Tề Duyệt mất hứng đứng thẳng thắt lưng, chán ghét ‘ân’ một tiếng. Nữ nhân này đúng là để người chán ghét, đột nhiên quay đầu lại làm gì, thật đáng hận.
Nhữ Hinh cười đến ngọt ngào xoay người chòm qua xích đu, cách lưng tựa xích đu ôm lấy hắn. Nàng muốn để mọi người nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt hắn là hôn phu của nàng, chỉ là của nàng mà thôi, ai cũng đừng hòng cướp đi.
“Thái tử ca ca đến lúc nào, sao không để người thông báo Hinh nhi ra nghênh tiếp?”
“Ta muốn cho nàng một bất ngờ.” Âm thanh hời hợt mang theo chút lạnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt vang lên một lời dối lòng. Hắn vì binh quyền nên mới đến, nào ngờ đến chút tâm trạng cũng mất luôn.
An thị đột nhiên mang Nhữ Dao xuất hiện ở nguyệt môn, nàng từ ái tiến đến hành qua lễ rồi nói: “Dao nhi đưa điện hạ dạo hoa viên một chút, mẫu thân có chuyện cùng Hinh nhi nói.”
Nhữ Hinh lập tức to tiếng phản đối: “không được, làm sao để tứ tỷ đi cùng thái tử ca ca.” Lỡ như thái tử ca ca bị dung mạo tuyệt mỹ kia câu dẫn mất thì sao? Giờ đây ai cũng nói dung mạo của nàng không thể phục hồi, nếu không phải Nhữ Dao là thứ nữ sợ là thái tử phi vị sớm thuộc về nàng ta rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức hiểu ý của An thị. Phu thê An thị chính là thấy rõ tình cảnh của Nhữ Hinh nên không buộc hắn thú nàng, cố ý tạo cơ hội cho hắn thú Nhữ Dao. Mà Nhữ Dao lại xinh đẹp hiểu chuyện như vậy, nếu không thể ngồi chính phi vị thì vẫn còn trắc phi vị. Nếu là thú được Nhữ Dao vào cửa, theo luật lệ của hoàng thất Nhữ Hinh tuyệt đối không thể gả cho hắn, vậy chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao, không cần thú xấu nữ lại có được một mỹ nhân cùng binh quyền, trăm hại không lợi kẻ ngu nào không muốn.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Vì vậy hắn mở miệng ôn nhu dỗ ngọt Nhữ Hinh: “Hinh nhi ở nơi này cùng Nhữ phu nhân nói chuyện, ta cùng Nhữ tứ cô nương tạm tránh mặt một lát, chút sẽ trở lại bồi nàng, thế nào?”
“Vậy. . .” Nhữ Hinh nghe hắn hứa hẹn sẽ trở lại liền cũng hòa hoãn một chút.
Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ nắm lấy tay nàng, hạ xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên mu bàn tay trơn miệng trắng tuyết kia. Hành động này khiến nàng xấu hổ đỏ mặt rụt tay về khẽ gật đầu.
Trưởng Tôn Tề Duyệt hài lòng cười cùng Nhữ Dao xoay người tiêu sái rời đi. Trong lòng còn thầm mắng Nhữ Hinh ngu ngốc.
An thị ở lại với nàng nói gì đó nàng cũng không có tâm tình để nghe nữa. Mắt lom lom nhìn mu bàn tay vừa được hôn kia, tâm tình không ngừng kích động.
Chỉ là lúc An thị rời đi, nàng cho người đi tìm Trưởng Tôn Tề Duyệt lại phát hiện hắn cùng Nhữ Dao ở lương đình vừa ngắm cảnh vừa khanh khanh ta ta. Nhịn không được nàng lập tức chạy sang đó, chỉ thấy được hai người sóng đôi mà đứng ngắm cảnh, tựa như một đôi phu thê ân ái vậy, mà sự xuất hiện của nàng chính là thừa thải.
Chỉ là nàng không thể không xuất hiện, bởi nàng cùng hắn có hôn ước, còn Nhữ Dao mới là kẻ thứ ba xen vào giữa hai người. Đây mới là sự thật không người có thể thay đổi được.
Do tức giận mà cước bộ có chút nhanh cùng mạnh, biểu tình trên mặt cũng không chút kiềm chế khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt phát hiện, hắn quay lại nói: “Hinh nhi đến thật đúng lúc, ta còn muốn cho người đến gọi nàng cùng đến đánh cờ.”
Nhữ Hinh nghe vậy lập tức cho là thật, gương mặt lại cười trở lại, nắm tay hắn nũng nịu nói: “Vậy chúng ta cùng chơi a.”
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến bàn đá gần đó, bày ra dáng dấp chờ đợi.
Nhữ Hinh ngồi đối diện hắn cười một lúc thấy Nhữ Dao cúi đầu đứng giữa hai người, cực kỳ bất mãn nói: “Còn đúng đây làm gì, không mau đi đi?” Nữ nhân không biết thức thời gì cả.
Nhữ Dao vừa định rời đi thì lại nghe âm thanh ngăn cả của Trưởng Tôn Tề Duyệt vang lên: “Cùng ngồi đi.” Hắn nâng mắt đầy thưởng thức nhìn dáng dấp e lệ của Nhữ Dao.
Nhữ hinh khó chịu cắn cắn răng nhưng cũng không nói gì nữa. Đến khi hạ nhân dọn bàn cờ ra, nàng hạ kỳ trước. Vốn từ nhỏ không thông thuận những thứ này nàng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt mới ngồi lại thôi. Thế nên trong lúc hắn suy nghĩ nước cờ, nàng ngủ mất tiêu bị người mang trở về Mỹ Xuân viện.
Trong lương đình lại là Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Dao hai người chơi cờ. Đây cũng có thể nói hắn biết rõ tính tình của Nhữ Hinh nên mới dùng cách này để loại nàng.
Mấy hôm nay Nhữ Hinh luôn bị phu thê Nhữ Liệp mang ra nói, bọn họ khuyên nàng từ bỏ Trưởng Tôn Tề Duyệt. Đó còn chưa kể đến ai ai cũng nói để Nhữ Dao gả thay nàng. Điều này càng khiến Nhữ Hinh câm hận Nhữ Dao thêm sâu đậm vài phần, rõ ràng là của nàng lại bị người khác chiếm mất.
Đêm hôm nàng gọi Thiêm Hương đến hỏi: “Chuyện ta căn dặn ngươi đã làm xong chưa?” Nhữ Dao nàng tuyệt đối không lưu lại, phàm là kẻ dám mơ ước đến thái tử ca ca của nàng nàng đều để kẻ đó chết thảm.
Thiêm Hương quỳ xuống quy củ lên tiếng: “Hồi tiểu thư, nô tỳ đã an bài thỏa đáng.” Tuy là hại người nhưng nàng được phân phó mọi chuyện chìu ý tiểu thư, thế nên không thể không làm. Tiểu thư cũng là người đáng thương, đáng hận chính là thái tử kia, đúng núi này trông núi nọ, không hề để ý đến suy nghĩ của tiểu thư.
“Tốt.” Nhữ Hinh mang theo dáng cười tà ác đi ngủ.
Sáng hôm sau, đám di nương theo An thị đi lễ phật, Nhữ Nhiên lại ở trong phòng dưỡng bệnh, Nhữ Liệp càng là thượng triều chưa hồi phủ. Thế nên Nhữ Hinh ở phủ tác oai tác oái cũng chẳng có ai ngăn cản nàng.
Trong Mỹ Xuân viện một trận nháo loạn, bởi hoàng kim trường sinh tỏa của nàng bị mất. Nàng cho người đào tung cả Nhữ phủ tìm cho bằng được. Lát sau có người tìm được trên giường của Nhữ Dao, nàng ta bị giải đến hình phòng quỳ trước mặt của nàng.
Nhữ Hinh ngồi trên ghế thái sư cư cao lâm hạ mỉa mai: “Không ngờ gan của tứ tỷ lại lớn như vậy, không chỉ có mơ ước thái tử ca ca của ta còn đến trường sinh tỏa hoàng thượng ban tặng cho ta cũng dám đánh chủ ý, xem ra không muốn sống nữa rồi.”
Nhữ Dao biết nguyên nhân mình bị vu oan nhưng nàng không cam tâm, lại cũng biết Nhữ Hinh vì sao lại như vậy nên không dám tự mình minh oan chỉ có thể nắm lấy chân nàng ta khóc lóc cầu xin: “Ngũ muội, ta không có mơ ước thái tử điện hạ, ta không có!” Trường sinh tỏa chỉ là cái cớ mà thôi, nguyên nhân chính vẫn là Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Nhữ Hinh không chút lưu tình, rút chân mình ra rồi dẫm mạnh lên bàn tay của Nhữ Dao, bàn chân cố sức di. Nhữ Dao muốn rụt tay lại nhưng bị hạ nhân áp chặt chỉ biết khóc lóc nói: “Ngũ muội tin tưởng ta, ta thật không có tâm ý gì đối với thái tử điện hạ.”
Nhữ Hinh hừ mạnh từ mũi ra, ánh mắt đầy sát khí trừng Nhữ Dao, hai hàm răng cắn chặt vào nhau liên tục nghiến. Còn dám mạnh miệng bảo không có tơ tướng đến thái tử ca ca của nàng, nàng mới không tin. Trên đời này không có ai là không mơ ước đến thái tử ca ca của nàng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nhân chứng vật chứng có đủ, người đến, lập tức trượng tễ.” Nhữ Hinh rút chân về, nhìn mui bàn tay bị hài của nàng đạp đến chảy máu, tiên huyết hòa với bùn như vậy khiến nàng có chút hòa hoãn.
Mặc kệ Nhữ Dao vùng vẫy kêu la, đại bản từng cái từng cái hạ xuống trên mông của nàng. Bên tai còn vang lên âm thanh mắng người của Nhữ Hinh ‘các ngươi chưa ăn cơm sao? Dùng sức đánh thật mạnh cho ta. Nếu không người thế chỗ nàng sẽ là các ngươi’, thế nên đám hạ nhân nào dám nhẹ tay.
Nhưng trượng tễ nghĩa là đánh đến chết, thầm nghĩ trước sau gì cũng chết vậy để tứ tiểu thư chết thống khoái một chút. Bọn họ đều nhắm chặt mắt dùng sức mà đánh.
Nhữ Hinh nhìn thấy trên váy của Nhữ Dao, tiên huyết thấm ra ngày một nhiều, khóe môi nàng câu ra nụ cười tà ác, mãn nhãn đều là hả hê. Tiện nhân, thân phận thấp kém dám mơ tưởng thái tử ca ca của nàng, đáng chết, chết không người thương tiếc.
Vì càng đánh Nhữ Dao càng không còn sức lức thế nên hạ nhân cũng không ghìm lấy nàng nữa. Nàng cắn chặt môi đến chảy máu, nước mắt hai hàng lăn dài trên gương mặt khuynh thành trắng bệch kia, mắt nàng cố mở to, cố dùng sức lếch đến bên chân Nhữ hinh. Đôi tay bị móng tay khảm vào thịt đầy máu cố vươn ra muốn nắm lấy chân váy của Nhữ Hinh, cố bật thanh: “Ngũ muội, tha, tha cho ta, ta không có.”
Nàng không muốn chết, nàng còn chưa gặp được hắn, nàng không cam lòng. Nam tử nàng muốn gả, nam tử trong lòng nàng, đến giờ nàng vẫn chưa từng gặp lại, nàng không muốn chết. Nàng không mơ ước thái tử, càng không muốn làm thái tử phi gì gì đó, mơ ước của nàng rất nhỏ, rất nhỏ thôi, chỉ muốn làm thê tử của hắn, cùng hắn cao bay xa chạy, bách niên giai lão.
Nhữ Hinh không hề để ý đến nàng, mà nàng cũng cảm thấy khí tức của bản thân càng ngày càng không thông thuận. Sợ nàng chờ không được hắn trở về rồi, nước mắt của nàng càng rơi càng nhiều, cuối cùng mí mắt nặng nề đóng lại ngăn lệ tuông trào, môi còn cố mấp máy ba chữ ‘Ta không có!’ không hề rõ ràng cũng chẳng hề hoàn chỉnh.