TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 7.1:
Mấy ngày nay Thành Ngọc bị Chu Cẩn cấm túc, nói rằng nữ nhi mà nửa đêm không về nhà, miên hoa túc liễu mất hết cả đức hạnh.
(Miên hoa túc liễu: ý chỉ những người con gái không lẳng lơ, Hoa và Liễu là tên của hai nữ nữ không bình thường, kỹ nữ)
Đêm trước nàng nằm trên xe ngựa của Liên Tam, ngủ một mạch từ núi Tiểu Dao Đài về đến thành Bình An, tam điện hạ gọi cũng không chịu tỉnh, liền thuận đường đưa nàng vào Lâm Lang các giao cho Hoa Phi Vụ.
Hoa Phi Vụ tay trái đỡ lấy nàng tay phải phải một tỳ nữ đến Thập Hoa lâu truyền tin, nói nàng rất lâu rồi chưa gặp được hoa chủ, vô cùng nhớ những, tối nay sẽ lưu nàng lại một đêm để tâm sự chuyện trong lòng.
Hoa Phi Vụ tự nhận mình lăn lộn ở nhân gian hơn bốn năm có dư, nhân tình thế thái rồi lễ tiết ở thế gian này nàng đã nắm được trong lòng bàn tay không có một kẽ hở, cho rằng chuyện này mình đã làm rất ổn thoả, sau đó nghe được tin Thành Ngọc trở về nhà liền bị Chu Cẩn cấm cửa, lòng nàng rất khúc mắc, liền từ chối lời mời của đi dạo hồ của Thượng Thư công tử gấp rút chạy đến Thập Hoa lâu.
Biết được Thành Ngọc thực ra bị nhốt ở Nhân An đường, lại quay người chạy đến Nhân An đường của Lý Mục Châu.
Liên quan đến chuyện cấm túc này, Ngọc tiểu công tử lần này có chút điềm nhiên. Nhưng đồng thời nàng lại có chút ngưng trọng.
Trong Tiểu Trúc lâu phía sau hậu viện của Nhân An đường, trước mặt Ngọc tiểu công tử bày ra một cuốn sách, đang cầm bút bò trên giấy mà chép cuốn "cổ văn thương thư", hiển nhiên nàng đang làm công việc chép sách của mình.
Hoa Phi Vụ ngồi bên cạnh mắng Chu Cẩn: "... Nếu hắn không muốn hoa chủ người nghỉ lại chỗ ta, thì đêm qua cho người đến chở người về, cớ gì cứ phải nhịn một đêm, sau đó lại đặt cái tội danh miên hoa túc liễu cho người? Miên là cái hoa g, túc lại là cái liễu gì cơ chứ? Hắn cũng không phải không biết nàng là một nữ nhi, ngươi làm có thề ngủ được với ta sao? Cho dù hắn là huynh trưởng thực sự của hoa chủ người, thì quản thúc người cũng quản quá mức nghiêm khắc rồi đấy, còn đây hắn còn không phải là huynh trưởng thật sự của hoa chủ! Lại có thể làm như vậy, thực sự là đáng ghét!"
Nếu như là trước đây, Thành Ngọc đã sớm phối hợp với Hoa Phi Vụ rồi, nhưng lần này nàng lại muốn nói lại không đến nửa ngày: "Nàng đừng trách mắng Chu Cẩn nữa, Chu Cẩn hắn ấy à, thực ra không có thích cấm túc ta như thế này đâu, bất quá chỉ là..." Nàng lấy dũng khí nói: "Ta cảm thấy hắn chỉ muốn có cơ hội nhìn tiểu Lý lâu hơn một chút mà thôi."
Hoa Phi Vụ nói: "Cái gì?"
Thành Ngọc úp úp mở mở: "Trước đây ta thực sự nghĩ không ra vì sao cứ mỗi lần cấm túc ta Chu Cẩn lại cứ nhốt ta ở Nhân An đường."
Hoa Phi Vụ: "Không phải là bởi vì Chu Cẩn không có thời gian để xem chừng người, còn Mục Châu ngày ngày ở tại Nhân An đường, tiện xem chừng người hơn sao?"
(Hoa Hoa em ngây thơ quá dồi hà hà)
Thành Ngọc nhìn nàng một cái, đè thấp giọng nói: "Thực ra mỗi lần ra đi nhốt, Chu Cẩn ngày nào cũng đến xem ta, có lúc có thể ở lại từ sáng sớm đến trưa, còn có những lúc hắn có qua đêm luôn ở đây." Nàng trầm mặc: "So với trước đây ta bị nhốt ở Thập Hoa lâu hắn, ta cảm thấy hắn làm như thế này còn phí sức hơn nhiều." Lại hỏi ý kiến của Hoa Phi Vụ: "Tiểu Hoa nàng thấy sao?"
Tiểu Hoa không có gì kiến gì, Tiểu cũng ngậm chặt miệng trầm mặc theo.
Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, lầu trúc không có cách âm ai người nín thở liền nghe thấy âm thanh của Lý Mục Châu nhẹ nhàng vọng đến: "Trước đây bị cấm túc một ngày, A Ngọc còn nghịch ngợm nghĩ cách trốn đi, hôm lại đến kỳ lạ, ta đi xem đến ba lần rồi, chỉ thấy nàng xem sách luyện chữ, giống như thực sự đã biết sai rồi, ngươi lên trên đó giáo huấn nàng thêm chút nữa là có thể thả nàng ra được rồi." Lý Mục Châu là đang giúp nàng nói đỡ, mấy lời nói tốt lành này là đang nói cho ai nghe, Hoa Phi Vụ và nàng nhìn nhau, không hẹn mà cùng hít sâu vào một hơi.
Quả nhiên tiếp theo đó là thanh âm của Chu Cẩn:" A Ngọc ở đó...ta không gấp lắm."Lại nói: " Hôm nay gió mát, người ngồi cùng ta một lát đi?"
Lý Mục Châu nói: "Ta còn có việc bận, hay là ta rót cho ngươi ấm trà, ngươi ngồi đây uống trà một mình nha?"
Chu Cẩn dừng lại: "Lúc nãy vừa vào nhìn thấy ngươi vừa hái thuốc mới, có nhiều loại ra đều biết, ngồi đây cũng chỉ rảnh rỗi, ta đế giúp ngươi thái thuốc nhà, đợi ngươi rảnh rồi lạo dạy ta phân biệt các loại thuốc, ngươi xem có được không?
Lý Mục Châu có bệnh thích làm thầy của người khác, vừa nghe Chu Cẩn muốn hắn dạy cho vài chỗ, hắn cái tâm thích truyền thụ sự nghiệp của hắn lại trỗi dậy, thập phần vui vẻ mà đồng ý sự sắp xếp đó.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đi ra xa
Hoa Phi Vụ nhìn Thành Ngọc: "Chu Cẩn hắn là hoa yêu, thảo dược của phàm thế, hắn có thể không biết? Đây rõ ràng là nói..." Từ "bậy" còn chưa thốt ra khỏi miệng, cũng tính là một người lặn lộn hơn bốn trong giới phong nguyệt như Hoa Phi Vụ, chấn kinh cả người
Thành Ngọc nói: "Tiểu Hoa nàng sao rồi."
Tiểu Hoa nói: "Trời ạ."
Thành Ngọc nói: "Tiểu Hoa nàng bình tĩnh."
Tiểu Hoa nói: "Trời ạ trời ạ."
Thành Ngọc đưa qua cho tiều Hoa một chén trà lạnh đề áp chế cơn kinh hoảng.
Tiểu Hoa nhận lấy chén trà nói: "Chu Cẩn hắn không biết Lý Mục Châu vẫn luôn mến mộ Hàn Trân Nhi của Mộng Tiên lầu, còn hứa hẹn sẽ thay nàng chuộc thân chứ?"
Thành Ngọc nói: "Trời ạ."
Tiểu Hoa đỡ lấy nàng.
Thành Ngọc nói: "Trời ạ, trời ạ."
Chén trà trong tay tiểu Hoa liền đưa lại cho Thành Ngọc áp chế sự kinh hoàng, Thành Ngọc chống bàn ngồi xuống:" Vậy Chu Cẩn của chúng ta phải là sao?"
Hai người ngưng trọng nhìn nhau rất lâu.
Ý của Chu Cẩn là cấm túc Thành Ngọc mười lăm ngày.
Thành Ngọc ở trong Nhân An đường vẽ tranh viết chữ, có lúc còn ngồi cùng với Tiểu Hoa đến thăm nàng, nói vài lời đồng tình với Chu Cẩn, ngày qua ngày cũng không có gì khó chịu đựng, vừa chớp mắt mười ngày đã trôi qua.
Ngày hôm nay vừa mới sang ra, Lê Hưởng đã vội vàng chạy đến Nhân An đường, nới bởi vì Thiên tử sẽ mang các quần thần đến hành cung bên ngoài hoàng thành dạo chơi mùa hạ, Thái hoàng thái hậu cùng đi nói rằng nhớ Thành Ngọc, ngọc khẩu điểm chỉ nàng đi theo phụng giá, ý chỉ sáng sớm nay đã đến Thập Hoa lâu, nhờ phúc của hoàng thái hậu lệnh cấm túc của nàng cũng sớm được kết thúc.
Thành Ngọc ngáp buộc y đới đứng bên cạnh, đợi cho Lê Hưởng thu dọn y phục và đếm tiền trong một cái khung thêu và vài quyển sách chép. Chuyện này không hề khiến nàng vui vẻ chút nào, bởi vì đi trong hành cung phụng giá hoàng thái hậu và bị cấm túc rốt cuộc chuyện nào khó chịu hơn, đây là chuyện rất khó nói.
Đêm qua Thành Ngọc thức chép sách hơi muộn, hôm nay vừa dậy có chút buồn ngủ, đi theo Lê Hưởng ra khỏi trúc lầu, lúc đến đại đường chỗ khám bệnh của Lý Mục Châu hai mắt vẫn chưa mở ra nổi.
Thời gian không còn sớm nữa, trong đại đường Lý Mục Châu đang bắt mạch cho một lão già, Lê Hưởng đi trước đến cáo từ tiểu Lý đại phú, còn Thành Ngọc ngủ gật đi theo sau đang đứng chiến đấu với cái rèm cửa.
Có đưa tay ra giúp nàng ván màn mắc lên một cây cọc bên của nhà, Thành Ngọc thoát khỏi sự vây khốn của cái màn cửa, người cũng chưa thấy đã cảm ơn lung tung: "đa tạ đa tạ." Đợi cảm ơn xong mới nhớ ra ngẩng đầu lên nhìn ân nhân, vừa nhìn lập tức quên luôn cơn ngủ gật.
Là hai vị cố nhân mười ngày trước nàng gặp được trên phố dưới Tước Lai lầu: Một vị là Lý Minh Phong Lý thế tử, một vị là tân phu nhân của thế tử. Lúc này người đứng ngay trước mặt nàng là thế tử phu nhân Tần Tố My một thân bạch y
Tần Tố My thấy nàng nhận ra mình, cười khẽ, nhẹ nhàng mở miệng: "Mấy ngày trước gặp được quận chúa trên đường Chu Tự, vốn dĩ định qua bái kiến, chỉ là mọi chuyện xảy ra có chút đặc thù lại đường đột,cho nên hôm nay cố ý đến đây để gặp quận chúa, xin được vấn an quận chúa, không biết nửa năm nay quân chúa sống có tốt không?"
Tần Tố My là người con hiện lượng thục đức thông hiểu đạo lý mà Lệ Xuyên vương gia chọn qua cửa, nói chuyện lúc nào cũng thân thiết lại chu toàn, nhưng cho dù có thân thiết chu toàn đi chăng nữa thì những lời nàng nói lúc nãy so với thân phận phu nhân thế tử thì quả thực quá khiêm hạ rồi.
Nhưng Thành Ngọc lại không hề chú ý đến cái này, trong lòng nàng không muốn có bất cứ sự liên quan nào đến một con người nào của Lệ Xuyên, nghe Tần Tố My vấn an, giống như bản năng nhíu mày, chỉ giả vờ nói: "Phiền phu nhân quan tâm, Hồng Ngọc chư sự đều an ổn, những hỏi phu nhân người cũng vô cùng an ổn lông mày rất tự nhiên cau lại: "Bất quá lúc này ta đang có chuyện gấp, phải cáo từ trước một bước rồi." Nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Tần Tố My khuôn mặt có chút kinh ngạc, Thành Ngọc tự nhiên không thể thấy được, chỉ nghe được nàng hỏi theo ở đằng sau:" quận chúa như thế này, là thực sự không còn lưu luyến gì với Lệ Xuyên?"
Bước chân Thành Ngọc khựng lại, cuối cùng cũng không lưu lại, cũng không phủ nhận lời của Tần Tố My, lúc cúi đầu bước ra khỏi Nhân An đường liền đụng vào người khác, nàng cúi đầu nhường đường cho người ta, trong miệng lại hồ loạn xin lỗi hai ba câu, rồi bước ngang qua người kia.
Nàng không phát giác ra người bị nàng đụng trúng là Lý Minh Phong.
Lý Minh Phong bước vào Nhân An đường liền bị Thành Ngọc đụng trúng, hắn định đưa tay ra đỡ đối phương thì phát hiện người hắn vừa đụng trúng là ai, nhất thời ngẩn người lại đó. Cho đến khi Thành Ngọc đi đến chỗ quầy bán tranh sách, Lý Minh Phong mới hồi thần tựa như ngẩng đầu nhìn thao bóng lưng của nàng.
Tần Tố My mấy ngày hôm nay bị thương ở chân, đến Nhân An đường để xem vết thương ở chân, chầm chậm đi đến bên cạnh Lý Minh Phong, phân biệt thần sắc của hắn, thấp giọng nói một câu:" quận chúa tựa như đối với chàng có chút hiểu lầm." Lại chầm chậm thêm vào: " Sợ là quận chúa nàng thực sự là có chuyện gấp mới đi vội vàng như thế, cũng không nhìn ra được là đang trốn thiếp, hoặc là đang trốn thế tử người."
Lý Minh Phong khẽ cụp mắt, chàng không trả lời nàng, nhìn theo bóng lưng của nàng tựa như một cây ngọc thụ lại là một cây ngọc thụ mọc ở vách núi, cảm giác cô độc toát ra từ trận trong xương tủy.
Thành Ngọc vội vã đi, là muốn chạy thẳng đến Lâm Lang các. Bởi vì nàng cuối cùng cũng nhớ ra trước khi bị cấm túc mỗi tháng sẽ đưa Liên Tam đi dạo tửu lầu mười lần. Nhưng những ngày bị cấm túc này, ngày ngày đều lo lắng cùng Tiểu Hoa về chuyện của Chu Cẩn và Lý Mục Châu, nàng cư nhiên lại quên mất lời hứa này. Liên Tam con người này, hay bắt bẻ lại khó đối phó, tính khí còn không tốt lắm, nguyên mười ngày nàng im hơi lặng tiếng nhất định chàng sẽ ghi nợ cho xem. Nghĩ đến đây lòng chợt lạnh như trở. Nàng thực sự không biệt phải tìm chàng như thế nào, duy chỉ có Lâm Lang các nàng cảm thấy nàng đi rồi thì chàng sẽ biết.
Lúc bị cấm túc còn chưa cảm thấy được, cũng không nhớ đến Liên Tam, nhưng chỉ vừa được thả ra, đứng giữa muôn vàn còn người đi qua đi lại trên phố, nhìn mãi con đường xung quanh, viễn cảnh đầu tiên hiện lên trong đầu là hôm đó nàng bị chàng chằn đường lui tại Tiểu Giang Đông lầu, lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt khẽ cười của chàng.
(Chớt...nghiệp tới rồi chị ạ)
Nàng cũng không nghĩ đến vì sao lại vậy,nhưng trong lòng không tránh được khẽ rung động, vừa hồng hộc chạy vội vàng đến đó, vừa hận không thề có may mắn như trước đó, ở trên phố tùy tiện đi dạo cũng có thể gặp được chàng.
Kết quả không gặp được Liên Tam lại gặp được thị nữ của Liên Tam ở tiệm may cách Nhân An đường năm trăm bước.
Nhất thời hai người đều có chút ngẩn ngơ.
Lần đầu tiên Thiên Bộ gặp Thành Ngọc cảm thấy rất chấn kinh, lần thứ hai cũng chấn kinh như thế. Nhưng đến lần này thì sự chấn kinh có chút không giống. Thiên Bộ đánh giá nàng từ trên xuống dưới đủ ba lượt, mới chầm chậm mở miệng: "Ngọc...cô nương?"
Thành Ngọc hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, để dễ đi lại nàng chỉ để Lê Hưởng tết tóc lại đơn giản một chút, trên tóc cài một cây trâm ngọc cũng đơn giản. Tuy rằng đơn giản nhưng chỉ cần không phải người mù thì nhất định sẽ nhận ra nàng là một thiếu nữ, mà không phải là một thiếu niên.
Thành Ngọc rất cao hứng khi Thiên Bộ có thể nhận ra nàng, liếc nhìn khu vực xung quanh Thiên Bộ vài trượng cũng không nhìn thấy Liên Tam, nàng có hơi thất vọng, lại xác nhận với nàng:" Liên Tam ca ca không có ở đây sao?"
Thiên Bộ vừa cung kính đáp lời nàng: "Công tử không có ở đây, chỉ có một mình nô tỳ rảnh rỗi nên đến tiệm may mua vài xấp vải, Ngọc cô nương tìm công tử là có chuyện gì sao?" Vừa cảm thán từ trong lòng:" là một thiếu nữ a. Tảng đá đè nén trong lòng từ khi gặp được Thành Ngọc ở Tước Lai lầu đến nay cuối cùng cũng được dỡ xuống. Thực sự lúc đó Thiên Bộ nhìn thấy tam điện hạ nhà mình đối xử khác biệt với Thành Ngọc. Tam điện hạ đối xử khác biệt với một thiếu niên như thế, khiến cho một người thị nữ trung thành như Thiên Bộ mấy ngày nay cảm thấy rất đau lòng. Hôm này biết được Thành Ngọc hoá ra là một cô nương. Thành Ngọc nàng là một cô nương thực sự là cảm trời tạ đất mà!
Thành Ngọc lại không biết được một chút gợn sóng vừa nổi lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong lòng Thiên Bộ, nghĩ gì đó lại nói: "Ta vốn dĩ muốn đến Lâm Lang các tìm Liên Tam ca ca, không ngờ lại gặp tỷ tỷ ở đây, vậy thì phiền tỷ tỷ gửi lời của ta đến Liên Tam ca ca được rồi, chính là nói ta..." Nàng cong ngón trỏ gãi gãi mặt, giống như cảm thấy ngại ngùng: "Nói ta bị cấm túc mười ngày, hôm nay vừa được thả ra." Nàng nâng mắt nhìn Thiên Bộ, lúc nói chuyện mặt lại khẽ cụp xuống, không quá chắc chắn nói: "Muốn hẹn huynh ấy mai đi dạo tửu lầu, không biết huynh ấy có thời gian không."
Ánh mắt của Thiên Bộ hoàn toàn chú ý vào cái động tác nhỏ của Thành Ngọc . Nàng lúc khoác lên y phục của thiếu nữ, lông mày đuôi mắt đều trở nên linh động, khiến cho Thiên Bộ không tự chủ được mà nhìn nàng đến mê mẩn, trong lòng nhịn không được mà nghĩ vị cô nương này sinh ra sao lại đẹp như thế nhỉ, nếu như tam điện hạ thực sự đối đãi với nàng khác biệt nàng cũng rất vui lòng phối hợp với sự khác biệt này. Tuy rằng là phàm nhân, thân phận có chút không xứng với tam điện hạ, nhưng những thần nữ kia, là thần tiên nhưng lại không xinh đẹp bằng một phàm nhân, lại có thể xứng đôi với tam điện hạ sao? Cũng không phải toàn bộ đều như vậy rồi.
Khó khăn cho Thiên Bộ nàng phải tự diễn một màn biện luận trong nội tâm, bên tai còn phải nghe rõ Thành Ngọc đang nói cái gì, mới có thể đúng tình đúng lý mà trả lời nàng: "Công Tử mấy hôm này vô cùng bận rộn, rất khó nhìn thấy được hành tung của người, ngày mai có thời gian hay không, điều này hơi khó nói, cần hỏi công tử rồi mới biết được, hay là nô tỳ tìm cơ hội hỏi công tử, được tin tức chính xác sẽ cho người truyền tin cho cô nương?"
Thành Ngọc ngẩn người hồi lâu, có chút trống rỗng:" Vậy chính là nói huynh ấy không rảnh rồi." Ngưng mi nghĩ một chút nàng nhượng bước nói: " Vậy, vậy vẫn hẹn tại ngày mai nha, gấp gáp quá rồi, vẫn là nhọc tỷ tỷ đến truyền tin cho huynh ấy. Qua mấy ngày ngày nữa ta phải đi thăm...tổ mẫu ta, năm sáu ngày này thực ra cũng rảnh, nếu như Liên Tam ca ca lúc nào có thời gian thì sai người đến..." Lại nghĩ một chút, quay đầu nhìn vào tấm bảng hiệu của Nhân An đường, chỉ vào cánh cửa tiệm thuốc bị ánh năng buổi sáng chiếu vào đằng xa kia nói: "Hãy đến Nhân An đường thông báo với ta một tiếng là được."
Hồi tưởng lại một lượt, cảm thấy cạc này có vẻ rất ổn thoả, cong cong khoé miệng cười với Thiên Bộ:" Tỷ tỷ cứ nói với Liên Tam ca ca như vậy là được."
Lê Hưởng ở cách tiệm vải không xa đợi quận chúa nhà mình, tuy rằng Thành Ngọc nói chuyện với Thiên Bộ rất nhỏ nhẹ, nhưng Lê Hưởng là một yêu hoa, thính lực đương nhiên so với người bình thường tốt hơn một chút.
Vương triều Đại Yến từng có một nữ Hoàng Đế, cho đến triều đại gia gia của đương kim thiên tử đời này Thành Quân, trong triều vẫn còn vài vị nữ quan quyền cao chức trọng. Tuy rằng đến đời lão phụ vương của Thành Quân, các nữ quân đều bị lão phụ Vương chàng đuổi lui về hậu cung, nhưng cho đến hôm nay, địa vị của nữ tử vương triều Đại Yến địa vị vẫn rất cao, chuyện nam nữ qua lại mọi người không quản quá chặt, đều rất thoải mái.
Vì vậy mà khi Lý Hưởng nghe hiểu quận chúa nhà mình muốn kết giao với quý công tử gì đó, nàng cũng không quá để tâm. Ngược lại người đứng tại cửa của Nhân An đường, Lý Minh Phong lại hệt như một cây ngọc thụ cô độc, làm cho Lê Hưởng khẽ nhướng mày.
"Vị này là Lý thế tử của Lệ Xuyên vương phủ đây nhỉ?" Nàng bước hai ba bước đến trước Lý Minh Phong, qua loa hành lễ với hắn.
Cho đến khi Lê Hưởng đã đi xa, Tần Tố My vẫn vô cùng kinh ngạc vì Lý Minh Phong lại có thể để cho cô tỳ nữ đó vô lễ với mình như vậy
Đại Yến triều lúc mới sơ khai, phong cho sáu vị phiên vương khác họ, bây giờ chỉ còn mỗi một đời Lệ Xuyên Lý thị mà thôi.
Lý Minh Phong là đích tử được trọng dụng nhất của Lệ Xuyên vương, là cháu đời thứ mười bốn của Lý gia ở Lệ Xuyên.
Phụ thân của Tần Tố My là Chủ Bạ Vương phủ. Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng Lý Minh Phong, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã bắt đầu sùng bái Lý Minh Phong. Trong lòng Tần Tố My, Lý Minh Phong chính tuấn mỹ phong nhã, giỏi văn giỏi võ, là vị anh tài tuấn kiệt xuất chúng, thậm chí nàng còn cho rằng Lệ Xuyên nếu như có thập phần linh khí thì thập phần linh khí đó là đến từ trên người Lý Minh Phong. Chỉ là thập phần linh khí trên người Lý Minh Phong lúc giáng sinh đại khái là thiếu khuyết một chút ấm áp, vì thế tính cách chàng ta từ khi sinh ra đã như hàn băng.
Có lẽ là vì lão phụ thân hắn là một người si tình, từng vì tình mà làm chuyện sai trái, lý thế tử giống như hàn băng kia bình sanh ghét nhất là những chuyện sai trái liên quan đến hai chữ hồng nhan, cho đến đối với nữ sắc chưa hề để tâm, số với một hoà thượng cũng không khác nhau bao nhiêu. Những nữ tử có thể đến gần một bước đến Lý thế tử, trong ấn tượng của Tần Tố My cũng chỉ có ba người, một là nàng, hai là Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc còn có một người đến sau là Nặc Hộ Trân.
Theo như nàng được biết, duyên phận Hồng Ngọc và Lý thế tử, bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái. Lúc đó Hồng Ngọc quận chúa dạo chơi ở Lệ Xuyên gặp phải cường đạo, bị lạc người nhà sau đó được Lý thế tử đi ngang qua thuận tay cứu giúp, lại thuận tay đưa vào trong Vương phủ Lê Xuyên.
Trong ký ức của Tần Tố My, vị quận chúa này sau khi được cứu, có rất nhiều khoảng thời gian vô cùng ái một Lý thế tử, bất luận Lý thế tử đi đến đâu nàng cũng thích bám theo chàng, trái một tiếng ca ca, phải một tiếng ca ca. Thế tử đều không thèm để ý đến nàng, nàng cũng không hề tức giận.
Bởi vì bị nàng bám riết nhiều, sau đó thế tử tự như cũng thân thiết với nàng hơn, nhưng khoảng thời gian đó không hề dài.
Không lâu sau thế tử lại cứu một cô nương khác tên là Nặc Hộ Trân, thế tử đối với cô nương này rất khác biệt, sau đó quận chúa càng ngày càng xa cách với thế tử. Quận chúa nàng tựa như có một đợt rất đau lòng.
Sau đó cộng thêm chuyện phát sinh ở Nam Nhiễm cổ mộ. Vị quận chúa này không biết đã làm ra chuyện gì, khiến cho vị thế tử một lòng muốn chinh phục Nam Nhiễm kia đại nộ, sự phẫn nộ đêm đó của thế tử nàng cả đời này chưa từng chứng kiến, liền nhốt quận chúa gây hoạ kia trong phủ.
Sau đó nữa, vị quận chúa này liền không từ mà biệt rời xa chàng.
Sau đó nữa, Tần Tố My liền mở lòng, không hề cảm thấy Lý Minh Phong đối với Thành Ngọc có ý niệm gì khác biệt. Có lúc nàng còn nghĩ, bất luận ban đầu không có tình cảm đến khi Thành Ngọc rời ra Lệ Xuyên, Lý Minh Phong có lẽ sẽ ít nhiều cảm thấy chán ghét nàng. Nếu không thế đêm đó lúc phát hiện ra Thành Ngọc không từ mà biệt, chàng vì sao lại không có biểu cảm gì, lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế? Sau đó chàng cũng không từng phái người đi tìm Thành Ngọc, thậm chí hơn nửa năm trong Vương phủ chàng không hề nhắc đến một chữ nào về vị quận chúa tá túc ở Lệ Xuyên vương phủ hơn nửa năm kia.
Nhưng lần này vào kinh lại lần nữa gặp được Hồng Ngọc quận chúa, thái độ của thế tử khiến cho lòng Tần Tố My dậy sóng một hồi, nhớ đến những chuyện quá khứ, những chuyện trong quá khứ nàng cũng chưa từng để ý, hoặc là đã từng để ý nàng nhìn cũng không thấu được.
Trong đầu nàng lại vang lên câu nói bức người của a đầu xinh đẹp vừa nãy
"Lúc quận chúa lưu lạc ở Lệ Xuyên, may mà có thế tử đại nghĩa tương cứu, lại để cho quận chúa tạm trú ở trong phủ Lệ Xuyên vương nửa năm, Thập Hoa lâu chúng ta vô cùng cảm tạ, vỗ dĩ đinh báo đáp bằng hậu lễ
Nhưng chuyện Nam Nhiễm cổ mộ, quý vương phủ lại không hậu đạo, nhìn quận chúa chúng ta một mình lạc nạn nơi vương phủ, liền cảm thấy thật đáng xấu hỏi, lại lấy uy quyền áp bức người, thực sự là khinh người quá đáng. Bất quá ân oán hai bên đều nặng, cứ cho là hai bên hoà nhau, những chuyện đó Thập Hoa lâu chúng ta không tính toán nữa. Chỉ hi vọng thế tử sau này đừng gặp lại quận chúa nhà chúng ta nữa, giống như hôm nay cứ xem như người qua đường là được, thật trùng hợp vì quận chúa nhà chúng tôi cũng đã xem mấy người ở Lệ Xuyên các người như người qua đường rồi..."
Thế tử lại không hề tức giận, chỉ ngắt lời nàng: "Ngươi nói, nàng muốn làm người qua đường với ta ư?"
Vị tỳ nữ khiến cho người ta tức nghiến răng nghiến lợi kia chỉ cười một tiếng:" Quận chúa chúng tôi ở ngay phía trước, thế tử nếu cảm thấy tôi nói dối, hay là trực tiếp đến hỏi nàng xem thế nào?"
Thế tử trầm mặc rất lâu, Thành Ngọc đứng trước hàng vải đã kết thúc cuộc trò chuyện, không quay đầu lại, hướng về góc đường phía trước mà bước đi, vị tỳ nữ kia hừ bọn họ một cái, sau đó cũng chạy qua đó. Lý Minh Phong đứng mãi đó một lời cũng không phát ra.
Bọn họ đứng ở đó rất lâu, cho đến khi Thành Ngọc và tỳ nữ đó biến mất ở cuối đường, lại đứng thêm một hồi, Lý Minh Phong mới đưa nàng vào y đường.
Rốt cuộc giữa Lý thế tử và Hồng Ngọc đã xảy ra chuyện gìc Tần Tố My vốn cho rằng mình không nhìn rõ lắm, lúc này lại cảm thấy rối rắm đến mơ hồ hơn.
Hoặc có lẽ sự rối rắm của nàng không phải là chuyện từ trước đến nay giữa bọn họ phát sinh ra chuyện gì, nàng nghĩ.
Mà nàng cảm thấy rối rắm chỉ là vì thái độ của Lý Minh Phong.
06/11/2019
-------
💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.
--------
Lỡ nói với mọi người rồi mà không đăng cũng kỳ kỳ, cho nên thôi haha. Nói vậy chứ mọi người đọc vui nhé, có gì đọc xong rồi comment bên dưới nha, tám cho vui nà, hăng hái thì ta sẽ đăng chương mới sớm, ta thề ví cái bóng đèn đấy (BỤPPP...chết cái bóng đèn vỡ òi, ta đi thay đây hihi)