Từ đó về sau, Lục Vi Tầm mắc phải chứng đau đầu, chỉ cần hắn chìm vào giấc ngủ là sẽ bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, cứ thế lặp đi lặp lại một tháng, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm tím bầm, Phương Dự vào cung mời thái y tới, thái y nói Vương gia tích tụ trong lòng quá nhiều chuyện, tâm bệnh khó trị. Sau đó tìm khắp trong Thái Y Viện, cuối cùng tìm được toa thuốc an thần hương từ trong tay vị thái y họ Lý, kếu là thuốc được tiến cống từ Tây Vực tới.
Đồ được tiến cống từ Tây Vực, sao có thể rơi vào chỗ của thái y? Mà nay cũng chỉ có thể ngựa chết thành ngựa sống, Lục Vi Tầm xoa trán, phất tay để cho người đốt lên. Trái lại, đêm hôm đó hắn ngủ rất yên ổn, một đêm không mộng mị.
Ba tháng sau, Lục Vi Tầm càng dùng càng cảng thấy tâm trạng của mình không còn bị khống chế, phái người đi thăm dò lai lịch của vị thái y nọ, rất tự nhiên lôi ra được lão là tay chân của Từ Di.
"Vương gia, hương kia..."
Lục Vi Tầm nhắm mắt, "Nhận thôi, bổn vương lười đi tranh chấp với nó."
Lục Vi Tầm kiên định coi thường Từ Di, trò lừa bịp này xác định không còn dùng được nữa, thằng nhóc này lá gan trực tiếp hạ độc hắn cũng không có, nhưng mà dùng mê hương lại vừa vặn nắm thóp mạch sống của hắn, nói chính xác hơn là hắn đã coi thường những gì đã tích lũy sâu trong đáy lòng những năm này, đêm xuống, chúng sẽ giống như những con cổ trùng chui từ trong đầu ra ngoài, ăn mòn ý thức của hắn, khiến cho hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi mà chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng, mặc dù đã biết được tác dụng phụ cực lớn của an thần hương, nhưng Lục Vi Tầm lại vẫn cứ phụ thuộc vào nó, như thể đang hút một điếu thuốc lớn mới có thể an ổn chìm vào giấc ngủ, nghe cũng thật là buồn cười.
Đúng thật là giống hệt như thứ thuốc phiện của người Tây Dương* kia, Lục Vi Tầm có thể cảm nhận được thân thể suy nhược của mình đang dần tiêu hao từng chút một, người trong cung tới giải trừ chỉ thị cho hắn, Lục Vi Tầm đang trêu mấy con chim ở trong sân, hắn đã chẳng còn lòng nào can dự triều chính.
*Tây Dương: phương Tây
Phương Dự thấy dáng vẻ ngày càng tiều tụy của chủ tử nhà mình, nhưng cái gì cũng không nói ra, chỉ âm thầm than thở trong lòng.
Bất chợt một ngày, có một vị cao nhân tiên phong đạo cốt đến viếng thăm Vương phủ, Lục Vi Tầm không để tâm, cho rằng đây chắc lại là mấy trò lừa bịp vặt vãnh của Từ Di, nhưng khi đến trước sảnh nhìn người, mới phát hiện đây chính là ông lão đã từng hỏi xin hắn di thể của Từ Tấn.
"Vương gia những năm này vẫn khỏe chứ?" Cao nhân cung kính thi lễ, Lục Vi Tầm cho tất cả hạ nhân lui xuống, cười khổ nói, "Chẳng hay tiên sinh đang chế nhạo bổn vương sao."
Ông lão ngồi xuống, thưởng thức tách trà mà Lục Vi Tầm đưa tới, lắc đầu rồi buông tách trà xuống, "Vương gia am tường trà đạo, hôm nay trà pha ra nhạt như vậy, có phải là do con đường làm quan gặp khó khăn rồi hay không?
Lục Vi Tầm nghe vậy, lắc đầu cười khẽ, "Tiên sinh là cố ý trêu ghẹo rồi, tiền đồ làm quan của bổn vương giờ đây còn có gì đâu để mà nói?"
"Tiền đồ của người có học chính là làm quan, lấy công việc này để báo ân cho quốc gia, chăm lo cho trăm họ, không hỏi đường tương lai. Khí phách của văn nhân từ xưa tới nay, bần đạo mười phần kính nể. Vương gia xuất thân là quan văn, dân sinh ở Kinh Châu an vui hơn hai mươi năm nay không thiếu được công lao của Vương gia." Lão đạo sĩ mỉm cười nói, dáng vẻ tràn đầy ý tứ mà Lục Vi Tầm nhìn mãi cũng không hiểu được, "Chỉ là Vương gia biết, mình làm không đúng chuyện, cũng chọn không đúng đường."
Ánh mắt Lục Vi Tầm rơi vào trầm tư chốc lát, hắn nói, "Đúng. Năm đó bổn vương ép cung, dã tâm bừng bừng muốn giành lấy ngôi vị Hoàng đế, nhưng khi chân chính đứng trước tấm hoành "Chính Đại Quang Minh", lại nhận ra đây phải là chỗ ngồi của Thánh thượng, bổn vương chỉ là một bề tôi mang tội mưu nghịch, sao có thể gánh vác một trách nhiệm to lớn như vậy?"
"Bổn vương từ lúc bắt đầu quyết định ủng hộ đương kim Hoàng thượng, cho đến mỗi một bước đi sau này đều không biết có phải xuất phát từ tâm hay không. Rõ ràng bổn vương lòng đầy ý hận, lại từ bi đến nực cười. Nhưng suy cho cùng, là bổn vương ép Hoàng thượng đến như vậy, đến giờ phút này, cũng không nên trách ai."
Ông lão nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi lên tiếng, "Vương gia có còn nhớ, năm đó bần đạo cầu xin di thể của Túc Vương từ chỗ Vương gia hay không?"
"Nhớ."
Lão nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hoàng thượng tại vị hơn mười năm, mấy năm nay Vương gia giúp cho bách tính trăm họ thoát khỏi những hỗn loạn tranh chấp trong cung, thiên tai nhân họa Vương gia cũng đã hết lòng hết sức, để đảm bảo trật tự cho giang sơn xã tắc. Để bần đạo nói, thì Vương gia tựa như một vị Bồ Tát độc ác, tự mình tâm niệm tiêu diệt chúng sinh, lại cứ cố ý ban phát lòng từ, phổ độ chúng sinh."
"Trước ác sau thiện chính là đạo đức của kẻ tiểu nhân, Vương gia từ xưa đến nay rất tùy hứng, nhưng làm việc thiện là xuất phát từ trong nội tâm, lấy thiện làm đầu. Ác nhân cũng có lòng hướng thiện, lòng từ bi của ngài không phải là cái cớ cho việc làm ác, trái lại, ngài mang trên người cái gông xiềng đạo đức nặng nề, để cho việc ác của ngài trở thành lớp vỏ cứng bao lấy lòng từ bi."
Đạo nhân lại bưng tách trà lên hớp một ngụm, "Phật gia từng nói, những nghiệp ác đã tạo trong quá khứ đều là do tham, sân, si mà ra, không có khởi đầu. Vương gia cũng chớ để cho tâm chướng ràng buộc mình."
Lục Vi Tầm nghe được lời này của lão thì vô cùng sửng sốt, tiên nhân đứng dậy phủi đi bụi bằm trên người, nói, "Người năm xưa mượn của Vương gia, nay sẽ trả lại cho Vương gia, đây là ân huệ mà bần đạo còn nợ Túc Vương. Ngày sau nếu Vương gia có gì cần phó thác, có thể tới núi Lộ Hà ở Kinh Châu, bần đạo thay người trong thiên hạ, thiếu Vương gia một lần."
Nói xong, cao nhân xoay người rời đi, Lục Vi Tầm run rẩy đứng tại chỗ, Phương Dự sắp xếp cho người mang chiếc quan tài mà lão đạo nhân đưa tới vào thính đường, khi đưa ông lão ra cửa phủ, không đành lòng hỏi, "Tiên sinh, Vương gia nhà ta đau đầu đã nửa năm có thừa, hằng đêm phải nhờ đốt hương mới ngủ được, tiên sinh có phương pháp chữa trị hay không?"
Đạo nhân thờ ơ cười, "Tại hạ cũng không phải là thần y, hoa rồi cũng có lúc nở lúc tàn, duyên tới duyên đi vô cùng tận. Nhân quả trên thế gian này, phần lớn đều là như vậy."
Phương Dự nhìn cao nhân đánh xe rời đi, không phẩm được ý tứ sâu xa này, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi quay trở vào phủ.
Lục Vi Tầm sai người mở quan tài, từ bên trong phả ra một luồng khí lạnh, đợi chúng tỏa dần ra hắn mới có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Từ Tấn, cỗ thi thể được giữ gìn rất vẹn toàn, vẫn là dáng vẻ thiếu niên của mười mấy năm về trước, da sáng như ngọc, đôi mắt khép chặt khiến cho Lục Vi Tầm nhớ lại góc nhìn của hắn từ trên Tuyên Vũ môn, Từ Tấn nắm chặt trường thương, ánh mắt mãnh liệt và kiên trì dán chặt vào hắn.
Đôi mắt ấy, quả nhiên rất xinh đẹp.
Hắn không nhịn được vươn tay, chạm vào khuôn mặt lạnh như băng.
"Sao năm đó bổn vương có thể không nhận ra, tiểu Vương gia này lúc còn sống lại tuấn tú như vậy chứ?" Giọng cười của Lục Vi Tầm trầm xuống.
"Thật đáng tiếc, đời này, Bổn vương còn chưa thể cùng ngươi nói một lời nào." Hắn thở dài một tiếng.
Lục Vi Tầm cho người mang quan tài của Từ Tấn đặt bên trong thư phòng của mật thất, đêm hôm đó, sau khi nhắm mắt trong đầu hắn tất cả đều là cảnh tượng ở Tuyên Vũ môn năm xưa, khi hắn tàn nhẫn bắn ra mũi tên, nhìn Từ Tấn ngã xuống trong vũng máu, đột nhiên lại tỉnh giấc, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Từ tháng sáu đến nay, mỗi đêm hắn đều bị vô số loại ác mộng quấy rầy, những kẻ đã từng chết trước mặt hắn đều biến thành quái vật hằng đêm đến muốn lấy mạng hắn, nhưng mà dù có hắn có đối mặt với tiên đế với gương mặt tím bầm lúc bị hắn bóp chết, trái tim trong lồng ngực hắn cũng không có đập rộn lên như thế này.
Mặc dù chỉ có duyên gặp qua một lần, nhưng mấy năm nay Lục Vi Tầm vẫn nhớ đến Từ Tấn, cả đời này hắn giết người vô số, làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, cũng gặp quá nhiều oán hận cùng những chuyện không cam lòng, tuy nhiên chỉ có duy nhất ba người nhắc tới khiến cho hắn tự cảm thấy hổ thẹn.
Một là Lưu lão Thừa tướng, Lục Vi Tầm biết lão chẳng qua chỉ là có hơi ngoan cố lại cổ hủ, nhưng dù sao cũng là nguyên lão trong triều, mọi chuyện hết mình vì Hoàng thượng, khăng khăng đối chọi tương đối gay gắt với hắn. Thời điểm đó hắn mới vừa lên cầm quyền, không đủ sức chịu đựng, tâm tư nhỏ nhen, hơn nữa triều cục vốn đang hỗn loạn, tiểu Hoàng tử lại còn là một đứa con nít, hắn là kẻ đơn thương độc mã, bị người trong thiên hạ coi là gian thần, cho nên dù có ra sao đi chăng nữa, thì hắn cũng phải dùng thủ đoạn tối cường nhất, tàn nhẫn nhất để kiểm soát triều đình, không để cho bất cứ ai xen vào. Vì thế hắn bày bố một ván cờ để đuổi Thừa tướng xuống đài, cuối cùng lưu đày biên cương.
Khi Lưu thừa tướng ở trên triều cởi quan phục xuống, hướng về phía Hoàng đế dập đầu, xá một cái dập một lần, từng tiếng nền xuống nền đất đều đâm sâu vào lòng mỗi người, dập đến mức máu chảy đầm đìa mới đứng dậy xoay người rời đi.
"Đại Ngu, mất rồi! Thần vô năng..."
Tiếng than tiếc khiến cho Lục Vi Tầm nhíu mày, lần đó hắn không có chút khoái cảm chiến thắng đối phương, ngược lại lòng hắn bị nỗi buồn vao phủ. Khi đó hắn còn trẻ vô cùng ngông cuồng, nếu đổi lại là bây giờ, Lục Vi Tầm lắc đầu, hắn nhất định sẽ không ép Thừa tướng đến bước đường này.
Mà nay hắn cũng đã nếm trải đau khổ, Thừa tướng trung thành vì đất nước, lại phải rơi vào kết cục này, hắn một lòng vì quân, cũng rơi vào tình cảnh khóa cổng cung điện vào cuối mùa thu tàn. Thiên hạ của Đại Ngu, đến bây giờ, không phải là thứ mà một quyền thần như hắn có thể nắm chắc trong tay cả đời.
Người thứ hai là Từ Di, nó cũng mới chỉ là một đứa trẻ mà trở thành bộ dáng như vậy, nếu sự đau khổ hiện tại của Lục Vi Tầm có thể khiến cho Hoàng đế cảm thấy hạnh phúc, thì cũng coi như đó là ơn mà hắn phải trả.
Một người nữa, chính là Từ Tấn. Mạng người chết dưới tay hắn, chỉ có Từ Tấn là trong sạch, ngay cả khi hắn bắn ra mũi tên kia cũng đã từng hoảng hốt, nếu như có thể sớm gặp được nhau thì tốt biết mấy.
Sớm gặp nhau, chẳng phải sẽ không xảy ra tình cảnh lúc này hay sao?
Đó là lần đầu tiên hắn chất vấn một quyết định của mình, đương lúc cuồng phong thịnh nộ, tất cả mọi người lao nhao hô hoán hai từ "Nghịch thiên", duy chỉ có hắn bước xuống tường thành liên tục ngoái đầu nhìn người nọ, nhìn y ngửa mặt cười, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, chậm rãi khép mắt lại.
Lòng Lục Vi Tầm bực bội đến phát hoảng, từ đó về sau hắn cũng chưa từng đến gặp lại Từ Tấn, ngay cả thi thể cũng giao cho thủ hạ chuẩn bị thu về đưa vào Hoàng lăng, lại gặp thỉnh cầu của cao nhân, như vậy đây chính là lần thứ hai hắn gặp Từ Tấn, mà đối phương đã sớm mất hết sinh khí, may nhờ có lão đạo nhân bảo hộ, thi thể mới không bị thối rữa, ngay cả những vết mốc lốm đốm cũng chẳng có.
Dáng vẻ của y vẫn giống hệt như hơn mười năm trước, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy chí khí của thiếu niên của năm ấy.
Lục Vi Tầm che ngực, trở mình xuống giường khoác một lớp áo rồi đi ra bên ngoài, vừa qua đầu tháng bảy, mùa thu mới vừa tới, giống y hệt như mùa thu năm đó khiến cho lòng người xào xạc ớn lạnh.
Hắn rũ mắt nhìn những chiếc lá xanh đã úa vàng hơn nửa rơi xuống trong sân, nào chỉ là hổ thẹn, Lục Vi Tầm không dám nhìn Từ Tấn, bởi vì hắn biết, chỉ cần lướt nhìn dù chỉ một cái, trong lòng hắn sẽ sinh ra hối hận, giống như cây mây và dây leo sinh trưởng rập rạm, siết chặt lồng ngực hắn đến mức nghẹt thở.
Lục Vi Tầm đã một đêm không ngủ, sáng sớm hắn bình tĩnh đứng bên cạnh quan tài của Từ Tấn, Phương Dự nhìn con ngươi đen như mực của hắn, nổi lên một nỗi bất an.
"Phương Dự, ngươi có tin vào số mệnh hay không?"
Phương Dự lắc đầu, "Thuộc hạ không thỉnh cầu điều gì, dĩ nhiên không tin."
"Trước đây bổn vương cũng không tin, nhưng lúc này, bỗng nhiên có chút tin rồi."
Lục Vi Tầm xoay người, đợi Phương Dự chuẩn bị xe ngựa, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi phủ kể từ sau khi chịu phạt đến nay. Hắn chạy thẳng đến chỗ Khâm Thiên Giám, vốn là để y bói mạng cho Túc Vương, nhưng bất ngờ biết được tử vi đế thần được che đậy năm xưa, còn phát hiện mạng của mình và Từ Tấn bổ trợ lẫn nhau, cùng với Từ Di tương khắc, để cuối cùng hai bên đều thiệt thời.
Nhìn Khâm Thiên Giám há miệng run rẩy quỳ xuống dập đầu trước mặt mình, Lục Vi Tầm khoát tay cho người lôi xuống xử lí nhanh gọn. Trên đường hồi phủ, ánh mắt của hắn ngưng đọng trống rỗng, vén rèm xe lên, nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ, rồi sau đó mất hết tinh thần nhắm chặt hai mắt.
Hắn nghĩ, cuộc đời này của mình có lẽ không thể an ổn được nữa rồi.
33.
Năm Nghi Quý thứ mười lăm, trong năm này, nhiếp chính vương từ quan chuyển quyền, triều đình hỗn loạn bất an, một năm sau chính là lễ trưởng thành của Hoàng đế, phần lớn văn thần võ tướng đều tự mình bồi dưỡng thế lực, thống lĩnh kiên cố, mà tâm tư của thiếu niên rất dễ dàng bị người khác dao động, tới tới lui lui, làn gió tham ô của quan lại dần trở nên phổ biến, ban bố mấy điều luật xuống, vẫn chỉ có thể trị ngọn, không thể triệt tiêu được gốc rễ.
Dân chúng không ngừng oán hận, cũng nói bọn họ trông đợi nhiếp chính vương có thể lần nữa chấp chính.
Từ Di tỏ vẻ xem thường chuyện này, "Ban đầu mắng chửi Lục Vi Tầm là loạn thần tặc tử chính là bọn chúng, nay ngóng trông hắn quay lại cũng là bọn chúng, ý dân ư, quả là nực cười. Lục Vi Tầm chiếu cố người trong thiên hạ, hắn muốn trẫm cũng chiếu cố người trong thiên hạ, nhưng mà bọn họ chưa từng đối xử tử tế với hắn, vậy thì làm sao có thể đối xử tử tế với trẫm?"
Nó cười lạnh, tiếp tục chấp bút vẽ tranh, "Lời của bách tính chẳng lẽ không phải là thanh kiếm sắc bén dễ dàng giết chết con người nhất sao? Bọn chúng chỉ cần muốn ai chết người đó liền chết, muốn ai sống thì người đó được sống. Vậy rốt cuộc vì thiên hạ, vì xã tắc, há chẳng phải chỉ là để dỗ ngọt đám ngu dân này thôi ư?"
Thái giám bên cạnh vâng vâng dạ dạ, chỉ dám nói một câu, "Hoàng thượng cẩn trọng lời nói..."
Lời này Từ Di đã nghe quá nhiều, cho dù phát ra từ miệng của người ngoài, trong đầu nó cũng chỉ có thể hiện ra dáng vẻ nhíu mày không vui của Lục Vi Tầm.
"Hoàng thượng phải ăn nói cẩn thận, thứ bách tính có thể trong coi, chỉ là thôn trang và cây trồng của họ, cũng như người có học thức cũng chỉ có thể bàn luận về chính trị. Chuyện thiên hạ còn là chức trách của triều thần và Hoàng thượng, không có người làm quan, không ai làm Hoàng đế, thiên hạ chắc chắn sẽ gặp đại loạn, bởi vì không phải ai cũng có thể tự kiềm chế bản thân mình, xã hội cần có pháp quy, nhưng chúng ta không trị được người trong thiên hạ, chúng ta chỉ có thể quản lí chuyện trong thiên hạ. Sinh ra ở Hoàng thất, Hoàng thượng hẳn là nên biết rõ trách nhiệm của mình, nếu như cứ oán trách một cách thiếu hiểu biết như vậy, thì ngài và những kẻ ngu si chỉ biết làm ruộng, ưa xuyên tạc ngoài kia có gì khác nhau đâu?"
Nhớ đến đây, Từ Di ngừng bút, hồi lâu mới buông bút vẽ xuống, quay lại hỏi, "Mấy hôm nay nhiếp chính vương ở trong phủ đang làm những gì?"
"Bẩm Hoàng thượng, nuôi hoa nuôi chim thôi, còn có..."
Từ Di cau mày, "Còn có cái gì?"
Thái giám vội quỳ xuống đất, "Nô tài không dám nói bừa, xin Hoàng thượng di giá phủ nhiếp chính vương, chính mắt giám định phải trái."
Lòng Từ Di nổi lên nghi ngờ đứng dậy, "Bãi giá phủ nhiếp chính vương."
"Vâng."
Lúc Từ Di đến Vương phủ, Lục Vi Tầm cũng không đến sảnh chính nghênh giá, nói nhíu mày, mặc kệ ý tứ khước từ của Phương Dự mà vọt thẳng vào các viện tìm kiếm Lục Vi Tầm. Khi đó, hắn đang cầm bút đứng trước bức bình phong lớn, sợi tóc tán loạn, giày cũng chỉ mang một chiếc, không thể nhìn ra phong thái anh tuấn phong độ của nhiếp chính vương năm đó nữa.
Từ Di bị cảnh tương trước mắt làm cho khiếp sợ đến nghẹn lời, mấy tiểu sử quan đang run lẩy bẩy quỳ xuống đất, còn vội vàng thu gom đống giấy tờ ghi chép lại trong tay, nhìn thấy Từ Di vội vàng dập đầu hành lễ, thái giám đứng bên cạnh nhặt mấy tờ giấy dưới đất lên đưa cho Từ Di, nó cau chặt mày trừng mắt liếc nhìn:
"Năm Chính Đức thứ ba mươi lăm, Túc Vương Từ Tấn tòng quân; năm Chính Đức thứ ba mươi bảy, chiến trận ở Bình Quý đại thắng; năm Chính Đức thứ ba mươi tám, Túc Vương mang binh Tây phạt..."
Từ Di có chút bất an, Từ Tấn người này, năm đó ở Tuyên Vũ môn trời như sập xuống, không rõ nguyên do, người người đều nói đây là đang có người chống lại thiên mệnh, nói rằng Từ Tấn mới là người được trời chọn, trên dưới triều đình bàn luận sôi nổi, Thục Thái phi cũng chạy đến tìm Khâm Thiên Giám, coi bát tự của Từ Tấn cho ra quẻ bói tử vi của đế thần, nhưng người đã chết, Thái phi liền đem quẻ bói này gán lên người nó, hơn nữa tội danh mưu nghịch đã được Lục Vi Tầm gồng gánh, khó khăn lắm nó mới ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này.
Lục Vi Tầm không tin quỷ thần, đối với quẻ bói mà khi ấy Thục Thái phi tính ra hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái, cũng không quản nhiều. Vì sao hôm nay lại đem nợ cũ năm xưa lật tẩy ra như vậy?
Từ Di nghĩ ngợi, nhưng chỉ trưng ra nụ cười, "Hoàng thúc ở trong phủ rảnh rỗi lắm hay sao mà lại đi sửa sang lại sử liệu vậy?"
Cứ coi như nó tự lừa dối bản thân, cho rằng mớ giấy tờ kia chỉ là những chiến tích thời Chính Đức của Từ Tấn, thế nhưng khi tầm mắt nó rơi xuống tấm lụa trắng dài rũ xuống trên bức bình phong, sợi dây lí trí vốn đang căng chặt đột nhiên đứt lìa.
"Năm Chính Đức thứ hai mươi tám, Tứ hoàng tử Từ Tấn từ khi còn tấm bé đã bị người người xa lánh, ngã xuống từ trên cây cao, đầu gối bị thương nặng, mùa đông cực lạnh lại không kịp thời chữa trị, bệnh căn không dứt."
"Năm Chính Đức thứ hai mươi chín, Từ Tấn lén lút đến Ngự Hoa Viên nhìn Thái tử thả diều, Thái tử không cẩn thận ngã xuống hồ, tiên Đế giận dữ, trách phạt tất cả mọi người tại chỗ, Tứ hoàng tử bị phạt cấm túc bốn ngày."
"Năm Chính Đức thứ bốn mươi lăm, sinh thần của tiên Đế, Nhược Tần lâm bệnh qua đời trong thâm cung, dường như là được tiên Hoàng hạ độc ban chết, Túc Vương không kịp hồi cung, đến nay Nhược Tần vẫn chưa thể táng vào Hoàng lăng."
"..."
Từ Di lảo đảo lùi về sau một bước, quét mắt từ đầu đến cuối, từng chữ từng chữ đều nói về hai mươi chín năm cuộc đời của Từ Tấn, bao gồm cả quẻ bói bị Khâm Thiên Giám giấu diếm lúc y ra đời.
Nó càng xem càng kinh sợ, trước đó vài ngày nó đã biết chuyện Khâm Thiên Giám mất tích, khi ấy nó còn chẳng quan tâm, ngay cả khi Lục Vi Tầm đã từng tiến cùng thỉnh chỉ trùng tu lăng mộ của Nhược Tần, nó cũng đã tin hắn đây là đường đường chính chính làm việc tốt, cũng cho rằng triều chính cần, không nghĩ tới những thứ này lại đều có liên quan đến Từ Tấn.
Giờ đây...
"Hoàng thúc..." Từ Di nhìn Lục Vi Tầm, nhìn hắn tỉ mỉ viết hoàn thiện từng tình tiết trên tấm lụa trắng, không biết vì sao tim lại đập mạnh, tuy đáy lòng nó vẫn luôn e sợ Lục Vi Tầm, thế nhưng chưa bao giờ nó có cảm giác như lúc này, "Hoàng thúc... Túc Vương đã sớm... Chết rồi, ngài làm như thế để làm gì?"
Những lời này tựa hồ đâm vào thần kinh của Lục Vi Tầm, hắn dừng bút, nghiêng đầu nhìn nó, Từ Di đối mặt với Lục Vi Tầm, bỗng nhiên sinh lòng khiếp đảm muốn lui về phía sau, ánh mắt của đối phương đen láy không thấy đáy, nhưng giờ phút này giống như ánh mắt của một con rắn độc đang thè lưỡi, dữ tợn âm độc, khiến cho người ta không rét mà run, cũng khó trách đám sử quan đang quỳ rạp nhìn thấy hắn giống như thấy Diêm Vương vậy.
Lục Vi Tầm nghiêm mặt, thu lại khí thế lạnh lùng, xoay người ném bút trong tay lên trên án. "Hoàng thượng tới đây để làm gì?"
Từ Di thở phào một hơi, lướt đến, "Trẫm đã lâu không gặp Hoàng thúc rồi, cho nên đặc biệt đến thăm một phen."
Lục Vi Tầm không phản ứng với mấy lời lẽ khách sáo này của nó, khom người nhặt bản thảo rơi trên đất, lật một tấm bày trước mặt Từ Di, "Hoàng thượng, bổn vương nhớ không lầm, Thục Thái phi đã từng đến chỗ Khâm Thiên Giám tính ra quẻ bói này cho ngươi."
Cánh môi Từ Di run rẩy, nắm đắm giấu trong tay áo siết chặt, hồi lâu mới nói được một chữ, "Phải."
"Được rồi, tốt lắm." Lục Vi Tầm thu hồi tờ giấy lại, bấm vào lòng bàn tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Nếu không còn chuyện gì khác, xin Hoàng thượng hãy trở về đi."
Từ Di miễn cưỡng cười một tiếng, "Nghe nói gần đây tâm trạng của Hoàng thúc không được an yên, có cần trẫm mời một vị thánh thủ nào đó tới xem cho Hoàng thúc hay không?"
Lục Vi Tầm đi tới trước bức bình phong, ánh mắt dán chặt lên từng dòng chữ trên tấm lụa trắng, giống như muốn tận mắt thấy được hình ảnh từ trong giấy trắng mực đen, thâm nhập vào cuộc đời của đối phương.
Nhưng mà không thể, bởi vì hắn chỉ tham dự vào một khoản cuối cùng.
Năm Chính Đức thứ bốn mươi chính, Túc Vương Từ Tấn đến Tuyên Vũ môn, một mũi tên xuyên tim, hoăng thệ.
Con ngươi Lục Vi Tầm như là đang đổ nát, tinh thần sa sầm xuống.
Từ Di hơi nhíu mày, còn nói, "Hoàng thúc xem đi, bệnh cũng không nhẹ đâu."
Lục Vi Tầm nghe vậy, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, nghiêng đầu mắt đối mắt với nó, "Phải chăng không đúng như những gì Hoàng thượng mong muốn sao?"
"Hoàng thúc nói gì vậy..."
Lục Vi Tầm tựa như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đột ngột biến đổi, nắm lấy cánh tay của Hoàng đế kéo lại, một tay khác chỉ vào bức bình phong, "Trừ những thứ này ra, ngươi có còn nhớ chuyện gì có liên quan tới Tứ hoàng huynh của ngươi nữa?"
Từ Di nhìn thấy dáng vẻ cố chấp trong ánh mắt của Lục Vi Tầm, quỷ thần xui khiến nó mở miệng, "Có."
"Cái gì?" Lục Vi Tầm bắt lấy hai cánh tay nó, "Nói mau!"
Thái giám đứng bên thấy nhiếp chính vương mạo phạm Hoàng đế như vậy, bị dọa sợ quỳ rạp xuống đất một cái bịch, cùng những sử quan kia một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra.
Từ Di ngây ngốc lắc đầu, đưa tay đẩy hắn, "Lục Vi Tầm, ngươi điên rồi..."
Lục Vi Tầm nhìn nó, "Thần hỏi, đây không phải là những gì Hoàng thượng mong muốn sao?"
Hoàng đế lắc đầu lùi bước, vấp phải người đang quỳ phía sau, thấp giọng mắng một câu "Cút", người bên dưới liền lăn một vòng rồi chạy biến ra ngoài.
Đúng, nó muốn Lục Vi Tầm điên, điên giống như nó vậy, mỗi đêm phải chịu đủ hành hạ, cho nên nó mới phải cho hắn dùng thuốc, cho hắn dùng mê hương làm tổn thương thần trí.
Nhưng không phải giống như hiện tại, nó nhìn hắn điên cuồng, hoàn toàn là vì một người khác!
Từ Di suy nghĩ một mảnh hỗn loạn, đến khi nó lấy lại tỉnh táo, giống như trả thù mà cất tiếng, "Hoàng thúc đang cảm thấy hổ thẹn với Túc Vương à?"
Nó ngước lên, nhớ lại một chút, "Từ Tấn... Hắn còn rất nhỏ đã vào quân đội, số lần trẫm gặp được hắn không nhiều, ngược lại biết được một chuyện."
Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
"Thất công chúa, chắc là Hoàng thúc biết, mẫu phi của nàng, Dư Phi nương nương có cảm tình rất tốt với mẫu phi của trẫm. Một ngày nọ đi dạo ở Ngự Hoa Viên, hai người tán ngẫu có nhắc đến công chúa, lúc đó trẫm và Ngũ hoàng huynh ở bên cạnh nghe được."
"Tiên Đế rất mừng vì có công chúa, Dư Phi từng nói muốn cho công chúa một cái nhũ danh, gọi là Nữu Nữu, tiên Đế không vui, sau đó mới biết, vị Nhược Tần thất sủng trong lãnh cung kia lúc phát điên, cũng rống thảm thiết gọi Tứ hoàng tử như vậy."
"Ngũ hoàng huynh nghe được, truyền ra bên ngoài, sau đó Thái tử cầm đầu đám hoàng tử lấy cái này cười nhạo Túc Vương, mà năm năm sau Ngũ hoàng huynh vào quân doanh tỉ võ cùng Túc Vương, bị thương nặng, lúc được đưa hồi cung đã nhiễm phong hàn, bệnh không quá nửa năm liền chết."
"Năm đó Túc Vương ở trên chiến trường tiếng tăm lừng lẫy, các vị hoàng tử bởi vì kinh sợ việc Ngũ hoàng tử bị bệnh qua đời, dần dần không còn ai dám nhắc tới việc này nữa."
Từ Di thấy Lục Vi Tầm chán nản ngồi trên đất, không cảm nhận được một chút thỏa mãn nào sau khi trả thù. Đúng vậy, nó có gì đâu mà phải vui chứ, Lục Vi Tầm bây giờ như thế nào, cũng là bởi vì tâm cột thêm một người chết, tại sao chứ?
Từ Di cố gắng duy trì bình tĩnh, "Vì sao Hoàng thúc lại quan tâm tới chuyện của Túc Vương?"
Lục Vi Tầm khép mi mắt, "Là vì bổn vương thiếu nợ y."
"Tứ hoàng huynh cả đời khổ như vậy, lỗi lại quy hết về cho Hoàng thúc, như vậy sao được?"
Lục Vi Tầm mở mắt, ngẩng đầu đối mặt với Hoàng đế, trong mắt tràn ngập tĩnh mịch.
Hắn nói ra một câu, mà đối với Từ Di đó là giết người không nương tay:
"Vậy nếu như trước kia bổn vương ủng hộ y vi hoàng thì sao?"
"Lục Vi Tầm!" Từ Di giống như con sói nhào tới bóp cổ hắn, "Trẫm là Hoàng đế! Trẫm mới là Hoàng đế!" Đôi mắt của nó như sắp nứt ra, trợn trừng vào hắn, "Trẫm ở nơi này, sống trước mặt ngươi không có một chút tôn nghiêm nào, trong mắt ngươi, trẫm chỉ là một con bù nhìn rỗng."
"Bây giờ, ngươi dựa vào cái gì vì một người đã chết mà tước đoạt một chút danh dự cuối cùng của trẫm? Tại sao?"
Lục Vi Tầm nhìn nó, trong mắt gợn sóng bất bình, không có ánh sáng, hắn hất tay Từ Di ra, lạnh lùng nói, "Bởi vì chúng ta đều là kẻ trộm, đều là cường đạo. Chúng ta đã đoạt đi những thứ vốn nên thuộc về y."
Lần đầu tiên Từ Di nhìn ra trong mắt Lục Vi Tầm đong đầy lệ, nó giật mình, hơn mười năm qua, nó chưa bao giờ thấy một Lục Vi Tầm như vậy.
"Từ Di, ngươi biết rõ y khốn khổ, vậy tại sao lại có thể yên tâm thoải mái chiếm lấy mạng y rồi vui vẻ trở thành Hoàng đế."
"Còn không phải là do ngươi giết hắn!" Từ Di bị hắn nói đến thẹn quá hóa giận, "Lục Vi Tầm, là ngươi, ngươi giết hắn, là ngươi muốn trẫm làm Hoàng đế! Ngươi trách được trẫm sao? Tất thảy những thứ này của trẫm, tất cả vốn là nên thuộc về Từ Tấn, đều do ngươi nhét vào trong tay trẫm. Từ đầu đến cuối, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế này, chỉ có một mình ngươi."
Nó cười lạnh, "Lục Vi Tầm, ngươi muốn xuống địa ngục, cũng đừng kéo trẫm theo."
Lục Vi Tầm nghe xong thì điên cuồng cười lên, "Đúng vậy, bổn vương muốn xuống địa ngực, bổn vương nên xuống địa ngục." Hắn như một kẻ điên, đi vào nội thất, Từ Di quay đầu nhìn bức bình phong, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Người đâu, đem cái này ra ngoài sân, mang cho trẫm một cây đuốc, đốt sạch."
"Hoàng thượng!"
"Đốt!"
Thái giám rụt rè e sợ, lắp bắp "Vâng".
Đến Lúc Lục Vi Tầm phát hiện có điều không đúng chạy đến sân ngoài, giấy tờ và tấm lụa đều đã bị đốt thành tro bụi.
Hắn đi một vòng, khuôn mặt tràn đầy sự u tối, trong mắt cũng chẳng còn ánh sáng, cô đơn tĩnh mịch, đúng vậy, Từ Di không nhìn ra được lửa giận và hận thù trong mắt hắn, chỉ thấy được một đống xương khô trơ trọi trong rừng cây, tro tàn bay mù mịt.
"Hoàng thượng, thần nợ người, ở nơi này, trả hết."
Nói xong, hắn đạp tung tro bụi dưới chân, xoay người vào phòng.
Từ Di nhìn bóng lưng của hắn, không có giây phút nào thống khoái.
Trước mắt nó chỉ biết được một chuyện.
Lục Vi Tầm, điên rồi.