Bốn vị lão giả nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt âm thầm giao lưu. Thấy tình hình đã không thể vãn hồi, Lăng Xích Vân thở dài ra tiếng, nói:
"Xem ra chuyện này không thể tiếp tục giấu diếm được các vị tiểu hữu nữa. Việc này nói ra thì dài, chi bằng chúng ta trở về thành trì, vừa đi vừa nói?"
Phong Sách đã đè ép lửa giận xong, nghe vậy thì nói vun vào:
"Chúng ta xác thật có mưu tính nhỏ muốn nhờ chư vị tiểu hữu giúp đỡ. Lão phu già rồi, có một số việc xác thật làm không thỏa đáng. Mà các vị lại là thiếu niên anh tài, trí tuệ hơn người, biết đâu có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đàng giúp Hoang Vực Giới thoát khỏi gông cùm xiềng xích."
Ngay sau đó, Lâm Kiêu cũng đem ánh mắt nhìn trộm Tịch Thần rút về, ngữ điệu đông cứng bày tỏ thái độ:
"Trước thực lực tuyệt đối, tất thảy âm mưu quỷ kế đều sẽ trở nên tái nhợt vô lực. Các ngươi có thể khiến Can Mạch kiêng kị thu hồi thú triều, chẳng lẽ còn sợ hãi mấy lão già gần đất xa trời như chúng ta sao?"
Yến Thanh nghe vậy thì hơi câu môi cười, thản nhiên nói:
"Vậy dẫn đường đi, ta cũng muốn xem xem trong hồ lô của các ngươi rốt cuộc chứa đựng thứ gì!"
Nàng là kẻ không sợ trời không sợ đất, huống chi là tứ đại gia tộc. Trực giác nói cho nàng, vấn đề mà bọn họ đang gặp phải liên quan đến việc rời khỏi Hoang Vực giới, tìm đến thế giới bên ngoài.
Trùng hợp thay, Tịch Thần cũng có cùng ý tưởng như vậy, nàng muốn đi tìm lại thân thế của nguyên chủ, chấm dứt hoàn toàn đoạn nhân quả này.
Tuy rằng nàng không có ký ức từ nguyên chủ, nhưng nàng từng phỏng đoán, có lẽ nguyên nhân chết của thân thể này, phải ra thế giới bên ngoài thì mới có thể tìm được manh mối.
Mà Doãn Nguyệt đâu, nàng là dân bản xứ, từ nhỏ đến lớn được thành trì nuôi nấng dạy dỗ, khiến nàng có lòng trung thành với nó. Cho nên nàng muốn biết nguyên nhân mà thú triều tập kích là gì.
Tuy rằng mục đích khác nhau, nhưng phương hướng chỉ một. Cho nên ba người mau chóng ăn nhịp với nhau, quyết định đi theo gia chủ của Tứ đại gia tộc trở về thành trì một chuyến.
Đương nhiên, Phong Hành dưới ánh mắt đầy áp lực của Tịch Thần, chỉ có thể cam nguyện làm tù binh.
Hắn làm con cháu gia tộc, nhưng lại đi theo Can Mạch làm việc, hẳn là biết chút gì đó. Có hắn ở, bọn họ có thể chọn lọc thông tin, biện phân thật giả, không đến mức hai mắt đều bị bôi đen.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn trở về thành trì, thú triều tuy rằng rút lui nhưng hậu quả mà nó để lại trông cực kỳ thảm thiết, cây cối gãy đổ dập nát, mặt đất bị trọng lực tạc thành những hố sâu lồi lõm, khắp nơi rải rác vô số tàn chi đoạn tí còn nhuộm đẫm máu tươi, mùi vị tanh tưởi quanh quẩn trong không khí, thật lâu đều không thể tiêu tan.
Đám người nhìn một màn này, biểu tình trở nên trầm trọng. Cho dù là người không quan tâm sinh mệnh của kẻ khác như Yến Thanh, cũng nháy mắt cảm giác được đau xót.
Huống chi là Tịch Thần - người đã từng chứng kiến kim qua thiết mã, chiến tranh tàn khốc, triều đại đổi thay.
Tình cảnh này, quả thực không thua gì lúc ấy, thậm chí còn thảm thiết hơn.
Nàng phải hít sâu mấy lần, mới đem lửa giận ép xuống đáy lòng. Nhưng trong thâm tâm, nàng đã sớm đem đám người Can Mạch thiên đao vạn quả mấy trăm lần.
Gia chủ của tứ đại gia tộc cũng lần lượt than nhẹ ra tiếng:
"Các vị tiểu hữu cũng thấy rồi đó, hôm nay các ngươi mới chỉ chứng kiến băng sơn một góc mà thôi. Trong một năm nay, mỗi ngày mỗi giờ, tình cảnh này đều liên tiếp diễn ra, vô số người ngã xuống, vô số vật lực bị tiêu hao. Chúng ta còn có thể chống đỡ trong bao lâu. Nếu để cho thú triều vào thành, vậy còn có đường sống cho nhân loại chúng ta sao?"
"Hoang Vực Giới mất đi truyền thừa quá lâu rồi, thổ địa dành cho nhân loại liên tục bị yêu thú chiếm đóng, vô số tiền bối đời trước, đời trước nữa phải hi sinh, đánh đổi cả xương máu mới giành giật được vùng trung thổ yên bình cho nhân loại cư trú. Cho dù chúng ta mất đi cơ hội trở thành tiên nhân, mờ mịt sống qua một đời, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ tới việc bỏ cuộc. Vì vậy chúng ta trở thành võ giả, dần dần biết lợi dụng tài nguyên, lợi dụng chiến lợi phẩm khi mỗi lần thú triều tiến công để tăng lên thực lực. Sinh hoạt cũng đi vào quỹ đạo, Hoang Vực giới cũng phồn thịnh lên, dần dần vui sướng hướng vinh."
"Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hơn hai mươi năm về trước đột nhiên xuất hiện một đám người ngoại lai, bọn họ không chỉ cướp đoạt tài nguyên vốn dĩ ít ỏi của dân bản xứ chúng ta, mà bọn họ còn muốn mưu đồ gây rối, đem Hoang Vực Giới liên tiếp với bên ngoài!"
Doãn Nguyệt nghe đến đây, không nhịn xuống ra tiếng hỏi lại:
"Hoang Vực Giới mất đi truyền thừa, liên tiếp với bên ngoài không phải chuyện tốt sao?"
Phong Hành cũng vểnh tai lên, biểu tình chăm chú. Hắn cũng vì vấn đề này mà cùng gia tộc xung đột, hắn muốn nghe thử các vị gia chủ muốn giải thích như thế nào.
Lăng Xích Vân tiếp được vấn đề của Doãn Nguyệt, cười khổ lắc đầu:
"Tiểu hữu không hiểu, cũng bởi vì chúng ta mất đi truyền thừa cho nên mới thành chuyện xấu. Thử nghĩ mà xem, chúng ta nhỏ yếu như vậy, nếu các thế lực bên ngoài muốn thôn tính chúng ta, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Đến lúc đó, toàn bộ Hoang Vực Giới đều là nô lệ bị phụ thuộc, là các con sơn dương béo bở chờ ngày làm thịt. Như thời đại hoàng quyền khi xưa ấy, nam vì nô - nữ vì xướng cũng là có khả năng!"
Phong Hành nghe vậy, nhất thời ngẩn ngơ. Lúc trước gia gia không có nói kỹ càng với hắn những lời này, nếu không sao hắn có thể ngỗ nghịch đến mức đầu quân vào kẻ địch.
"Cho nên, Can Mạch là đám kẻ ngoại lai kia, sở dĩ hắn cho thú triều công thành, là bởi vì trong thành có thứ hắn muốn?" Yến Thanh xoa cằm suy tư, lời nói thốt ra lại cực kỳ khẳng định.
Lục Quyền lại lần nữa ở trong lòng cảm thán hậu sinh khả úy, hắn cười khổ đáp lại:
"Đúng vậy! Trong Đoạn Tiên Thành có một tầng kết giới có thể đi thông các thế giới khác, tổ tiên dặn chúng ta phải đem tin tức này phong bế giấu kỹ, không biết sao lại bị Can Mạch biết được. Hắn cho yêu thú tập kích thành trì, mục đích là bức chúng ta giao ra Địa Tâm Đồ. Bởi vì chúng ta không thỏa hiệp, cho nên hắn muốn dùng sở hữu yêu thú của Hoang Vực Giới công phá phòng tuyến, sau đó lợi dụng yêu thú nghiền nát tầng kết giới kia, giúp hắn rời khỏi nơi này."
Tịch Thần nghe xong, hơi nghi hoặc hỏi:
"Địa Tâm Đồ có tác dụng gì?"
Có lẽ là từ lúc bắt đầu không nghe Tịch Thần nói chuyện, bốn vị gia chủ đều tò mò về nàng không thôi. Lúc này nàng ra tiếng, Lục Quyền vừa đáp vừa nghiền ngẫm nhìn nàng:
"Địa Tâm Đồ thực chất là bản đồ của các nơi có thể nối thông với Hoang Vực Giới, có nó thì chúng ta mới xác định cụ thể vị trí nơi cần đến, nếu không sẽ bị truyền tống đến nơi nào, hoặc trực tiếp bị truyền ra mảnh đất chân không cũng có khả năng. Can Mạch có nhân tài đông đảo, các ngươi hẳn nghe nói qua Dịch Dao đi? Nàng này có năng lực không gian, có khả năng xác định tiết điểm để bắc cầu truyền tống. Cho nên Can Mạch mới chấp nhất về Địa Tâm Đồ như thế!"
Lục Quyền nói xong, Yến Thanh sực nhớ đến cái gì, hỏi lại:
"Các ngươi cải trang giả dạng tiến vào Địa Hoang Chiến Trường tìm kiếm Cửu Chuyển Linh Trận, với mục đích là bảo vệ tầng kết giới trung tâm kia?"
Bốn vị lão giả nghe vậy, đã biết đám thanh niên trước mặt không dễ lừa dối, cho nên thẳng thắn gật đầu:
"Đúng vậy!"
Tiêu Nhạc nghe xong toàn bộ câu chuyên đầu óc xoay chuyển mau, kinh hô ra tiếng:
"Cửu Chuyển Linh Trận không bắt được, cho nên các ngươi muốn lợi dụng chúng ta, nhất cử chém giết Can Mạch, hoàn toàn hủy diệt đi mầm tai họa này, có đúng không?"
Bốn vị lão giả bị nói trúng tim đen, mặt già hơi đỏ lên, chột dạ nói:
"Xác thật có ý đó! Nhưng…"
Chưa đợi bọn hắn nói xong, Tịch Thần và Yến Thanh đã đồng thời ra tiếng:
"Can Mạch không thể chết được, hắn là điểm đột phá duy nhất để có thể rời khỏi thế giới này!"
"Ta muốn chứng kiến sự muôn màu muôn vẻ của thế giới bên ngoài. Cho nên, ta sẽ không giết hắn!"
"..."
Bốn vị gia chủ nhất thời trầm mặc, sự trầm mặc này vẫn luôn kéo dài cho đến khi đoàn người vượt qua Đoạn Tiên Thành, bước vào phủ thành chủ.
Trình Thiêm mang theo một đám hộ vệ chạy tới chạy lui lo lắng hậu sự cho binh sĩ chết trận, trấn an người nhà, bình ổn bạo loạn, vội đến tay chân không được nghỉ ngơi.
Cho dù thấy đoàn người trở về, hắn cũng chỉ mệt mỏi day day cái trán, phất tay ra lệnh cho nhi tử Trình Mặc:
"A Mặc, ngươi mang khách nhân đi nghỉ ngơi đi! Buổi chiều ta lại mở tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ!"
Bên kia, Phong Sách cũng nói:
"Các vị tiểu hữu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Có việc gì chúng ta sẽ bàn lại."
Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn Phong Hành, ngữ điệu nghiêm túc không dung kháng cự:
"Tiểu tử thúi, đi theo ta!"
Phong Hành vuốt vuốt cánh mũi, tuy vẻ mặt vẫn không phục lắm, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo. Đương nhiên hắn có tự tin, bằng thực lực của chính mình, gia gia cũng sẽ không làm gì được hắn.
Ba vị gia chủ còn lại cũng đi trở về phòng tạm thời ở phủ thành chủ. Mà Trình Mặc lại mang theo đám người Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt đi tới phòng cho khách.
Hắn treo lên nụ cười như tắm mình trong gió xuân, ánh mắt tò mò nhìn mấy người, tự giới thiệu:
"Nghe nói các ngươi có công đẩy lùi thú triều, thật là cửu ngưỡng đại danh! Ta tên Trình Mặc, là thiếu thành chủ của Đoạn Tiên Thành!"
"Thiếu thành chủ, nghe danh đã lâu!" Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp đồng thời ôm quyền đáp lại.
Mà Yến Thanh lại chỉ hơi gật đầu, minh xác nói cho hắn nàng không quan tâm hắn là ai, cũng không muốn cùng hắn lôi kéo làm quen.
Đến nỗi Tịch Thần thì càng là kiệm lời, nàng chỉ gật đầu nói hai chữ:
"Xin chào!"
Tuy không nhiệt liệt, nhưng cũng coi như là đầy đủ lễ nghĩa, không cho người khác lý do để bắt bẻ.
Tịch Thần cảm giác cái tên "Trình Mặc" này có chút quen tai, nhưng nàng nhất thời lại nhớ không nổi mình từng nghe qua ở nơi nào. Cho nên chỉ nghĩ thoáng qua nàng đã vứt bỏ sau đầu, hơi nhíu mày khi nhớ lại cảnh tượng lúc bước vào thành.
Năm năm trước nàng mới đến nơi này, thành trì tuy cũ nát cổ xưa, nhưng không khí sinh hoạt lại tràn đầy hơi thở pháo hoa, người đến người đi ngựa xe nhiệt liệt. Nhưng hôm nay, cả tòa thành để lộ ra một cỗ tang thương tiêu điều, lụa trắng giăng ở khắp nơi, tiếng nhạc đưa ma réo rắt liên hồi, không duyên cớ khiến tâm tình người nghe sinh ra bực bội.
Đặc biệt là Tịch Thần, trong thức hải của nàng có một mảnh huyết hồng, cảm xúc tiêu cực tiến vào sẽ bị phóng đại vô hạn. Cho nên nàng phải chuyên tâm chải vuốt lại nó, không có tâm tình ứng phó Trình Mặc.
Mà Trình Mặc đâu, thấy biểu tình có lệ của Yến Thanh và Tịch Thần, khóe miệng đang cười bỗng nhiên cương một nửa. Hắn hơi cúi đầu hòng che giấu sự nan kham, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia tức giận.
Hừ! Đánh chết một hai con yêu thú thì có gì hay ho, thế nhưng đã bắt đầu đắc ý vênh váo!
Trong lòng tuy khinh thường, nhưng Trình Mặc vẫn làm hết phận sự của chủ nhà. Đưa đám người đến phòng nghỉ ngơi cho khách.
Dàn xếp ổn thỏa xong, hắn mới rời đi, bước chân có chút đè nén.
Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt liên tục căng thẳng thần kinh trong mấy năm nay, xác thực có chút mệt mỏi. Cho nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua nhau, sau đó từng người trở về phòng nghỉ tạm.
Tịch Thần ngồi xếp bằng ở trên giường, tâm tình bực bội khiến nàng không có cách nào minh tưởng tu luyện. Cho nên nàng chuyên tâm trấn an, luyện hóa cảm xúc tiêu cực, bình ổn sự xao động trong thức hải.
Dần dần, biểu tình của nàng bất giác thả lỏng, đầu hơi hơi gục xuống, hơi thở trở nê đều đều hệt như đang ngủ say.
Không lâu sau đó, một mảnh bạch quang xuyên phá nóc nhà, đem cả người Tịch Thần bao phủ ở trong đó.
Trên cổ tay trái Tịch Thần, vòng tay bích ngọc hơi sáng lên, âm thanh lạnh lẽo của Cửu Cung Khóa Linh vang lên, kèm theo một tia hoang mang nghi hoặc:
"Di? Là Thiên Đạo ý chí?"