Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 2.2



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊNTác giả: Đường Thất Công TửChương 2.2:

Khi Liên Tống mang theo chiếc ô vừa mượn được trở về biệt viện thì các tiểu a hoàn trong phủ đã chuẩn bị xong nước nóng. Đại a đầu Thiên Bộ đi qua nhận lấy chiếc ô trên tay hắn, rồi đứng qua một bên đợi chỉ thị, là uống rượu ấm người trước hay là đi ngâm nước nóng trước.

(Rốt cuộc anh là tướng quân hay tiểu thư vậy, mới về nhà đã ngâm nước nóng đồ...)

Mưa ngoài trời nhỏ dần, những cánh hoa Lê vẫn rơi dày trong màn mưa, vị công tử áo trắng nhìn xa xăm về phía vườn hoa Lê: "Đem rượu đến suối nước nóng, còn chiếc ô này." Ngừng một chút mới nói: "Ngày mai kêu sai vặt đem đến Lâm Lang các."

Chốn quan trường của triều đình Đại Hi có hai vị kỳ nhân, một là vị quốc sư đương triều rất được Hoàng đế vô cùng sủng ái thế nhưng lại cứ nằng nặc đòi trở về quê nhà mở tiệm điểm tâm. Một vị khác là tướng quân đương triều, rõ ràng là vị liệt võ tướng quân nhưng lại còn phong nhã, đẹp đẽ hơn toàn bộ thám hoa* trong triều.(Thám hoa: Theo như baidu thì chính là người đỗ thứ ba trong kỳ thi trạng nguyên ấy, ta nghĩ ở đây có lẽ là nói về quan văn vì quan văn thường thường hay phong nhã điềm đạm ấy.)

Vị quốc sư đương triều có ước mơ cả đời là mở một tiệm điểm tâm tên là Túc Cập - cũng chính là vị ân nhân kia cứu mạng của Thành Ngọc. Còn vị tướng quân đương triều vừa phong nhã vừa xinh đẹp kia chính là vị công tử áo trắng mà Thành Ngọc cảm thấy rất xứng đôi vừa lứa với Hoa Phi Vụ - Liên Tống Liên tướng quân.

Liên Tống xuất thân từ phủ của Hầu gia, là tam công tử của Lão Trung Dũng Hầu, lúc mười bốn mười lăm tuổi đã theo phụ thân chinh chiến sa trường, nhiều lần lập được kỳ công, hai mươi lăm tuổi đã được ban cho chức đại tướng quân và phủ đệ riêng, là vị đại tướng quân nhất phẩm trẻ tuổi nhất từ khi Đại Hi triều khai quốc đến nay.

Vị quốc sư trong mắt luôn hướng về chúng sanh trong thiên hạ, bình sinh chỉ tán thưởng một người duy nhất, đó là, Liên đại tướng quân được xếp ngang hàng với hắn, nói rằng Liên Tam dũng cảm kiên định, phá được địch mạnh, lập được quốc uy; Liên tam tao nhã, vẽ được Châu Thanh, thổi được ngọc tiêu; Nói rằng Liên tam hắn có tư thế của thần tiên hạ phàm.

Túc Cập rất có tiên căn, đã tu được nửa thân chính quả rồi, bởi vì những lời khen của hắn về khen Liên Tam tướng quân, người đời nghe vào tuy cảm thấy có phần khoa trương nhưng cả hắn và Liên Tam đều hiểu rằng hắn không hề khoa trương chút nào, bởi vì Liên đại tướng quân Liên Tam, y quả thực là thần tiên hạ phàm.

Đại thiên thế giới có hơn mười ức phàm trần, vương triều Đại Hi chẳng qua cũng chỉ là một số nhỏ đó mà thôi, những người phàm trong số mười ức phàm trần này đều được tạo nên từ thiên địa, thiên sinh thiên dưỡng, thọ mạng có hạn. Nhưng bên ngoài trần gian lại có thế giới thần tiên Tứ Hải Bát Hoang. Trong thế giới thần tiên Tứ Hải Bát Hoang, con trai thứ ba của thiên quân ở trên Cửu Trùng Thiên giữ chức vị thủy quân tứ hải, chấp chưởng bốn biển đông tây nam bắc, đồng thời cũng là vị thủy thần có địa vị chí cao trong bát hoang.

Mà nguyên nhân vị thủy thần có địa vị chí cao trong bát hoang - Liên Tống thần quân này rời Tứ Hải Bát Hoang để đến một nơi như trần thế này, đó là vì một vị thần tiên khác. Là vị hoa thần mà bốn mươi bốn năm trước đã chết dưới Tỏa Yêu Tháp của tầng trời thứ hai mươi bảy, Trường Y.

Lúc ngâm mình trong suối nước nóng, Liên Tống ngắm những bông hoa Lê đang rơi lất phất trong màn mưa đến xuất thần.

Từ khi Trường Y chết, hoa cỏ trên thế gian dường như bị mất đi một vài màu sắc vốn có. Trước đây khi Trường Y vẫn còn tại thế, những bông hoa Lê rơi trong mưa thế này, lúc nào cũng khiến người ta phẩm ra được chút thú vui của giai nhân e ấp, u sầu rơi lệ, cũng là lúc khiến cho người ta cảm thấy âu sầu thương cảm. Vậy mà cảnh tượng bây giờ lại giống như một người tức phụ bị bạo hành, rúm ró sợ sệt trong màn mưa, có nhìn nữa cũng chỉ khiến người ta sinh phiền não mà thôi.

Nhưng cái mưa lạnh của tháng giêng và cảnh hoa lê rơi rụng khiến cho người ta sinh phiền não này lại đột nhiên làm Liên Tống nhớ lại lúc hắn mới gặp Trường Y lần đầu.

Đó quả thực đã là một chuyện xảy ra từ rất lâu về trước. Rốt cuộc là bảy trăm năm trước hay là tám trăm nước, Liên Tống cũng chưa từng một lần tỉ mỉ tính qua, chung quy thì cũng đã có một khoảng thời gian như thế.

Lúc đó Dao Trì trên Cửu Trùng Thiên còn chưa có tổng quản, trăm hoa trong thiên hạ vẫn chưa có một vị hoa chủ. Vị trí hoa chủ này vẫn để trống, rất nhiều điều thực sự không tiện, chuyện này thực ra không hề liên quan gì đến hắn, thế nhưng vị bằng hữu to Đông Hoa đế quân, cái vị cai quản tiên tịch và chức vụ của thần tiên trên thiên đình lại không nghĩ như vậy, một lần khi hắn đánh cờ thua đế quân, đế quân lập tức này ném trách nhiệm lên đầu hắn, để hắn tạm thời thay thế một khoảng thời gian.(Đế quân anh chả bao giờ làm em thất vọng).

Hắn tạm thời gánh lấy chức vị này, ngày ngày liếc nhìn đám hoa thần âm thầm đấu qua đấu lại sứt đầu mẻ trán để tranh lấy cái chức hoa chủ, có lúc hắn nhìn họ đấu đá thấy cũng thú vị, có lúc là cảm thấy ồn ồn ào ào như thế thật phiền toái.

Hầu hết thời gian hắn cảm thấy họ thật đúng là phiền phức.

Nghe đồn trên Tam Điện Hạ trên Cửu Trùng Thiên được mệnh danh là một hoa hoa công tử, phong lưu nổi tiếng khắp Tứ Hải. Vị thủy thần tuổi tuổi trẻ, anh tuấn thiện chiến, địa vị cao quý, thiên tộc lại luôn sùng võ, cho nên hắn nghiễm nhiên cũng rất được các cô nương yêu thích.

Nhưng thế gian có một kiểu phong lưu hữu tình, là dùng lời ngon tiếng ngọt ấm áp dịu dàng, hoặc có thể nói là tất cả những kiểu phong lưu trên đời đa số đều thuộc về kiểu đó; Nhưng thế gian cũng có dạng phong lưu vô tình, là kiểu thờ ơ lạnh nhạt và tùy tiện phóng khoáng, Tam điện hạ của chúng ta thuộc kiểu phong lưu thứ hai.

Khắp bát hoang đều nói rằng hắn là hoa hoa công tử, nhưng hắn chẳng có sự kiên nhẫn đặc biệt gì với các mỹ nhân . Gặp phải những vị hoa thần ngồi đánh nhau sứt đầu mẻ trán, sau đó khóc lóc đến tìm hắn giải quyết, thông thường hắn đều cảm thấy thật phiền phức.

Tam điện hạ khác với hai vị ca ca lúc nào luôn luôn cẩn tuân lễ độ đúng với phong phạm của thiên tộc, nếu cảm thấy phiền hắn sẽ lập tức rời đi.

Câu nói vị thần long lúc nào cũng thấy đầu không thấy đuôi trên Cửu Trùng Thiên chính là dùng để nói về hắn. Bởi vì hắn đã quen với cách hành sự như vậy nên Thiên quân vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với ha, tuy rằng cực kỳ nghiêm khắc với hai người con đầu, thế nhưng lại vô cùng dung túng đối với hắn.

Lúc Liên Tống cảm thấy phiền phức đến mức phải rời khỏi Cửu Trùng Thiên, hắn thường đến Nam Hoang tìm Thanh La quan - con trai của Tương chi ma quân, một trong bảy ma quân của ma tộc đánh cờ.

Chiến loạn hai vạn năm trước với quỷ tộc đã được dẹp yên, sau khi quỷ quân Kình Thương phản loạn bị phong ấn, Tứ Hải Bát Hoang gần như đã được thái bình, thần tộc và quỷ tộc kết lại tình nghĩa, tất mọi mọi cũng tính là không tồi. Thấy tình hình này, những suy nghĩ rục rịch không an phận của bảy quân ma tộc cũng kiềm chế lại, hai vạn năm qua, xét từ mọi mặt có thể thấy rằng toàn thiên hạ vẫn đang được hưởng thái bình. Cho nên một thần tộc đến tìm ma tộc đánh cờ cũng không tính là chuyện hoang đường gì cả.

Thanh La Quân là một người cực kỳ hiếu khách, gặp chuyện vui sẽ quét đình đãi khách, mà y lại là một người sống cực kỳ lạc quan, trên cơ bản mỗi ngày đều có thể tìm được mấy chuyện vui từ trong cuộc sống bình thường, cho nên hầu như mọi ngày đều sẽ yến tiệc.

(Má, tui cũng muốn có một người bạn như Thanh La Quân...)

Nhưng mà lần này, cái vị Thanh La quân hiếu khách trước nay vẫn luôn vui vẻ bỗng dưng lại tỏ ra ưu sầu

Thanh niên mặt tròn ngồi phía dưới buông lời cợt nhả vết sẹo của hắn: "Thanh La Quân đây là bị Tương Vân công chúa cấm cửa, một chén canh lạnh này nuốt xuống*, muộn phiền đi vào phổi, thế nên mới bày ra cái bộ dáng âu sầu phiền não như thế sao?."

*Nguyên văn là 一杯冷羹吃下去, nghĩa là anh này đang chọc ghẹo Thanh La Quân chuyện bị công chúa kia cấm cửa, dùng cách nói của người thời này chính là ăn một cục bơ ấy, ta ngu văn không biết thời xưa người ta dùng từ gì cho nó chính xác

Tương Vân công chúa là mỹ nữ xinh đẹp nhất của ma tộc đời này, trong ma tộc từng có lời đồn thế này, sắc đẹp của nàng có thể xem là tám lạng nửa cân với đệ nhất mỹ nữ Bạch Thiển của Thanh Khâu. Chỉ là ma tộc trước nay luôn thích cạnh tranh cao thấp với thần tộc, nhưng cạnh tranh nhiều lần rồi vẫn thua, thua nhiều lần lại tiếp tục tranh, tranh rồi lại thua, nhiều lần như vậy khiến cho tâm lý của mọi người trở nên căng thẳng hết mức, bất cứ chuyện gì mà chỉ đứng về một mặt để phán đoán thì đều không quá chính xác, cho nên Liên Tống cũng không mấy hứng thú với những tin đồn trong tộc của họ.

Vị thanh niên áo xám ngồi cạnh thanh niên mặt tròn lúc nãy lười biếng tiếp lời: "Phi chi ma quân cực kỳ chiều chuộng công chúa Tương Vân, coi nàng ta là viên ngọc, ngậm trong miệng thôi cũng sợ tan, khiến hai mắt nàng ta lúc nào cũng vểnh lên trời, không coi ai ra gì, Thanh La Quân ngài cũng chớ nên nghĩ đến nàng ta làm gì."

Thanh La Quân trừng mắt hắn, hắn lập tức cười giả lã: "Nếu như ngài chỉ thích vẻ đẹp của nàng ta th sao không cho triệu Trường Y đến để hầu hạ vài ngày? Trường Y thấu tình đạt lý, nếu như đổi cái phần thấu tình đạt lý này tàn Bạch Trạch, người khác ta không nói, chỉ là Thanh La Quân ngài thì sao, ít nhất Bạch Trạch ngài cũng có để tặng mà."

Mọi người trên bàn tiệc cười vang.

Bạch Trạch là Tiên Trạch. Bát Hoang có tất cả bốn tộc, Thần tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc hợp lại thành vạn loại sinh linh. Sinh linh mỗi tộc để có các loại khí trạch riêng, Thần tộc có Bạch Trạch, Ma tộc có Huyền Trạch, Quỷ tộc có Thanh Trạch, Yêu tộc có Phi Trạch. Nhưng bất kỳ tộc nào thì khi mới sinh ra, khí trạch trong thân thể đều rất lộn xộn, phải trải qua đủ các loại tu luyện mới có thể lấy được thứ khí trạch thuần túy nhất. Sinh linh nào càng mạnh mẽ thì khí trạch trong cơ thể càng thuần túy, thanh niên áo xám trêu chọc Thanh La Quân là một hoàng tử của ma tộc thế nhưng lại có nhiều Bạch Trạch, là đang cười nhạo hắn không có năng lực.

Thanh La Quân thuộc kiể thần kinh thô, cho dù có bác bỏ người ta cũng chỉ dùng chút thần kinh thô kia để đối đáp, người khác cười hắn không có năng lực hắn cũng không để ý, nhưng lại cực kỳ để ý chuyện người ta mang Trường Y ra so sánh với Tương Vân: "Trường Y, Trường Y sao có thể sánh được với Tương Vân?"

Thanh La Quân thần kinh thô quen rồi, tính tình lại thật thà, cho dù có xem thường vị nữ tử tên Trường Y kia, thế nhưng hắn cũng không thể nói ra những lời cay nghiệt về nữ tử. Nhưng trong một bữa tiệc rượu với đủ các hạng người như thế này, điều không thể thiếu nhất chính là những người xum xoe nịnh hót, ngay tức khắc đã có người hùa theo: "Tiểu hoàng tử nói rất đúng, một hoa yêu vô chủ, phải dựa việc bán nụ cưới trước các quý nhân để cầu xin thương hại, thân phận đê hèn như thế, sao xứng đánh đồng với Tương Vân công chúa được?"

Yêu tộc và Ma tộc cùng sinh ra ở Nam Hoang, Yêu tộc yếu đuối, từ xưa đã phụ thuộc vào Ma tộc. Mà các hoa yêu bởi vì xinh đẹp, thường hay bị người có địa vị của ma tộc nuôi dưỡng làm hậu thất. Yêu tộc vô chủ ở Nam Hoang đã ít, Hoa yêu vô chủ lại càng ít hơn.

Thanh La Quân rất tán đồng với sự phụ hoạ này, nhưng mà việc lúc này có nên nói mấy lời khắt khe với nữ tử không khiến hắn cảm thấy rối rắm, phá lệ nói: "Cũng không nên nói Trường Y như thế, Trường Y nàng, nàng chính là, nàng chỉ là..." Nhưng "chỉ là" nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Vị Liên Tống quan nãy giờ vẫn ngồi nghiên cứu chén trà trong tay bên cạnh đột nhiên lại cất lời: "Trường Y." Y nhìn Thanh La Quân: "Tên Trường Y đúng không?"

Vị Tam điện hạ của Thần tộc này mặc dù thường xuyên đến Nam hoang tìm Thanh La Quân uống rượu, Thanh La Quân tổ chức rất nhiều yến tiệc, hắn thỉnh thoảng cũng tham gia vài lầm, nhưng trước nay đều chỉ ngồi ở vị trí tôn quý bên trái Thanh La Quân, lúc hứng thú thì nói vài câu với Thanh La Quân. Số công tử thiếu niên trong ma tộc ngưỡng mộ tam điện hạ muốn trò chuyện với hắn cũng không hề ít, tuy nhiên lại không có cơ duyên để trò chuyện.

Mắt thấy đây là cơ hội hiếm có để trò chuyện với Tam điện hạ, vị thiếu niên áo xám mắt hạnh lúc nãy mới bợ đỡ Thanh La tròng mắt vừa chuyển, đã lập tức nghiêng người qua cạnh Liên Tống lấy lòng nói: "Tam điện hạ không phải là người trong Nam Hoang chúng ta nên không biết là phải, vị cô nương tên Trường Y này vốn dĩ là một đóa hồng liên, nhưng nàng ta vốn là một đóa hồng liên không thể nở hoa, cho nên không có vị quý nhân nào chịu thu nhận nàng ta vào trong vườn. Là một hoa yêu, nhưng lại không có chủ nhân, vốn đã là một trò cười trong tộc, những năm gần đây không biết lấy đâu ra dũng cảm muốn tu tiên, đi khắp nơi tìm kiếm Bạch Trạch." Cười khinh thường nói: "Vì để có được Bạch Trạch mà không tiếc đi bán nụ cười, không khác gì với những nữ tử chốn phong trần ở phàm giới, ở Ma tộc và Yêu tộc..." Liên Tống chống trán quay đầu nhìn thiếu niên mắt hạnh kia hỏi: "Đẹp đến mức nào?"

Thiếu niên mắt hạnh đang nói rất hăng say thì bỗng dưng ngừng lại: "Tam điện hạ nói là..."

Liên Tống cười cười: "Lúc nãy nghe ngươi nói nàng đẹp, là đẹp đến mức nào?"

Nam nhân ấy mà, nói chung đều thích nói đến mỹ nhân, nhất là sau khi uống rượu bàn luận mỹ nhân. Trên yên tiệc các vị Ma quân đều cân nhắc đến chủ đề mà Tam điện hạ vừa nói, mắt quét một vòng xung quanh, tự cho rằng đã có thể lĩnh hội được hứng thú của Tam điện hạ, nửa buổi tiệc tiếp theo sẽ cùng bàn về vẻ đẹp của Trường Y, dù sao ở đây cũng chưa ai nói những lời quá khắt khe về xuất thân của Trường Y.

Còn Tam điện hạ, người nhắc đến cái chủ đề đó lại không lên tiếng nữa, sắc mặt cũng không thể thể hiện ra là hứng thú hay không hứng thú gì, chỉ là bàn tay nắm lấy chiếc quạt sắt liên tục gõ gõ trên bàn, dáng vẻ rất hờ hững.

Nam hoang đúng lúc đang là mùa xuân, trời xanh mây trắng, hoa cỏ um tùm, cảnh trí cũng rất đẹp, cho nên Liên Tống cũng muốn ở lại thêm vài ngày.

Khắp Bát Hoang đều thấy Liên Tam phong lưu, lại tin chắc không nghi ngờ chuyện này, nhưng Bát Hoang lại không biết, mỹ sắc khắp thiên hạ có ngàn vạn người, như Tam điện hạ rốt cuộc yêu thích loại nào?

Ba đứa con trai của thiên quân, con trưởng Ương Thố đoan chính nghiêm túc, nhị điện hạ Tang Tịch thanh bạch chính trực, đều là những vị chủ rất khó nịnh bợ, khó khăn lắm mới có một vị như Tam điện hạ, một chút hi vọng nhỏ bé có thể lấy lòng người trên như được nhen nhúm, nhưng mà tâm tư của vị Tam điện hạ này thế mà lại có hơi khó dò.

Ví dụ như, mọi người cho rằng Tam điện hạ thích kiểu mỹ nhân này vì đúng lúc bên cạnh hắn có một mỹ nhân như vậy, đang muốn dâng lên một mỹ nhân như thế để lấy lòng hắn, thế nhưng nhưng nói không chừng ngày thứ hai bên cạnh hắn đã đổi một kiểu mỹ nhân hoàn toàn ngược lại so với trước đó.

Trong Tứ Hải Bát Hoang, mọi người cảm thấy như luận về phong lưu thì tam điện hạ không thể tính là phong lưu nhất, nhưng luận về khó hầu hạ và khó đoán thì Tam điện hạ có lẽ nên được đưa lên đỉnh.

Thế nhưng mấy ngày trước trên bàn tiệc ở Nam hoang, một câu "Trường Y đẹp đến mức nào" của hắn lại khiến cho ham muốn lấy lòng hoàng tử thiên tộc của những quý nhân nam hoang đột nhiên dấy lên một tia hy vọng.

Mọi người ai ai cũng đều rất cố gắng để bắt được tia hi vọng nhỏ bé đó. Chưa tới ba ngày đã có người đưa Trường Y đến phòng của Liên Tống rồi.

Ấn tượng của Liên Tống lần đầu gặp được Trường Y là một bóng người núp sâu sau ánh nến.

Những lúc Liên Tống đến Nam Hoang, thường ở tại một tiểu viện xây ở lưng chừng núi Tây Phong.

Lúc đó đã là nửa đêm, hắn vừa mới đánh cờ với Thanh La Quân xong trở về, đạp ánh trăng bước vào cổng tiểu viện, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy một ngọn nến trong phòng.

Bên ngoài gian phòng phía bắc có trồng một cây Hợp Hoan, một đóa hoa Hợp Hoan mềm như lông vũ bị ánh trăng lờ mờ nhuộm thành màu đỏ kim toả ra vài phần diễm sắc. Trên cành Hợp Hoan có những sợi dây leo mảnh khảnh vắt ngang từ cửa sổ đến căn phòng phía Bắc, là do sáng nay hắn tự cột những sợi dây leo kia lại trên cái giá hoa. Những thứ mắc trên dây leo là những bức chữ viết hắn luyện lúc rảnh rỗi không có việc gì làm rồi treo lên để hong khô. Một cơn gió thổi qua gian nhà khiến cho các ngọn nến khẽ lay động, những trang giấy trên dây leo cũng đung đưa theo. Liên Tống khẽ nhấc tay lên, cây ngừng đung đưa gió cũng ngừng thổi, lúc bước đến hắn ánh nến càng gần, hắn nhìn thấy lúc ánh sáng lờ mờ xuyên qua những trang giấy thì những hình ảnh trên giấy chợt trở nên sinh động kỳ lạ.

Hắn tùy ý lật một trang giấy trên dây leo ra xem rồi chậm rãi bước vào trong phòng.

Ánh nến càng trở nên sáng rõ, mọi vật cũng trở nên rõ ràng hơn, có một ít ánh sáng rơi trên giá đèn có một ít rơi trên mặt đất, cao cao thấp thấp bố trí rất tinh tế. Trong ánh nến sâu thẳm, hồng y nữ tử khẽ ngẩng đầu gọi tôn hiệu của hắn: "Tam điện hạ." Gương mặt kia quả thực rất xinh đẹp, nếu dùng từ để diễn tả thì là mặt mày như họa.

Liên Tống dời ánh mắt qua nhìn nàng, nhưng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi lại quay đầu nhìn bức tranh vẽ hoa bốn mùa, tùy ý nói: "Trường Y."

Trong mắt của nữ tử khẽ hiện lên sự kinh ngạc: "Sao Tam điện hạ lại biết ta là Trường Y?" Âm thanh cực nhẹ nhàng.

Người đời nói trong ba người con trai của thiên quân, người linh tuệ thông minh nhất là nhị điện hạ Tang Tịch. Tang Tịch vừa sinh ra đã có ba mươi sáu con chim ngũ sắc bay từ Tuấn Tật sơn lên thiên đình để chúc mừng, đây là điềm lành khác lạ do thiên đạo định sẵn. Sau này Tang Tịch ba vạn tuổi đã tu thành thượng tiên, điều này là minh chứng của việc Tang Tịch chính là tiên trung tuấn kiệt. Dưới ánh hào quang sáng chói của nhị điện hạ Tang Tịch, thì hai vị huynh đệ còn lại cho dù tư chất hơn người hay thành tựu vượt bậc thì gần như cũng đều trở nên nhạt nhòa. Nhưng vẫn còn một số vị thần tiên có cách nhìn khác, ví dụ như cái vị từng là chủ trời đất, Đông Hoa đế quân.

Đông Hoa đế quân cảm thấy khi bản thân sinh ra trời đất cũng chẳng có dị tượng nào, thế nhưng sau này hắn lại có thể làm chủ hai cõi trời đất, vì điều này không hề liên quan đến chuyện mê tín vào cái gì mà lúc sinh ra trời đất phóng ánh kim quang hay có bao nhiêu con chim nát trước đó chưa từng xuất hiệnbay tới bay lui gì đó. Đông Hoa đế quân luôn cảm thấy Liên Tam mới chính là kỳ tài của tạo hóa, Thiên quân có được người con như Liên Tam rồi thì thì có thể ngừng sinh được rồi, bởi vì có sinh nữa thì cũng không thể sinh được người con thông tuệ như hắn.(Nghe hai anh khen nhau em nổi hết da gà nha, Liên Tống là anh đấy sao???)Bởi vì hắn đã được cái vị thích soi mói bắt bẻ là Đông Hoa đế quân công nhận là linh tuệ cho nên vào lần đầu tiên gặp Trường Y, mới có thể tiết kiệm được mấy câu hỏi như "Ngươi là ai?" "Ta là Trường Y." "Ai đưa ngươi vào trong phòng ta?" "Ai ai ai đó đưa ta vào trong phòng của ngài." "Ngươi đến đây làm gì?" "Đến đây để bầu bạn với Tam điện hạ, nhưng mà Tam điện hạ, ta bán nghệ không bán thân", đại loại mà mấy câu hỏi khuôn mẫu kiểu đó. Đến cả câu vì sao Tam điện hạ biết ta là Trường Y Tam điện hạ cũng cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy không cần phải lãng phí thời gian trả lời.Hắn vẫn tiếp tục ngắm bức tranh hoa nở bốn mùa trên dây leo, lấy nó xuống đưa đến gần ngọn nến để soi cho rõ, lúc lâu sau mới nói: "Bọn họ cho dù ép buộc ngươi thì với năng lực của ngươi, nếu thực sự không muốn đến cũng không cần phải đến. Họ hẳn là đã lừa ngươi bổn quân là tiên, lấy bao nhiêu Bạch Trạch cũng không hết, chỉ cần người khiến bổn quân thấy vui vẻ thì ngươi muốn bao nhiêu Bạch Trạch bổn quân sẽ đưa cho ngươi bấy nhiêu? Nhưng mà từ khi bổn quân thanh tu đến nay..." Nói đến hai từ "thanh tu", dường như bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, hắn lạnh nhạt cười một tiếng đính chính lại: "Bổn quân từ khi tu luyện cho đến nay, trong cơ thể đã không còn một chút Thanh trạch nào nữa rồi, đệ đệ của ngươi bị con Song Dực hổ trong động Thất U làm bị thương kia phải cần một nửa Bạch Trạch và một nửa Thanh trạch, nếu chỉ lấy Bạch Trạch thôi thì chẳng có lợi ích gì với đệ đệ của ngươi đâu."Thần sắc của nữ tử khẽ động, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại bình tĩnh. Nàng tuy chỉ là một tiểu hoa yêu bé nhỏ thế nhưng khi đối diện với hoàng tử thần tộc lại không hề có chút sợ hãi nào.Giọng nói của tiểu hoa yêu đó vẫn nhẹ nhàng như nước: "Tam điện hạ minh giám, Tam điện hạ nhìn thấu hiểu chuyện, Trường Y cũng không giấu gì Tam điện hạ, nếu như Tam điện hạ đã không có thứ mà Trường Y cần thì Trường Y xin cáo từ."Nói xong dứt khoát đứng dậy, phủi phủi hai đầu gối không hề dính chút bụi nào, quay người đi từ trong ánh nến ra ngoài, lúc đến trước mặt Liên Tam, không biết nghĩ gì đó lại vái chào một cái, nghiêm túc nói: "Tam điện hạ, đêm đã khuya, ngài vẫn là sớm nghỉ ngơi đi, ngọn nến này mặc dù không phải ta làm nhưng nếu như Tam điện hạ cảm thấy không tốt thì trước khi ta đi hãy thổi hết chúng nó đi, cũng coi như là báo đáp cho đáp án thẳn thắng của Tam điện hạ đối với Trường Y trước đó."Liên Tam lần này mới nghiêm túc quay đầu lại nhìn nàng ta một cái.Bên cạnh tam điện hạ có rất nhiều mỹ nhân tới tới lui lui, nhưng hắn hoàn toàn không quá để ý, các mỹ nhân thông thường thích làm bộ làm dáng, hắn nhìn hai vạn năm cũng nhìn cũng đã quen mắt. Sau khi nói những lời đó, vị mỹ nhân thấu tình đạt lý ắt sẽ đáp trả: "Khiến Tam điện hạ chê cười rồi, tam điện hạ tôn quý vô cùng, có thể hầu hạ ngài đã là phúc phận của tiểu nữ rồi, càng không dám nói gì đến chuyện đòi Bạch Trạch Thanh Trạch gì đó của ngài..." Vị mỹ nhân không quá thấu tình đạt lý ít nhất cũng sẽ đáp trả như này: "Tam điện hạ làm sao biết được ta đi tìm kiếm Bạch trạch là vì đệ đệ của mình mà không phải là vấn đạo tu tiên, tuệ nhãn của tam điện hạ có thể phân biệt rõ, tiểu nữ cảm thấy bội phục...".Tam điện hạ cảm thấy tiểu hoa yêu này có chút thú vị.Tiểu hoa yêu đứng cách hắn vài bước chân, vẻ mặt thành khẩn nhìn lên đợi câu trả lời từ hắn.Bức họa trong tay, màu sắc cánh hoa trong bức tranh bốn mùa hoa này không đủ thuần khiết, Tam điện hạ đưa nó đến ngọn lửa gần nhất rồi đốt đi: "Bổn quân nghe đồn ngươi là người rất thấu tình đạt lý." Hắn nói, đợi đến khi bức tranh đã cháy gần hết mới khẽ nâng mắt lên: "Xem ra hình như không phải là như vậy nhỉ."Sau khi nghe hiểu những lời nói của hắn, tiểu hoa yêu rõ ràng cảm thấy khiếp sợ, trợn mắt nhìn hắn, lui lại hai bước nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu nhìn hắn thêm lần nữa: "Tam điện hạ kêu ta đi thì ta đi, trước khi đi vẫn còn muốn giúp Tam điện hạ thổi hết đèn, như...như...như...như thế còn chưa thấu tình đạt lý sao?"Đây chính là Trường Y mà hắn biết.Câu chuyện cũ của bảy, tám trăm năm về trước, từng chuyện từng chuyện hắn đều chưa hề quên, Tam điện hạ day day huyệt thái dương.Thiên Bộ ở trong Nguyên Cực Cung của Liên Tống là vị tiểu tiên nga đắc dụng nhất, đến nơi phàm thế này tuy rằng không dùng được pháp thuật, có rất nhiều chuyện cũng cực kỳ không thuận tiện, nhưng Thiên Bộ vẫn có thể xử lý mọi việc một cách ổn thỏa chu đáo hệt như lúc ở trên Nguyên Cực Cung, nàng đứng từ xa nhìn về phía Liên Tống quân đang ngâm mình trong nước nóng, lắc lắc chén rượu trên tay, lập tức đoán ra chén rượu trên tay hắn đã uống cạn và vẫn còn hứng thú muốn uống thêm một chén nữa, lập tức chạy đến bưng một bình rượu khác đã chuẩn bị trên bếp nhỏ, góc váy mang theo gió trình lên.Sau khi cẩn thận đặt bầu rượu bên cạnh hồ, Thiên Bộ đột nhiên nghe chủ tử nhà mình mở miệng hỏi: "Ngươi nói xem, người cũng cảm thấy tính cách của Yên Lan và Trường Y kỳ thực có hơi không giống nhau phải không."(Có mùi A Lan Nhược nha chị Bảy...)Thiên Bộ suy nghĩ một lát chợt cảm thấy sợ hãi, đắn đo nói: "Yên Lan công chúa là hồn châu của Trường Y hoa chủ nhập vào, dù sao cũng lớn lên ở phàm thế, những ngày tháng ở trên thiên giới và những ký ức ở Nam hoang đều đã không còn nữa, tính cách thay đổi một chút cũng là không tránh được." Lại thử thăm dò nói: "Điện hạ... đang cảm thấy đáng tiếc sao?"Chỉ thấy Liên Tống khẽ dựa vào bên hồ nhắm mắt lại: "Có hơi đáng tiếc thật."

_________

💚 Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚 Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

_________

Ta thung thướng quá cuối cùng cũng hoàn thêm một chương nữa,... Hạnh phúc thay

Liên Tống của ta đã thay đổi rồi các nàng ạ, ta vừa thấy thỏa mãn lại thấy tiếc nuối, ôi cái cảm xúc dạt dào này là cái quái gì đây.

Thôi chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chương tiếp theo là không biết khi nào đâu, chị Bảy viết chương nào chương nấy đều dài đến đau cả đầu í.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv