TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 5.1
Từ một năm trước, từ khi Thành Ngọc rời xa thành Bình An, đội cầu mây Nhật Tiến Thập Đẩu Kim của phường Khai Nguyên có cảm giác như đã mất đi thủ lĩnh đầu đàn. Mỗi lần đấu đá cái gì cũng thành uể oải. Cứ đá rồi lại uể oải, đá xong rồi vẫn thấy uể oải nên chẳng muốn lộ diện ở các trận đấu ở kinh thành.
Đã vạn năm nay luôn phải cam chịu đứng thứ hai, Nhật Tiến Đẩu Kim của phường An Lạc cuối cùng cũng có thể hoành hành ngang ngược trong giới cầu mây của kinh thành như chưa từng thất bại, hùng hổ xưng bá xưng vương. Xưng bá nửa năm, đổi tên thành Độc Cô Cầu Bại mà quên mất mình từng một thời là thủ hạ bại tướng. Kết quả vừa đổi tên được hai ngày thì khắc tinh của họ, Ngọc công tử đã hồi kinh rồi.
Hai mươi ngày sau, khắc tinh Ngọc tiểu công tử của họ đã làm thoả mãn nguyện vọng độc cô cầu bại của Nhật Tiến Đẩu Kim, dẫn Nhật Tiến Thập Đẩu Kim đá cho họ thua thê thảm.
Khi mặt trời vừa lên đến đỉnh, các vị anh hùng hảo hán của Nhật Tiến Đẩu Kim, nước mắt lưng tròng nhìn từ tấm bảng điểm viết tỷ số trận đấu mười lăm điểm so với ba điểm đến Thành Ngọc đang thờ ơ lấy vạt áo lên lau mồ hôi trên trán và sự kích động của các thiếu phụ thiếu nữ khi Thành Ngọc lấy vạt áo lên chùi mồ hôi quả thực là có thể làm cho họ nóng rực mắt, không kìm được mà nhìn cho đến cùng....
Thần tượng của các cô nương thiếu nữ thiếu phụ trong thành Bình An, tiểu bá vương cầu mây- Thành Ngọc Ngọc công tử giờ đang ngồi xổm cạnh bạn tốt Lý Mục Châu trong trong tiệm thuốc, đếm từng tờ ngân phiếu. Lý Mục Châu đang ngồi đối diện nàng lại có chút cảm khái mà phát biểu cảm tưởng: "Đều là tiền mồ hôi nước mắt của người cả."
Lý Mục Vương Chiến Tử Châu gật gật đầu: "Không ai có thể tin được đội ta có thể thắng đội Nhật Tiến Đẩu Kim đến mười điểm, may mà ta lớn gan đi theo người một lần, số ngân phiếu thắng được này có thể mở được ba tháng khám bệnh miễn phí rồi."
Thành Ngọc đang vùi đầu đếm ngân phiếu,tay rút ra ba tấm, còn lại đem tất cả ngân phiếu đẩy qua cho Lý Mục Châu: "Đây, đủ để mở được một năm khám bệnh miễn phí rồi."
Lý Mục Châu lúng túng: "Người không phải đang thiếu tiền sao?"
Thành Ngọc đem ba tờ ngân phiếu gấp nhỏ lạinhư miếng đậu phụ nhét vào trong túi tiền rồi vỗ mấy cái, đưa tay lên chùi mồ hôi trên trán: "Không sao, ta kiếm tiền nhanh, ba tấm cần gấp này là đủ rồi."
Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân vọng lại từ đầu tiệm thuốc, tim Thành Ngọc nảy lên một nhịp, miệng trắng bệch nói qua khẩu hình với Lý Mục Châu: "Sao Chu Cẩn lại đến đây? Hắn ta biết ta kêu ngươi thay ta cá độ sao? Nàng có chút đứng không vững, bò lùi về sau trốn đi: "Hỏng rồi, ta bị đánh chết mất."
Lý Mục Châu cũng ngớ người nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: "Ta sẽ không tố cáo người đâu, người yên tâm đi." Sau đó vừa nhanh chóng nhét ngân phiếu vào ngực vừa hất Thành Ngọc lăn xuống dưới gầm của giường bệnh, nghiêm chỉnh ngồi cạnh một góc giường, thuận tiện vớ lấy một cuốn sách lên giả vờ xem.
Nhân An đường là một cửa tiệm có cả sân trước và hậu viện, cả hai bên khoảng sân bốn phương trống trải là hai hành lang hẹp, từ hành lang nối vào thẳng trong phòng nghỉ của bệnh nhân, chỉ che một cái rèm vải để ngăn cách với bên ngoài.
Chu Cẩn đứng bên ngoài rèm vải, khẽ gõ nhẹ lên thành cửa vài cái mới vén rèm đi vào, Lý Mục Châu giả vờ như mình đang hết sức tập trung vào quyển sách trên tay.
Trong phòng rõ ràng vẫn còn hai cái ghế gỗ vậy mà Chu Cẩn cứ nhất định ngồi trên chiếc bên góc giường. Thành Ngọc nằm rạp xuống sát đất, trợn mắt nhìn đôi giày của Chu Cẩn đang ở ngay trước mũi mình, trong lòng căng thẳng đến phát run.
Chu Cẩn ôn tồn hỏi Lý Mục Châu: "Ta đến xem thử vết thương của ngươi thế nào rồi."
Thành Ngọc còn nhớ lần trước mình đi đêm không may bị rơi xuống hồ, lúc được cứu lên chỉ còn nửa cái mạng mà thanh âm của Chu Cẩn cũng không có quan tâm đến thế. Nàng không nhịn được mà cảm thấy thật hiếu kỳ, vết thương của tiểu Lý rốt cuộc phải nghiêm trọng đến mức nào?
Đang suy nghĩ rất lung thì lại nghe giọng của Lý Mục Châu cũng chứa đầy nghi hoặc: "Bị thương? Bị thương gì cơ?"
Sau một hồi dùng giằng tới lui, Chu Cẩn tựa hồ như nắm chặt lấy tay áo của Lý Mục Châu: "Hôm qua lúc thái thuốc, không phải chỗ này bị xước một chút sao?"
Trên ngón trỏ tay trái của Lý Mục Châu đúng là có một vết xước nhỏ nhưng thật ra nếu không chú ý thì cũng chẳng thể nhìn thấy miệng vết thương.Nhưng Chu Cẩn vô cùng quan tâm hỏi Lý Mục Châu: "Liệu có để lại sẹo không nhỉ?"
Thành Ngọc trong lòng lạnh lẽo, thầm giúp Lý Mục Châu trả lời: "Có sẹo cũng khó đấy."
Bản thân Lý Mục Châu có lẽ cũng chưa suy nghĩ qua vấn đề có để lại sẹo hay không, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
Liền nghe Chu Cẩn trầm giọng nói: "Cho dù thế nào, mấy ngày hôm nay vẫn không nên làm việc nữa, nhớ phải bôi thuốc." Lại nói: "Bây giờ ngươi cứ gom tất cả các loại thuốc cần thái, ta giúp ngươi làm, từ nay đừng có bận tới bận lui trong tiệm nữa."
Đại khái là vừa nghe không cần phải làm việc, Lý Mục Châu liền cao hứng ờ một tiếng.
Hai người ngồi nói về mấy thứ cây cỏ mà Lý Mục Châu trồng trong vườn, lâu đến mức Thành Ngọc bò dưới giường đến tê cả người mới chịu rời khỏi.
Lý Mục Châu nhanh chóng kéo nàng ra khỏi gầm giường: "Ta cảm thấy Chu Cẩn hắn có lẽ là không phải đến kiếm người đâu." Lý Mục Châu tổng kết.
Thành Ngọc chầm chậm nhìn hắn một cái, lại chầm chậm phủi bụi trên đầu gối, tâm tình phức tạp nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Lý Mục Châu có chút không hiểu: "Nếu như đã không đến tìm người, hắn gần đây rảnh rỗi như vậy sao? Còn có thời gian đến đây để đi dạo, lại giúp ta làm hết mọi việc luôn rồi?"
Thành Ngọc ngồi thừ bên giường, rất cố gắng suy nghĩ một hồi: "Nếu như ngươi nói, hắn như vậy là đang quan tâm ngươi, thực sự là khiến người ta khó hiểu." Nàng nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ: "Tiểu Lý...Ngươi có phải bị bệnh nan y ?" Sau đó lại bị Tiểu Lý vác gậy đuổi ra khỏi Nhân An đường.
Thành Ngọc chán nản chạy ra từ Nhân An đường, vừa thấy thời gian không sớm nữa liền nhanh chóng nhằm hướng Tước Lai lầu chạy đến. Nhưng nàng vốn tính thích náo nhiệt, đụng phải đám người đông đúc đang tụ tập lại với nhau liền không khống chế nổi bản thân mà dừng chân lại xem, lại cộng thêm sự mềm lòng, vừa nhìn thấy người nào đáng thương ngồi bên đường liền vét hầu bao ra để làm từ thiện. Người đi trên đường tới tới lui lui, quay đi quay lại từ thiện, đợi đến khi đến được Tước Lai Lầu mới lật lật xem lại túi tiền, nàng ngạc nhiên phát hiện tiền trong túi chỉ còn thừa lại một tấm ngân phiếu hai lượng nhỏ thôi.
Thành Bình An có ba nơi ăn chơi hoang phí nhất, Tước Lai lầu xếp trước cả Mộng Tiên lầu và Lâm Lang Các. Người thời nay thường nói không có vàng chớ vào Tước Lai, chính là để nói đến Tước Lai lầu. Đến Lâm Lang các và Mộng Tiên lầu để ngủ với các cô nương bất quá cũng chỉ tốn tầm bảy tám lượng bạc, chừng đó tiền đem đến Tước Lai lầu còn không đủ để gọi hai món ăn. Bởi vậy, khi Thành Ngọc được tiểu nhị dẫn vào tầng lầu của nhã các, đứng ngoài cửa liếc nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn và Liên Tống đang thêm củi vào cái lò bên cạnh, nàng ngay lập tức cảm nhận được sự tàn khốc của vận mệnh và sự bất lực của bản thân.
Chiếu theo lễ tục của vương triều Đại Yến, ai mời ăn người đó trả tiền, không mang đủ tiền lại dám mời khách đi dự yến tiệc ở tửu lầu, đây chính là có ý khinh thường người khác, phải bị đánh. Nàng cho dù thả ba con bồ cầu liền cũng không kịp mời Liên Tam ăn cơm, ăn rồi lại để cho Liên Tam trả tiền thì chính là tội gấp ba.
Thành Ngọc day day thái dương, trốn trong hành lang suy nghĩ về cảnh ngộ khó khăn trước mắt. Tước Lai lầu vốn không thể ghi sổ nợ, tuy rằng Nhân An đường cách Thập Hoa lâu gần hơn nơi đây rất nhiều, nhưng cho dù bây giờ chạy về tìm tiểu Lý lấy tiền rồi lại chạy đến lại cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, điều này so với việc thả bồ câu cũng không khác nhau là mấy.
Nàng giờ đây chính là cùng đường hết cách.
Thành Ngọc núp sau cánh cửa nhìn trộm hai người đứng bên cạnh Liên Tam, một người ăn vận như tỳ nữ còn người kia chính là đầu bếp của Tước Lai lầu- Văn Tứ Nương.
Văn Tú Nương đang cúi đầu nói chuyện gì đó với Liên Tam, nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy một câu: " Cá Đao nhiều xương,Tam công tử quả là tay đao tốt,cắt rất gọn gàng, xương cũng lấy rất sạch sẽ, lúc nấu lên có thể nấu đến mức thịt trắng như ngọc, đọng lại mà không tan đi, món này coi như đã thành công rồi.
Vị tỳ nữ tuyệt sắc kia thở dài một hơi: "Nhưng mà làm sao có thể nhận ra được thịt cá có màu như bạch ngọc, ngưng mà không tán mất vậy? Ta và công tử đến bước này đều... chà, lần trước cũng là đến chỗ này thì thất bại."
Nàng nghe rõ rồi, chính là Liên Tam đang muốn học cách nấu canh từ Văn Tứ Nương đây mà. Thành Ngọc lại cảm thấy rất hoang mang, rõ ràng Liên Tam và việc nấu canh này nghe sao cũng có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.
Nàng tuy rằng chỉ muốn làm mai cho Liên Tam và Hoa Phi Vụ nhưng khi đã nhìn rõ được Liên Tam là con người như thế nào, Thành Ngọc lại nghĩ trên đời này chỉ có những người thanh cao, một lòng muốn ẩn cư nơi thế ngoại đào viên mới hợp với chàng. Dưới ánh trăng sáng đàn cầm vẽ tranh gì đó, đây mới chính là việc nên làm để hợp với cái tướng mạo của Liên Tam.
Lúc này Thành Ngọc mới bàng hoàng nhớ lại về lần đầu tiên gặp Liên Tam ở bên bến sông, trùng phùng lúc chàng đi dạo thanh lâu, sáng nay lại bắt gặp lúc Liên Tam đang đi dạo phố, mà lúc này đây, nàng bất lực nghĩ, chàng lại an nhiên đến gặp trù nương đề học hầm canh.
Hành lang trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn, mấy người đàn ông tráng kiện đang khuân một cái rương lớn bước lên lầu, lúc đi qua Thành Ngọc còn rất lịch sự nói nàng nhường đường một chút.
Thành Ngọc nghi hoặc nhìn theo chiếc rương mà mấy đại hán đó khiêng vào trong phòng của Liên Tam, lúc chiếc rương mở ra, đợi khi nàng nhìn rõ được thứ đồ chơi dài bảy thước đựng trong rương mới đưa tay đỡ lấy trán. Trời ạ, không phải chứ, trong lòng nàng thầm nói với chính mình.
Tỳ nữ xinh đẹp trong phòng nhìn thấy thứ trong rương đó lại rất vui mừng: "Công tử suy nghĩ thật chu đáo, lần này nhất định sẽ không thất bại nữa đâu." Lại dịu dàng mù mịt nhìn Văn Tứ tỷ nói: "Lần trước ta nhớ là đem thịt cá bỏ sau, Tứ tỷ người một phần không thừa chẳng thiếu nấu vừa đủ nửa khắc, phải không?"
Tứ Nương một mặt hồ đồ: "Đại khái... đúng là nửa khắc, nhưng hình như cũng không phải một phần không thừa không thiếu, cái này ta chưa hề tính qua, chỉ nhìn vào màu của thịt cá thôi, cảm thấy bây giờ có thế lấy ra rồi."
Trong thời gian đợi tỳ nữ và Văn Tứ bàn luận, Liên Tống vẫn đang điều chỉnh lại thiết kế bằng gỗ ; sau khi điều chỉnh lại thiết bị đó mới bỏ than vào trong lò bạc.Sau khi ngọn lửa vàng cháy lên, chàng đứng dậy quay cái cần khởi động, nhìn cái bánh răng dần dần chuyển động mới chậm rãi bày thức ăn trên chiếc bàn vuông.
Âm thanh réo rắt của bánh răng nhàn nhạt vang lên trong phòng, nghe vừa cổ xưa lại vui tai. Người tỳ nữ đã sớm không còn bàn chuyện với Văn Tứ, bây giờ lại rất kịp thời đưa qua một cái khăn ướt. Sau khi làm xong việc, Liên Tam nhận lấy khăn chậm chạp chùi tay, từng tấc từng tấc trên bàn tay đều lau qua, mới khe khẽ nâng mắt, nhìn về phía cửa: "Muội đứng đó lưỡng lự bao lâu rồi? Nghĩ xong rồi thì đi vào?"
Thiên Bộ nghe nói hôm nay Tam điện hạ có hẹn với một người lúc buổi trưa, bởi vì cả triều đình này người có thể dùng cơm với Tam điện hạ suy ra cũng chỉ có quốc sư cho nên nàng vẫn cho rằng người họ đang đợi chính là quốc sư. Nhưng lúc này, ngữ khí của Tam điện hạ lại không giống với lúc nói chuyện với quốc sư, nàng không nhìn được có chút hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đầu tiên nàng nhìn thấy một bàn tay đang bám lấy khung cửa, là một bàn tay rất thanh tú, hình dáng cũng rất đẹp, có chút giống bàn tay của một tiểu thiếu niên, hoặc là một tiểu thiếu nữ.
Lại qua một lúc lâu, một thiếu niên mảnh mai nhích từng chút từng chút từ sau khung cửa bước ra. Nói hắn là một thiếu niên bởi vì mớ tóc đen được búi lại trên đỉnh đầu, trên người còn mặc một trang phục nam nhi là đồng phục cầu mây, chính là cách ăn mặc của một thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân.
Nhưng đợi đến khi Thiên Bộ nhìn kỹ khuôn mặt đó, không kìm được mà hít một hơi lạnh. Không ngờ đây lại là một khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Nàng còn nhớ cái vị Hà Tuệ thần nữ năm đó ở bên cạnh Tam điện hạ đã là người đẹp nổi tiếng trong tứ hải bát hoang, nhưng dung mạo của thiếu niên này so với Hà Tuệ còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ là hắn tuổi còn nhỏ, tựa như một đóa hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, cho nên vẻ đẹp vẫn còn chút e ấp. Nhưng đợi cho đến khi đóa hoa đó hoàn toàn nở ra rồi thì chỉ có bốn chữ "sắc tướng thù thắng" mới có thể dùng để hình dung được vẻ đẹp này, khiến Thiên Bộ nhìn đến ngây người.
Ngoài cửa của nhã thất, Thành Ngọc cứng cả da đầu nhích người từ ngoài hành lang vào trong phòng, Liên Tam sau khi lau xong tay, vừa đưa cái khăn cho Thiên Bộ vừa hỏi nàng: "Không muốn vào sao?"
Thành Ngọc bám lấy cánh cửa nói: "...Ừm."
Liên Tam nhìn nàng: "Sao vậy?"
Ánh mắt nàng nhìn về phía sau Liên Tam, dừng một chút, "Đó là thất luân sa chung sao?" Nàng vẫn gảy gảy cánh cửa, rút lại tay trái, cổ tay xoay xoay, chỉ cái thứ chiếm hết nửa gian nhã thất kia.
Lúc nãy mấy đại hán kia khiêng cái rương này từ bên ngoài vào, Thành Ngọc đã biết thứ bọn họ khiêng là thất luân sa chung . Thất luân sa chung là dụng cụ tính giờ tinh chuẩn nhất hiện nay, nguyên lý sử dụng là để cát chảy xuống bảy cái bánh răng để đẩy cái kim tính giờ, chính là do quốc sư kiêm giám sát Khâm Thiên giám phát minh ra, toàn thiên hạ chỉ có vài cỗ. Nàng đã từng nhìn thấy một cỗ như vậy ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu.
Thành Ngọc thở dài một hơi: "Các người không nghe nó khóc rất thương tâm sao?"
Cái người nãy giờ vẫn bất động thanh sắc đứng một bên quan sát Thành Ngọc- Thiên Bộ cũng tự hỏi bản thân phải chăng mình vừa nghe nhầm, trong phòng một màu tĩnh mặc, cho đến khi nghe Tam điện hạ hỏi một câu "Muội nói gì cơ", Thiên Bộ mới biết là bản thân nàng không phải nghe nhầm.
(Bà Yuan: thất luân sa chung: Là đồng hồ cát bảy vòng gì đấy mọi người ạ, còn hình dáng ra sao thì phải tưởng tượng rồi, ta cũng chưa hình dung ra được hịc)
"Có lẽ nó cảm thấy mình được sử dụng không được thích đáng, khóc đến co rút lại rồi kìa." Nàng nói rất nghiêm túc: "Mọi người biết không, nó là vua của sa chung(đồng hồ cát) mà, sĩ khả sát bất khả nhục." Nàng dừng một chút: "Ta nghe nó khóc đến co rút như vậy, trong lòng cũng có chút buồn" Nói đến đây nàng cuối cùng có thể bịa ra một câu chuyện hợp lý hơn rồi, có thể trả lời Liên Tam lý do vì sao nàng cứ bám lấy khung cửa mà không chịu vào phòng : "Vì vậy muội nghĩ hay là mình vẫn nên không vào." Nàng ho một tiếng: "Muội sợ nhất là có người khóc đấy." Quan sát sắc mặt của Liên Tam, lại nói: "Muội ngồi nơi cửa cũng như vậy, Liên Tam ca ca huynh còn chưa dùng cơm sao, vậy huynh dùng đi." Nàng mím môi: "Muội ngồi đây với huynh được rồi." Nàng chính là đang suy nghĩ như vậy. Một bàn đầy thức ăn, nếu như Liên Tam chàng một mình ăn vậy thì khi ăn xong khẳng định sẽ không tiện để cho nàng tính tiền, cho nên Thành Ngọc mới phá lệ diễn ra một màn như vậy.
(Bà Yuan:sĩ khả sát bất khả nhục: chúng ta hay thấy từ này lắm nha, nghĩa là kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể nhục nhã, gần gần với câu chết vinh còn hơn sống nhục(uhm phải không nhỉ) thôi kệ vậy đi nha)
Thực ra nếu như trước mặt nàng là hai người phàm, cách nói thần thần bí bí của nàng có khi có thể lừa được người ta, nhưng đối diện với nàng lại là hai vị thần tiên.
Là một thần tiên, yêu ma quỷ quái gì Thiên Bộ cũng có thể nhìn thấu được, cái thất luân sa chung trước mắt căn bản không óc một chút dấu tích của sự thành tinh nào, cho nên Thiên Bộ căn bản không hiểu vị thiếu niên tuyệt sắc trước mặt này đang nói cái gì.
"Nó thực sự đang khóc?" Nhưng nàng lại nghe điện hạ nhà mình đã trả lời như vậy rồi, tiếp theo lại nghe điện hạ nhà nàng truy vấn một câu: "Còn khóc rất thương tâm, phải không?"
Thiên Bộ cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
"Ừ, khóc đến co rút." Mà thiếu niên kia lại rất tự tin trả lời như vậy, nói đến đây lại lùi bước ra sau hành lang.
Lùi đến chỗ hành lang bên ngoài cánh cửa, Thành Ngọc cảm thấy có lẽ nàng đã vượt qua được ải này rồi, đang lúc thả lòng người, lại nghe thấy Liên Tam nói: "Ta cho phép muội ngồi đó canh giữ cho ta rồi sao? Vào đây."
Thành Ngọc một mặt mông lung: "Lúc nãy không phải muội đã nói..."
"Lúc nãy muội nói." Liên Tam ngắt lời nàng nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục, bởi vì ta dùng nó để canh thời gian nấu canh nên mới để cỗ thất luân sa chung này khóc đến co rút, muội không nhẫn tâm ngồi trong này nghe nó khóc, vì vậy cho nên không vào." Dễ thấy khi nói đến từ "co rút" tam điện hạ cảm thấy đây là một từ mới, Thiên Bộ có thể nghe được khi chàng nói đến từ đó, nếu quan sát kỹ sẽ thấy điện hạ có ngừng lại một lúc.
Liên Tam chỉ trong vài câu ngắn ngủi đã có thể đem toàn bộ câu chuyện của nàng nói rất rõ ràng, cũng đem lý lẽ của nàng tổng kết lại rất ư là chặt chẽ, Thành Ngọc chớp chớp mắt: "Vậy huynh vì sao còn..."
Ánh mắt của Tam điện hạ rơi trên cỗ thất luân sa chung, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: 'Vì nấu canh cho muội mới mang nó qua đây đấy, ta cảm thấy, nó đã khóc đến co rút như vậy muội có lẽ cũng nên vào đây ngồi, vừa ăn canh vừa nghe nó khóc đi."
Thành Ngọc đứng hình nửa ngày, đỡ lấy trán đang vô cùng choáng váng, dụi dụi mắt, dụi đến mức mắt cũng đỏ lên, mới nhẹ nhàng vờ khó xử nói: "Nhưng muội càng đến gần, đầu muội càng thấy đau, nếu như ngồi trong đó, muội nghĩ muội sẽ không thể nào chịu nổi đâu." Nàng vừa nói vừa lén lút nhìn thần sắc của Liên Tam.
Liền nhìn thấy Liên Tam cười một cái, vẫn như cũ bình tĩnh nói: "Vậy thì chỉ có thể để cho muội vào đây, vừa đau đầu, vừa uống canh, vừa nghe nó khóc rồi."
Thành Ngọc lại lần nữa đứng hình.
Lần này nàng quả thực là đứng hình rồi, nghĩ nửa ngày cũng không biết nên trả lời ra sao, trầm mặc một khắc nàng nói: "Liên Tam ca ca huynh tàn nhẫn quá rồi."
Liên Tam gật gật đầu: "Quả thật có chút tàn nhẫn."
"..."
Thành Ngọc từ nhỏ đến lớncơ bản đều khiến cho người ta hết cách, bình sinh lần đầu tiên cảm giác được sự thống khổ vì không thể làm khó được người ta, đối với những người bạn đã từng bị nàng làm khó trong quá khứ sinh ra chút xấu hổ. Nàng ngơ ngẩn đứng dựa vào khung cửa nghiêm túc sầu não, nghĩ đến việc mình đã dạo một vòng lớn như thế, còn cố gắng diễn lâu như vậy, cuối cùng nàng vẫn phải tính tiền, nhưng nàng không có mang theo tiền! Bây giờ nàng cứ nói với Liên Tam là mình không mang đủ tiền mà cứ chạy đến đây như vậy, Liên Tam liệu có tha thứ cho nàng không? Tình bằng hữu giữa chàng với nàng liệu có trường tồn được nữa không?
Nàng ngẩng đầu nhìn Liên Tam, thấy Liên Tam cũng đang nhìn mình. Lúc nãy Thành Ngọc
còn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lúc này nhìn thấy gương mặt của Liên Tam, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng rồi.
Nàng trầm mặc một lúc: "Liên Tam ca ca, ta thực ra có chút thông minh đó."
"Ồ? Nguyện rửa tai lắng nghe."
"Huynh căn bản không phải là vì nấu canh cho ta mới chuyển thất luân sa chung này qua đây." Nàng kiên định nói: "Hôm nay bởi vì muội muốn mời huynh đi dạo tửu lầu, kêu huynh đến Tước Lai lầu đợi, huynh liền cảm thấy nhàn rỗi mới muốn thử nấu lại món canh cá này, lúc nãy huynh căn bản là đang lừa muội." Nàng càng nói càng cảm thấy câu chuyện chính là như thế: "Nhưng huynh trước đây nấu canh đều không ngon, bởi vì huynh cho rằng mình nấu canh không ngon đều do thời gian nấu không chính xác, vì vậy mới chuyển cỗ thất luân sa chung này của đây. Là do huynh muốn nấu canh ngon một lần thôi, căn bản đâu liên quan gì đến muội!"
"Ồ." Liên Tam nói: "Vậy ý của muội là muốn nói sẽ không uống thứ canh mà không phải ta đặc biệt nấu cho mình muội sao, vậy thì..." Chàng vân đạm phong khinh tổng kết: "Điều này có gì khó, bây giờ ta lập tức nấy một nồi canh khác cho muội."
Thành Ngọc gật gật đầu: "Vì vậy lần này muội..." Lại lắc lắc đầu: "Không đúng." Không cẩn thận lại đụng trán trúng khung cửa,kêu "A!" Nàng nhẹ nhàng rên một tiếng, cũng không đau lắm, đầu bị xoay mòng mòng nên có chút rối rắm: "Đây là ý của ta sao?" Nàng nghi hoặc hỏi Liên Tam.
Liên Tam cúi đầu, nàng không thể nhìn được mặt của chàng, chỉ nghe âm thanh trầm thấp của chàng: "Đúng vậy, muội đang chê nồi canh này không phải đặc biệt nấu cho muội."
Thiên Bộ đứng một bên mở to mắt chứng kiến hết tất cả, cảm giác như thực sự đã thấy quỷ rồi.
Thành Ngọc lẩm bẩm "Không đúng mà." Lần này cuối cùng nàng cũng đã trấn định được bản thân không để cho Liên Tống quay mòng mòng nữa, tay trái đưa lên đỡ trán nói: "Muội cảm thấy ý của muội có lẽ là vì Liên Tam ca ca không hề đặc biệt nấu canh cho muội, vì vậy muội không uống cũng không có gì, Liên Tam ca ca uống một mình đi, muội đứng đây nhìn huynh uống là được rồi." Lời nói đến đây, sa chung vừa đúng lúc qua đi nửa khắc, trên mặt sa chung kim ngắn vừa chỉ lên trên lập tức có một con đôi họa mi uyên ương đang đứng hót trên một khúc gỗ dài nhảy ra.
Liên Tam nhìn nàng một cái, không có nói gì cả, chỉ đưa tay hất đám tro trên nắp rồi rồi mở ngồi canh ra, lửa vừa đủ mức, lập tức có một mùi hương tươi ngon xông thẳng vào mũi.
Văn Tứ tỷ nói nhỏ với Thiên Bộ: "Thành sắc của thịt cá này, chính là trắng tựa như không ngưng mà không tán mất, Tam công tử lần này hầm đúng rồi." Thiên Bộ ừm một tiếng, nhìn thấy Liên Tống đưa tay trái ra, bản năng của một người hầu thấy thế liền nhanh chóng lấy cái khay xếp một cái bát Kim Tư và một cành hoa đưa đến.
Hôm nay Thành Ngọc thức dậy từ rất sớm, cơm còn chưa và được hai miếng đã phải đến đội cầu mây để tập hợp với các thiếu niên sau đó lại nhanh chóng đi đến sân cầu mây, giày vò cả buổi sáng, sớm đã đói đến rã người, lúc này lại nghe được mùi hương thức ăn nên bụng lập tức réo lên một tiếng, hát vang bài ca không thành kế. Nàng lớn như vậy trước nay đều chưa từng phải chịu đói, không nhịn được mà cúi đầu nhìn cái bụng trống rỗng của mình rồi ngẩn người. Liên Tam đã múc xong canh, ánh mắt dừng lại trên chiếc bụng đang réo của nàng: "Thất luân sa chung có lẽ hết khóc rồi, vẫn còn chưa chịu vào đây sao?"
Thành Ngọc lấy tay che lại chiếc bụng trống rỗng, trái nhìn phải ngó, lắp bắp nói: "Muội sao lại nhìn thấy nó vẫn, nó vẫn còn..."
Liên Tam nói: "Bữa ăn này ta mời muội, đã tính tiền rồi, vào đi"
Thành Ngọc ngẩn người: "Muội, muội không phải, muội chỉ là..." Nàng cảm thấy có lẽ khuôn mặt mình có lẽ đã đỏ bừng lên cả rồi, nàng mơ mơ hồ hồ nói: "Liên Tam ca ca sao huynh lại biết, biết muội chính là..."
Liên Tam nhướn mày: "Biết muội không đem tiền vì thế nói bậy bạ để kiếm cớ sao?"
Thành Ngọc lập tức nói: "Muội không phải cố ý không đem theo đủ tiền, không có ý đùa giỡn huynh..." Nàng ngẩng đầu nhìn Liên Tống rồi lại rất nhanh liền cụp mắt xuống: "Huynh có giận ta không?"
Liên Tam nói: "Không giận."
Thành Ngọc rõ ràng cảm thấy rất ngạc nhiên: "Không giận sao? Lần trước muội thất hứa với huynh đã cảm thấy bản thân rất thất lễ rồi, lần này lại như thế, thực sự rất xin lỗi huynh. Nhưng mà, huynh thực sự không giận sao?"
Liên Tam lạ nhìn nàng thêm một cái: "Muội cũng biết có lỗi với ta sao."
Thành Ngọc xấu hổ cúi đầu thấp hơn nữa, lại nhịn không được hiếu kỳ: "Vậy huynh, huynh vì sao lại không giận muội?"
Liên Tam lại nhìn nàng thêm một cái: "Có lẽ là do muội ngốc."
Thành Ngọc trợn tròn mắt, rõ ràng rất kinh ngạc: "Muội ngốc chỗ nào?"
Thành Ngọc nghe những lời này lập tức cảm thấy bực bội, âu sầu không vui nói: "Vậy thì chỉ có thể nói do muội không thành thạo về mặt này thôi." Khi miệng nói những lời này, bụng nàng lại réo lên một tiếng, nàng đỏ mặt, đứng sát vào khung cửa che lại cái bụng của mình, biểu cảm không biết phải làm như thế nào.
Tam điện hạ cong cong khóe miệng, đưa thay lấy bát canh lúc nãy vừa múc để lên trên chiếc bàn vuông vừa hay đối diện với cánh cửa, gập quạt lại gõ gõ chỗ ngồi bên cạnh, nhìn nàng nói: "Cho dù thế nào thì ăn chút gì đã."
Nàng suy nghĩ một hồi mới chầm chậm bước vào, ngoan ngoan ngồi vào vị trí bên cạnh Liên Tam, chùi chùi tay, trước khi uống canh còn canh cánh trong lòng nói thầm một câu: "Muội cảm thấy muội cũng rất thông mình." Trên mặt vẫn còn vương chút màu đỏ.
_________
💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.
_________
Thất tỷ lải nhải: Ta nhìn thấy khá nhiều bình luận nói nói Liên Tam vì sao lại cứ trêu chọc Thành Ngọc, cho nên mới làm ra rất nhiều phân tích cao thâm, thực ra chân tướng thực sự là vô cùng đơn gian, đó là bởi vì tiểu Ngọc xinh đẹp, bởi vì Liên Tam hắn là một hoa hoa công tử. Chính là như thế đây.
Thành Ngọc: Thành tiểu Ngọc ta hôm nay biểu hiện vẫn có thể rất khiêm tốn rồi!
Bà Yuan: Chị "Nọc" đừng lo gì cả, lùi một bước tiến mười bước mà chị ạ. Cố lên. hì hì
Truyện của chị Bảy không hiểu sao chương nào cũng dài hơn 5000 từ luôn ấy, ta vẫn luôn sợ mọi người đọc sẽ nhàm chán, nên có ý định tách ra để đăng nữa cơ, nhưng mà sợ cắt đứt mạch truyện, thôi thì như này cũng được.
Nhân tiện giới thiệu luôn hai bé edit nhà ta nữa luôn nà( tức là sửa chính tả giùm ta đây bà con ạ, tình ta cực hấp tấp ấy, cứ mỗi lần dịch xong là chỉ muôn đăng liền, có khi trưa nửa ngày có khi nửa đêm, cho nên luôn luôn sai chính tả)
10/24/201