TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 12.2:
Thành Ngọc chính là như thế mà quen biết với Lệ Xuyên vương thế tử Quý Minh Phong.
Thành Ngọc muốn tìm một nơi an toàn để đợi Chu Cẩn đến tìm nàng, vì thế Quý thế tử liền đưa nàng về Lệ Xuyên vương phủ.
Đêm đó nàng vốn muốn đi xem "Nguyệt chiếu Dạ Bích" mà đi đến núi Ỷ La trước với cùng Chu Cẩn, nhưng đi qua sườn Dạ Bích, cuối cùng đã có thể nhìn thấy thắng cảnh Thanh Nguyệt chiếu Dạ Bích, nhưng bên cạnh nàng lại đổi thành Quý Minh Phong.
Hắn lúc đó đang đi cạnh nàng, ánh trăng chiếu vào người hắn in bóng trên sườn Dạ Bích, dáng người cao lớn. Mà sắc đêm u tịch, miếng Ngọc Thụ Thanh Vân bội kia vang lên những âm thanh vui tai trong khi hắn di chuyển.
Người quân tử lấy bội ngọc để tu thân, nói là dùng âm thanh của ngọc để tự cảnh tỉnh mình, nếu người đeo ngọc bội đi đứng vội vã, thì tiếng ngọc vang lên sẽ gấp gáp ồn ào, nếu đi đứng giải đãi thì tiếng ngọc sẽ phát ra âm thanh khó nghe. Thành Ngọc đánh giá Quý Minh Phong một lượt dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn nhuốm lấy anh trăng có chút thanh lãnh mà anh tuấn
Nàng nghĩ, là một kiếm khách thân thủ cao cường, lại là một quân tử có tu tâm dưỡng tánh, những kiếm khách mà nàng thấy trước đây đều khó có được sự tu dưỡng lễ nghĩa như thế này, những người đọc sách có tu dưỡng lễ nghĩa mà nàng thấy thì lại không có thân thủ cao cường như thế này.
Nàng cảm thấy vô cùng kính ngưỡng, nghĩ đến hoàng đế biểu ca nói không sai, thế tử của Quý vương phủ, hắn quả thật là một câu ngọc thụ trước đình.
Thành Ngọc kính ngưỡng Quý Minh Phong, trong lòng nàng tràn đầy ý nghĩ muốn kết giao với hắn, trên đường đi đều đang nghĩ lúc Chu Cẩn đến vương phủ để đón nàng, nàng làm sao để tránh Chu Cẩn mà ở lại trong phủ thêm vài ngày
Chưa từng nghĩ đến nàng cắm rễ trong Vương phủ hết hai ngày, cũng không đợi Chu Cẩn đến tìm, ngày thứ ba nàng nhận được một phong thư, là nét chữ của Lê Hưởng
Đại khái nói rằng vết thương có động vào vết thương cũ, tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng lại càn tận tâm điều dưỡng, gần Lệ Xuyên vương phủ lại không có nơi nào linh khí cực thịnh thích hợp để hắn có thể điều dưỡng,nàng phải đi với hắn một chuyến tới Ngọc Hồ Tuyết sơn, mà quận chúa thân phàm mắt thịt, không thể chịu được sự cực khổ và lạnh lẽo của chuyến đi gấp gáp này, cho nên xin quận chúa hãy cứ ở lại Lệ Xuyên vương phủ thêm nửa năm, đợi đến khi Chu Cẩn hoàn toàn bình phục thì sẽ đến đón nàng .
Xem xong thư, Thành Ngọc sờ tay lên cánh hoa của Chu Cẩn trên ngực
Cánh hoa vẫn còn nguyên, hắn quả thực là vô sự. Nàng suy nghĩ một chút, Chu Cẩn hắn là một hoa yêu, cho dù đi đến đâu thì nếu hắn thật lòng muốn đưa nàng đi cùng, lẽ nào lại không có cách sao? Hơn nửa năm nay có lẽ bị nàng làm phiền quá mức, vì thế hắn mới cố ý ném nàng ở lại đây
Nàng cảm thấy hoang mang một hồi, sau đó vui vẻ đến nhảy cẫng lên.
Tự do, thực sự là đến qua đột ngột mà; kinh hỷ, thực sự là một đến quá đột ngột. Đến đây đi, tạo tác nào!
Theo như trong dự định của Thành Ngọc, Chu Cẩn quả thực là cố ý ném nàng ở lại trong vương phủ, nhưng cũng không chỉ là bởi vì hắn bị nàng chọc tức đến đau gan.
Thực ra sau khi thoát khỏi nguy hiểm Chu Cẩn liền tìm đến Vương phủ. Hắn ẩn hình đứng bên cạnh quan sát Thành Ngọc-, nhìn thấy nàng nói chuyện cẩn trọng, đi đứng nhẹ nhàng chậm rãi, không có hắn và Lê Hưởng ở bên cạnh dung túng, nàng lại biến thành một con người cẩn trọng hơn nhiều. Chu Cẩn vui vẻ mà an tâm cảm thấy đây là một cơ hội, để cho Thành Ngọc ở trong Vương phủ một thời gian, nói không chừng nàng có thể hiểu chuyện hơn một chút.
Nhưng thực sư đây là một sự hiểu lầm lớn. Thành Ngọc đột nhiên trở nên an tĩnh như vậy hoàn toàn không phải là do Chu Cẩn và Lê Hưởng không có ở bên, mà thuần túy chỉ là vì nàng muốn kết giao với Quý Minh Phong Quý thế tử mà thôi.
Trên đường trở về cùng với Quý thế tử, thế tử đem bốn chữ vô ngôn thiểu ngữ phát huy đến mức cực điểm, mặc cho nàng có thành ý gợi chuyện thế nào, cũng không hề nói ra một chữ. Nhưng khi trở về Lệ Xuyên vương phủ, nàng nhìn thấy có một cô nương mà mọi người trong phủ gọi là Tần Tố My kia là có thể nói với thế tử vài câu, mà Tần cô nương lại là một cô gái đoan thục dịu dàng.
Nàng liền hiểu rằng, hoá ra Quý thế tử sẽ kiên nhẫn hơn với những cô nương văn tịnh nhu thế.
Lúc đó nàng cũng không có cái tâm tư hiền lành gì như những cô nương đồng trang lứa, chỉ nghĩ rằng nếu mình diễn một thiếu nữ văn tịnh, thực ra chỉ là để che dấu tính tình thật sự của bản thân, cho dù Quý thế tử sau này có xem trọng nàng rồi thì cũng không phải chân chính là con người nàng thế nọ thế kia. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình có thiên phú hơn người, chuyện gì cũng có thể làm được, loại người nào nàng cũng có thể thuần phục được, mà lại thuần phục rất giỏi. Nàng cảm thấy bản thân nào của nàng cũng là chính nàng.
Tuy rằng một mình lạc lõng ở trong phủ Lệ Xuyên vương này, nhưng Thành Ngọc lại thích ứng rất tốt, chỉ là mấy ngày đầu có chút không hợp thủy thổ mà thôi. Người ta nói khi bị bệnh rất dễ nhớ về cố hương, nàng cũng không có cái tật văn vẻ như vậy, lúc nàng bị bệnh tinh thần vẫn rất tốt.
Quý thế tử ngày ngày đến thăm nàng, im lặng ở bên một bệnh nhân như nàng, nàng không tìm chuyện nói thì hắn cũng không để ý tới nàng. Tuy nhiên vẫn là cái phong cách lời nói ngàn vàng như cũ, nhưng ít nhất cũng nói với nàng vài ba câu. Thành Ngọc tổng kết, toàn bộ người trong phủ này thế tử chỉ nói vài ba chuyện cần thiết chuyện với hai vị cô nương. Một người là Tần cô nương tính tình dịu dàng, một người khác là bênh nhân nàng đây. Lúc nàng muốn gặp được thế tử đều rất khó có thể gặp được, chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện với hắn. Nàng mới ngộ ra sự quan trọng của lần ốm này đối với mình, cho nên bệnh lành rồi còn giả vờ nằm trên giường bệnh thêm vài ngày nữa.
Nhưng một người bệnh vì không hợp thủy thổ có thể kéo dài được bao lâu? Thế là chưa đến vài ngày nàng liền không thề giả vờ được nữa.
Nàng đang suy nghĩ xem có cách nào có thể đến gần với Quý thế tử hay không, thế tử liền phái Thanh Linh đến đưa nàng đến tạm cư trong Xuân Hồi viện. Nói rằng trong Vương phủ không phải chỗ nào cũng an toàn, thế nhưng cái người hộ vệ mà nàng lựa chọn này, văn hay võ giỏi, có thể làm bạn với nàng, lại có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Lúc này đang là những ngày cuối cùng của giữa mùa Xuân, tiết trời trở lạnh, Xuân Hồi viện có chút tiêu điều, nàng khoác áo da chồn, ánh mắt sáng rỡ nhìn Quý Minh Phong, Thanh Linh chỉ khoác y phục nhẹ nhàng, trong tay cầm một cái tẩu thuốc bằng trúc màu tím, cách ăn mặc đó kỳ thực quá đỗi kỳ lạ.
Nàng lúc đó không hoàn toàn chú ý Thanh Linh, bởi vì lúc nãy khi Quý thế tử nhắc đến chuyện hộ vệ, khiến cho nàng đột nhiên giác ngộ.
Hai mắt nàng cong cong nhìn Quý Minh Phong:" Thế tử ca ca chu đáo, mời một hộ vệ tỷ tỷ đến bảo vệ ta chu toàn, bất quá gần đây ta lại nghĩ, khi đi ra ngoài nếu muốn an toàn thì phải có công phu quyền cước để phòng thân mới tốt, đêm ngày mười lăm trong tay thế tử ca ca cần thanh lợi kiếm múa đến xuất thần nhập hóa, khiến cho người ta phải khao khát."
Nàng mím môi:" cho nên ta tự nhiên cũng không dám trong một hai ngày có thể luyện được kiếm pháp giống như thế tử ca ca, vì thế khi hi vọng sẽ huynh sẽ chỉ điểm cái gì đó cao thâm." Nàng cười mỉm mỉm:" Ta cảm thấy lúc huynh luyện kiếm cho thể thuận tiện dạy cho ta vài chiêu căn bản thì sẽ rất tốt, vậy ngày mai lúc luyện kiếm ta sẽ đến tìm huynh!"
Đúng thế, chưa đến mười ngày mà nàng đã gọi Quý Minh Phong xưng thành Quý thế tử, lại từ Quý thế tử xưng thành thế tử ca ca.
Nàng còn vô số những trò khôn lỏi, vì thế lần này khi cầu xin Quý Minh Phong dạy nàng kiếm thuật, lại không dùng đến câu "thế tử ca ca có thể dạy cho nàng mấy chiêu kiếm thuật để phòng thân" mà là trực tiếp đem chuyện này quyết định rồi, nói chắc chắn rằng ngày mai sẽ đến tìm hắn.
Thành Ngọc ngước cái khuôn mặt ngây thơ đó nhìn Quý Minh Phong
Quý thế tử lạnh lùng lại không hề mắc mưu nàng:" Kiếm thuật của Thanh Linh cũng giống ta, nếu ngươi muốn học thì ngày mai cô ấy sẽ dạy cho ngươi, ngươi không cần phải đến tìm ta."
Trong lòng Thành Ngọc khẽ thở dài một hơi, nghĩ rằng đây chính là câu trả lời của Quý thế tử. Nàng vừa cảm thấy Quý thế tử thật khó đối phó, vừa cảm thấy đối phó với người khác đều tương đối khó. Bất quá không sao hết, tiểu Lý đại phu và Tề đại tiểu thư nàng lúc đầu cũng đâu dễ kết thân, nhưng cuối cùng không phải nàng cũng có thể kết giao thành bạn tốt sao. Ngày tháng còn dài, không vội không vội.
Nàng tùy thuận theo thế tử gật đầu:"Vậy nếu như thế tử ca ca không có thời gian thì để Thanh Linh dạy ta được rồi." Nàng còn tự cho mình một nấc thang đi xuống, bổ sung một câu:" ảnh vệ của thế tử ca ca mà, kiếm pháp tự nhiên cũng không có gì có thể bàn cãi, nhất định sẽ dạy tốt cho ta thôi."
Quý thế tử có chút kỳ lạ nhìn nàng:"Lúc nãy ta có nói Thanh Linh là ảnh vệ của ta sao?"
Thành Ngọc gật đầu:"Đúng vậy."
"Ta chưa từng nói." Quý thế tử bình tĩnh phủ nhận. Thành Ngọc hoài nghi nhìn hắn một cái, lẩm bẩm:"Lúc nãy huynh đích thân nói ra mà."
"Vậy sao? Vậy ta đã nói thế nào?"
Thành Ngọc nhíu mày:" Không phải huynh nói Thanh Linh tỷ tỷ là một hộ vệ, văn hay võ giỏi, kiếm thuật cao minh. Chỉ đứng sau huynh sao?"
Thanh Linh đứng như pho tượng sống bên cạnh cuối cùng cũng chịu mở miệng:" Chỉ dựa vào hai câu nói, lại có thể biết được ta là ảnh vệ của thế tử sao?"
Cái này cần phải hỏi sao?
Thành Ngọc tuy chưa từng bái qua thầy giỏi, chưa được truyền thụ cao huấn, nhưng nàng sống trong Thập Hoa lâu, cách vách lại là Mẫu Đơn đế vương Diêu Hoàng sinh ra vì vận mệnh quốc gia ở nhân gian. Trong Thập Hoa lâu, Chu Cẩn ngoại trừ chuyện thường ngày giáo huấn, trấn áp nàng, thì chính là uống rượu, đàm thơ, đánh cờ, bàn chuyện vận mệnh quốc gia nhân tình thế thái với Diêu Hoàng.
Nàng chép xong một quyển sách bọn họ ở bên cạnh bàn về Bắc Vệ thế nào thế nào đó, nàng ngồi thêu gấm bọn họ ở cách vách bàn về Ô Na Tố như thế nào như thế nào đó, nàng ngồi vẽ trận thế trận câu mây bọn họ ở phòng bên bàn chuyện biên giới Tây Nam thế nào rồi lại thế nào đó. Ngày ngày huân tập mấy lời đó vào tai, nàng cho dù là một cái đứa đần cũng có thể hiểu rõ được ba bốn phần đại cục của thiên hạ, huống hồ nàng lại không bị đần.
Quý thế tử toạ trấn ở biên giới Tây Nam lúc này có lực lượng như nào, mười phần không dám nói nhưng hiểu rõ đến tám phần thì nàng chắc chắn biết được.
Vùng biên giới Tây Nam này, ở gần sát Lệ Xuyên phủ, có tất cả mười sáu bộ tổ người Di. Lúc Đại Hy triều vừa lập nên, Thái Tổ hoàng đế luận công ban thưởng, phong bách thắng tướng quân Quý Uy làm Vương gia, ban cho Lệ Xuyên phủ, toạ trấn ở Hạm Thành, ủy thác lại việc cai quản mười sáu bộ tộc người Di kia.
Cho đến khi Thái Tổ hoàng đế băng hà, Quý Uy tổng cộng có ba đời con cháu nối dõi Lệ Xuyên vương, thu phục được mười ba bộ tộc người Di, duy chỉ có thế lực lớn nhất là Nam Nhiễm quốc là khúc xương khó gặm nhất.
Nam Nhiễm sớm đã có quan hệ liên hôn với hai bộ Sâm Nghiệp và Hoắc Đồ, bọn họ cùng nhau thôn chiếm lấy khu vực hiểm trở núi Cửu Môn, cắt đứt con đường duy nhất thông đến nước Mông Nhật nơi sản xuất rất nhiều hương liệu, vả lại ngày thường còn thích quấy nhiễu mười ba bộ tộc còn lại, cho nên họ vẫn luôn là khối u nhọt mà hết đời này đến đời khác mà Lệ Xuyên vương muốn cắt bỏ.
Lệ Xuyên vương và vương thế tử đời này, điều quan trọng hàng đầu chính là thu phục được Nam Nhiễm. Hòng thống nhất mười sáu bộ tộc
Chu Cẩn xử lí mọi sự đều rất cẩn thận, trước khi đến Lệ Xuyên có chuẩn bị đầy đủ kiến thức, trong đó bao gồm luôn cả Lệ Xuyên vương phủ. Nói rằng Nam Nhiễm quốc có nhiều sông nhiều núi nhiều rừng sâu hiểm trở, cộng với người Nam Nhiễm quốc chuyên sử dụng thuật cổ độc, Lệ Xuyên vương phủ vì có thể công phá Nam Nhiễm, từ mười lăm năm trước đã bắt đầu bồi dưỡng ảnh vệ, lấy các loại mật pháp để dạy dỗ, cuối cùng cho những con người tài giỏi, cũng vương phủ tra thám Nam Nhiễm và những tin tức bí mật của mười lăm bộ tộc khác. Chu Cẩn còn nhắc đến một câu, noi đến nay trong tay vương thế tử có tất cả mười tám ảnh vệ, gọi là ảnh vệ, chi bằng nói đó là các kiệt tác nghệ thuật mà Lệ Xuyên vương dốc tâm dốc sức để tạo thành, cũng chính là những nhân tài mà đến cả hoàng đế trong cung cũng khó mà tìm được.
Tóm lại, loại đáp án của đề mục này không phải đã rõ mười mươi rồi hay sao, Thanh Linh hỏi "làm sao nhìn ra?"Thành Ngọc cảm thấy điều này rõ ràng là đang cho không điểm, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra mà.
"Thế tử ca ca nói Thanh Linh tỷ là một hộ vệ, lại còn văn hay võ tốt, kiếm thuật cao minh." Nàng trả lời:" Vậy nếu cô ấy là một tiểu thư xinh đẹp yếu đuối, trời rét như thế này, liền có thể mặc áo quần phong phanh đứng ở đây mà không hề động đậy gì sao, trong hoàng cũng cũng có những hộ vệ bình thường như thế này, Thanh Linh tỷ tỷ đương nhiên không thể là một hộ vệ bình thường rồi." Trong lòng nàng tự có suy xét, hộ vệ trong phủ không bình thường, vậy thì chính là ảnh vệ rồi, những ảnh vệ ưu tú nhất đều về tay Quý Minh Phong, nếu quả thật như Quý thế tử nói Thanh Linh lợi hại như vầy, vậy thì tất nhiên nàng chính là ảnh vệ rồi.
Quý Minh Phong và Thanh Linh đều nói nói gì cả. Thành Ngọc nhìn hai người họ, nghi hoặc nhíu mày: "Vậy chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?" Vừa nghĩ có thể Thanh Linh là một kỳ nhân dị sĩ gì đó. Đoán sai chính là đoán sai thôi, nàng cũng không quá để tâm, tùy tiện đứng thẳng người lên: "Ta đoán bừa thôi."
Khuôn mặt băng lạnh của Quý thế tử không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng một lúc lâu, sau đó quay đầu nói với Thanh Linh:"Giao cô ấy cho ngươi, từ này về sau nên làm thế nào thì không cần ta nói nhiều thêm nữa."
Thanh Linh không hề giống như những hộ về khác là phải đối với chủ thượng tôn ti lễ nghĩ, lập tức quỳ xuống để biểu hiện lòng trung thành với Quý Minh Phong. Thanh Linh chỉ cười cười, ôn hòa nói: "Từ này về sau nếu quận chúa gặp phải nguy hiểm, Thanh Linh dù có chết cũng nhất định phải bảo về quận chúa chu toàn."
Bởi vì trước đó Thành Ngọc ở trong Thập Hoa lâu rất khó nghe được mấy câu như chết hay không chết gì đó, ngẫu nhiên bây giờ lại nghe đến thề chết không từ này, tránh không được cảm thấy thật kinh ngạc. Nhưng kiểu kinh ngạc của lúc này, cũng bất quá chỉ xuất hiện một khoảng thời gian ngắn trong lòng nàng, không hề chiếm quá nhiều sự chú ý của nàng.
Những lời này của Thanh Linh dường như chỉ để cho Quý Minh Phong hài lòng, hắn gật đầu, lại nhìn sang Thành Ngọc một cái, lại cũng không nói thêm gì, quay người bước đi.
Ánh mắt Thành Ngọc dõi theo bóng lưng của Quý Minh Phong, ngao ngán thở dài một hơi. Cho đến khi bóng lưng của Quý Minh Phong càng lúc càng xa rồi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt chuyển sự chú ý đến người sắp đồng hành cùng nàng, Thanh Linh.
Thanh Linh vẫn mỉm cười nhìn nàng, Thành Ngọc lúc này mới để ý cô nương này khi cười nhìn rất xinh đẹp, chỉ là một ánh mắt thôi đã diễm lệ trong suốt động lòng người, một con mắt khác lại như một tấm gương sâu mờ mịt. Tẩu thuốc trong tay nàng có quấn một ngọc tuệ có màu mật đường, miếng ngọc đó vừa nhìn đã biết là một vật cũ.
Không đợi nàng lên tiếng, Thanh Linh đã lên tiếng trước: "Quận chúa người lúc nãy thật là đoán như thần, đúng là làm cho ta phải có cái nhìn khác đối với các tiểu thư quý tộc, có chút tin tưởng vào nhận xét của thế tử rồi."
Thành Ngọc bắt đúng trọng điểm: "A? Ta đoán đúng rồi nè."
Thanh Linh cười cười: "Nhưng ta có chút hiếu kỳ, không biết quận chúa cho thể đoán ra không, trong vương phủ có rất nhiều người, vì sao thế tử lại chọn ta đến để hầu hạ người?" Khi nói những lời này nàng khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài xanh nhạt như có như không đùa nghịch miếng ngọc trên tẩu thuốc, khóe môi khe khẽ cong lên, bộ dáng mới mẻ, tư thế phong lưu, phảng phất như một pho tượng đột nhiên có gió xuân thổi qua làm thức tỉnh.
Thành Ngọc nhìn Thanh Linh, cảm thấy trong Vương phủ quả thật là có rất nhiều những nhân vật đặc biệt. Nàng cười cười lắc đầu: "Điều này ta thực sự không biết, xin tỷ tỷ hãy nói cho ta."
Thanh Linh ý cười càng sâu: "Thế tử nói quận chúa là một người hiểu biết rộng, trong vương phủ có thể nói chuyện được với quận chúa, đại khái cũng chỉ là ta là một người hiểu biết rộng lão làng, ta đến để làm bạn với quận chúa, đại khái quận chúa sẽ không cảm thấy phiền toái."
Nàng chân thành đứng tại đó, tư thế giống như mây trôi, thanh âm ấm áp như gió thổi, khiến cho người ta không thể không rung động, chỉ muốn đến gần nàng không thôi.
Đó là lần đầu tiên Thành Ngọc và Thanh Linh gặp nhau.
Năm đó Thanh Linh hai mươi bảy tuổi.
Sau này Thành Ngọc mới biết được, Thanh Linh từng là ảnh vệ ưu tú nhất của Quý Minh Phong, do một lần làm nhiệm vụ mà bị trọng thương một bên mắt, cho nên không thể làm được những công việc trước đó nữa, Quý Minh Phong mới phải nàng đến làm hộ vệ của Thành Ngọc.
Sau khi Thanh Linh đi, Thành Ngọc vẫn thường hay nhớ về lần đầu tiên gặp mặt này, nàng quả thật từ lần đầu tiên gặp mặt Thanh Linh đã vô cùng yêu thích nàng.
Lúc đó ở trong Lệ Xuyên vương phủ, người nàng thích nhất là Quý Minh Phong, người thứ hai nàng yêu thích chính là người mà Quý Minh Phong phái đến, Thanh Linh.
29/11/2019
-----------💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của người dịch.
---------
Thất tỷ lảm nhảm: (Tặng mọi người một đoạn truyện ngăn ngắn nè)
Liên Tam cười lạnh: Vừa mới quen biết, lại vắt hết não để tìm cách tiếp cận người ta, lấy lòng người ta, sao không thấy muội đối xử với ta như thế?
Thành Ngọc nói một mạch: Bởi vì lúc mới gặp Quý thế tử, hắn ở trước mặt muội thể hiện ra phong phạm của cao nhân, kiếm thuật của hắn siêu lợi hại! Mà huynh ấy à, muội chỉ thấy huynh đẹp trai thôi, ngoài ra không có gì đặc biệt hết
Liên Tam:...
Thành Ngọc: Liên Tam ca ca huynh sao vậy?
Liên Tam: Không cho phép muội nói chuyện với ta, ta bị tức đến hồ đồ rồi.
Bà Yuan ta: Haizz, liệu Quý thế tử có bị lạnh mà chết không nhỉ... Chúc mọi người đọc truyện đêm phia vui vẻ, nhớ còm men cái cho bà nào đó vui nha!!!!