Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 15.2





 TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 15.2

Hôm sau là ngày mùng ba tháng tám.

Thanh Linh thấy hôm nay Thành Ngọc không thức dậy từ rất sớm nữa. Quận chúa nàng từ khi xảy ra chuyện với thế tử không cần mỗi sáng sớm giờ đều phải lên nam thư phòng nữa, thì không cần phải thức dậy đầu giỡ mão nưa. Nhưng hôm nay mặt trời còn chưa mọc, núi Túy Đàm ở đằng xa kia vẫn còn mờ mờ ảo ảo, Thành Ngọc nàng đã ngồi trong viện uống trà rồi.

Thanh Linh hỏi nàng: "Quận chúa tối qua ngủ không được sao?"

Thành Ngọc đang nghĩ chuyện, trong ánh mắt cho chút mơ hồ, đôi mắt ướt át như vừa sương mù bao phủ. Nghe Thanh Linh nói, nàng khẽ cau mày, nói nằng có chút lộn xộn: "Đêm qua mà mơ một giấc mơ..."

Thanh Linh hiếu kỳ: "Mơ cái gì."

Nàng càng thêm hồ đồ: "Một giấc mơ...không tốt lắm." Khóe môi khẽ mấp máy, có chút phiền não nói: "Cái này không tiện nói ra, để ta ngồi đây một chặp, rồi chúng ta cùng nhau lên sảnh đường dùng chút cháo."

Thanh Linh cũng không hỏi thêm nữa.

Thành Ngọc lại ngồi ngẩn ngơ trong viện một lúc nữa.

Tối qua nàng đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ngồi trên giường hơn nửa ngày, hai tay run run dữ dội, trái tim cũng đập dồn dập.

Nàng ngồi như thế từ canh ba đến sáng sớm, lại không thể hồi thần lại được, tưởng rằng đến chỗ thoáng gió sẽ khỏe hơn nên mới đi đến trong viện. Bọ gió buổi sởm thổi hơn nửa canh giờ, tay cũng không còn run rẩy nữa, tim cũng không đập dồn dập như lúc nãy nữa, khuôn mặt lại nóng bừng lên.

Nàng cảm thấy cái loại không thoải mái này, là bởi vì nhận định dẫn đến tất cả mọi thứ trong mơ này không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì.

Mỗi một chi tiết trong mộng nàng đều ghi nhớ, chỉ cần hơi chút động niệm hô hấp của nàng liên trở nên rối loạn. Chu Cẩn và Lê Hưởng ai cũng chưa từng dạy cho nàng chuyện này. Chưa ai nói cho nàng trên thế gian này vẫn còn có những chuyện như thế này, giấc mộng như thế này.

Nếu như có bạn chí cốt Hoa Phi Vụ của nàng ở đây, thì có thể giải được cho nàng giấc mộng này. Nàng sẽ nói với Thành Ngọc, giấc mộng như vầy, gọi là xuân mộng, các cô nương đến cái tuổi này có thể sẽ nằm mơ giấc xuân mộng, kỳ thực cũng không có gì quá mức ghê gớm.

Nhưng vì bây giờ nàng lại không có Hoa Phi Vụ cho nên Thành Ngọc không hề biết giấc mộng này kỳ thực cũng không có gì quá mức ghê gớm.

Bất quá hóng gió vẫn rất hữu hiệu.

Trước khi ánh nắng choi chang thay chỗ cho cơn gió mát buổi sớm Thành Ngọc cuối cũng hồi phục lại bình thường. Nàng liền pha trà mời Thanh Linh uống, lá trà vẫn là dùng loại trà được làm từ cánh hoa Dâm Bụt mà nàng luôn mang theo bên người.

Đối với một ảnh vệ kiến thức rộng rãi như Thanh Linh mà nói, thuốc mê mạnh nhất trên thế gian này cũng không nhất đinh có thể chuốc được nàng. Vấn đề là cánh hoa Dâm Bụt này nàng lấy được từ nguyên thân của cánh hoa Dâm Bụt tuy rằng có tác dụng làm mê thần, lại hiển nhiên không phải là thuốc mê gì. Tuy rằng nói một ảnh vệ tốt tuyệt đối sẽ không té hai lần trên một cái hố, nhưng bởi vì Thành Ngọc đã hoàn toàn tiến vào phạm quái lực loạn thần rồi, cho nên Thanh Linh không nghi ngờ gì lần nữa rơi xuống cùng một chiếc hố, uống xong một chén trà, liền ngủ rất sâu.

Thành Ngọc nhìn sắc trời, đem tất cả những thứ mua trước đó nhét đầy vào trong một cái túi bách bảo, quay người nhảy lên con Ngạch Gian Tuyết của Thanh Linh. Con ngựa này của Thanh Linh chạy vô cùng nhanh, chỉ có một vấn đề, đó chính là ngang bướng. Nhưng khả năng thuần phục ngựa của Thành Ngọc cũng không tồi, cho nên ứng phó với nó cũng không cần quá nhiều tâm tư. Điều khiến cho nàng hao hết tám phần tâm tư chính là bốn ám vệ được phái đến theo sát bảo vệ nàng ở đằng sau.

Lúc vừa rời khỏi hàm thành, Thanh Linh từng nhắc đến Quý Minh Phong có cho vài người đi theo sau này, nàng liền có chút lưu tâm.

Nàng không biết võ công, đánh nhau khẳng định đánh không lại, bất quá núi Túy Đàm tối tăm sâu thẳm, là một nơi dễ dàng bố trí trận pháp. Luận võ công nàng quả thực không biết, luận văn luận những thứ huyền bí, thì nàng làm được. Lúc còn nhỏ nàng nhìn thấy bầu trời liền cảm thấy bản thân mình là một tiên nữ, cũng bởi vì nàng học mọi thứ đều rất nhanh. Thời gian mười ngày có thể tinh thông một U Huyền trận pháp cũng không phải chuyện gì đáng nói. Cho nên hôm nay, nàng quả nhiên đã nhốt bốn vị ám vệ đó dưới chân núi Túy Đàm.

Tựa hồ như tất cả đều xảy ra theo kế hoạch của nàng, nhưng nàng cũng biết nàng chỉ có một cơ hội thăm dò cổ mộ này thôi, nếu như nàng thất bại rồi, thì sẽ không có lần thứ hai. Quý Minh Phong không để cho nàng có cơ hội lần hai nữa. Lần này nàng đi được thuận lợi như vậy, một nữa là nhờ vào sự chuẩn bị đầy đủ của nàng, nửa khác là dựa vào sự lơ lạ của Quý Minh Phong đối với nàng.

Thành bài chỉ ở hôm nay, lúc này, lần này.

Giờ thân canh ba, bầu trời vừa xế chiều, Nam Nhiễm cổ mộ đã ở ngay trước mặt nàng. Cô thụ che cả bầu trời, cây này mọc san sát nối tiếp nhau, tạo nhành một dãy cây trùng trùng điệp điệp vô cùng to lớn, giống như ngôn tấm thảm lục che lưng chừng núi, khiến cho ánh nắng mặt trời chỉ có thể lọt xuống rải rác, vô tình bao trùm ngôi mộ một màu u ám.

Nhưng mà cổ mộ được xây trên kỳ sơn lại không khó tìm như trong tưởng tưởng của Thành Ngọc, trước cửa có hai vị thần nhìn như hung thần ác sát trấn giữ, tựa hộ như căn bản không sợ người đời biết được nơi đây chính là nơi mai táng của tổ tiên người Nam Nhiễm.

Khi Thành Ngọc đi đến trước cánh cửa lồi lõm của cổ mộ tưới chìa khóa của thủy thần lên, cây Cổ Bách giữ mộ nhận ra nàng, suy nghĩ trước sau, thiên ngôn vạn ngữ chỉ tóm lại thành những lời dặn dò thâm trầm: "Từ hai trăm năm trước sau khi có một người thợ nổi tiếng vào tu sửa ngôi mộ này, Nam Nhiễm liền phát sinh cung biến, cơ quan bí mật có liên quan đến cơ quan của cổ mộ cũng bị thất lạc trong cuộc cung biến đó, hai trăm năm trở lại đây, cho dù là có vài phàm nhân có thể mở cửa cổ mộ, cũng không có người nào thực sự vào được tâng cuối cùng của mộ thất. Chúng ta nói với người bí mật liên quan đến ngôi cổ mộ này, đều là bí mật của hai trăm trước, không biết hết hoàn toàn , hoa chủ người...nhất định phải cẩn thận, xem thời cơ mà hành sự, còn sống quay về!"

"Còn sống quay về" Bốn chưa nàng khẽ lướt qua tai nàng, tay trái nàng rẽ run rẩy, giọt nước cuối cùng từ bình sứ men xanh rót vào cánh cửa, cửa bỗng nhiên mở.

Nàng bình tĩnh cất chiếc bình sứ vào trong chiếc túi bách bảo trên vai.

Bước vào sau cánh cửa này không sống thì chết, nàng biết rất rõ, nhưng nàng không hề do dự nửa bước, không từng dừng lại, nàng cũng không từng quay đầu lại. Ngoài cửa mộ chỉ chiếu vào một chút ánh sáng, giống như một cái miệng máu, muốn đem tất cả những người xông vào ngôi mộ cắn nuốt.

Phải làm thế nào để có thế sống sót trong ngôi cổ mộ này?

Đuốc không thể dùng được rồi, bởi vì nơi đây độ nóng sẽ làm độc tố trên vách cổ mộ bay ra, cần phải dùng dạ minh châu.

Phải đi đứng nhẹ nhàng, không nên làm nhưng độc trùng đang ngủ say kia tỉnh giấc.

Phải lưu ý mỗi một chi tiết bên người, bởi vì ai cũng không biết người thợ hai trăm năm trước đã tu sửa thêm cái gì mới cho các cơ quan ở đây.

Sau đó cứ đi thẳng về con đường phía trước.

Đi đến một phần ba con đường, sẽ gặp được một cái ao Uông Thủy, trong hồ có thể biến cốt sương thành nước, phía trên có một cây cầu gỗ, đi quan chiếc cầu đó phải vô cùng cẩn thận.

Sau khi đi qua cầu, có thể thấy hai bên vách mộ là những cự thạch nằm san sát nhau, trên cự thạch có khắc những hoa văn. Không được chạm vào đs, cũng không được dùng lửa để đến gần xem, bởi vì mỗi một bức hoa trên đó đều là một loại độc tố, rất dễ bay hơi, thấm qua da thịt giống như bách độc nhập thể, không có thuốc nào có thể chữa được. Mà ở tại đoạn đường này, cho dù có dạ minh châu chiếu sáng cũng không được đến gần bức phù điều đó để xem, bởi vì những bức họa đó tuy là những bức tranh đẹp như lại mê hoặc thần trí, muốn thu nhiếp hồn người, câu tâm đoạt phách.

Có thể an nhiên đi qua bốn cơ quan này.

Cự thách trường lang, sẽ gặp phải năm cái động xếp thành hình chữ nhất. Cần phải lựa chọn đúng cửa động thật. Nếu như chọn phải bốn động kia sẽ gặp phải cái gì, điều này Thành Ngọc không rõ lắm, những hoa mộc kia không nói cho nàng biết. Trong ký ức của đám hoa mộc, phàm là người có thế sống sót ra khỏi cổ mộ, bọn họ đều lựa chon cánh cửa ở giữa.

Qua khỏi cửa động sẽ có một giếng trời

Thành Ngọc nhìn bức tường thẳng đứng trước mắt. Theo lời của đám hoa mộc kia, lúc này trước mặt nàng vốn dĩ là một giếng trời. Đám hoa mộc đó cũng nói trong ngôi cổ mộ này chỗ giếng trời đó vạn phần hung hiểm: Cả cái giếng trời đều có ao hóa cốt, bảy mươi hai cái làm bức tượng được làm giống như lật đật đối diện với hồ hóa cốt, bức tượng đồng lắc lư chính xác, sẽ có một con đường từ dưới hồ nâng lên giúp cho người ta đi qua được giếng trời, nhưng nên lắc lư sai lệch thì thứ được nâng lên sẽ là nước trong hồ hóa cốt làm cho người đó tan biến.

Cần phải lắc những con lật đật kia, giống như nhưng mật mã không ngừng biến động, mỗi ngày đều khác nhau. Bất quá cái này Thành Ngọc đã học thuộc rồi, nàng còn chuẩn bị ná và đạn để bán vào tượng đồng kia.

Vốn dĩ muốn thông qua bức tường cao này, hôm này nàng cho dù đến được đây, đại khái đã bước vào xa hơn nhiều so với những người đi vào ngôi mộ này trong hai trăm năm trở lại đây, cũng bởi vì nàng chuẩn bị vô cùng cẩn thận.

Đương nhiên nàng cũng không thể đi mà không chuẩn bị đầy đủ trước.

Cái này có lẽ là cơ quan mà hai trăm năm trước người thợ tài giỏi kia đã thêm vào, không ngờ nó lại lớn đến như vậy. Thành Ngọc đưa viên dạ minh châu trong tay cao lên, mím miệng nhìn chăm chú quan sắt vào bước tường cao trước mắt.

Đế là bức tường đó, trên tường lại không có bất cứ một dấu vết gì gọi là ghép lại để tạo thành, giống như vốn dĩ nó đã là một khối cự thạch lớn vuông vức nghiêm chỉnh đứng chắn trước lỗi đi vào sơn động. Nhưng trên đời này làm gì có tảng đá nào to đến như vậy. Trên mặt đá từ trái sang phải có tất cả ba khu vực, chia ra mười tám hàng ngang, một đường kẻ xuống với rất nhiều ô vuông, chi chi chít chít, không biết dùng để làm gì. Những cái khác cũng chả có gì đặc biệt cả.

Nam Nhiễm tộc sở trường dùng đọc, nàng không dám tay không thăm dò tòa cự thạch đó, liền lôi dao găm ra gõ vào góc tường vài cái liền nghe được âm thanh vang lên. Tòa cự thạch này lại không hề thực tâm. Không biết có phải ảo giác không mà nàng lại cảm thấy sau khi nàng gõ bậy mấy cái, bức tường bị nghiêng xuống mấy phân. Thành Ngọc kinh ngạc, dừng tay lại. Không tự chủ được mà lùi lại một bước, mắt thịt cũng có thể thấy được tường đá kia dường như đang nghiêng đến trước nàng, như muốn nói cho nàng biết, nàng đã bước nhầm đường rồi.

Lúc cúi đầu xuống nàng phát hiện dưới chân nàng dẫm phải một ô vuông.

Ô vuông.

Đầu óc nàng đột nhiên sáng lên, nếu nói đến những ô vuông, nàng thực ra vẫn đang đi trên nó.

Ngôi mộ này vô cùng to lớn, con đường chính của ngôi mộ này cũng rất rộng, từ lúc mới bước vào con đường này nàng đã chú ý đến mười tám ô vuông trên con đường này, con đường này kéo dài vào trong mộ, mười tám ô vuông này cũng kéo dài theo, giống như bàn cờ này nối tiếp bàn cờ khác, kéo thẳng đến trước bức bức tường đá đó.

Lúc đầu nàng chỉ cho rằng nó dùng để tô điểm cho ngôi mộ, nhưng cũng may nàng có để ý. Lúc này đây nhìn thấy ba bàn cờ trên bức tường đá: Bàn cờ thứ ba nhỏ nhất, bàn cờ thứ hai dài nhất, bàn cờ thứ nhất bằng một phần hai bàn cờ thứ hai... đoạn đầu tiên có lẽ là con đường từ cửa mộ đến ao hóa cốt, đó chính là một phần ba con đường vào mộ; đoạn thứ hai có lẽ chỉ đường từ ao hóa cốt đến Quá động, đó là hai phần ba con đường vào mộ; Bàn cờ thứ ba có lẽ chỉ đường thì Quá động đến trước trước mặt bức tường cao này, nàng nhớ bản thân nàng đi tất cả là một trăm hai mươi bước.

Trong không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba bàn cờ trên tường, đếm từng ô từ trên xuống dưới, mười tám hàng ngang, hàng dọc, một trăm hai mươi mốt.

Đáng đứng ngay tại chỗ một hồi lâu, tay có chút run rẩy. Cây Bách Cổ từng nói cơ quan này là do một người thợ giỏi nổi danh thêm vào sau này, vậy thì khẳng định người thợ đó phải là một thiên tài. Có thể đi vào trong này để thể hiện tài trí thì đều nên gọi một tiếng thiên tài. Các thiên tài thường thích làm ra không nhất định phải là những thứ phức tạp cao thâm, nhưng nhất định là vô cùng khéo léo.

Trên trán Thành Ngọc đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng lấy ra một bó dây thừng chuẩn bị sẵn từ trong túi hành lý, đầu dây buộc thành một vòng tròn, ném về phía đóa hoa sen được phía trên đỉnh ngôi mộ. Nàng thử kéo sợi dây, sau khi thấy chắn chắn rồi, liền bám vào sợi dây trèo lên trên, lấy dao găm ra, mắt nhìn hàng đầu tiên của bàn cờ thứ nhất trên bức tường.

Nàng nín thở một lúc lâu, cầm thấy dao găm nhẹ nhàng dọc vào ô thứ mười hai của hàng thứ nhất theo thứ tự từ trái sang phải. Đó chính là ô đầu tiên khi nàng đi vào trong ngôi mộ. Đùng một tiếng, cả người nàng đều run cả lên, trong bức tượng đá cũng phát ra một tiếng đùng, giống như đang hồi âm lại với tiếng gõ của cây dao găm. Những bức tường lại không di chuyển giống lúc nãy khi nàng đi sai bước. Những hoa văn trên bức tường đá bất động.

Nàng từ trấn định lại một chút, cầm lấy cây dao găm, giống cầm dùi giống, đập xuống một đường xuống bàn cờ có hình thù kỳ dị đó. Đùng đùng đùng đùng, mối một nhát đều là những ô mà nàng từng bước qua, từng đi qua.

Nàng có trí nhớ vô cùng tốt, đoạn thứ nhất, lúc bước hai trăm mười hai bước, một bước của nàng nhảy qua hai ô, đoạn thứ hai thứ hai lúc đi một trăm mười ba bước nàng đạp trúng đoạn giữa ô thứ mười ba và ô thứ mười bốn, nhưng điều này nàng đều nhớ hết. Bởi vì cây Bách cổ đã dặn dò nàng phải thật cẩn thận, vì thế cho dù là những điều vô dụng nàng cũng đều lưu ý. Vả lại một khi có chuyện gì nàng đã lưu tâm thì nàng rất khó để không nhớ.

Gõ vào ô vuông cuối cùng, tiếng ầm lớn như dưới lòng đất truyền lên, giống như con thú bị nhốt đang gầm trú, cả tòa cự thạch đột nhiên chìm sâu xuống dưới lòng đất, còn nàng thì bị ngã lăn xuống nền đất. Cánh tay phải bị đau, lúc trèo lên bức tường đá nàng sợ đến nổi không dám thở, bây giờ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi. Náng há miệng thở hổn hển.

Đoán trúng rồi. Bức tường đá này và con đường vào mộ quả nhiên liên kết với nhau, biện pháo dời tường hóa ra là đường đi mà người xông vào một đã đi qua từ khi bước vào trong ngôi mộ này. Cái này quả thực là khéo léo tài tình đến mức khó nói thành lời.

Thành Ngọc lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Nếu như không đoán sau,may sao hôm nay chỉ có một mình nàng xông vào ngôi mộ, mới có thể có được một con đường sống.

Lấy tất cả những phán đoán mà nàng đã trải qua lúc nãy, con đường chính đi vào mộ chỉ có thể ghi lại bước chân của một người, truyền đến bức tường đá, người đi vào còn phải nhớ chính xác những ô vuông đã từng bước đi trên đường, sau đó ấn lên chính xác trên tường đá, mới có thể qua cửa.

Nếu có thêm một người nữa cùng nàng đi vào, sợ là cơ quan trên bức tường đã sẽ bị đụng chạm, chỉ đợi cho nàng đi đến ô cuối cùng trước mắt bức tường cao kia, thì bức tường đá sẽ lập tức nghiêng xuống đè chết bọn họ thành tương. Cho dù nàng chỉ đến đây một mình, nếu không thể giải ra được sự ảo diệu của bức tường, phải quay ngược lại con đường cũ, đi lại những bước chân mà nàng từng đi qua, nếu không bức tường cũng sẽ đè chết nàng trành tro bụi. Lúc nàng vô tình đạp phải ô vuông ở hàng cuối cùng bức tường đó đột nhiên nghiêng xuống, chính là muốn đưa ra cho nàng một lời cảnh báo.

Đây xác thực là lại một lần không sống thì chết. May thay hôm này nàng vận khí của nàng tốt, có thể giải được câu đố này.

Nhưng ai biết được người thợ hai năm trước khi còn thiết lập thêm cơ quan nào trong ngôi mộ này nữa không. Nàng sâu sắc hiểu được khả nàng của người thợ này, vì thế một chút cũng không dám thả lỏng, cho dù có qua được cửa ải này, vẫn phải cần luôn luôn đốc thúc tinh thần, cẩn thận là trên hết.

Dưới ánh sáng le lói của viên dạ minh châu, trong màn sương mù mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn thấy giếng trời âm u, một cái ao hóa cốt bốc lên khói trắng, cùng bảy mươi hai tượng động hung mãnh có hình thù kỳ dị. Bên cạnh ao hóa cốt có dưng một tấm bảng, trên đó viết ba chữ chỉ bằng một nét "Ngọc Hư Hải."

Thành Ngọc thở dài một hơi.

Con đường cuối cùng vô cùng hung hiểm mà đám hoa mộc kia nói có lẽ chính là nơi này, cửa ải là cửa ải quan trọng mà nàng rất quen thuộc kia.

Nàng trấn định lấy một súng cao su và túi đạn từ trong túi hành lý, nhắm chuẩn giữa khuôn mặt của bức tượng cưỡi ngựa bắn mặt trời đang nở nụ cười kia.

Trăng lưỡi liềm mùng ba, chiếu xuống Ngọc Hư Hải, cưỡi ngựa bắn mặt trời, con đường hoàng kim bắt đầu mở ra.

Viên đạn bay ra bên ngoài.

Giờ thân ba khắc Thành Ngọc đi vào mộ, đến giờ dần đã thành công vào mộ thất của Nam Nhiễm cổ mộ.

Truyền thuyết nói rằng Nam Nhiễm cổ mộ cất giấu những ghi chép tập hợp tất cả tinh hoa trí tuệ ngàn năm của tộc Nam Nhiễm, vì thế Thành Ngọc lúc đúng ở bên ngoài gian mộ này, đã nghĩ trong dù cho không có một núi sách, hoặc nếu như nó chỉ là một quan tài thì quan tài đó cũng nhất định chứa toàn sách.

Quan tài đá không có nắp đậy.

Lúc Thành Ngọc nhìn thấy cổ thi mới nhớ ra đây là ngôi cổ mộ.

Một ngôi cổ mộ, nó vốn dĩ không dùng để chứa sách, mà nó dùng để chứa thi thể.

Nàng thực ra có chút sợ những loại cốt thi đầu lâu, nhưng bởi vì đêm nay phải trải qua biết bao nhiêu hung hiểm, cả con người nàng đều trở nên tê dại, nhìn thấy cổ thi nằm trong quan tài kia cũng không có cảm giác quá sợ hãi, đã vậy còn không biết sợ là gì cúi người xuống quan sát đánh giá một phen.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của viên minh châu, có thể nhìn thấy cổ thi đó khoác một bộ chiến giáp màu vàng kim, mặt cũng đeo một cái mặt nạ vàng, ở trong chỗ tối tăm này không biết bao nhiêu năm rồi, sắc vàng tuy đã có chút ảm đạm nhưng lại không thể che được sự quý trọng và hoa lệ. Nàng đưa viên minh châu đến gần hơn, liền nhìn được rõ cái mặt nạ màu vàng kia kia. Nàng nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ hồi lâu, từ sống mũi cao cho đến đôi môi mỏng, cảm giác khuôn mặt này quen thuộc đến kỳ dị: Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ đang nhắm mắt ngủ say kia, lại có có bảy tám phần giống với Quý thế tử của Lệ Xuyên vương phủ kia.

Nàng giật mình chú ý đến tư thế nằm trong quan tài của cổ thi kia. Một vị khoác một thân khôi giáp uy vũ như thế này, nhưng tư thế nằm lại vô cùng nội liễm mà an tĩnh: Hai tay đặt trước ngực, ngón tay được bọc lại bằng vàng. Võ sĩ vốn nên cầm đao nắm kiếm, muốn đặt minh khí vào trong quan tài, đối với một dũng sĩ mà nói, cũng nên đặt bên cạnh hắn một thanh ngọc kiếm để làm lễ khí. Nhưng giữa hai tay của võ sĩ mặc giáp vàng này lại là một đóa hồng liên đang tỏa ra màu sắc yêu dị.

Thành Ngọc ghé lại gần hơn để xem, đóa hồng liên đó được khắc từ ngọc, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu nó liền phát ra ánh sáng nhiều màu, ánh sáng lưu chuyển. Đóa hồng liên đó lại vô cùng sinh động, nếu không nhìn kỹ, thì chỉ cho rằng nó vừa mới được người ta hái từ hồ sen lên, hút lấy tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai, được người võ sĩ anh tuấn mang theo sự dịu dàng và trân quý mà nâng niu trong lòng bàn tay.

Dũng dĩ hoàng kim giống Quý Minh Phong này, trong tay cầm một đóa hồng liên, mấy trăm năm qua chưa từng có người nào có thể đến gần ngôi quan tài cô này, vào trong ngôi cổ mộ này.

Thành Ngọc ở trong mộ thất tìm kiếm hồi lâu, không thấy những ghi chép gì liên quan đến người nằm trong quan tài này.

Nàng nhớ tới cái truyền thuyết mà cây Bách cổ nói. Trong những truyền thuyết về dị tộc thần bí kia, nói từ thời phàm thế bắt đầu, vị quân vương đầu tiên của thế gian này gọi là A Bố Thác, hay còn được gọi là chủ nhân tộc A Bố Thác, mà Nam Nhiễm cổ mộ này chính là nơi đặt di cốt của A Bố Thác.

Nhưng nếu như luận về thời điểm khởi đầu của phàm thế, dù sao cũng đã trải qua năm tháng đằng đẵng như thế rồi, lúc này di cốt lại có thể bảo tồn tốt đến mức này sao? Cho nên ý niệm này chỉ vừa lóe lên trong đầu nàng rồi lại giống như phù vân lướt qua vô tung vô ảnh.

Nàng suy nghĩ đến tổ tiên của Quý thế tử cũng từng thông hôn với Nam Nhiễm, người trong quan tài này có thể chính là vị tổ tiên kia của Quý thế tử.

Vì thế nàng liền cảm thấy vấn đề này cũng chẳng có gì phải nghĩ nhiều, chuyên tâm tìm kiếm số cổ thư của tộc Nam Nhiễm giấu trong mộ thất này mới là điều cần thiết nhất.

3/3/2020

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv