Tam Thái Tử

Chương 453: Hồng trần luyện tâm đại trận



Thì tính sao, tại sao muốn ta hợp tác với ngươi?

Lý Lân vẫn khó có thể hiểu được ý tứ của nữ nhân thần bí.

- Ngươi giúp ta đi lên đỉnh núi, ta sẽ cho ngươi thứ tốt khiến ngươi vừa lòng.

Nữ tử thần bí rốt cuộc không vòng vèo, nói thẳng ra mục đích của mình.

- Không có hứng thú, cáo tử!

Lý Lân không chút do dự cự tuyệt, nữ nhân này có chủ ý thật hay, nhưng tại sao mình phải giúp nàng ta. Leo lên thánh sơn này quan hệ đến quyền sở hữu tiểu thế giới, cái gì có thể trân quý hơn tiểu thế giới.

- Chờ một chút. Ngươi cũng đã biết sau một ngàn trượng thánh sơn nữa là khảo nghiệm gì chưa?

Nữ nhân lại ngăn Lý Lân lại, nói.

Lý Lân lắc đầu. Hắn đối với cái tiểu thế giới thần bí cũng không biết nhiều, chỉ biết leo lên thánh sơn có thể tìm kiếm được bản nguyên của thế giới, đây là do năm đó Vượn Lửa đạt được tiểu thế giới kia mà biết. Nhưng mà tiểu thế giới Vượn Lửa đạt được chỉ là tiểu thế giới của Võ Tôn tam phẩm, cũng không phải tiểu thế giới thần bí của Võ Tôn cửu phẩm, trên thánh sơn cũng không có cấm chế khảo nghiệm. Bởi vậy, Lý Lân đối với cấm chế này cũng không rõ ràng lắm.

- Hồng trần luyện tâm đại trận. Lấy thất tình lục dục, khảo nghiệm tính người. Đã qua vạn năm không một người thành công thông qua.

Nữ tử thấp giọng nói.

- Nếu là khảo nghiệm tính cách, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình rèn luyện. Vì sao ngươi còn cần sự trợ giúp của ta.

Lý Lân cũng không tin mình có thể ảnh hưởng đến nhân tính của một người.

- Bản cô nương tinh thông một loại bí pháp, có thể đem cảm giác hai người liên hệ cùng một chỗ trong thời gian ngắn. Có nghĩa là, ở trong đại trận sẽ chỉ có một người tiến hành luyện tâm, người khác có thể luôn luôn giữ vững tỉnh táo.

- Ngươi muốn cùng ta liên kết cảm giác, để cho ta thay thế ngươi thừa nhận khảo nghiệm thất tình lục dục?

Sắc mặt Lý Lân trầm xuống. Quả nhiên nữ nhân này không có cái suy nghĩ tốt lành gì. Thất tình lục dục chính là căn cơ cấu thành nhân tính, chỉ có người tuyệt tình tuyệt tính mới không chịu ảnh hưởng của thất tình lục dục, Lý Lân tự cho mình là người thường, khả năng vượt qua hồng trần luyện tâm trận này không lớn. Nhưng không có nghĩa là hắn không cố gắng đi tranh thủ. Về phần cảm giác tương liên, đối với Lý Lân nhìn như không có chỗ nào hại, nhưng thực tế không phải như vậy. Cảm giác tương liên cần đôi bên hoàn toàn giải phóng tâm thần, không hề chống cự, đem tâm tư thuần nhất cùng một chỗ. Hành động này nhìn như đơn giản kỳ thật tràn ngập nguy hiểm, chẳng những toàn bộ tâm tư của mình sẽ bị đối phương xem xét, còn có thể bị đối phương thừa cơ khống chế tâm thần. Ở giới tu luyện cho dù là người thân cận nhất cũng cực ít làm cảm giác tương liên.

- Không sai, đây là phương pháp thông qua hồng trần luyện tâm đại trận bản cô nương cân nhắc đã lâu mới nghĩ ra. Huống chi lấy năng lực của ngươi cũng không thể vượt qua đại trận này, chẳng bằng trợ giúp bản cô nương một tay, bản cô nương tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Một khi ta nắm tiểu thế giới này trong tay, ta sẽ đưa ngươi một nửa bản nguyên của tiểu thế giới.

Nữ tử thần bí đưa ra điều kiện mê người, đáng tiếc, đổi lại là nụ cười lạnh của Lý Lân.

- Không có hứng thú, ngươi có thể đợi người khác, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi!

Lý Lân không muốn lại cùng nữ nhân này dây dưa không rõ. Cảm giác tương liên, không cần nói trên người Lý Lân có đại bí mất, cho dù không có bất kỳ bí mật nào hắn cũng sẽ không buông ra thể xác tinh thần đối với bất kỳ người nào. Cho dù là nữ nhân của hắn cũng không được, huống chi là một cái nữ nhân lần đầu gặp mặt.

- Ngươi..., ngươi không biết ngươi đã bỏ qua một cái cơ hội tốt như thế nào đâu!

Thanh âm nữ tử trở nên trầm thấp rất nhiều. Đối với cự tuyệt của Lý Lân có chút bất mãn.

- Cơ hội, nhưng ta không cho là như vậy. Ta không nhận ra cũng không biết ngươi, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi.

Lý Lân lạnh lùng nói. Nữ nhân này có bị bệnh không! Võ tu bình thường làm sao có thể nói ra những lời này với một người xa lạ.

Vẻ mặt nữ nhân có chút do dự, một lát sau xé khăn đen che mặt xuống, lộ ra nụ cười khiến nhật nguyệt thất sắc.

- Như vậy thì có thể chứ?

Biểu tình của nữ tữ có chút bất đắc dĩ, nhưng là lại tỏa ra mị thái kinh người, ngay cả Lý Lân cũng thất thần trong nháy mắt.

- Thật có lỗi, vẫn không có hứng thú như cũ. Ta nghĩ ngươi còn có thể chờ những người khác, tại hạ liền đi trước một bước.

Lý Lân hít sâu một hơi, xoay người bước lên thềm đá.

- Vô liêm sỉ, chẳng lẽ ngươi không biết ta sao?

Trên mặt nữ nhân nhiều thêm vài phần tức giận. Nàng không nghĩ tới chính mình lộ ra mặt thật lại vẫn không thể thay đổi kết quả.

Lý Lân lạnh lùng nói:

- Ta không biết ngươi dựa vào cái gì tin tưởng, nhưng mà chuyện cảm giác tương liên cũng đừng suy nghĩ hồ đồ. Hơn nữa ta cũng không phải chưa thấy qua mỹ nữ, còn không đến mức bị sắc đẹp như ngươi làm tâm trí mơ hồ.

- Ngươi.... Ngươi vô liêm sỉ, ngươi nói vậy là sao! Bản cô nương chính là Vệ Thanh Tuyền, đệ tử nội môn của Thần Ma học viện. Ngươi hẳn là đi qua Thiên Đế thành, chẳng lẽ không có nghe nói qua bản cô nương?

Nữ tử vẻ mặt giận dữ, trong đó còn có chút xấu hổ đỏ bừng.

- Ngươi cũng là đệ tử nội viện?

Lý Lân lại lắp bắp kinh hãi. Không nghĩ tới ngoại trừ Chiến công tử, trong tiểu thế giới này còn có một nữ đệ tử nội viện thần bí.

- Không sai, đã biết thân phận của ta, hiện tại, nguyện ý hợp tác cùng ta rồi sao? Ta xem ngươi là một bộ mặt lạ hoắc, chắc là tiến đến Thiên Đế thành tham dự khai viện của Thần Ma học viện, ta có thể tiến cử để ngươi không cần trải qua cuộc thi phức tạp này, có thể trực tiếp tiến vào ngoại viện.

Nữ nhân có chút kiêu ngạo nói.

Lý Lân liếc nhìn nàng thật sâu, trong lòng có chút chán ghét. Rất xinh đẹp mà thôi, có cái gì mà kiêu ngạo. Huống chi mỹ nữ bên người Lý Lân một người cũng không kém hơn nàng, Ngao Vô Tình cùng Tần Tuyết Linh luận diện mạo thậm chí còn xuất sắc hơn nàng mất lần.

- Vùuuuuu!!!!

Một đạo thanh quang bao phủ thân thể Lý Lân, hắn không cùng nữ tử thần bí dây dưa, mà là quăng cho nàng một cái ót thật to. Đây quả thực như một cái tát vang dội làm cho mặt cười của Vệ Thanh Tuyền nháy mắt đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn làm thiên chi kiêu nữ, Vệ Thanh Tuyền vẫn là trung tâm của mọi người, bị người đối xử vô lễ như vậy là lần đầu tiên. Vốn muốn ra tay giáo huấn Lý Lân, nhưng thấy hắn bước lên hồng trần luyện tâm đại trận, trong lòng kiêng kỵ, không khỏi thu hồi cước bộ.

- Tiểu tử, bản cô nương đéo cần biết ngươi là ai, giữa chúng ta kết thù!

Vệ Thanh Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng cảm giác mình giống như tên hề, kiêu ngạo như vậy quả thực là tự làm mất mặt.

Nhìn về phía dưới thềm đá, lại không hề có bóng người. Điều này càng làm cho Vệ Thanh Tuyền thêm phẫn nộ. Thật vất vả mới đụng phải một người, cư nhiên lại là loại kết quả này. Nàng xem thất sắc quang huy tản ra trên thềm đá, trên khuôn mặt đẹp hiện lên chút dứt khoát.

- Không phải chỉ là luyện tâm đại trận thôi sao, tiểu tử kia thực lực yếu ớt cũng dám đi vào, bản cô nương cũng không tin ta lại không được!

Dứt lời từng bước bước lên đại trận, biến mất.

Bên trong quầng sáng màu xanh, Vệ Thanh Tuyền thấy được bóng Lý Lân ngang nhiên đứng đó, trong lúc nhất thời, một cỗ tức giận từ trong tim dâng lên.

- Tiểu tử, ngươi đứng lại cho bản cô nương.

Vệ Thanh Tuyền vừa dứt lời, tốc độ Lý Lân phía trước trở nên nhanh hơn.

- Chạy đi đâu!

Một tiếng mềm mại, trong tay Vệ Thanh Tuyền bung ra một hồng lăng, nháy mắt cuốn Lý Lân ở trong.

- Buông ra... Ngươi muốn làm gì?

Thanh âm hoảng sợ từ trong hồng lăng truyền ra.

- Hừ, làm gì. Vừa rồi ngươi bất kính đối với bản cô nương, ta muốn giáo huấn ngươi thật tốt.

Dứt lời, hồng lăng càng cuốn càng chặt, Lý Lân bên trong phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

- Đàn bà thúi, ngươi chết không được tử tế!

Tiếng quát mắng phẫn nộ từ trong hồng lăng truyền ra.

- Còn dám độc miệng, đi chết đi!

Hồng lăng đột nhiên co rút lại. Oanh một tiếng, máu tươi xương vỡ từ trong khe hở hồng lăng bùng lên, ngay sau đó một tiếng gầm gữ phẫn nộ không cam lòng truyền tới.

- Đàn bà thúi, ngươi giết không chết ta, ngươi liền đợi ta đến trả thù đi!

Lời vừa dứt, một bóng người vĩ ngạn từ phía trước bước từng bước đến.

- Là ngươi, ngươi lại chạy thoát ra ngoài.

Hối hận trên mặt Vệ Thanh Tuyền nháy mắt biến thành khiếp sợ. Bản thân mình vừa rồi rõ ràng đã lỡ tay giết một Lý Lân, làm sao từ nơi nào lại mọc ra một người nữa.

- Ta nói rồi, ngươi là giết không chết ta. Ta muốn đem ngươi lột hết quần áo, ném ở cửa thành Thiên Đế thành, làm cho toàn bộ người Thiên Đế thành thấy được phong thái của tuyệt thế thiên nữ.

Lý Lân vẻ mặt lãnh khốc nói.

- Vô liêm sỉ, ngươi là muốn chết!

Vệ Thanh Tuyền bởi vì lời của Lý Lân mà hai mắt ửng đỏ. Hồng lăng lại đánh ra, khiến nàng không thể tin được là một màn kia. Hồng lăng đã đi qua lại bị Lý Lân một phát bắt được, xoạt một tiếng, hồng lăng chính cấp bậc linh bảo lại bị Lý Lân xé rách.

- Không có khả năng, điều này sao có thể!

Sắc mặt Vệ Thanh Tuyền đại biến, giống như nhìn thấy chuyện khó tin không thể tưởng tượng nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv