Đây là lần đầu tiên Lý Lân đến hoàng cung của Bích Lạc Hoàng Triều, nhưng hoàng cungtrong thiên hạ tuy có lớn nhỏ khác nhau thì hầu như đều có cùng một loại khí chất. Điều này làm cho Lý Lân vừa bức vào đã cảm thấy có chút áccảm. Hiển nhiên những ảnh hưởng của hoàng cung Đại Đường trong kiếp nàyvới y hiện nay vẫn chưa hoàn toàn có thể xóa đi được.
Lạc Tinh Thần tuy không phải là dạng đế vương chỉ biết hưởng thụ, nhưnghoàng cung của y cũng không khác gì so với các hoàng cung của nước khác, mỹ nữ trong hoàng cung nhiều như mây, số lượng cung nữ và thái giám thì thật không sao đếm xuể. Chỉ có điều là những người này đều đang trongmột tâm trạng rất hoang mang, những ảnh hưởng tồi tệ từ sau khi hoàngcung bị phong ấn cấm chế vẫn còn tồn lại trong mắt họ.
Lạc Tinh Thần phát ra xá lệnh, hoàng cung rất nhanh đã lại đi vào ổnđịnh. Lý Lân cũng đưa Lạc Khuynh Thành và Tần Tuyết Linh từ trong LụcMang Tinh ra ngoài, hai nàng nhàn rỗi đến không có gì làm nên Lạc Khuynh Thành đã dẫn Tần Tuyết Linh đi tham quan khắp Trung Châu thành. Đặcbiệt là những nơi mà Lý Lân từng đi qua, Tần Tuyết Linh rất có hứng thúvới những nơi ấy.
Lý Lân đi theo Lạc Tinh Thần vào một cái sân nhỏ sâu bên trong nội việncủa hoàng cung. Nơi này cho y một cảm giác về khí tức quen thuộc khó màquên được.
- Đây là khí tức gì vậy?
Lý Lân bỗng nhớ đến vị lão tổ Thần cấp lúc đầu của Bích Lạc hoàng triều.
Lạc Tinh Thần trầm giọng nói :
- Là của lão tổ tông của tôi lưu lại, lúc đầu khi Thánh Quân đến ép ôngđi nhưng lão tổ không chịu, cuối cùng Thánh Quân đã dùng đến vũ lực màép ông đi.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Bích Lạc hoàng triều là một trong tam đại siêu cấp hoàng triều, nhất định bên trong vẫn còn có ẩn chứa gì đó đúng không?
Lạc Tinh Thần lắc đầu nói :
- Sứ mệnh của Bích Lạc hoàng triều chính là coi sóc vạn tộc tàng địa,cũng vì chuyện đó mà rất nhiều cường giả đều tự chôn mình ở đó. Trướckhi lão tổ đi cũng có dặn dò lại là phải triệt để phong ấn vạn tộc tàngđịa, làm cho những người đã khuất được an nghỉ dưới lòng đất.
Lạc Tinh Thần nghĩ đến tình hình lúc lão tổ Bích Lạc hoàng triều bị ép phải rời đi.
Tại giữa căn phòng nhỏ có một trận pháp rất lớn, Lý Lân cúi xuống tỉ mỉxem thì thấy vật có khắc hoa văn dưới đất này không phải là một hòn đábình thường mà là do một bảo ngọc thiên nhiên luyện chế mà thành.
Lạc Tinh Thần trầm giọng nói :
- Lý huynh, mượn trận pháp thượng cổ này chúng ta có thể xác định đượcvị trí của vạn tộc tàng địa, nhưng cụ thể làm cách nào để đến được đóthì phải dựa vào bản thân huynh rồi.
Lý Lân gật gật đầu ra hiệu là mình đã hiểu.
Lạc Tinh Thần đi đến giữa vòng cấm chế của trận pháp rồi cắn một ngón tay mà ép ra một giọt máu tươi.
Giọt máu tươi rơi vào vòng cấm chế xong thì dần dần tan biến vào trongđó, đến khi nó hoàn toàn trung hòa vào thì hòn đá có khắc hoa văn liềnphát ra ánh sáng màu vàng kim, một khí tức thoắt ẩn thoắt hiện từ nơi vô tận của hỗn độn truyền đến.
- Là cảm ứng của cơ thể?
Ánh mắt Lý Lân lộ ra chút phấn khích rồi đồng thời cả người y liền tiến vào hư không vừa mới tạo ra của hỗn độn.
Nhưng Lý Lân rất nhanh đã cảm thấy có chút lo lắng, cả người y như bịchìm vào trong một đầm lầy, đến cử động một ngón tay cũng là điều vôcùng khó.
- Đây chính là bên trong hỗn độn à? Cảm giác thật khó quá!
Đối với người như Lý Lân thì việc mất đi sức mạnh còn khó chấp nhận hơn cả mất đi tính mạng của mình.
Lý Lân cật lực giãy dụa, có điều tất cả chỉ là những cử động rất miễncưỡng, điều này so với sự tự do đi lại mà y đã nghĩ trước đây thật quákhác xa.
Lý Lân bắt đầu khởi vận sức mạnh của Lục Mang Tinh, một ánh hào quangmàu lam phát ra khắp cả người y, áp lực lên mỗi tế bào làm y không cửđộng được trước đó cũng đã dần dần tan biến và khôi phục lại sức mạnhvốn có trước khi bị áp lực đè nén.
- Cũng may là trong thời điểm quan trọng này Lục Mang Tinh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì thật phiền phức rồi.
Nghĩ đến những đau đớn giãu dụa khi nãy dưới sức ép trong hỗn độn thì Lý Lân cảm thấy có chút sợ hãi. Chẳng trách được những cường giả dưới Thần cấp thà là bị khống chế sức mạnh ở Thương Long đại lục còn hơn là phóng thích sức mạnh tu vi ở nơi hỗn độn này. Sự khủng khiếp của hỗn độn đãbắt đầu làm cho Lý Lân có chút hối hận vì đã xem thường nó.
Cả người Lý Lân hiện nay như một luồng ánh sáng màu lam mà lướt đi trong hỗn độn để đến nơi sâu thẳm hơn trong nó.
- Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào lúc trước đã phong ấn vạn tộc tàng địanày vậy? Sao lại có thể làm chuyện nhàn rỗi như vậy chứ. Hại lão tử taphải trăm khó ngàn khổ như vầy để đi tìm lại bản thể của chính mình.
Trong lòng Lý Lân than oán không thôi, điều này chứng tỏ là dù có nghĩnhư thế nào thì đối phương cũng đã cố ý tạo ra tình thế này để đốc thúcLý Lân không ngừng tiến bộ.
Không biết đã qua bao nhiêu chặng đường và đã đi được đến bao xa, nhưngáp lực bên trong hỗn độn càng lúc càng tăng lên, cho dù là Lý Lân có sức mạnh của Lục Mang Tinh hộ thể thì y cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi vàmất đi cảm giác đối với không gian và thời gian.
Đến khi Lý Lân sắp không còn chịu nổi nữa thì y phát hiện ở phía trướccó một chấm đen. Lý Lân vô cùng mừng rỡ, y cho rằng cuối cùng cũng đãtìm thấy được vạn tộc tàng địa và tăng tốc bay đến. Nhưng kết quả đã làm Lý Lân vô cùng thất vọng, nơi mà y đã tốn rất nhiều công sức để bay đến chỉ là một không gian nhỏ, nhìn kĩ thì giống như là một phần của khônggian lớn vậy, bên trong nó chỉ là một mảng tử ngục đầy tuyệt vọng. Phíabên trong không gian nhỏ đó khắp nơi đều là hài cốt, dựa vào tộc ngườiđể đoán thì chủ yếu là ngươi của Nhân tộc, có điều do tháng năm dài dẳng đã làm cho nó trông có phần sương gió mà thôi.
Lý Lân cũng không có hứng thú để tìm hiểu về những bí mật bên trong tửvực này mà lại tiếp tục xông ra ngoài hỗn độn, nhằm về hướng sâu thẳmhơn mà đi.
Bên trong hỗn độn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn, ngay cả nhữngcường giả Thần cấp cũng không dám đi quá sâu vào bên trong nó. Lý Lânhiện tại đang đi theo cảm ứng của Lạc Tinh Thần về vạn tộc tàng địa màcật lực dốc hết sức để tiến đến. Lý Lân không dám quay đầu lại, vì nếuquay đầu lại thì y sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí để mà đi tiếp nữa.
Những cơn gió cực mạnh bên trong hỗn độn đã làm cho da thịt vốn bất diệt của một cường giả Thần cấp trong Lý Lân như rách toạc, nếu không nhờvào sức mạnh sinh mệnh bổ xung vào thì e là Lý Lân sớm đã gục ngã rồi.
Phía trước xuất hiện một chút ánh sáng làm Lý Lân rất mừng rỡ, y cảmnhận được huyết mạch tương đồng với bản thân mình từ trong chút ánh sáng nhỏ nhoi đó.
- Chính là nơi này, đây chính là vạn tộc tàng địa mà Lạc gia lúc đầu đãmở ra. Có điều sao nó lại bị giấu kín ở đây chứ. Nơi đây e là đã cáchThương Long đại lục rất xa rồi.
Lý Lân có chút không lí giải được. Dẫu sao vạn tộc tàng địa trước đó vốn nằm phía dưới của diễn võ trường Thương Thiên, nhưng hiện tại thì saonó lại nằm cách Thương Long đại lục một khoảng cách xa đến không thể đolường được như vậy.
Ánh sáng càng lúc càng làm Lý Lân chói mắt, khi y xông vào đó thì mộtluồng ánh sáng ngũ sắc khổng lồ từ trong hỗn độn phát ra, chiếu rọi vàocác không gian trong nó. Sự di chuyển không ngừng của ánh sáng ngũ sắcđó làm Lý Lân chau mày không thôi.
- Sức mạnh của cấm chế này thật quá lớn mạnh, không những vậy nó còn làm cho vạn tộc tàng địa trôi vào đến nơi sâu thẳm của hỗn độn nữa. Trướcđây người đó rốt cuộc đã làm gì vậy? Sao lại lưu đày nó đến nơi này?
Lý Lân cuối cùng cũng hiểu ra lí do tại sao vạn tộc tàng địa lại cáchThương Long đại lục xa đến vậy. Có điều y vẫn chưa rõ là vị cường giảthần bí đó mong muốn điều gì? Bởi làm việc này vốn dĩ không có chút lợiích nào cho y cả.
- Vị cường giả thần bí đó sao lại trục xuất vạn tộc tàng địa đến nơi này? Lẽ nào là do kẻ đang ngủ say bên trong đó sao?
Trong lòng Lý Lân vẫn rất mập mờ về chuyện này. Khi Lý Lân đến thế giớicủa vạn tộc tàng địa thì bức tường chướng ngại của nó đã làm y hết sứckinh ngạc.
Cấm chế thật quá mạnh mẽ so với những gì mà Lý Lân đã tưởng tượng, đừngnói là với sức mạnh của một cường giả Thần cấp sơ kì mà ngay cả thực lực có mạnh hơn cũng thật khó lòng mà phá vỡ nó.
Đối mặt với tình thế này thì Lý Lân đánh ra vài đòn để thăm dò, nhưngcấm chế vẫn không hề lay động mà ngược lại Lý Lân còn bị sức mạnh củamình dội ngược lại mà đánh y văng ra xa.
Sắc mặt Lý Lân vô cùng khó coi, y đã tốn rất nhiều công sức để đến nơinày vậy mà lại không có đủ sức mạnh để phá vỡ cấm chế, trong lòng y vôcùng tức giận. Lý Lân hận không thể một chân mà đá người đã phong ấn vạn tộc tàng đi văng đi trăm thước. Lúc đầu nếu đã có ý tốt với y thì trựctiếp mà giúp đỡ đi, loại người vòng vo tam quốc này thật là đáng ghét.