Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình, khánh la tiểu phiến phốc lưu huỳnh.
Thiên giai dạ sắc lượng như thuỷ, toạ khán Khiên Ngưu Chức Nữ tinh.
Thu tịch - Đỗ mục.
- --------
Thời niên thiếu của chúng ta, như những con đom đóm bay ngang, phù du, thoáng qua.
Ta tìm không được mảnh ngây thơ kia,
Cũng không thể trao chàng hạnh phúc đó.
- -------
Bụi cỏ đầu thu, ánh sáng lập loè, một nữ hài cầm quạt hương bồ đập đập vào bụi cỏ, la hét vui vẻ nhìn đom đóm tuôn ra chạy trốn khắp nơi.
Nam hài cười xem, không nói.
Một lúc sau khi nữ hài đi vào, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
“Thu Thiên, chúng ta về nhà thôi.”
“Lúc này? Không muốn~ chơi thêm chốc lát nữa nha! Tô Dịch Chánh, đến đây, chúng ta cùng chơi.”
Ánh mắt nam hài ôn nhu sủng ái, bị nữ hài kéo vào vườn hoa.
- ------
Tuổi còn nhỏ, Thu Thiên bị đưa vào cung cấm, chỉ vì sinh kế của cả nhà.
Cứ như vậy, nàng và thiếu niên dịu dàng Tô Dịch Chánh, bị chia cắt hai nơi, không thể liên lạc.
Sinh hoạt trong cung cấm buồn tẻ bần cùng mà bi ai, hầu hạ vương tử hoàng phi, nơi nơi đều phải cẩn thận, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ cũng có thể đầu rơi máu chảy.
Quyền lực tối cao liền có thể coi mạng người như cỏ rác.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nữ hài năm nào đã trưởng thành, thanh thanh thuý thuý, mềm mại tinh tế.
Hôm nay, đại thọ Hoàng Đế, đại xá ba ngày, cả nước chúc mừng, vừa lúc khoa cử yết bảng, song hỉ.
Trong kinh thành ca vũ nhảy múa nơi nơi thái bình, những ngọn đèn rực rỡ, lại không bằng ánh sáng của đom đóm trong vườn hoa trong trí nhớ của Thu Thiên.
Trên buổi tiệc, kim khoa Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn Thám Hoa đang chúc thọ Hoàng Đế.
Thu Thiên bí mật nhìn trộm ba người kia, chợt bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp quen thuộc.
Ánh mắt như điện giật, nàng xoắn chặt khăn lụa trong tay, tâm như thỏ nhảy, hoảng hốt không ngừng.
“Người đâu, thưởng!”
Hoàng Đế cao cao tại thượng, ngồi ngay ngắn trên ghế dài phía trên, Hoàng Hậu nâng cao chén rượu “Nguyện triều đại chúng ta đời đời vĩnh viễn an khang!”
Quần thần cùng nâng ly, Thu Thiên nhịn không được trộm nhìn chàng thêm lần nữa, nhiều năm trôi qua, chàng trở nên tuấn tú dịu dàng, mà ta...
Kim Khoa Trạng Nguyên, rạng rỡ chói mắt, chói loá đến nổi mắt nàng đau đớn, một vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Ban đêm, Hoàng Đế say mèm, Thu Thiên và mấy cung nữ khác đỡ Hoàng Đế trở lại tẩm cung, khi rời đi, Thu Thiên đi cuối cùng, bị bàn tay to của Hoàng Đế ôm lấy, ngã xuống long sàng.
Ánh dương lên cao, sáng sủa thuần khiết, Thu Thiên ngồi đậy, bật cười cay đắng, cả người nàng đau đớn, trùm chăn, nàng biết, cuộc sống của nàng đã lệch khỏi quỹ đạo, rơi vào hiểm cảnh mất rồi.
Không quá mấy ngày, Thu Thiên đã dọn đến hành cung của mình, thăng cấp thành quý nhân.
Cuối cùng chân chính trở thành nữ nhân của Hoàng Đế, hoạt động lễ mừng lớn nhỏ đều phải có mặt, tuy nói nàng chỉ là một bình hoa được bài trí, nhưng so với bưng trà rót nước cũng tốt hơn nhiều.
Khổ nhất là lúc thỉnh thoảng gặp được Tô Dịch Chánh, dùng một phương thức xa lạ, chấp tay, hành lễ, cung cung kính kính quy quy củ củ không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Kỳ thật chỉ liếc mắt một cái, cả hai cũng đều hiểu, mặt mày lả lướt quyến luyến bịn rịn, chỉ là hoàn cảnh xấu hổ khó nói nên lời.
Bóng hình nàng lả lướt chồng chất lên hình dáng của nữ hài nhỏ bé năm nào, phần ngây thơ vẫn còn lại đó, nhưng câu chuyện của chúng ta, tưởng chừng như những đường thẳng giao nhau tại một điểm sau đó dần dần rời xa...
Hành cung của Thu Thiên dần dần được chú ý, lúc thì đại thần tặng lễ, lúc thì nương nương ghé thăm, bất quá cũng chỉ là vì Hoàng Đế lưu lại đây mấy ngày.
Không lâu sau, nàng thăng thành quý phi, cẩm la tơ lụa, hàng đêm hoan ca.
Xa hoa lộng lẫy đánh mất chính mình, dần dần, ánh sáng của đom đóm ngày xưa cũng bị lãng quên, chỉ lúc gặp chàng tâm ẩn ẩn đau đớn.
Hạnh phúc với nàng cũng chỉ vô duyên, sau tất cả cũng không lâu dài.
Thu Thiên ở hậu cung như mặt trời ban trưa, nhận lấy tất cả sủng ái, Hoàng Đế lại không thắng nổi tuổi già nhiều bệnh, một hơi tàn, đi đời nhà ma.
“Nương nương, mời Người uống rượu.” Rượu tuyệt mệnh, trong suốt long lanh, lại lạnh lẽo thấu xương.
“Ngươi trước tiên lui ra, tất cả lui đi.”
Thu Thiên ngơ ngác nhìn chén rượu, cả người chết lặng, bóng tối bủa vây, không biết nên trốn chạy nơi nào.
Ánh sáng của đom đóm bõng chốc sáng lên, một điểm rồi hai điểm, mỹ mạo rực rỡ, so với tinh quang* còn sáng hơn, so với đèn dầu còn ấm áp hơn, chỉ thế thôi nhưng nàng vẫn thấy an toàn.
(*ngôi sao)
Bên tai đột ngột vang lên âm thanh của đao kiếm đan xen, ngay sau đó một lưỡi dao lướt qua da thịt, thật lạnh lẽo.
Người đến vốn dĩ có gương mặt tuấn tú nay lại vươn đầy vết máu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt phức tạp.
Đoàn tụ sau chia tay, muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
Nhiều năm tiếc thương, đau đớn, hạnh phúc, thê lương, bi ai, cùng nhau hiện lên mặt, bất lực không thể làm gì được.
Ngoài cửa tiếng người ồn ào, thị vệ bao vây hành cung, mơ hồ nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Hậu, “Châm lửa!”
Bình an cuối cùng, tay trong tay, Thu Thiên nằm trong ngực chàng, không nói một lời, mỉm cười khe khẽ, cảm giác không thể nói thành lời.
Lưu quang trong mắt nàng chợt loé, bật người ngồi dậy, rót đầy hai ly rượu, đưa cho chàng.
Nàng cong tay móc vào cánh tay chàng, rượu giao bôi, ngửa đầu uống cạn, một hơi, đầu lưỡi ngọt ngào mát lạnh.
Chàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, buộc chặt tóc mai của hai người một chỗ, từ đây kết tóc, mãi mãi không chia ly.
Ngoài cửa sổ lửa cháy rực trời, ánh lửa soi hai má nàng ửng hồng, ý loạn tình mê, chàng nâng niu hôn lên má nàng.
Lửa càng ngày càng cao, cắn nuốt cả toà cung điện nguy nga. Mà ở xa xa, có hai điểm sáng tròn nho nhỏ bay lên cao.
Nhìn kỹ, là hai mảnh ánh sáng của đom đóm quấn quýt không rời.
Bay lên, tan biến...
Lời cuối sách
“Tô nhị ca, sau này lớn lên, muội gả cho huynh nhé?”
“Hử....Không cần.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì ta muốn cưới muội cơ.”
“Vậy muội muốn thật nhiều đom đóm làm của hồi môn, có được không?”
“Được.” Nam hài cười khe khẽ.
Câu chuyện của chúng ta sẽ không kết thúc, chàng xem, đom đóm bay đầy trời kia, đó là tình yêu của chúng ta...
C.K Lưu Hi