TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất công tử
Chương 16.2
Quốc sư đứng bên cạnh nhìn thấy những hành động của Liên tam và tiểu quận chú trong phút ngắn ngủi kia, cảm thấy bản thân hắn phải bình tĩnh lại. Nhưng không có thời gian để hắn bình tĩnh. Một khắc tiếp theo, quốc sư trợn mắt nhìn thấy vô số con sóng khổng lộ từ Võng Nhiên đạo đột nhiên ập đến, trong chớp mắt đã ngập cả kết giới.
Kết giới tựa như hóa thành biển ssau.
Thế gian này bất luận là nơi nào có biển sâu, thì đó không phải đều là vương thổ của thủy thần sao.
Quốc sư cảm thấy hắn cuối cùng cũng có thể hiểu được câu nói "muốn chết" lúc nãy là ý nghĩa gì.
Đúng rồi, lúc nãy hắn nên chú ý đến, thứ trong tay Liên Ta, cầm đã không còn là thanh thiết phiến nữa mà là một cây Việt Thương; Truyền thuyết từng nói lấy hàn thiết vạn năm hiếm có từ nơi sâu nhất ở Bắc Hải, ngủ sâu một ngàn năm, cho uống máu của một ngàn con thuồng luồng mới có thể mở được phong ấn, đó là thân binh của thủy thần, là bá chủ trên biển. Tam điện hạ bình thường thích dùng thiết phiến, có lúc cũng múa kiếm, nhưng món binh khí thuận tay nhất của hắn, lại là một cây trường thương. Điều này nói lên việc Liên Tam hắn bây giờ mới bắt đầu nghiêm túc đánh.
Giống như đang nghiệm chứng suy đoán của quốc sư, các Minh Thú chuyên vô hình vô ảnh ẩn nấp giữa không trung kia, dưới biển sâu của thủy thần không cách nào giấu được tông tích của bản thân, cho dù là một động tác nho nhỏ, cũng có thể thông qua dòng nước thì cây Việt Thương mà Liên Tam đặt trong kết giới kia cũng có thể cảm nhận được. Các Minh Thú lại không hề biết, tự cho rằng bọn nó ở trong nước cũng có thể ẩn nấp dễ dàng, còn muốn năm con từ năm phương hướng khác nhau hợp sức vây lây Liên Tống đang nghỉ chiến ở đằng kia. Nhất là con Huyền Hồ bị Liên Tam đâm một thương vào trong kết giới nọ, thương tích đầy mình những vẫn muốn đập chết Liên Tam.
Trong khoảnh khắc đám Minh Thú cũng nhau tấn công, mặt biển vốn yên ả đột nhiên từ nơi sâu nhất dậy lên sóng lớn, hóa thành năm cột nước cao ngút trời, mỗi một cột nước đều chính xác bắt được một con Minh Thú, giống như những cột lốc xoáy đáng sợ dưới đáy biển hay phá hủy vô số thuyền bè, đem đám minh thú cuốn vào bên trong. Mà cái người đứng yên giữa năm cột nước đó, từ đầu đến cuối đều không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Dưới uy thế không chấp nhận bất cứ sự phản kháng nào này, quốc sư trừ việc kính phục ra thì cũng không có bất cứ cảm tưởng nào khác, chỉ cảm thấy thủy thần chấp chưởng nước trong thiên hạ, năng lữ thao túng nước trong thiên hạ quả thực là khiến người ta kính sợ, loại năng lực ly kỳ này đạo pháp phàm nhân không thể nào so sánh được, khiến hắn mở rộng được tầm mắt, nhưng pháp lực phi phàm như thế này, cũng có chút đáng sợ.
Đám minh thú bị cột nước bức đến hiện nguyên hình, hóa ra là một con Huyền Hổ, Huyền Báo, Huyền Hồ, Huyền Xà và một con Huyền Điểu, đại khái là do ở trong chốn minh ti u tối riết đầu óc cũng hỏng rồi, không biết đang đụng đến đối thủ nào, còn ngu xuẩn cao giọng ầm ĩ: "Ngươi tự tiện xông vào Minh Ti, giáo huấn người là chức trách của thánh thú chúng ta, ngươi lại dùng tà pháp này giam giữ chúng ta, là trọng tội mạo phạm minh ti, người còn chưa giải khải tà pháp, tội trạng này còn được giảm nhẹ!"
Tam điện hạ bật cười, cười đến là lạnh lẽo: "Chỉ là một đám minh thú, cũng dám luận tội cũng bản quân." Vừa dứt lời, năm cột nước từ nơi cao nhất bắt đầu đóng băng xuống dưới, không khó để tưởng tượng lúc đóng băng đến tầng sâu nhất, đám minh thú kia sẽ có kết cục ra sao.
Năm con minh thú này bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, cũng quên mất việc phải dùng câu gì để giữ được tác phong của minh thú, lúc sắp bị đông cứng hoàn toàn trong cột nước vẫn còn dùng giọng điều ngoan cố sợ hãi nói: "Ngươi, ngươi không thể giết chúng ta, giết chết minh thú là trọng tội ở Minh ti!"
"Ồ, thế nào." Tam điện hạ nhàn nhạt nói sau đó lơ đãng nhìn vào năm cột nước giam giữ năm con Minh Thú kia, đột nhiên thấy đám Minh Thú trở nên vặn vẹo, chỉ nghe được tiếng rên la thảm thiết của chúng, giống như trong chớp mắt phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng thảm khốc như tứ chi đứt lìa.
Nhưng điều đáng sợ hiển nhiên không phải chỉ là chuyện này, cột băng vặn vẹo kia đột nhiên từ tầng bên ngoài bắt đầu nứt ra, từng lớp bằng ào ào rơi xuống, một tầng lại một tầng, mắt thấy vết nứt đã lan đến gần chỗ đám Minh Thú. Những tưởng nếu như không lập tức dừng lại, thì năm con Minh Thú này cũng giống hệt như đám băng bị rơi xuống kia, cuối cùng nát vụn rơi xuống đất. Đám Minh Thú chỉ có đường chết.
Sau gáy quốc sư toát mồ hôi, hắn không đoán ra được Tam điện hạ có phải muốn kết thù với Minh Ti hay không, cho dù vừa rồi con Huyền Hồ đó có chọc ghẹo tiểu quận chúa, một mình nó chết thì cũng được mà, đang muốn mở miệng khuyên can, tiểu quận chúa đã hành động trước hắn một bước.
Lần này Thành Ngọc không quá trấn tĩnh, nàng bò lên vách kết giới thủy tinh liều mạng gõ gõ, muốn thu hút sự chú ý của Liên Tam: "Liên Tam ca ca, huynh đừng làm như vậy!"
Mắt thấy Liên Tam đang ngẩng đầu nhìn về phía mình, Thành Ngọc đan muốn khuyên Liên Tam đừng nên đắc tội với Minh chủ, thả cho đám Minh Thú kia một con đường sống, lúc mở miệng lại phát hiện thanh âm của mình bị một âm thanh trong trẻo lấn át. Thanh âm đó truyền tới từ nơi sâu nhất trong Võng Nhiên đạo, mang theo chút hoảng hốt và vội vàng: "Tam công tử, xin thủ hạ lưu tình!"
Một đạo tinh quang xinh đẹp từ sâu trong Võng Nhiên đạo xuyên tới, một Huyền y nữ tử xuất hiện theo thanh âm phát ra, một thân cung trang. Giống như cách ăn mặc của nữ quan, phía sau nàng là một đám tiên cơ Minh Ti xếp thành một hàng dài cũng mặc y phục cùng màu. Nhưng Liên Tam cũng không hề quay đầu, một tay giơ lên tạo thành một trận băng tuyết trong Võng Nhiên đạo, đoạn tiên cơ Minh Ti toàn bộ đều bị chặn trong băng tuyết hành lang đầy gió tuyết.
Thành Ngọc ngỡ ngàng nhìn trận gió tuyết kia. Phía sau kết giới thủy tỉnh, Liên Tam nâng mắt nhìn nàng, lúc mắt chạm phải ánh nhìn của nàng, hắn mở miệng. Thanh âm có lẽ rất nhẹ nhàng, tuyệt nhiên không thể xuyên qua kết giới dày đặc đó, nhưng nàng lại cảm thấy nàng nghe được giọng nói của chàng. Thanh âm thanh lãnh đó bình tĩnh vàng lên trong đầu nàng: "Ta không nghe rõ, lúc nãy muội nói cái gì vậy?"
Thành Ngọc vội vàng: "Muội nói Liên Tam ca ca huynh đứng giết bọn chúng, đừng kết thù với Minh Ti."
"Tại sao?" Hắn cười cười: "Là sợ ta đánh không lại đám Minh chủ sao?"
"Muội." Nàng dừng một chút: "Muội rất lo lắng." Nàng cau mày, hai tay dán chặt vào trên vách kết giới, giống như làm như thế liền có thể đến gần chàng thêm một chút: "Cho dù đánh thắng đám Minh chủ, nhưng huynh đừng để muội phải lo lắng mà Liên Tam ca ca! Muội lo cho huynh." Nàng nghiêm túc nói ra những lời chân thành: "Đừng làm muội lo lắng!"
Câu nói kia rõ ràng không lớn, nhưng lúc thanh âm vừa dứt, năm cột trụ trong kết giới liền ngừng nứt ra, trận bạo tuyết cuồng phong trong Võng Nhiên đạo cũng ngừng bặt, từng đóa hoa tuyết trong chớp mắt hóa thành ngàn vạn ánh sao rơi xuống.
Dưới ánh sao rơi kia, vì bạch y thanh niên tay cầm hàn thiết thần bình ở trong kết giới kia khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên, năm ngón tay xiết chặt lấy Kích Việt thương hơi nhích một cái, chỉ thấy năm cột trụ băng đổ xuống ầm ầm, trong phút chốc tạo thành hàn bằng hóa thác nước vô cùng to lớn, chảy từ trên xà ngang xuống dãy hành lang.
Sự thay đổi lớn như thế, giống như tự nhiên lại không hề giống với tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi. Trong thác nước lớn đó, đám Minh Thú cuối cùng cũng có thể thở được, không còn dám lỗ mãng nữa.
Đám tiên cơ Minh Ti kia cuối cùng cũng hồi thần từ trong bầu trời đầy sao kia, nhìn thấy đám Minh Thú bị giữ lại trong dòng nước đó rốt cục cũng giữ được mạng, đồng loạt hành đại lễ: "Tạ Tam công tử thủ hạ lưu tình."
Vị nữ quan đi đầu sau khi chúng nhân đã thi lễ cũng tự mình hành lễ: "Minh chủ sơm đã lập ra minh quy, thế gian nếu có sinh linh nào, nếu có việc muốn Minh Ti giúp đỡ, thì cần phải xông vào được Đoạn Sinh Môn và Võng Nhiên đạo, nếu vượt qua được, Minh Chủ sẽ chấp nhận một nguyện vọng của người đó nếu việc đó liên quan đến Minh Ti."
Nữ Quan huyền y lại cúi người thi lễ lần nữa: "Nếu như Thổ Bá và đám Minh Thú đều không thể ngăn được Tam công tử, Tam công tử người sẽ nhận được một lời hứa tử Minh chủ, nếu đã như vậy, Phiêu Linh cả gan hỏi một câu, Tam công tử lần này đến Minh Ti là đang muốn Minh Ti chúng ta giúp chuyện gì?"
Tam điện hạ thu lại trường thương, đưa lưng vế đám Minh Thú đang ở dưới thác nước bên kia. Đợi cho vị nhữ quân huyền y tên là Phiêu Linh kia nói xong những lời khách khí, khom lưng cúi người đứng bên cạnh chờ đợi chỉ thị, tam điện hạ mới nói: "Ta muốn đến Luân hồi đài tìm một người, mời nữ quan dẫn đường." chàng cúi đầu sửa lại ống tay áo, ánh mắt không hề lướt qua vị nữ quan huyền y đó một chút nào, đó là tư thái thường có của bậc bề trên.
Một phàm nhân, đối với một đám tiên cơ như thế, đúng là quá mức kiêu ngạo. Quốc sư trong lòng thầm tính, không nên coi thường chi tiết này, chủ động giải thích với Quý thế tử: "Vị sư huynh quan môn này của ta, ách, đạo pháp của hắn rất thâm hậu, thường tự do đi lại trong lục giới, các thần tiên gặp được không biết là bao nhiêu vị rồi, cho nên không quá coi trọng những tiên tử ở Minh Ti này, thái độ cũng rất bình thản, tất cả đều là vì nguyên nhân đó." Hắn cười hai tiếng muốn xóa đi không khí gượng gạo: "haha."
Những Quý thế tử không để ý đến hắn. Quý thế tử chỉ nhìn Thành Ngọc.
Hắn nhìn thấy kết giới thủy tinh trước mắt đột nhiên biến mất, Thành Ngọc nhấc váy chạy về phía Liên Tống, hắn trước giờ không biết rằng nàng lại có thể chạy nhanh đến thế, Liên Tam lúc này vừa quay người lại, giữa bầu trời đầy sao, Liên Tam dang tay ra, nàng lào vào trong ngực hắn, ôm thật chặt lấy hắn.
Quý Minh Phong đột nhiên nhớ lại Thanh Linh từng nói với hắn một câu.
Nàng nói thế sự là như thế, người thích hợp với điện hạ thì không phải là người mà thế tử muốn có, người điện hạ muốn có, thì không nhất định thích hợp với điện hạ. Nhưng điện hạ đã chọn lựa như thế, chỉ mong rằng người mãi mãi cũng không hối hận mới được.
Lúc Thanh Linh nói câu đó với hắn, trong ánh mắt có chút thương hại, trong quá khứ hắn không hiểu được ánh mắt thương hại đó có nghĩa là gì, hôm nay cuối cùng cũng hiểu được. Bởi vì hối hận, cũng không còn kịp nữa rồi.
Kỳ thực tất cả đều chỉ là tâm ma của hắn mà thôi, là lúc hắn lần đầu gặp nàng ở núi Ỷ La, hắn đã cắm xuống cái hạt giống si tâm nghiệt ngã này rồi.
Dưới ánh trăng trong trẻo, khuôn mặt nàng hiện lên trong mắt hắn, lông mày đen tuyền, đôi mắt sáng trong. Sắc đẹp tuyệt vời. Vừa mới thoát khỏi đám sơn phỉ, nàng lại trấn định không chút sợ hãi, lúc ngẩng đầu nhìn hắn đôi mày khẽ nhướng lên, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: "Ta chưa từng nhìn thấy thế tử, nhưng đã nhìn thấy ngõ bội của thế tử, đó là thứ ta từng thích, cả đời này ta đều ghi nhớ." Giọng nói trong trẻo giống như cơn mưa ra rích trong núi vắng, nhẹ nhàng mà động lòng người.
Sau này rất nhiều lần, hắn nhớ lại, lúc nàng cong mắt cười nói với hắn "Thứ ta từng thích, cả đời này ta đều ghi nhớ", hắn đã đứng bên rìa của địa ngục, sau đó vì nàng mà hắn không ngừng giãy giụa trong địa ngục, kỳ thực là một chuyện quá rõ ràng rồi.
Mà tất cả những giãy giụa đó cũng chỉ có mình hắn giãy giụa, còn nàng cái gì cũng không biết được.
Vì nàng luôn trăm phương ngàn kế để tiếp cận mình mà vui đến phát điên là hắn, vì nàng mà lỡ hẹn đi nghe Oanh hót mà lạc lỏng là hắn, vì nàng vô ý nói ra những lời thân thiết mà thất thần là hắn, vì nàng thật lòng bộc lộ mà phẫn nộ là hắn, cũng là hắn. Chỉ muốn kết bằng hữu với hắn, đây chính là ý của nàng, là sự ngây thơ cũng là sự tàn nhẫn của nàng.
Nhưng sự ngây thơ và tàn nhẫn này lại khiến lý trí hắn không thể quay về được trong đêm đó, đêm đó hắn say mèm ở Bắc thư phòng, đ hắn hiểu được những thứ đó chỉ là si tâm vọng tưởng, chính xác chỉ có thể là si tâm vọng tưởng.
Hắn là Vương thế tử nhất định phải hoàn thành đại nghiệp thống nhất mười sáu di tộc của Lệ Xuyên vương phỉ, ngây thơ đơn thuần, Hồng Ngọc quận chúa lớn lên trong nhung của ở Kinh Thành, không phải là người thích hợp để đồng hành với hắn. Nàng muốn kết bằng hữu với hắn, hắn lại không muốn làm bằng hữu với nàng; hắn chỉ muốn nàng là thế tử phi của hắn, nàng lại làm không được thế tử phi của Lệ Xuyên vương phủ. Hắn trước nay đều là người quyết đoán, vì thế quyết định đưa ra lúc nào cũng tốn rất ít thời gian. Hắn lựa chọn để nàng đi xa, rời xa hắn, bởi vì một người ngây thơ không hiểu thế sự như nàng, thậm chí còn không thể tự bảo vệ được mình, không thể tham dự vào đại nghiệp của hắn.
Tất cả những mâu thuẫn và thống khổ trong lòng hắn, tất cả tựa như đều liên quan đến Thành Ngọc, nhưng kỳ thực tất cả đều không liên quan đến nàng, hắn vô cùng hiểu rõ điều này. Hắn chỉ là tự mình giày vò bản thân mà thôi, nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy oán hận nàng, bởi vậy hắn tự bức bản thân hết lần này đến lần khác ngó lơ nàng.
Hắn biết từ sau khi bọn họ cắt đứt, nàng ở trong Lệ Xuyên vương phủ cũng không vui vẻ được mấy ngày. Nhưng mà lúc đó, hắn lại không ý thức đến vì sự lãnh đạm của hắn lại làm nàng tổn thương, cũng không suy nghĩ đến sự đau khổ của nàng.
Nàng sao có thể đau đớn được chứ? Nàng chỉ là một đứa trẻ chỉ vì không thể nào có được cây kẹo, mà tùy hứng mà náo loạn một trận mà thôi, như thế thì có gì phải thống khổ? Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong sự dạy dỗ hà khắc của Vương phủ, đối với nỗi đau này đã sớm tê liệt, vì thế cũng quên mất, thế gian không phải chỉ có mỗi nỗi đau vì tình, mới khiến con người ta đau đến xương tủy như vậy.
Bọn thật thật ra, cũng không gặp nhau quá nhiều.
Sau đó chính là cái đêm nàng xông vào Nam Nhiễm cổ mộ.
Kỳ thực hắn biết, nàng đối với hắn cách xa như hôm này, hời hợt và lạnh lùng đều xuất phát từ đêm đó. Là những lời hắn nói với nàng đêm đó đã khiến cho hắn với nàng giống như người dưng hôm nay. Lúc đó hắn không nghĩ rằng những lời nói đó lại làm nàng đau đớn đến vậy. Hành động to gan của nàng làm cho hắn mất hết lý trí, khoảnh khắc đó, tựa hồ như chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để nàng cảm thấy thật đau đớn, đau đớn hơn nữa. Vì đau đớn thì mới có thể nhớ kỹ.
Từ thời niên thiếu đã được chấp chưởng quyền lực trong tay, kế hoạch lập sẵn đôi khi cũng gặp phải những sai sót, cho dù nàng có xông vào cổ mộ, làm đứt đi bước này của hắn, kỳ thực cũng chỉ là một sai sót không tính tới được mà thôi, theo lý mà nói không thể làm cho hắn mất đi lý trí được. Nàng lần nữa thể hiện ra sự lỗ mãng và tùy hứng, lần nữa chứng minh cho hắn thấy nàng không thể nào đảm đương được vị trí thế tử phi. Điều này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ, thống khổ , thậm chí tuyệt vọng. Bản thân hắn biết, hắn không phải là một người thích kéo người khác xuống vũng bùn, nhưng duy chỉ có những chuyện liên quan đến nàng, hắn tuy đưa ra quyết định nhưng trong mỗi giấc mộng, hắn đều không khỏi hi vọng có một ngày, bọn họ có thể có được khả năng đó. Hắn vẫn còn giãy dụa trong địa ngục vô vọng, nhưng vẫn không tìm kiếm được đường ra.
Tất cả những thống khổ và phẫn nộ của hắn, đều đến từ si niệm của hắn, nhưng hắn lại không nhịn được mà chuyển qua phẫn nộ với nàng, tựa hồ như làm nàng tổn thương, hắn mới có thể tốt lên một chút. Đêm đó, hắn nhìn nàng lần cuối cùng, là lúc nàng ngồi một mình dưới bóng của trấn mộ thú khổng lồ kia, trong mắt không hề có một chút tinh thần, trong khoảnh khắc đó hắn lại nhớ đến lần đầu hắn gặp được nàng, nhớ về chiếc váy trắng, đôi mắt biết cười, là ánh sáng trong mắt nàng tựa như làm cho anh trăng mất đi màu sắc: "Thứ mà ta từng tích, cả đời này ta đều ghi nhớ." Lúc hắn quay ngựa, tuyệt vọng nghĩ, lúc này chúng ta đều ở trong địa ngục rồi.
Đời này của hắn lần đầu tiên thích một người, lại bị quá nhiều phàm niệm trói buộc, ép cho bản thân hắn không cách nào có thể lựa chọn người mà hắn thích, tất cả những gì hắn làm đều chỉ khiến nàng dẫn dần rời xa hắn, hắn cho rằng đó mới là điều đúng đắn. Nhưng hắn căn bản không biết nên làm sao để yêu một người, lại không biết phải yêu như thế nào mới đúng đắn nhất?
Lúc đó Thanh Linh nói với hắn, điện hạ lựa chọn như thế, chỉ mong điện hạ mãi mãi đừng nên hối hận mới là tốt nhất.
Tốt nhất là mãi mãi đừng nên hối hận.
9/3/2020
---
Vốn dĩ định đăng hôm qua để tặng các tiên nữ nhân ngày quốc tế phụ nữ, nhưng mà mới cầm máy lên dịch vài hàng liền buồn ngẩu đến rượu rã, thôi bây giờ cho ta chúc một lời chúc muộn nha.
Chúc các tiên nữ một ngày phụ nữ quốc tế muộn mãi mãi xinh đẹp trẻ trung nà...