- Thanh Vitỷ tỷ, phiền toái gì vậy? Tên Tam hoàng tử đó không phải bị làm sao đấychứ! Trời ạ, biết thế thì không đi nữa cho xong.
Tần Tuyết Linh cuống cả lên.
- Nha đầu kia, ta không phải đã nói rồi sao, hắn không chết được đâu.
Trán Trưởng công chúa nổi đầy hắc tuyến. Nếu Tần Tuyết Linh không phảitỷ muội chốn khuê phòng nhiều năm của nàng, Trưởng công chúa nhất địnhsẽ đá bay nàng ta ra khỏi cửa ngay lập tức. Là chính ngươi nói muốn giáo huấn hắn, giờ lại giở chứng.
- Có thật là không chết không? Ta có thể đi xem thử không?
Tần Tuyết Linh đáng thương nói.
- Nếu như ngươi muốn bị hắn chửi cho một trận thì cứ đi đi, ta không có ý kiến gì đâu.
Trưởng công chúa tức giận nói.
Tần Tuyết Linh cụt hứng, buồn bực ngồi sang một bên, không nói câu nào.Bộ dáng ủy khuất đáng thương kia khiến Trưởng công chúa trông thấy màvừa bực mình vừa buồn cười. Bình thường những lúc thế này, Lâm Vãn Tìnhsẽ là người nhỏ nhẹ an ủi Tần Tuyết Linh, nhưng lần này Lâm đại tiểu thư – người luôn thông minh cơ trí, nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn taylại không phản ứng gì, đơn giản vì nàng đang ngẩn người.
- Đúng rồi, Vãn Tình tỷ tỷ, khăn che mặt của tỷ rơi rồi. Điều này chẳng phải là…
Tần Tuyết Linh lúc này mới nhớ tới điểm mấu chốt nhất.
- Không được nói nữa. Lần này là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!
Lâm Vãn Tình giật mình lớn tiếng hét lên. Suýt chút nữa dọa Tần TuyếtLinh sợ tới mức nhảy dựng lên. Trong ấn tượng của nàng, Lâm Vãn Tìnhtrước giờ luôn là người ôn hòa hữu lễ, cho tới giờ chưa ai thấy nàng tức giận bao giờ.
- Vãn Tình tỷ tỷ, em… em…
Tần Tuyết Linh cảm thấy mình thật ủy khuất.
- Vãn Tình!
Trưởng công chúa trầm giọng nhắc.
Vẻ kích động trên mặt Lâm Vãn Tình biến mất. Nàng hít sâu một hơi rồi nói:
- Xin lỗi, là do tỷ không tốt!
- Không, không phải, là do muội sai, nếu không phải do muội đòi haingười đi cùng thì đã không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Vãn Tình tỷtỷ, tỷ thật sự không sao chứ?
Tần Tuyết Linh nói.
- Không sao hết! Sau này đừng ai nhắc lại chuyện này nữa.
Thanh âm Lâm Vãn Tình trở lại như bình thường, nhưng trong giọng nói vẫn hơi rối loạn.
- Vãn Tình, chuyện của lão tam thì không cần lo lắng nữa, nhưng lời thềcủa muội thì sao? Ở đại lục Thương Long, người vi phạm lời thề sẽ khôngcó kết cục tốt đâu.
Sắc mặt Trưởng công chúa cũng rất khó coi.
- Không phải lo đâu, đợi bao giờ trở lại học viện, muội sẽ đi xin mộttấm Yểm Thiên Phù, dù sao cũng không phải Huyết thệ, hẳn có thể tránhthoát vận rủi.
Lâm Vãn Tình lấy từ trong người ra một tấm khăn màu trắng, lại một lần nữa đeo lên mặt.
- Vậy cũng tốt! Mà lời thề của muội đã bị phá rồi, vậy muội còn đeo khăn che mặt làm gì nữa?
- Không, lời thề kia mới bị phá một nửa mà thôi, muội còn chưa đợi đượcngười khiến muội cam tâm tình nguyện tháo khăn che mặt xuống!
Lâm Vãn Tình lắc đầu đáp lời.
- Với cả nếu giờ muội mà bỏ khăn che mặt ra, đợi tới khi trở lại họcviện, thể nào cũng gây ra sóng to gió lớn. Thậm chí còn có thể rước tớiphiền toái lớn cho Đại Đường. Thanh Vi, hẳn là tỷ hiểu ý muội chứ.
- Đúng vậy a! Sao tỷ lại quên mất trong học viện còn có một tên điên cơchứ, chuyện này nếu để y biết, với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạncủa y, không gây ra chuyện động trời mới là lạ, lúc đó không chỉ lão tam đừng mong sống nổi, mà cả Đại Đường cùng chưa chắc có thể chịu được.Vãn Tình, cảm ơn muội đã vì Đại Đường mà suy nghĩ.
Trưởng công chúa cảm kích nói.
- Đừng nói vậy, Đại Đường cũng là quê nhà muội, muội sao có thể trơ mắt nhìn cảnh Đại Đường gặp nguy cơ được chứ.
Lâm Vãn Tình không chút do dự nói.
- Đúng rồi, các tỷ nói xem liệu Tam hoàng tử có nhận ra chúng ta không?Sao muội lại nghe thấy hắn kêu tên của Vãn Tình tỷ tỷ nhỉ?
Tần Tuyết Linh đột nhiên chen vào, đôi mắt to long lanh ngập nước của nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Tình.
Tâm trạng của Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình lại một lần nữa chùngxuống. Câu nói cuối cùng của Lý Lân thật sự khiến người ta khó hiểu.
- Vãn Tình, người lão tam gọi là muội đúng không?
Trưởng công chúa mở miệng hỏi.
Lâm Vãn Tình lắc đầu nói:
- Tên thì đúng là muội, nhưng người mà hắn gọi thì không phải muội.Trong câu nói kia của hắn chứa đựng rất nhiều cảm xúc, muội đoán khôngra!
- Tỷ cũng cảm giác không phải là muội, từ nhỏ đến lớn, chúng ta hầu nhưlúc nào cũng như hình với bóng, mà lão tam với chúng ta lại càng làngười của hai thế giới khác hẳn nhau. Chuyện hắn biết muội là không thểnào. Chẳng lẽ lão tam quen được một người rất giống muội sao?
Trưởng công chúa nhíu mày, càng suy nghĩ càng thấy mơ hồ. Về phần mức độ thật giả câu nói kia của Lý Lân, Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình đềuchắc chắn lời hắn là thật, thậm chí chủ nhân cái tên kia còn là ngườicực kỳ quan trọng với hắn. Bởi vì khi hắn nhìn thấy Lâm Vãn Tình đã chấn kinh tới mức thất thủ. Đối với một võ giả, chuyện như vậy cực kì ít khi xảy ra, bởi vì lúc ấy võ giả đó sẽ không có chút khả năng hoàn thủ nào.
- Không nghĩ được thì khỏi nghĩ nữa. Tam hoàng tử rất thần bí, thực lựcrõ ràng rất yếu, không ngờ có thể ra một nhát đao tất sát như vậy, thờicơ tế ra đao đó phải nói là cực kì chuẩn xác, ngay cả với Võ Tông caogiai như chúng ta, dính phải nhát đao đó không chết cũng trọng thương.Đao pháp bá liệt như vậy, muội rất khi thấy trong đời. Từ trên ngườihắn, muội cảm thấy hình bóng một người.
- Đao Ma!
Thanh Vi gần như không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức buột miệng nói ra.
- Đúng vậy, chính là Đao Ma. Một đao xuất ra, cả thiên địa chỉ có đao mà thôi, đao chưa tới mà ý đã tới, trước nay chưa từng có.
Lâm Vãn Tình nói, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
- Các tỷ đang nói cái gì thế? Hết Phong tử rồi lại đao ma, là người trong học viện các tỷ sao? Sao lại có cái tên kì quái thế?
- Phong tử và Đao ma đều là nhân vật đứng đầu trong học viện, đây khôngphải là tên, mà là tôn hiệu, bây giờ nói với muội mấy chuyện này hãy còn quá sớm, đợi một thời gian nữa khi muội tới học viện với chúng ta, sẽhiểu bọn họ là dạng người gì!
Trưởng công chúa thở nhẹ một hơi, đáp lời.
- Thanh Vi, tỷ muốn dẫn Tuyết Linh tới đó ư? Chuyện này quá nguy hiểm!
Lông mày Lâm Vãn Tình nhăn lại.
- Không có cách nào khác, nha đầu này cần chút động lực, nếu không sẽrất phí thiên phú của nàng. Hơn nữa tỷ và muội lần này về chẳng phảicũng là để chọn lựa học viên mới cho học viện sao, càng có nhiều thiêntài như Tuyết Linh, học viện mới càng coi trọng Đại Đường của chúng ta,tương lai Đại Đường mới được đảm bảo.
Trưởng công chúa khoát tay nói.
- Muội… muội cũng có thể đi sao?
Tần Tuyết Linh kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, lẽ nào lại thật sự để muội ở lại đế đô kén rể, sau đó kếthừa gia nghiệp Tần gia, cuối cùng giúp chồng dạy con, cứ thế sống uổngphí cả đời? Như vậy thì quá phí phạm thiên phú ông trời ban cho muộirồi. Đợi tới khi muội tới học viện, sẽ nhận ra hoàng triều Đại Đường nhỏ bé tới mức nào.
Trưởng công chúa tức giận nói.
- Đi thì đi! Muội có nói là không đi đâu, tỷ hung ác thế làm gì chứ.
Tần Tuyết Linh quệt quệt mồm, đáp lại.
- Thử xem trong các hoàng tử còn có ai thích hợp hay không. Lão ngũ cũng không tệ đâu, mười lăm tuổi đã đạt tới Võ sư lục phẩm, coi như miễncưỡng đủ tư cách. Có thể cân nhắc cả lão lục nữa, thiên phú dị bẩm khátốt.
Trưởng công chúa nói.
- Thử nghĩ xem các thế gia khác có ai thích hợp không?
Lâm Vãn Tình nói.
- Chuyện các thế gia thì đợi phụ hoàng nói đã rồi tính. Trước đây tỷ cónghe phụ hoàng nói, hiện tại nội bộ Đại Đường không ổn định, không thểtránh khỏi một lần đại tẩy trừ, ý của phụ hoàng là hoàng thất và các gia tộc cũng không phải đều cùng một lòng, nếu để người của những gia tộcnày tiến vào học viện, tới lúc nào đó chúng đứng vững trong đó, đối vớitương lai của đế quốc chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trưởng công chúa trầm giọng nói.
- Được rồi, mọi chuyện cứ để tỷ quyết định đi.
Lâm Vãn Tình cười cười, cảm xúc cũng dần bình ổn lại.
Náo động ở ngoại đình hoàng cung rất nhanh chìm xuống, Ngự Lâm Quân rútđi về vị trí, tẩm cung Lý Lân trở nên an tĩnh lại. Dao Cơ lúc này đãtỉnh lại, vẻ mặt lo lắng không thôi đứng trước giường của Lý Lân.
- Khụ khụ…
Lý Lân đang nằm trên giường đột nhiên ho khan, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của Dao Cơ, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Điện hạ, điện hạ, ngài sao rồi!...
Tiểu nha đầu khẩn trương hô lên, trong giọng nói của nàng còn kèm theo tiếng nức nở.
- Ta không sao, chỉ là máu tụ mà thôi!
Lý Lân gian nan lắm mới cười lên được một cái an ủi nàng, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Đỡ ta ngồi dậy!
Làm theo yêu cầu của Lý Lân, tiểu nha đầu cố sức kéo hắn lên, sau đókhoanh chân hắn lại. Hô hấp của hắn dần trở thành những hơi dài, thếnhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thống khổ cực điểm.
Bởi tiếng thét kinh hãi của Tần Tuyết Linh, Lý Lân thu đao lại tại thờikhắc mấu chốt nhất, chân khí Thuần Dương vốn đã chuyển hóa thành đao khí phản phệ lại, đánh vào kinh mạch toàn thân hắn. Hiện giờ thử vận dụngchân khí Thuần Dương suy nhược còn sót lại trong cơ thể, kinh mạch đauđớn còn hơn cả lấy đao thép ra cạo xương.
Lý Lân hít sâu một hơi, thôi không tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Quyếttầng thứ nhất – Luyện tinh hóa khí nữa, mà đem chân khí Thuần Dương cònsót lại trong kinh mạch thu về đan điền, đồng thời vận chuyển Tiên Thiên Nhất Khí Quyết – Khôi phục cơ sở để cố gắng khôi phục lại kinh mạch đãbị hao tổn. Kinh mạch vốn như đang bị thiêu đốt rất nhanh truyền tới cảm giác mát mẻ thoải mái, ám thương trong cơ thể từ từ phục hồi.
Lý Lân cười khổ, lần bị thương này còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng. Kinhmạch là nơi yếu ớt nhất trong cơ thể người, nếu bị thương thì khôi phụcrất chậm, dù Lý Lân có công pháp chữa thương cơ sở của Tiên Thiên NhấtKhí Quyết, thế nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục lại, không mất mườingày nửa tháng là không thể nào. Đáng ra hắn không bị thương nặng tớivậy, thế nhưng trong giây lát khi hắn thấy khuôn mặt giống y như đúcngười con gái mà kiếp trước hắn từng quan tâm nhất thì hắn bỗng quênsạch mọi chuyện, có thể nói giờ Lý Lân không tẩu hỏa nhập ma mà chết đãlà may lắm rồi.
Vận công ba mươi sáu chu thiên, tất cả kinh mạch hao tổn của Lý Lân đềutruyền tới cảm giác thanh lương, kế tiếp nếu muốn triệt để khôi phục thì hắn chỉ cần điều dưỡng nữa thôi. Song cho dù là vậy, trong vòng mườingày vẫn không nên vọng động tới chân khí.
- Điện hạ, người đã đỡ hơn chưa?
Nhìn sắc mặt Lý Lân đã tốt hơn rất nhiều, tâm trạng căng thẳng của tiểu nha đầu cuối cùng cũng thả lỏng đi một chút.
- Đỡ hơn nhiều rồi. Em có bị thương không?
Lý Lân vươn tay sờ sờ đầu nàng, làm mái tóc óng mượt mềm mại của nàng rối lên.
Tiểu nha đầu lắc đầu, sau đó đột nhiên lao vào trong lòng Lý Lân, ôm chầm lấy hắn mà khóc lớn.
Nàng khóc khiến Lý Lân luống cuống không biết phải làm sao. Từ kiếptrước tới kiếp này, nữ hài tử hắn từng tiếp xúc cũng chỉ có Vãn Tình vàem gái hắn Lý Yên Nhiên mà thôi, Lý Yên Nhiên từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, Vãn Tình thì luôn dịu dàng hiền thục, cả hai đều không cần tới Lý Lânphải quan tâm, hiện giờ bỗng nhiên gặp phải tiểu nha đầu đơn thuần ngâythơ thế này, khiến Lý Lân không biết phải xử lý thế nào.
Một lúc lâu sau, tiểu nha đầu khóc mệt rồi, mới từ từ chui ra khỏi lòng Lý Lân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Điện hạ, người… không sao thì nghỉ ngơi thật tốt đi, thái y nói ngườibị thương rất nặng, trong vòng nửa năm không được vận dụng chân khí.
Nói xong, nàng vội chạy trốn về gian ngoài của mình.
Lý Lân bĩu môi, lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu, còn chưa phát dục, xấu hổ cái gì cơ chứ.