TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 17.3
Tam điện hạ nằm trên giường suy nghĩ. Trong Minh Ti không có ngày đêm, chàng kỳ thực không cần phải nghỉ ngơi gì cả.
Chàng đúng là đã say nhưng đầu óc chàng lại vô cùng tỉnh táo. Chàng bỗng dưng nhớ đến Trường Y, người mà đã rất lâu rồi chàng chưa từng nhớ lại.
Vì sao chính tại lúc này chàng lại nhớ đến Trường Y? Chàng cau mày ngước nhìn bức trướng, cảm thấy có thể là do tất cả những hiểu biết và lý giải của chàng về chữ tình này đều từ nàng mà có.
Trường Y có thể được thành tiên, không thể không có nhắc đến công lao của chàng ở trong đó.
Tam điện hạ lúc vừa mới gặp Trường Y, là sau buổi yến tiệc của Thanh La quân ở Nam Hoang, nàng nửa đêm xuất hiện trong phòng chàng, không tiếc tự lấy thân mình ra chỉ để cầu xin chàng trích ra một ít bạch trạch. Lần thứ hai nhìn thấy nàng cũng không cách hôm đó quá lâu, là lúc chàng đang bình loạn Bắc Hoang, lúc đó nàng đã cứu số tướng sĩ dưới trướng chàng, rồi lại lần nữa cầu xin chàng một con đường để thành tiên.
Hai lần cầu xin, đều là vì tính mạng của người ấu đệ đang sống nương tựa vào nàng. Người ấu đệ đó của nàng bị con mãnh hổ hai cánh trong Thất U động ở Nam Hoang làm bị thương, cần lấy bạch trạch để chữa trị, trên thánh địa của thần tộc, lấy Tây Nhung thảo bên bờ vô vọng hải của tam thập lục thiên, để vào lò bát quái của lão tuân để luyện thành thuốc, một ngày một viên, uống liền ba trăm năm mới có thể hoàn toàn khỏi bệnh. Bạch trạch, Tây Nhung thảo, lò bát quái, đều là những thần vật của thần tộc, nàng nếu như thành tiên rồi, thì ba thứ trân bảo này đều dễ dàng có được trong tay, chính vì như thế, nàng mới đưa ra những thỉnh cầu quá phận như thế.
Còn chàng vì sao lúc đó lại sao lại giúp nàng thành tiên nhỉ?
Chàng cau mày nhớ lại. Ồ, tựa hồ như cảm thấy một gốc hồng liên bị cả ma tộc Nam Hoang coi thường, căn bản không thể nở hoa như nàng nếu như có thể thành tiên thì cũng có chút thú vị.
Sau đó chàng hao phí rất nhiều khí lực, lấy bạch trạch của thần tiên để đẩy bài trừ đi khí tức yêu quái trong thân thể nàng, lại giúp nàng né qua một hồi lôi kiếp, cuối cùng cũng giúp nàng phi thăng thành tiên; chàng còn đặc biệt đến chỗ vị tiên quân chưởng quản tiên tịch là Đông Hoa đế quân chào hỏi trước một tiếng, vì nàng mà tính toán đến vị trí hoa chủ, giúp nàng có thể thống lĩnh được Dao Trì. Nhưng cho dù chàng đã giúp nàng nhiều như thế, thì từ lúc đó, hay là trước đó, chàng cũng chưa từng chú ý đến nàng. Nàng quả thực rất thú vị, không giống với những nữ tử ma tộc thần tộc mà chàng từng gặp, nhưng bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Chàng thực sự chú ý đến nàng, là sau khi nàng yêu phải Tang Tịch. Trên Cửu Trùng Thiên có rất nhiều quy củ, trong đó có một điều rằng nếu không phải tiên thai, thì những linh vật tu luyên thành tiên khác sau khi có được tiên vị phải trừ bỏ đi thất tình lục dục, nếu không sẽ bị khai trừ tiên tịch đọa vào luân hồi. Cho nên nàng dù cho có yêu Tang Tịch thì cũng không dám nói ra, chỉ có thể ở bên cạnh âm thầm ngắm nhìn vị nhị ca ca này của chàng.
Ban đầu khi nàng vừa chớm tình ý với nhị ca, chàng đã biết rồi, nàng lén lút nhìn huynh ấy mấy trăm năm, chàng thuận tiện cũng nhìn hai người họ mấy trăm năm.
Mọi chuyện trên thế gian, đều là vô thường; Vô thường, chính là sự lưu chuyển của sinh và diệt; Trong sự lưu chuyển của sinh và diệt hơn bốn vạn năm đó, chàng chưa từng nhìn thấy một chuyện nào có thể bền lâu như thế, một vật sao có thể bền lâu, chỉ cảm thấy mọi vật trên thế gian mọi chuyện trên thế gian, đều quy về một chữ không mà thôi, toàn là hoang vu. Trong lòng chàng cũng là một mảnh hoang vu. Nhưng chỉ là một tiểu hoa yêu đến nửa điểm Phật pháp đạo pháp cũng không biết như nàng, thế mà lại có thể cố chấp bảo tồn thứ si mê âm thầm đó mấy vạn năm, còn là cái kiểu yêu thương biển cạn đá mòn, yêu cho đến chết không từ đó thì cũng thật lạ lùng. Khiến chàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù chàng là được cả tứ hải bát hoang gán cho cái danh phong lưu đệ nhất, nhưng chàng kỳ thực, không hề biết được chữ tình có nghĩa là gì.
Trường Y có khi nhát gan, có lúc lại rất lớn gan, rõ ràng biết chủ đề tình ái này đối với một tiên giả như nàng là một điều cấm kỵ, nhưng, khi nhưng tiểu hoa yếu lén lút thảo luận về vấn đề này, nàng lại dám hung hăng nói trên trời dưới đất: "Tình lúc vừa mới chớm nở, có thể chỉ là một chút hảo cảm mà thôi; lúc tình căn tăng trưởng, lại sinh ra tâm đố kỵ; Đợi cho đến khi lá mọc đầy cành thì sẽ rất đẹp đẽ, rồi lại sinh ra một chút dục vọng; Khi nó như dây leo lan tràn ra khắp trái tim, khi chặt mà không thể đứt..." Các tiểu hoa yêu nghe đến mức cảm thấy hưng phấn, dành nhau thúc nàng nói tiếp: "Lúc đó sẽ như thế nào?"
"Sẽ thế nào ư? Lúc đó...hối hận cũng đã muộn, nếu như hắn vẫn không chú ý đến mình, chỉ cần hắn sống tốt, thì thế nào cũng được cả."
Những lời nói kia hôm đó chàng vô tình nghe được, khi đó chàng lại không cảm thấy có gì, chỉ cảm thấy nàng đưa ra ví dụ rất mới mẻ, cho nên cũng tiện thể ghi nhớ lại. Nhưng hôm nay, những lời nói đó lại hiện lên trong đầu chàng, từng chữ từng câu đều giống như đang nói về chàng lúc này.
Đợi khi tình căn tăng trưởng, lại sinh ra tâm đố ky. Đợi khi lá đã mọc đầy cành thì sẽ cảm thấy rất đẹp đẽ, lại sinh ra một chút dục vọng.
Tâm đố kỵ
Dục vọng
Chàng đối với Quý Minh Phong là tâm đố kỵ
Chàng đối với Thành Ngọc là dục vọng
Đây là tình
Đây thực sự là tình
Không phải chỉ đơn thuần là sự yêu thích, thưởng thức; không phải chỉ là một chút niềm vui; không phải nếu không có nàng ở bên cạnh cũng được không có cũng không sao.
Đây là tình. Từ trong đáy lòng chàng sinh ra. Tuy rằng bình thường nàng hay khiến chàng tức giận, nhưng không hiểu sao trong lòng chàng lại không còn cảm thấy hoang vu nữa.
Sau khi có được kết luận này, tam điện hạ ngẩn ngơ hồi lầu, chàng nhất thời có chút không tỉnh táo
Trong lúc đang ngơ ngẩn, nghe được tiếng cửa sổ mở ra, một người nhảy vào bên trong.
Thành Ngọc rất vui vì đêm nay Liên Tam quên khóa cửa sổ.
Nàng vốn dĩ đợi cho Quý Minh Phong và quốc sư đều về phòng nghỉ ngơi rồi lén lút chạy qua chăm sóc cho Liên Tam. Nàng quá hiểu cái chuyện say rượu này rồi, cho nên rất lo lắng. Nhưng Quý Minh Phong lại giống như đoán được tâm tư của nàng, cứ đứng hoài trước cửa phòng nàng, đề phòng nàng tự ý ra ngoài.
Nàng nói lại được Quý thế tử những nàng lại không thể đánh bại được hắn, chỉ đành từ bỏ việc khuyên nhủ hắn mà gọi các Minh Cơ đến chuẩn bị nước cho nàng tắm để nghỉ ngơi, kết quả vừa tắm xong vừa ra ngoài cửa xem, thì Quý thế tử đã không còn ở đó nữa.
Nàng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, đến y phục còn chưa kịp thay đã nhảy tường chạy về phía dưới cửa sổ của Liên Tam, vừa mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.
Trong phòng tối om, Thành Ngọc thử gọi một tiếng Liên Tam ca ca, không có người trả lời. Minh Ti bởi vì không có ngày đêm, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn nhờ vào ánh sao lờ mờ giữa không trung, và bởi vì ánh sao lại không thể nào chiếu được vào trong phòng, ánh sáng trong phòng phải nhờ vào minh châu để chiếu sáng. Nàng vội vàng chạy đến đây, quên mất phải mang theo một viên minh châu để rọi đường, lúc này chỉ đành mở cửa sổ ra một tí, dựa vào chút ánh sao bên ngoài để tìm vị trí của chiếc giường.
Liên Tam ca ca, huynh ngủ chưa vậy?" Nàng nhìn về phía chiếc giường ngọc khẽ giọng hỏi. Không có người trả lời.
Nàng biết Liên Tam đã cảnh tỉnh nàng, nhưng lúc này lại là như thế, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, nhanh chóng chạy đến trước chiếc giường ngọc, muốn nhìn xem chàng thế nào rồi. Nhưng chiếc giường ngọc lại nằm ở chỗ sâu nhất trong gian phòng, ánh trăng yếu ớt khó mà chiếu được đến đây, một mảnh tối đen, nàng căn bản không thể nhìn ra được Liên Tam rốt cuộc thế nào rồi.
Nàng sầu muộn một lúc lâu, dứt khoát cởi giày ra bò lên giường, đưa tay ra tìm trán của Liên Tam, muốn xem xem chàng có ra mồ hôi không. Trán chàng lạnh lẽo. Là biểu hiện của chứng thấp tà. Bất quá lúc Lê Hưởng chăm sóc Chu Cẩn uống say cũng từng truyền kinh nghiệm cho nàng, nói có vài người uống rượu uống nhiều quá mức, sau khi rượu đã ngấm sẽ khiến toàn thân trở nên lạnh lẽo, hay còn gọi là phát tửu hàn, lúc này cần phải uống một bát trà gừng để giữ ấm.
Liên Tam đây là do ngoại cảm thấp tà hay là phát tửu hàn, chỉ sờ tay lên trán thôi nàng cũng không thể phân biệt được, cho nên nàng lại đưa tay ra sờ lên mặt chàng, cảm thấy má chàng cũng lạnh hệt như trán, ngón tay nàng lại lần đền cổ chàng. Đang lúc muốn xem xem mạch tượng của chàng thế nào thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Ở cái góc giường tối tăm không có chút ánh sáng này, hai người hai gần như dán sát vào nhau, nàng cũng không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Liên Tam, chỉ có thể cảm thấy nơi tiếp xúc giữa bàn tay chàng và cổ tay nàng có chút lạnh lẽo, thân hình cao lớn của chàng mang lại cho nàng một chút cảm giác bức bách, lúc chàng chầm chậm đến gần, hô hấp của bỗng trở nên nóng rực.
Trên người chàng có mùi rượu, nhưng không quá nồng, ngược lại giữa ống tay áo của chàng còn có mùi Bạch Kỳ Nam Hương, trong khoảnh khắc này đột nhiên trở nên nồng đậm, vờn quanh chóp mũi nàng, làm cho nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa. Tuy rằng nàng vẫn chưa phản ứng lại được trước tình huống này, theo bản năng muốn mở miệng, nhưng bàn tay kia của chàng lại vuốt ve cổ họng nàng, ngón tay lành lạnh khẽ chạm lên cổ nàng.
Nàng không biết bản thấy là cảm thấy quá kinh ngạc hay là quá căng thẳng, bỗng nhiên không thể nói gì.
Nàng ngờ nghệch nhìn chàng, nhưng bởi vì ánh sáng quá mức ít ỏi, nên nàng không cách nào có thể nhìn rõ được.
Thực ra Liên Tam từ đầu đến cuối vẫn rất tỉnh táo.
Chỗ đặt chiếc giường ngọc này quả thực rất tối, nhưng từ lúc Thành Ngọc trèo cửa sổ vào, nhất cử nhất động của nàng, chàng đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Chàng nghe được nàng khẽ gọi tên chàng để thăm dò, nhưng chàng không trả lời, chỉ yên tĩnh nhìn vào cái người đang đứng cửa sổ kia.
Nàng có lẽ vừa tắm xong, trên người khoác một bộ đồ ngủ làm bằng lụa trắng có thêu hình hoa điệp, mái tóc dài được búi lên của ban ngày bây giờ được mở ra rồi, xõa xuống lưng, mềm mại như tơ lụa, đen nhánh mà ẩm ướt. Chàng trước nay không hề biết là tóc nàng lại dài như vậy, mái tóc dài phối với đồ ngủ, đồ ngủ có rất nhiều khuy áo gắn trên chiếc váy lụa, có tất cả mười hai khuy áo, tử cổ áo cho đến vạt váy, cổ áo may có vẻ hơi thấp, lộ ra hai xương quai xanh vô cùng tinh tế.
Mái tóc dài đen nhánh, đôi mày hơi cau, váy ngủ trắng như tuyết, đám bướm đậu trên cành hoa được thêu bằng chỉ bạc giống như đang muốn bay đi.
Chàng ở trong chỗ tối nhìn nàng, nhưng lại không thể dời mắt đi.
Chàng biết đây không phải là lúc thích hợp để gặp nàng. Trước cái khoảnh khắc chàng vừa mới phát hiện ra chàng rốt cuộc có chuyện gì với nàng, cho đến lúc này, chàng đều không nên gặp nàng. Có một vài chuyện chàng cần phải suy nghĩ nghiêm túc, chàng còn chưa suy nghĩ rõ ràng. Nàng lại cứ như thế xuất hiện trong phòng tối, lúc nàng không hề do dự cởi giày bò lên giường chàng, nhất thời chàng lại không biết phải làm gì cho phải.
Lúc nàng chân trần bò lên giường chàng, vạt váy trắng bị nâng cao lên một chút, lộ ra đôi chân trắng nõn, bởi vì còn trẻ, nên đôi chân càng thêm phần tinh xảo đẹp đẽ, làm cho mắt chàng có chút đau nhức. Chàng trước nay chưa từng chú ý đến thân thể của nữ tử, trong lòng còn nghĩ, chàng quả thực là say rồi, cũng không thể nhìn nàng thêm được, vì thế chàng nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác lúc này lại càng nhạy bén hơn.
Quanh thân nàng giống như mang theo hơi nước, lúc nàng đến gần chàng, giống như có một đám sương mù ấm nóng phủ lấy thân thể chàng; đám sương mù dịu dàng lại mềm mại, tựa như một khắc sau sẽ biến thành cơn mưa; Lúc biến thành cơn mưa, không khó để tưởng tượng, cơn mưa đó nhất đinh là rất thuần túy, mà mảnh mai như vũ lộ, rơi xuống trên mỗi ngóc ngách của thế gian này, rồi cả thế gian này sẽ trở nên cực kỳ yên bình và đẹp đẽ. Giống như chứng minh cho sự tưởng tượng của chàng, tay nàng bắt đầu vuốt ve lên trán chàng.
Chàng giật mình mở mắt ra. Ngón tay đó không hề phát hiện ra, lại di chuyển đến má chàng.
Sợ làm chàng tỉnh giấc, nên chỉ dám sờ rất nhẹ nhàng. Vô tình, lại biến thành hữu tình.
Chàng biết tất cả những động tác của nàng đều rất đơn thuần, nhưng đến lúc này, loại đơn thuần này đối với chàng, lại biến thành một loại dụ dỗ không thể nào kháng cự lại được. Trên phương diện tình cảm nàng là một tờ giấy trắng đơn thuần, nhưng nàng trời sinh có một loại bản năng mê hoặc lòng người. Trước đây chàng vẫn luôn vì sự mâu thuẫn này của nàng mà tức giận, nhưng lúc này đây, chính chàng lại không thể khống chế được mà bị mê đắm, bị hấp dẫn vào nó.
Tựa hồ như phát ra từ bản năng của một người thợ săn đang cố giữ lấy con mồi, chàng không thể nào khống chế được mà ép thân hình của nàng dưới thân mình.
Không thể để nàng nói chuyện. Chàng quá hiểu nàng rồi. Một khi nàng đã mở miệng, thì nhất định là những lời mà chàng khó lòng yêu thích. Bởi vì thế nên bàn tay kia của chàng liên di chuyển đến chỗ cổ họng của nàng, nhẹ nhàng tiếp xúc với nơi đó.
Trong bóng tối, trong đôi mắt hạnh của nàng tỏ vẻ kinh ngạc. Những lúc như thế này, nàng đều tỏ ra rất ngốc nghếch, nàng nhất định cho rằng do bản thân nàng nên mới không thể nói chuyện, cho nên rất nhanh trong ánh mắt liền xuất hiện một tia ngập ngừng. Kinh ngạc, ngập ngừng. Những điều đó khiến nàng trở nên yếu ớt.
Bình thường họ cũng thường hay có những khoảnh khắc dựa rất gần vào nhau, nhưng nàng hoặc là ngây thơ quá mức, hoặc không hợp thời nói không ngừng nghỉ, khiến cho chàng tức giận. Chàng thà rằng nàng giống như lúc này yếu đuối một chút.
Mái tóc đen như mực tán loạn trên giường, bộ đồ ngủ bằng gấm phủ lấy thân thể nàng, chỉ có một nữ tử xinh đẹp tuyệt diễm mới có được một thân thể giống như nàng, mảnh mai lại đầy đặn. Chàng buông cổ tay nàng ra, nàng không động đậy. Bàn tay trái của chàng ở trong tay áo nàng khẽ ngừng lại, sau đó nắm lấy cánh tay nàng. Nàng cứng người, bồ đồ ngủ bao phủ lấy nàng một cách tinh xảo như thế, nhưng ống tay áo lại làm rất rộng, ngón tay của chàng không gặp chút trở ngại nào mà trượt đến cánh tay nàng, nàng khẽ cong khuỷu tay lại, sau đó chàng di chuyển đển bắp tay, sau đó là vai của nàng, xương quai xanh hồ điệp của nàng. Thân thể vừa mới tắm xong, vẫn còn đọng lại một chút mềm mại ấm áp, còn mang theo chút ẩm ướt như lớp sương mù.
Bàn tay còn lại của chàng luồn qua mái tóc đen nhánh của nàng, ngón tay mảnh khảnh giấu trong mái tóc nàng, vô duyên vô cớ mà sinh ra một loại triền miền. Chàng lập tức bỏ qua đôi mắt đang chớp chớp ngạc nhiên kia, chỉ nhìn vào nốt chu sa ở giữa mi tâm của nàng, ngày tại lúc này nọ chợt đỏ lên vô cùng diễm lệ.
Chàng phục người xuống, đôi môi chàng rơi trên mi tâm của nàng. Nàng khẽ run người, giống như đây đàn rung lên, loại run rẩy nhẹ nhàng đó sinh ra một cảm giác mềm mại lại yếu đuối rung động lòng người.
Sự run rẩy yếu ớt đó khiến chàng tiếp tục lộng hành trên khuôn mặt nàng. Chàng nhẹ nhàng hôn vào lông mày, sau đó chuyển đến đôi mắt, rồi lướt đến chóp mũi nàng, bàn tay kia trái của chàng vẫn còn dán trên xương quai xanh của nàng, trêu chọc, cấu nhẹ, vốn là để vỗ về, lại không thể khống chế được mà mang theo một chút phóng túng dục vọng.
Chàng không thể không chế được bản thân mà dùng sức với nàng, hôn cũng được, đụng chạm cũng được. Lúc đôi môi chàng thử thăm dò đến đôi môi nàng, chàng cảm thấy cái run rẩy yếu ớt của nàng bỗng trở nên dồn dập, mà đôi vai của nàng, cả thân thể của nàng, ở dưới thân hắn từng chút từng chứt trở nên cương cứng. Chàng thở dài dừng lại. Sau đó cũng nghe thấy nàng thở phào, những chỉ thở phào một cách rất nhẹ nhàng. Chàng đưa miệng đến gần tai nàng, khàn giọng an ủi: "Đừng sợ." Nhưng sự an ủi này không có tác dụng, nàng càng run rẩy dữ dội hơn.
Chàng liền tránh ra xa nàng một chút. Mà lúc này đây, chàng cuối cùng cũng nhìn rõ đôi mắt nàng lần nữa. Trong đôi mắt đầy sương mù đó không có kinh ngạc cũng không có bàng hoàng, nếu có thì cũng là tràn ngập sự hoảng sợ.
Giống như bị tạt một bồn nước lạnh, chàng cứng người lại, sau khoảnh khắc đó, chàng cuối cùng cũng hồi thần lại, hiểu được bản thân chàng đang làm gì. Lúc giải trừ thuật cấm ngữ của nàng, chàng nghe được giọng nói nàng, giống như một con thú nhỏ bị ức hiếp, nhát gan lại tuyệt vọng mà thử gọi chàng tỉnh: "Liên Tam ca ca, huynh không phải nhận nhầm người rồi đấy chứ, ta là A Ngọc đây."
Đây là cái cớ mà nàng tự tìm ra cho chàng.
Chàng buông nàng ra. Một cỗ tức giận quen thuộc lại dâng lên, lần đầu tiên có một thứ tình cảm mãnh liệt tiến vào nội tâm, chàng cảm giác thật sự hoảng kinh. Sự ôn tồn của chàng, sự mất khống chế của chàng, trong ánh mắt của nàng chỉ là sự tổn thương, nó chỉ mang đến cho nàng cảm giác sợ hãi mà thôi. Nàng trước giờ đều không hiểu, cái gì cũng không hiểu.
Rất lâu sau, chàng mới có thể đáp lời nàng: "A Ngọc." Thanh âm lãnh đạm.
Nàng bị dọa một trận, vẫn còn nằm trên giường thở dốc từng ngụm, thử làm cho bản thân bình tĩnh lại, nghe được tiếng chàng gọi tên mình, cuối cùng mới thở phào một hơi. "Ừ, muội là A Ngọc." Trong lòng nàng vẫn còn khiếp sợ, dừng một chút lại lập túc thấp giọng bổ sung: "Muội biết Liên Tam ca ca nhận nhầm người, muội sẽ không trách huynh đâu."
Lúc này chàng cảm thấy thật bực bội với cái tính tự cho mình đúng của nàng, mấy chữ "Ta không có nhận nhầm" bị kẹt trong cổ họng của chàng không cách nào nói ra được.
Làm sao để nói ra đây? Nàng sẽ như thế nào? Chàng phải làm sao? Chàng luôn tự cho mình là một người thông minh, nhất thời lại không biết giải đáp câu hỏi này thế nào. Vì thế chàng trầm mặc rất lâu, mới nhàn nhạt nói: "Quý Minh Phong nói không sai, sau này đừng có nửa đêm mò đến phòng của nam tử nữa, rất nguy hiểm."
Nàng đã hoàn toàn hồi phục lại bình tĩnh, ngồi bên cạnh chàng, cau mày giải thích với chàng: "Muội sẽ không nửa đêm đi qua phòng của nam nhân, muội cũng tuyệt đối không đi, muội là bởi vì muốn chăm sóc cho Liên Tam ca ca nên mới..."
Nàng nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, ngắt lời nàng: "Ta cũng rất nguy hiểm, muội hiểu không?"
Nàng cau mày càng chặt hơn: "Muội không hiểu." Nàng nhìn chàng, trong ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng: "Liên Tam ca ca sẽ không làm tổn thương muội, trên đời này Liên Tam ca ca là người tuyệt đối sẽ không làm tổn thương muội nhất."
Chàng cuối cùng quay đầu nhìn nàng: "Ta lúc nãy..."
Nàng quyết đoán ngắt lời chàng: "Là bởi vì huynh nhận nhầm người, huynh không biết đó là muội mà thôi."
Cuộc đời chàng rất ít khi gặp phải mâu thuẫn, nàng lại cứ luôn khiến chàng phải cảm thấy mâu thuẫn, ví dụ như lúc nãy, chàng không biết nên để cho nàng đi hay giữ nàng ở lại, lại ví dụ như lúc nãy, chàng không biết nên vui mừng vì sự tin tưởng của nàng, hay nên cảm thấy buồn bực vì những lúc thế này nàng lại tin tưởng chàng đến thế. Chàng chỉ có thể lãnh đạm mệnh lệnh cho nàng: "Sau này cho dù là phòng ta, cũng không được tùy tiện bước vào."
Nàng lập tức ngồi thẳng lại hỏi chàng: "Vì sao?"
Chàng sớm đã biết nàng sẽ phản ứng như thế, nàng lúc nào cũng như thế.
Thực ra muốn bịt nàng lại rất đơn giản, cũng không cần nói cái gì mà đạo lý với nàng, chàng luôn biết cách làm thế nào để đối phó với nàng. "Không được tức là không được, không có vì sao hết." Chàng nói.
Nàng buồn bã cúi đầu, quả nhiên liền nhường bước: "Vâng, được rồi, không được thì không được. Nhưng..."
Trước khi nàng đưa ra thêm một đề xuất mới nào chàng đã nhanh chóng ra lệnh đuổi khách: "Muội có thể trở về rồi."
Nàng chần chừ hồi lâu mới xuống giường, xỏ giày vào đi đến bên cửa sổ, lại quay đầu lại có chút lo lắng mà hỏi lại chàng: "Vậy Liên Tam ca ca huynh không sao chứ, huynh thật sự không cần uống một chén trà gừng sao?"
"Không cần." Lần này chàng không nhìn nàng.
Cho đến khi nghe được âm thành nàng nhảy khỏi cửa sổ, chàng mới dời ánh mắt đến trước khung cửa sổ. Theo bóng lưng nàng rời đi, những ánh sao đó dường như cũng ảm đạm đi rất nhiều, giống như từng con đom đóm đang mệt mỏi, vì buồn ngủ nên ánh sáng yếu ớt dần.
Trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Những gì xảy ra lúc này giống như một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp đẽ.
Lúc nàng rời đi, chàng cuối cùng cũng có thể tiếp tục suy nghĩ .
Chàng không biết chữ tình nghĩa là gì, không biết nó vì sao sinh ra, cũng không biết nó lại sinh ra giữa chàng và Thành Ngọc. Chàng chỉ xác định rằng, nếu như đây là tình, vậy thì từ lúc bắt đầu, nó đã sai rồi.
Chuyện này, không phải sai ở Thành Ngọc, sai không phải vì Thành Ngọc nhận nàng làm ca ca, cũng không sai ở việc nàng ngây thơ và trì độn không hiểu tình cảm của chàng. Mà là sai ở chàng. Từ lúc chàng bắt đầu sinh tình với nàng, tất cả mọi thứ, đều đã là sai trái. Chàng là một thần tiên, sinh ra tình ý với một người phàm, đối với chàng và nàng đều không có điều gì tốt cả. Trước khi nàng nhảy cửa sổ bước vào chàng nên ý thức được điểm này rồi. Nhưng lúc đó chàng lại lơ là.
Lúc này chàng cuối cùng cũng nhớ lại, đây mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Chàng đột nhiên nhớ đêm nay lúc ở Khúc Thủy Uyển, nàng bông đùa hỏi chàng câu nói đó: "Lẽ nào đêm nay, hoàng tổ mẫu lại ban hôn, Liên Tam ca ca, huynh sẽ thay đổi chủ ý mà lấy muội chứ?"
Lúc đó chàng sửng sốt, bởi vì chàng trước này đều chưa từng nghĩ đến vấn đề cưới xin này. Là một người của thần tộc, chàng vẫn chưa đến cái tuổi nghĩ đến chuyện cưới xin này.
Mà lúc này đây, khi chàng lần đầu tiên nghĩ đến vẫn đề cưới xin này, lại cảm thấy phiền loạn và thất vọng.
Chàng cho dù có sinh tình với Thành Ngọc, tốt nhất cũng chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
Bởi vì chàng không thể cưới một phàm nhân.
Bởi vì chàng không cưới được một phàm nhân.
Tuy rằng chàng thường tức giận vì sự ngây thơ và trì độn của nàng, thỉnh thoảng thậm chí còn muốn hỏi nàng, có phải nàng đã bị Chu Cẩn nuôi đến ngốc rồi không? Nhưng lúc này lại không thể không thừa nhận, Chu Cẩn nuôi được nàng trở thành con người như thế này, thật sự là quá tốt rồi, nàng chưa từng động lòng với chàng, tốt quá rồi, bất luận là đối với chàng hay bản thân nàng, đây đều là một chuyện tốt.
16/3/2020
Chị Thất: Ta viết mà mặt đỏ tai hồng
Bà Yuan: Em dịch mà tim đập chân gun!!!! Sao lại để cho một con cẩu độc thân như em dịch mấy đoạn này chứ.
Sợ quá mn ạ
Phù....