Tam Sơ

Chương 32



Bắc Kinh, trong căn biệt thự ở khu Thuận Nghĩa.

Phó Đình Xuyên ngồi trên hàng ghế sa lon màu vàng nhạt, chân tùy tiện vắt lên, trước mặt là một ly cà phê nóng, khói tỏa lượn lờ.

Quản lý Trần liên tục đi qua đi lại trước bàn trà, điện thoại của cô liên tục reo lên, chưa từng ngừng nghỉ.

Không chỉ là cô, Từ Triệt cũng thế. Anh đã muốn tắt máy quá, tay vò vò đầu tóc, vừa bất lực vừa mệt mỏi.

Điện thoại bàn trong phòng làm việc cũng reo lên không ngừng, khiến cho người ta cực kì phiền não

Phó Đình Xuyên liếc mắt nhìn Từ Triệt một cái, hỏi:“Có thể trả điện thoại di động cho tôi không?”

Việc đầu tiên sau khi biết tin tức kia, Từ Triệt đã tịch thu di động của anh. Anh biết rõ, ông chủ của mình đang phải đối mặt với điều gì, người người bàn tán, dư luận chửi rủa, chi bằng trước hết phải cắt đứt mọi liên hệ của anh, thế giới bên ngoài như thế nào, tạm thời anh không được biết.

“Không được.” Từ Triệt vội nhảy ra, nhìn vào màn hình điện thoại anh lại hít một hơi lạnh.

Phụ nữ đúng là một loài đồng vật cực kì đáng sợ, không kể số điện thoại của Khương Điệu thì có hơn ba mươi cuộc gọi khác, rốt cuộc là vì sao họ lại kiên nhẫn thế chứ, như thể thấy người kia không nghe máy thì họ lại càng gọi nhiều hơn vậy?

Thấy mặt mày Từ Triệt có thay đổi, Phó Đình Xuyên lập tức hỏi:“Cô ấy có liên lạc à?”

Từ Triệt không nhìn anh, gật đầu.

“Đưa di động cho tôi.” Phó Đình Xuyên vẫn ngồi ở kia, trong giọng nói đã có phần uy hiếp.

Từ Triệt ôm điện thoại di động trong lòng như bảo vệ con mình, anh nhíu mày:“Cậu muốn đối mặt với cô ấy thế nào?”

“Cái gì?”

“Truyền thông và dư luận, bọn tôi còn có thể canh giữ cho cậu. Nhưng người con gái của cậu thì cậu định giải thích thế nào? Dù sao cô cũng biết chuyện này, biết cậu vì.... lí do này, dù nhiều hay ít mới coi trọng cô ấy“. Từ Triệt khoanh tay lại: “Cậu thấy cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô ấy gọi cho cậu rất nhiều cuộc, có lẽ là muốn đối chất với cậu đấy. Cậu không sợ sao?”

“......”

“Tôi thấy tạm thời cậu không nên nói chuyện với cô ấy, có lẽ sẽ cãi nhau đấy, cần phải bình tĩnh đã......” Từ Triệt dựa vào kinh nghiệm yêu đương của mình để khuyên giải, nhưng mà mới nói được một nửa, điện thoại di động của Phó Đình Xuyên lại sáng lên.

Gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, vừa liếc nhìn.

Là một tin nhắn.

Từ Triệt đưa cao tay lên, chiếc di động hoàn toàn đưa lưng về phía Phó Đình Xuyên, không cho người kia nhìn được chút gì.

Từ Triệt mở tin nhắn kia ra.

......

Hơn mười giây sau, đột nhiên anh lại bật cười ha hả.

Từ Triệt xoa xoa mũi, rồi liếc nhìn Phó Đình Xuyên:“Tôi xem nhẹ em Khương rồi“.

“Xin lỗi,“ Anh nghiêng người, rốt cuộc cũng lấy được điện thoại di động của mình: “Cậu xem đi, đừng kích động.”

Phó Đình Xuyên đoạt lại di động, đang ở mục tin nhắn, là tin từ Khương Điệu.

Rất nhiều chữ, rất dài, chiếm đến hơn nửa mặt màn hình.

“Phó Đình Xuyên:

Em đến Hoành Điếm rồi. Thời tiết tốt lắm. Em cũng nhìn thấy tin trên Weibo......

......

...... Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, dù anh là thần tượng hay là bạn trai của em, em vẫn mãi thích anh như thế, vẫn luôn là fan cuồng của anh, tấm lòng vẫn mãi như thuở ban đầu“.

Chắc chắn, tin nhắn này sẽ khiến bất kì ai nhìn thấy bật cười, từng câu từng chữ đều toát lên sự thành khẩn chân thành và tha thiết.

Khóe miệng lơ đãng cong lên, gương mặt người kia mềm mại hẳn như, như tuyết tan thành nước.

Cả buổi sáng hôm nay, cũng như buổi tối lúc kết thúc quay phim đó, anh không quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ nhớ tới cô.

Giờ phút này, không quan tâm, khong tức tối, thậm chí dù chỉ là một chút bối rối, tất cả đều biến mất.

Giờ phút này, trong thế giới của anh, chỉ còn lại sự tuyệt vời và bình lặng không nói nên lời.

Kỳ thật, Phó Đình Xuyên chưa bao giờ nghĩ căn bệnh đó là một thứ gì ghê tởm.

Chỉ là khi phải đối mặt với những thứ không thể giải thích được, anh lại muốn nhìn thẳng vào sự thật, muốn loại bỏ nó, thoát khỏi nó.

Bởi vì chuyện này lệch ra khỏi quỹ đạo, cực kì ảnh hưởng đến tình cảm và khả năng quyết đoán của mình.

Nhưng lúc này anh không cần nữa, anh muốn cảm ơn nó. Cảm ơn vì nó tồn tại lúc này.

Nhờ vào nó, anh gặp được một cô gái vô cùng đáng giá, cuộc đời này anh không có cách nào thoát khỏi một người như thế.

Trời mới biết, anh muốn gặp Khương Điệu bao nhiêu, muốn ôm cô vào lòng như thế nào. Không bao giờ buông cô ra nữa.

Phó Đình Xuyên liên tục nhìn tin nhắn kia vài lần, tay nắm lại thành nắm đấm, càng lúc càng nhanh.

Đúng vậy, anh không thể thay đổi hiện thực. Nếu anh là một người bình thường thì tốt, muốn gặp một người, chỉ cần vội vàng chạy tới bên cô, chẳng sợ núi cao sông dài, bôn ba ngày tháng, cũng không chối từ.

Nhưng anh lại không như thế, ít nhất hiện tại thì không được, bốn bề là địch, bên ngoài có rất nhiều cặp mắt chăm chăm vào chỗ này. Anh không thể tùy ý hành động như vậy, lại càng khiến cô gái của mình rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Giữa thời đại Internet thống trị, dư luận đấu đá, mũi nhọn của xã hội còn đáng sợ hơn nhiều, rất dễ giết chết một con người.

Nếu có một ngày, anh muốn dẫn cô đứng trước công chúng, nhận lấy sự phán xét và đánh giá của dư luận, anh muốn nói, anh chọn cô chính là sự lựa chọn tốt nhất, có thể giảm mức sát thương đó đến mức thấp nhất. Không phải ngay lúc này.

Điện thoại vẫn rung lên không ngừng nghỉ, Trần Lộ cũng sắp điên rồi, cô không muốn chống chịu nữa.

Châm một điếu thuốc rồi trở lại sô pha, kết nối wifi để vào Weibo.

“Đình Xuyên, chuyện này, cậu định thế nào? Tôi có nói chuyện với cô Lục qua điện thoại, cô ấy cũng bối rối lắm, đang tra xem ai làm lộ ra“. Cô dừng lại, thở một hơi khói. Dù sao cũng là người đại diện của một ngôi sao lớn, cô khàn giọng, như thể hết thảy đều là chuyện không liên quan đến mình:“Cậu xem Weibo chưa? Người bỏ đá xuống giếng không ít, nhưng người bảo vệ cậu cũng không thiếu. Giờ có hai luồng dư luận, một bên nghĩ tật xấu đó cực kì đáng khinh, trong ngoài không đồng nhất, một bên lại cảm thấy dù cậu có vậy họ cũng chỉ yêu quý cậu hơn. Còn có mấy người bắt đầu tìm mấy mối liên hệ của cậu với các ngôi sao nữ khác có liên quan tới tay, dù sao viết cũng rất khó nghe.”

Trần Lộ thở ra một làn khói: “Chỉ có thể nói, ngoại trừ anh hùng bàn phím ra, trên mạng vẫn có nhiều người có đầu óc, mỗi bên một nửa. Năm nay cậu đắc tội với không ít người, có người lợi dụng cũng không phải là chuyện không thể.”

Ly cà phê dần lạnh, Phó Đình Xuyên vẫn không uống một hớp, anh nói:“Giờ tôi lại thấy khá thoải mái.”

“Cậu thoải mái cái khỉ gì, được mấy người bọn tôi chống đỡ giúp nên cậu thoải mái hả?” Từ Triệt nhịn không được hét lên, cậu ta nói thoải mái thì thoải mái, còn một đống cấp dưới như họ thì khổ không chịu nổi. Nhìn cậu ta bị người người chửi mắng như vậy, họ là người thấy khổ sở hơn ai hết.

“Không chỉ là vì cô ấy.” Phó Đình Xuyên trả lời.

Mười mấy năm qua, vì duy trì hình tượng trước công chúng, việc này anh vẫn giữ trong lòng, thở không nổi. Nay, có người vạch trần thay anh, anh lại thấy bình tâm. Chuyện này không thể giấu cả đời, giấy không thể gói được lửa, sớm hay muộn thì cũng có người biết.

Giờ lại được bạn gái lên tiếng ủng hộ, anh lại thấy chuyện này không hề tệ. Trần Lộ nhíu mày:“Cô bé trang điểm kia tỏ thái độ với cậu à?”

“Vâng“.

“Tam quan của cô bé ấy rất tốt đấy,“ Trần Lộ chống má: “Cậu định sao, chuyện này không thể để yên chờ nó lắng xuống được, hoặc là phải tìm phương pháp giải quyết, phản bác, đón nhận công kích. Dù là người nào tung ra thì tin này cũng chắc chắn là thật, thời gian sau này còn rất dài, công chúng chú ý tới chuyện đó thì thanh danh và công việc của cậu phải làm sao...... chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không ít.”

Trong lúc nhất thời, Phó Đình Xuyên như chuẩn bị xong mọi kế hoạch:“Trần Lộ, gọi điện thoại cho tiên sinh của cô đi.”

“Tìm luật sư Tần để làm gì?” Từ Triệt bước từ ghế tới: “Cậu muốn kiện à?”

“Ừ,“ Phó Đình Xuyên nói tiếp,“Hỏi tiên sinh thử, chuyện sử dụng việc riêng tư rồi tung lên internet có kiện tội xâm phạm người khác được không. Lão Lưu đâu?”

“Đang ở trên lầu,“ Trần Lộ đáp, Lão Lưu là giám đốc quan hệ xã hội của họ:“Muốn giải thích hả, xem thử lúc này có thích hợp không, quay trong phòng làm việc luôn đi.”

“Không cần. Trần Lộ, cô đi tìm luật sư đi, buổi chiều đăng tin của luật sư lên. Còn nữa, Từ Triệt, anh chú ý đến mọi động tĩnh, bên cô Lục có phát hiện ra điều gì mới thì nói ngay cho tôi biết. Về phần Lão Lưu...... chờ tôi đi gặp.”

Phó Đình Xuyên rất ít khi quan tâm tới mấy việc trong phòng, giống như một cậu bé được mọi người cẩn thận chăm sóc.

Nhưng hiện tại, hành vi cử chỉ của anh lại đâu vào đấy, khiến cho người ta giật mình nhớ lại, anh mới là chủ nhân của phòng làm việc này.

Từ Triệt gõ gõ vào ghế sô pha:“Đăng giấy của luật sư? Không phải là chưa từng có ngôi sao đăng lên nhưng mà sau đó còn bị mắng thảm hại hơn, đó là sự thật thì cậu kiện cái gì“.

“Một đám người thiếu kiến thức pháp luật. Dù là sự thật cũng không được tung lên tùy tiện như thế, mặc cho người ta chửi rủa. Nhân vật công chúng cũng là công dân, cũng được hưởng các quyền lợi của công dân,“ Phó Đình Xuyên đứng lên, uống một hớp cà phê trong tách:“Mọi người hành động đi, dù thắng hay thua, chúng ta cũng sẽ kiện tới cùng.”

Internet là nơi để mọi người tự do ngôn luận, nhưng không phải nó có thể dung túng cho những ý đồ ác ý phỉ báng người khác, hay những lời bịa đặt và hãm hại.

Nếu không muốn né tránh thì phải dũng cảm bước về phía trước, trực tiếp đối mặt.

Có rất nhiều người đứng sau lưng anh, anh còn phải sợ hãi hay lo lắng gì nữa.

Trần Lộ mới hút được nửa điếu thuốc đã bắt đầu tiến hành, lập tức quay số điện thoại.

Từ Triệt cũng đứng lên, huơ huơ mấy đòn trong không khí:“Hắc! Za! Mấy tên kia, nắm đấm này của ta thấy đói khát rồi đây!”

Anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình:“Chúng tôi đều có việc hết thì cậu làm cái gì?”

Phó Đình Xuyên dấp:“Tôi cũng có việc.”

“Việc gì?”

Phó Đình Xuyên đưa di động lên, nhẹ nhàng đáp:“Báo bình an cho người nhà.”

Mẹ nó, Từ Triệt muốn đưa thẳng ngón giữa lên.

**

Hoành Điếm, sau giữa trưa, mặt trời ngay đỉnh đầu.

Khương Điệu đang trang điểm cho Trương Thu Phong, khuôn mặt của cô hướng tới phía ánh nắng, nét mặt rõ ràng, làn da trong suốt, vô cùng tuyệt sắc.

Cô vẫn lo sợ bất an, trong lồng ngực như vang lên từng hồi trống, có người đánh thật mạnh, khiến cả người run run.

Nhưng cô vẫn cố hết sức khống chế suy nghĩ và động tác của mình, chuyên tâm công tác.

Mấy đạo diễn đang bàn tán về chuyện của Phó Đình Xuyên, cô cũng vảnh tai nghe.

“Anh nói đoàn làm phim chúng ta có phải phong thuỷ không tốt không nhỉ,“ Đạo diễn Đông nâng tách trà lên:“Sau khi anh Phó quay phim xong thì bị tung scandal, giờ nay cả bệnh không tiện nói cũng lộ ra nữa.”

Đạo diễn Tưởng thở dài:“Chưa hẳn là chuyện xấu đâu, người nổi tiếng thì thị phi nhiều, anh ấy là đại minh tinh, vốn phải có chuyện, không có chuyện có nghĩa là không còn hot nữa, không có cảm giác tồn tại. Anh không nổi tiếng thì chẳng ai quan tâm đến tin tức về anh. Hơn nữa, scandal này rộ ra sau khi kết thúc quay phim, nào có liên quan gì tới đoàn làm phim của chúng ta. Anh quan tâm làm gì.”

Đạo diễn Đông vỗ chân:“Diễn viên là diễn viên tốt, chỉ sợ hình tượng bị ảnh hưởng.”

“Dù sao Thái Bình sang năm mới chiếu, đến lúc đó trên mạng đã có chuyện khác để bàn tán rồi. Những người đó vui nhỉ, ngoài đời không có công việc không có cuộc sống à? Sao nhàn quá thế? Cả ngày cứ ngồi trên mạng mắng người này mắng người kia.”

“Sao lại không có việc được, việc người ta là cảnh sát Thái Bình Dương đó, còn làm việc hết sức nhiệt tình nữa.”

“Lão Đông này, cái chuyện cười này tôi nghe từ trong bụng mẹ rồi.”

“Biến.”

......

Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên bảo vệ bước vào nói có mấy phóng viên muốn tới lấy tin, có vẻ là muốn ghi chép.

“Cho mấy người này vào làm gì!” Đạo diễn Đông nhảy dựng lên mắng.

Bảo vệ khúm núm:“Tôi ngăn không được, họ nhất định phải vào.”

“Ôi chao ơi — Đạo diễn Đông bớt giận đi mà, bọn tôi chỉ định đến phỏng vấn ông thôi, trước kia khi anh Phó làm việc trong đoàn làm phim [ Thái Bình ] có hành động gì đặc thù không? Nói ví dụ như có phản ứng với tay của mấy diễn viên nữ ấy?” Trong nhóm đó có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo khoác màu đen, vừa hỏi đã hỏi một câu cực kì sắc sảo.

“Camera chuẩn bị khai máy! Mấy người cút hết cho tôi!” Đạo diễn Đông chỉ một người đàn ông đeo kính cắt tóc húi cua.

Người kia vẫn không nhúc nhích, tiếp tục chụp.

Đạo diễn Đông tức lên, hùng hổ đi về phía đó, bộ dạng như muốn chuẩn bị đánh nhau.

“Đạo diễn Đông!” Đột nhiên có người gọi ông:“Ông cứ để hắn chụp.”

Người gọi ông là Trương Thu Phong, cô vốn đang im lặng một bên, giờ lại bước sang đây.

Cô khoan thai nhìn về phía người đàn ông đang chụp ảnh kia, giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã:“Tôi hỏi mấy người, sư đệ của tôi thích tay thì sao chứ?”

Mấy người xung quanh đều nhìn “Đại Thái Bình”, Khương Điệu đang trang điểm cũng sững sờ một lúc.

“Gặp một người xinh đẹp, có ý định gần gũi trong lòng là chuyện hết sức bình thường. Mấy người nhìn mặt thì được, sư đệ của tôi thích tay thì đã sao?” Trương Thu Phong bực bội nhìn xuống tay Khương Điệu:“Xem tay của cô bé trang điểm này xem, đẹp hơn người khác rất nhiều, cô ấy trang điểm cho tôi, tôi cũng thấy thoải mái yên tâm. Hơn nữa, tay đẹp thế đấy, cô ấy còn trang điểm cho sư đệ tôi nữa, từ khi tôi vào đoàn đến nay chưa từng thấy có gì bất thường. Mấy người soi mói như vậy, là vì ảnh hưởng đến ai à? Hay xâm phạm ai? Có chặt tay ai mang về nhà cất à?”

“Cô Trương......” Khương Điệu có phần không được tự nhiên.

Trương Thu Phong liếc mắt nhìn cô một cái, buông cô ra rồi thản nhiên nhìn mấy phóng viên kia:“Không phải muốn phỏng vấn nữ diễn viên khác sao, cứ viết mấy câu tôi vừa nói đi.”

Cô nở lúm đồng tiền như hoa:“Ồ, thiếu chút nữa tôi quên, mấy người không ghi những câu đó được“.

Vài người đang ghi chép trở nên đờ đẫn, Đạo diễn Đông vỗ tay bước tới, ngay sau đó, cả hội trường nổ vang.

Khương Điệu cũng cố gắng vỗ tay, cô thật sự rất cảm ơn những câu nói của Trương Thu Phong, nhưng không biết nên lấy thân phận hay lí do gì.

Trương nữ thần quả là sư tỷ tốt, vậy mà cô còn từng ghen tị vì mối quan hệ này nữa.

......

Ảnh hậu còn chủ động tỏ thái độ với Phó Đình Xuyên, mấy người kia đâu dám làm thêm chuyện gì.

Tổ đạo diễn còn bày ra vẻ mặt bực bội đòi gọi 110, bọn họ không dám nói tiếp, vội vàng lảng đi

Mọi thứ quay về yên tĩnh.

Đúng lúc này điện thoại di động của Khương Điệu lại rung lên, cô mở ra nhìn một chút, là tin nhắn.

Cô vội vã lấy điện thoại di động trong túi ra, luống cuống tay chân.

Thấy tên người gửi tới, lồng ngực căng cứng cũng trở nên mềm xuống, cả người yếu ớt đến mức không đứng nổi.

Một giờ, lại giống như một ngày, một năm, một thế kỷ, chờ đợi đến vô tận.

Khương Điệu nhanh chóng mở hộp thư ra, tin nhắn chỉ gồm năm chữ, lời ít mà ý nhiều:“Anh tốt lắm, yên tâm.”

Ánh mặt trời chói chang, đôi mắt cô đột nhiên thấy đau quá, như muốn rơi nước mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv