Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 11.1



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊNTác giả: Đường Thất Công TửChương 11.1:

Bởi vì Xuân Thâm viện nằm sát ngay bên cạnh Tùng Hạc viện của thái hoàng thái hậu cho nên canh phòng rất nghiêm ngặt, cho nên khi Túc Cập nhìn thấy Lý Minh Phong ở bên ngoài liền cảm thấy có chút kinh ngạc.

Thời gian này, Lý thế tử không thể bước vào đây từ bao nhiêu lớp phòng vệ như thế được, cho nên hơn nửa là hắn tự trèo tường nhảy vào đây. Quốc sư vốn không phải là một người bát quái, nhưng hắn lại là người có năng lực liên tưởng vô cùng phong phú. Hắn đứng từ xa nhìn Lý Minh Phong, hắn liền nghĩ đến Hồng Ngọc quận chúa đã từng du ngoạn ở Lệ Xuyên hơn một năm trời, mà lúc chiều tam điện hạ gọi hắn từ bên chỗ hoàng thượng đến đây, để hắn giúp đỡ dẫn dụ Lê Hưởng hắn mới nghe nói Hồng Ngọc công chúa thực sự là bị bệnh rồi. Hiển nhiên Quý thế tử nửa đêm nửa hôm chạy đến nơi đây không phải là say rượu đi nhầm đường, có thể là đến thăm bệnh rồi

Nhưng nửa đêm lại xông vào khuê phòng của quận chúa vẫn chưa xuất giá, chuyện này không phải là điều mà một vị quân tử có tu dưỡng nên làm, vì thế Quý thế tử trầm mặc nhìn quốc sư hồi lâu. Quốc sư tỏ vẻ cao nhân đạo mạo nhàn nhạt nói với Quý thế tử:" Thế tử đứng ở đây, sợ là không thể nhìn thấy được đâu?"

Quý thế tử:"....?"

Quốc sư lại tỏ vẻ cao nhân đạo mạo nhắc nhở hắn một câu:" Thế tử nếu như lo lắng đến gần sẽ bị tướng quân phát hiện thì không cần thiết đâu, hai chúng ta vừa bước vào trong viện người đã biết rồi, nếu như lo không có phản ứng gì thì tức là không sao cả, cho nên ngươi đứng gần hay xa cũng không có gì phân biệt hết, ta nói nếu như ngươi muốn thăm Hồng Ngọc quận chúa, vậy thì chi bằng đứng gần lại một chút."

Quý thế tử:"......."

Quý thế tử hoài nghi, lại cảnh giác nhìn quốc sư:" Ta là đến thăm Hồng Ngọc, còn quốc sư người là một đạo sĩ, nửa đêm nữa hôm xông vào khuê phòng của Hồng Ngọc, lại là cái chuyện gì đây, đừng có nói với ta là người cũng không yên tâm, đến thăm nàng đó chứ."

Quốc sư ngoài mặt vẫn duy trì vẻ cao nhân đạo mạo "Ta là cao nhân không tính toán với đám phàm nhân các người", còn trong lòng đã trợn mắt lên tới trời rồi: Ngươi cũng biết ta là một đạo sĩ! Nhưng quốc sư chỉ nhàn nhạt gật đầu với Quý thế tử, nghiêm túc nói:" Thế tử không cần để tâm, ta bất quá chỉ đi theo tướng quân mà thôi."

Cánh cửa hương phòng đột nhiên mở ra, cửa sổ cũng bị mở ra.

Quốc sư vừa bước đến cửa phòng đã nghe thấy thanh âm của tam điện hạ, một câu nói không đầu không đuôi:" Là lỗi của ta, muội không muốn nói thì không cần nói." Quốc sư đời này chưa từng nghe được tam điện hạ nhận sai với bất kỳ ai, không nhịn được mà ngẩn cả người.

Trong phòng tam điện hạ tiếp tục nói:" Vừa tỉnh lạo không lâu, muốn ăn gì không?" Đối phương đại khái là cự tuyệt rồi, tam điện hạ không hề để ý, "Vậy huynh đi dạo mới muội, trong Tiếp Thủy viện có một mảnh rừng rồng toàn hoa Tử Vy, bọn họ có tạo ra một con đường rất thích hợp để đi tản bộ." Cũng giống như trên, quốc sư đời này cũng chưa từng nghe thấy tam điện hạ dỗ dành ai, nhịn được lại ngẩn người lần nữa

Sau khi ngẩn người quốc sư lại trở nên trầm mặc rồi, cảm thấy lúc này không phải là lúc để đi vào, bước chân vừa nhấc, lại đi đến bên cạnh cửa sổ.

Sau đó chàng nghe thấy tiếng trả lời của một cô nương phát ra từ trong phòng: "Muội cảm thấy trong hành cung chẳng có gì để đi dạo cả." Âm thanh đó có chút mềm mại, còn có chút khàn khàn, giống như mới khóc xong, nghe không ra sự thích thú trong đó, giống như không muốn nói chuyện. Đây có lẽ là Hồng Ngọc quận chúa, quốc sư thầm nghĩ.

Rất nhanh sau đó, vị cô nương này lại bổ sung thêm một câu: "Muội muốn ngồi một mình ở đây, chỉ ở đây thôi không ra ngoài đâu."

Đây là lệnh đuổi khách sao. Mắt quốc sư giật giật, trong lòng thầm bái phục vị quận chúa này, quả thật là cao nhân, dám chủ động ra lệnh đuổi khách với tam điện hạ, đời này nàng là người đầu tiên mà hắn biết.

Trong phòng mà một mảnh tĩnh lặng, sau khi sự tĩnh lặng qua đi, tam điện hạ chậm rãi nói: "Muội đây là đang đuổi ta rồi."

Quận chúa trông như đang chần chừ một lúc: "Muội..." cuối cùng lại tỏ ra yếu đuối nói:"...Chỉ một lúc thôi..."

"Một lúc?"

Quận chúa tiếp tục yêu ớt nói: "Chỉ một lúc thôi."

Tam điện hạ chậm rãi nói: "Cái dáng vẻ này của muội, còn vọng tưởng được ở đây một mình, cho dù là một lúc, muội cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?" Quốc sư cảm thấy bản thân lại nghe ra vài phần dạy dỗ ở trong này, không nhịn được mà day day lỗ tai.

Quận chúa hữu khí vô lực trả lời: "...Không thể đồng ý."

Tam điện hạ kiến nghị nói: "Đi dạo phố đi."

Quận chúa rõ ràng là ngớ người: "Cái gì?

Tam điện hạ giải thích: "Đêm nay là lễ thất tịch, trên phố có lẽ rất náo nhiệt, muội không phải rất thích náo nhiệt sao?" Một tam điện hạ nhẫn nại như thế này, khiến cho quốc không nhịn được mà hoài nghi lỗ tai của mình mà đưa lên day day.

Một lúc lâu sau, quận chúa nhẹ giọng nói: "Vậy có lẽ là rất nhiều cô nương đang làm mở hội đêm thất tịch." Giống như có chút bị cái đề nghị này hấp dẫn.

Tam điện hạ bất động thanh sắc nói: "Đúng, sẽ rất thú vị đấy."

Quận chúa lại có chút do dự: "Nhưng hoàng đế đường huynh sẽ không đồng ý cho muội xuất cung đâu."

Tam điện hạ dường như cảm thấy rất khó hiểu: "Muội vì sao phải nói với hoàng thượng?"

Quận chúa rất thương tâm nói: "Nhưng nếu muội không nói với huynh ấy, cũng có khả năng bị phát hiện, nếu như thế thì phải làm sao?"

Tam điện hạ ngừng lại một chút: "Nếu có chuyện đó muội cứ đổ hết lên người ta."

Quận chúa có chút kinh ngạc: "Vậy nếu muội đổ lên người huynh, hoàng đế đường huynh liệu có trách tội huynh không?"

Tam điện hạ điềm nhiên nói:" Không trách tội muội, nhưng sẽ trách tội ta." Quận chúa lo lắng:"Vậy..."

Tam điện hạ thờ ơ nói: "Ta sẽ đổ qua cho quốc sư."

Quốc sư vốn đang còn day day lỗ tai đột nhiên trượt té, phải nắm chặt lấy khung cửà sổ mới có thể đứng vững được,tự dặn bản thân mình phải bình tĩnh.

Một đường đi theo sau tam điện hạ và quận chúa từ hành cùng đến chỗ phố xá phồn hoa nhất, quốc sư một mình suy nghĩ rất lâu vấn đề rằng mình còn phải đi theo bao lâu nữa

Nửa canh giờ trước, lúc tam điện hạ đưa tiểu quận chúa ra khỏi Xuân Thâm viện, quốc sư nhớ đến Lê Hưởng vẫn còn bị nhốt trong đám giả sơn ở khu vườn phía tây, không đến lúc gà gáy sáng ngày mai thì không thể thoát ra được, chỉ vì bẩm báo chuyện này mà làm phiền tam điện hạ , hình như không được thích hợp cho lắm. Tam điện hạ người sẽ không đến nỗi mang tiểu quận chúa đi suốt đêm đâu, vậy có bẩm báo hay không chắc không không vấn đề gì, cho nên quốc sư định quay trở lại

Nhưng lại không ngờ rằng Quý Minh Phong vẫn đang đi theo sau, nhìn thấy sắc mặt của Quý thế tử không có chút thiện ý nào, quốc sư lo lắng xảy ra chuyện, chỉ có thể tiếp tục đi theo.

Bình An thành đêm nay cực kỳ náo nhiệt.

Trên bầu trời treo một vầng trăng mỹ lệ, dưới nhân gian là con đường dài với ba ngàn tửu quán, đèn màu treo rực rỡ đích thực chính là khung cảnh của lễ hội rồi.

Trên phố trừ những quầy hàng hoa quả bánh trái như bình thường ra còn bán những đồ vật hay dùng trong lễ hội, bày ra những thứ thú vị mà chỉ có trong những ngày lễ như này mới có: Ví dụ như bức tượng đất Ma Hầu La được đeo trang sức bằng kim châu, dùng sáp ong để làm ra "Thủy thượng phù", lấy sợ tơ hồng kết thành những "tấm bùa", lựa chọn các loại dưa để khắc thành những bông hoa, v.v...

Liên Tam còn nhớ mấy ngày trước vô tình gặp được Thành Ngọc trên phố, nàng có vẻ rất thích những thứ thú vị này. Đêm này nàng có lúc đi lúc dừng, chốc chốc xem đông chốc chốc ngó tây nhưng dáng vẻ sao với ngày hôm đó thì đúng là hai con người hoàn toàn khác biệt. Ánh mắt nàng không còn tinh thần giống như hôm đó nữa.

Đầu phố có một quầy hàng bán "bản khắc gỗ". Thành Ngọc xuôi theo dòng người đứng bên cạnh quầy hàng đánh giá một chú gà nhỏ được khắc trên bản gỗ. Nàng đêm nay có chút tiêu dao tự tại, cũng không nhiều lời nữa, Liên Tam đánh tan sự im lặng trước tiên, hỏi nàng: "Muốn cái này sao?"

Nàng lại giống như từ trong mộng đột nhiên tỉnh lại, ngẩn ngơ một lúc mới trả lời: "Đi dạo chỗ khác đi." Nói đoạn quay người rời khỏi quầy khắc gỗ, theo biển người đứng qua bên cạnh một quầy hàng khác.

Tam điện hạ nhìn theo bóng lưng ưu sầu của nàng, rất lâu sau, gọi nàng: "A Ngọc."

Thành Ngọc đứng tại quầy hàng kế bên ngơ ngẩn quay đầu lại, thấy Liên Tam nhấc tay: "Đưa tay cho ta, đừng đi lạc đấy."

Trên phố mặc dù có rất đông người nhưng còn lâu mới đến mức phải nắm tay nhau đi mới không vị lạc, thế nhưng Thành Ngọc lại không có chút hoài nghi nào, ngoan ngoãn chạy đến chủ động nắm lấy tay Liên Tam.

Trong khoảnh khắc nàng nắm chặt tay của Liên Tam, cả một con phố dài đột nhiên nổi gió.

Thành Ngọc mê man ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Liên Tam và đôi mắt sáng rực nhật nguyệt.

Đôi mắt hổ phách sâu thẳm đó tuyệt không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào, đôi môi tự nhiên khẽ mím lại, gương mặt chàng bình tĩnh mà lạnh nhạt. Sự bình tĩnh hoàn toàn tương phản lại với gió lốc điên cuồng đằng sau chàng, oai thế và lực mạnh mẽ cắn nuốt tất cả những thứ mà nó đi qua, có chút đáng sợ. Thành Ngọc đột nhiên nhớ đến những thần tượng làm bằng ngọc được thái hoàng thái hậu thờ trong hậu cung, cũng đẹp đẽ như vậy, cũng trang trọng như thế, cũng có dáng vẻ thản nhiên như vậy.

Nhìn ra phía sau lưng Liên Tam, nàng nhìn thấy cả đường phố về đêm giống như biến thành biển sâu, những ngọn đèn lồng rung lắc dữ dội lúc sáng lúc diệt trong gió, giống như những ngọn đèn trên chiếc thuyền cá trên biển. Đầu óc nàng trở nên nặng nề, không biết bản mình đang ở trong mơ hay hiện thực. Trong một khoảng thời gian rất ngắn màn đêm đã bao phủ lấy. Đêm nay, nàng và biển sâu dường như đang hoà vào làm một. Màn đêm như đang tiến vào trong cảm xúc của nàng, thân thể nàng phảng phất như xuất hiện hai con người, không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi. Đáng sợ." Nàng run rẩy, nhưng lại không hề nói ra.

Đôi mắt hổ phách của Liên Tam đột nhiên ngưng lại, đưa tay ra ôm chặt nàng. "Đừng sợ, có ta đây rồi." Âm thanh của chàng nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng. Nàng không thể nhìn thấy sắc mặt của chàng, không biết khuôn mặt anh tuấn đó có lãnh đạm vô tình như lúc nãy hay không, nhưng thanh âm của chàng lại không hề như vậy, bàn tay chàng ôm lấy vai nàng, khiến cho toàn bộ thân thể nàng vùi trong lồng ngực, khiến nàng lúc này đây cảm thấy có một cảm giác thật an toàn

Nhưng nàng không biết rằng, là chàng cho nàng cảm giác an toàn nhưng chàng cũng chính là người làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì trong khoảnh khắc nàng nắm lấy tay chàng rồi cuồng phong nổi lên rồi , chàng đã đi vào trong nội tâm của nàng. Thông qua cấm thuật Tàng Vô. Những chuyện gì khiến nàng trở nên thất thường, thế nhưng nàng lại không muốn nói cho chàng biết, cho nên chàng chỉ còn cách dùng phương pháp của bản thân.

Chàng trước này đều không phải là người có thể để cho nàng hàm hồ một hai mà cho qua. Ví như tất cả những bạn tốt phàm nhân đối xử với nàng rất tốt kia, cái gì mà Tiểu Lý đại phu Tề đại tiểu thư,... Giống như trước đây nàng từng đánh giá con người chàng, là một người thích bắt bẻ người khác, không chấp nhận người khác không tuân lệnh mình, Chàng quả thực là con người như thế. Chàng là thủy thần không kiêng kỵ bất kỳ điều gì, nếu như chàng muốn biết điều gì thì tự chàng sẽ đi tìm hiểu, quan trọng là lúc nào chàng cũng có cách để có thể tìm hiểu ra chuyện đó.

Một cô bé vô ưu vô lo như Thành Ngọc thế này, nội tâm nàng sẽ như thế nào đấy, vượt qua tầng phòng bị của Thành Ngọc, tam điện hạ nhìn thấy một đồng cỏ rộng lớn xanh tuơi hiện ra trước mắt, những động vật nhỏ bé đang chạy nhảy trên đồng cỏ, cảm thấy cũng không khác mấy so với suy nghĩ của chàng. Có thể nhìn ra đây là ngày xuân. Tam điện hạ nhìn quanh một vòng, lại không hề phát hiện ra Thành Ngọc, nàng không có ở đây.

Phía trước gặp được một ngọn núi lớn, vượt qua ngọn núi, ngày xuân đẹp đẽ trước và nơi này hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, trên bầu trời là ánh mặt trời chói chàng, dưới đất trồng đầy những cây gỗ, có chim chóc bay lượn xung quanh, đây là mùa hạ.

Thành Ngọc vẫn không có ở đây.

Đi qua sơn cốc lại tức khắc đón lấy những ngọn lá phong đang bay lả tả, tam điện hạ lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, cô nương này so với trong suy nghĩ của chàng trước đó phức tạp hơn nhiều, trong lòng nàng có trọn bốn mâ, mà bốn mùa đó lại cùng nhau tồn tại.

Vạn năm trở lại đây, tam điện hạ chưa từng có hứng thú với việc đọc nội tâm của người khác, vì thế nói đến thuật Tàng Vô, cũng chỉ là thuở ấu thời lúc mới học pháp thuật chàng có thực hiện qua mấy lần mà thôi.

Chàng từng đọc nội tâm của một tiên sứ ở Nguyên Cực Cung, cũng từng đọc được nội tâm của một tiểu tiên nga yêu thầm Đông Hoa đế quân, cũng từng đọc nội tâm của chúng yêu bị nhốt trong Khoả Yêu tháp ở tầng trời thứ hai mươi bảy. Vượt qua được tầng phòng ngự của bọn họ đều là một cửa ai khó, nhưng một khi đã vượt qua được tầng phòng ngự đó thì cho dù là ác yêu giảo hoạt đến đâu chàng cũng có thể lập tức tìm được bản ngã của bọ họ từ trong nội tâm của chính họ. So với Thành Ngọc thì tầng phòng ngự của họ khó phá hơn nhiều, dường như tất cả ý chí đều dùng để xây dựng lên bức tường phòng ngự đối với người khác. Mà Thành Ngọc, tầng phòng ngự của nàng dễ phá hơn nhiều, nhưng mà ở sau lớp phòng ngự mỏng manh đó, nàng lại vẽ ra bốn mùa để giấu đi bản thân.

Tâm phòng ngự vốn được xây lên để đề phòng sự xâm nhập của người khác, giống như Liên Tam từng dùng Tàng Vô để đọc được nội tâm của những người khác, nhưng tầng phòng ngự của Thành Ngọc lại dường như vì để đề phòng chính mình.

Liên Tam bước qua sắc thu trước mắt, nhìn thấy núi trọc sông dài; bước qua núi trọc lại thấy tuyết trắng phủ lên cát vàng, cái kiểu lạnh lẽo thê lương này so với tuyết lớn phong sơn còn thê lương lạnh lẽo hơn nhiều, cảnh sắc như thế này so với Thành Ngọc quả thực là có chút không hợp, nhưng đây đích thực là phong cảnh trong lòng nàng.

Ở đây cũng không có bóng dáng Thành Ngọc.

Tam điện hạ đứng bên cạnh đứng bên cạnh con sông dài bị kết băng một hồi lâu, thấp giọng gọi:" A Ngọc." Chàng tìm không thấy nàng, ở đây là Vương thổ của nàng, chỉ có thể khiến cho nàng tìm được hắn.

Nhưng khi âm thanh của chàng tan vào trong gió, cảnh sắc của bốn mùa tự nhiên biến mất, cảnh sắc đêm nay tựa như một bức tranh dài dần dần hiện ra trước mắt chàng. Chàng cuối cùng cũng tìm thấy Thành Ngọc.

Nàng tựa hồ không hề có chút phòng bị gì với chàng, vì thế nên tiềm thức mà nàng cho chàng nhìn thấy là một nội tâm vô cùng chân thật.

Nàng cô đơn một mình đứng trên con phố dài. Vẫn là con phố ấy, đèn lồng vẫn là đèn lồng ấy, quầy hàng bán đồ lễ hội vẫn là những thứ ấy. Nhưng dòng người chen chúc nhau lại không biết đang ở nơi nào, cả con phố chỉ còn duy nhất một mình nàng.

"Hôm nay là ngày lễ a." Nàng sợ lạnh xoa xoa hai bàn tay lại với nhau. Đúng vậy, lúc này cũng không phải là mùa hạ, trong lúc nàng đang xoa tay có một ngọn gió từ phía Bắc thổi qua, trong không trung có những hạt tuyết bay lất phất.

"Ồ, là đón lễ Thất tịch." Nàng vừa đi vừa tự nói chuyện với mình:" Lễ thất tịch nên làm gì nhỉ? Đúng rồi, phải ở nhà chuẩn bị dây kết dải lụa màu, cúng tượng Ma Hầu La, hoa dưa, rượu và thức ăn, còn có cả kim chỉ, sau đó cùng phụ thân và mẫu thân dâng lên cho thần Thất Tịch." Nàng lầm bầm: "Thất tịch, nhắc đến nó, tay nghề của mẫu thân rất khéo lẽo, tay nghề của Thanh Linh mà so với mẫu thân thì..." Nàng đột nhiên dừng lại bước chân, gió cũng dường như dừng lại cũng bước chân của nàng, yên tinh hệt như một vật có hình có dáng, những ngọn đèn lồng đung đưa trong tuyết phát ra một âm thanh, thanh âm đó gần như sắc bén cảnh cáo nàng: "Đừng nghĩ, không được nghĩ." Là tiềm thức của nàng.

Liên Tam nhìn thấy Thành Ngọc đang cúi đầu dùng bàn tay ửng đỏ che kín nửa khuôn mặt mình, một lúc lâu cũng không nói gì, nhưng dường như nàng đang tuân theo sự cảnh báo của âm thanh đó, lúc nàng nặng nề nhấc chân tiếp tục bước đi thì đã lầm bầm sang chuyện khác. Vành mắt ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy, chủ đề nói đến có chút lung tung trên trời dưới đất, cùng không nghe ra được là đang bi thương gì hết, lúc thì nói đến bức tranh chữ của Chu Cẩn trong phòng, lúc lại nói đến trù nghệ của Lê Hưởng, lúc lại nói đến hoa kỳ của Diêu Hoàng, lúc lại nói về vườn thuốc của Lý Mục Châu.

Nhưng nàng không hề nói quá lâu. Trong lúc ngọn gió từ phía Bắc thổi qua ngọn đèn lồng, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy đôi chân, chàng thử đến gần một chút, lại nghe thấy những âm thanh khóc lóc yếu đuối phát ra: "Ta không muốn nhớ lại, tất cả những người đã rời xa ta, phụ thân, mẫu thân, Thanh Linh, đều đều đều không muốn nhớ lại, đừng để tôi nhớ lại, cầu xin đừng để tôi nhớ lại mà." Thanh âm đó có chút tuyệt vọng, cố đè nén lại sự cô độc và tự thống khổ xuống.

Liên Tống chưa từng nghĩ đến giọng nói lúc nãy là giọng nói của Thành Ngọc. Chàng chỉ nhớ một nàng vừa ngây thơ lại thuần khiết, chỉ vì một chuyện nhỏ mà rất vui vẻ, chuyện phiền muộn gì cũng đều là chuyện nhỏ, rõ ràng đã mười sáu tuổi, lại giống như một cô bé mãi mãi không trưởng thành, trước nay đều không thể hiểu được nỗi khổ của thế gian này.

Cái khổ của người phàm, không có gì ngoài bát khổ sanh lão bệnh tử, oán tắng hội (tức là ghét nhau mà phải ở ví nhau ấy ạ), ái biệt ly (cái này nghĩa là yêu nhau mà phải xa nhau), cầu bất đắc (cầu mà không được), ngũ ấm xí thạnh khổ ( là ngũ ấm không hòa hợp mà sinh ra khổ sở, giống như không được cân bằng thì sẽ sinh ra bệnh tật, như lạnh quá thì cảm,...). Tam điện hạ sinh ra đã là tiên thai, chưa từng nếm qua nỗi khổ của phàm nhân, dựa vào sự linh huệ thiên bẩm, chàng sớm đã nhìn thấy được phàm nhân vì sao lại bị cuốn vào những nổi thống khổ đó, những chàng thực sự là không thể hiểu được cảm giác đó.

Vì thế đêm nay, khi nhìn thấy Thành Ngọc ở trong ác mộng đau đớn khóc lóc thất thanh, chàng biết rằng tận sâu trong đáy lòng nàng có cất giữ sự thống khổ này, nhưng chàng cũng không hề cảm thấy đó là chuyện lớn gì. Chàng là thiên thần thấu suốt được những mê chướng của phàm nhân, khó tránh khỏi cảm giác điều này không đáng để nhắc đến. Cái khổ của thế gian, tất cả đều là không.

Ánh mắt chàng dừng lại trên người Thành Ngọc, nhìn thấy nàng cô độc ngồi xổm trong đêm tuyết, chỉ vì những mê chướng trong thâm tâm, giống như một đóa hoa Ưu Đàm nhỏ bé yếu đuối chịu đừng sự ức hiếp của gió lạnh, bất đắc dĩ phải cụp những cánh hoa lại, nhưng lại không thể ngăn cản được sự càn quét của cơn gió. Trong chàng hiểu rõ, sự thống khổ của Thành Ngọc, bất luận là sự thống khổ nào, thì cũng không khác gì với sự thống khổ của đóa Ưu Đàm chi chịu đựng cơn gió lạnh.

Nhưng lúc này đây, chàng lại không hề cảm thấy sự thống khổ này nực cười hay không đáng nhắc đến.

Chàng nhìn thấy những giọt nước mắt lăn ra từ trong hốc mắt nàng rơi xuống đất, nàng khóc đến thương tâm như vậy, thế nhưng những giọt nước mắt kia lại không phải như đang thấm vào bùn đất mà là đang thấm vào tim chàng. Chàng không thể suy nghĩ được đây liệu có phải là một lại "không" hay không, nước mắt của nàng chân thực đến vậy, nhưng khi chúng ta rơi đến thấm vào trong tim chàng, chàng cảm thấy một cảm giác ấm nóng. Chàng trước nay đều chưa từng trải qua cảm giác này.

Chàng ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra.

Trong khoảnh khắc chàng đưa tay ra, thì đêm tuyết trước mắt bông nhiên tiêu tán, hoang mạc mùa đông, hồng phong mùa thu, cây xanh mùa hạ và cỏ xanh của mùa xuân cũng lướt nhanh qua người chàng. Xuyên qua nội tâm bốn mùa của nàng, chàng cuối cùng cũng có thể quay trở về mùa hạ của hiện thực.

Ở trong đêm hè của hiện tại này, nàng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực chàng, mà bàn tay trái của nàng vẫn còn đặt trong bàn tay của hắn. Bàn tay trắng nõn mềm mại, chàng nắm chặt lấy nó giống như đang nắm chặt lấy một nắm tuyết trong màn mưa, ngập tràn mềm mại những lại rất dễ tan.

Chàng buông tay nàng ra, nhưng ngón tay nàng lại níu lấy, nàng ngẩng đâu lên, có chút mê man nhìn chàng. Ngón tay chàng bị nàng giữ lấy, giống như đám dây tử đằng đang bám lấy ngọn thanh tùng, hoàn toàn là một tư thế ỷ lại. Chàng đương nhiên biết rằng nàng chỉ là đang ỷ lại chàng, nàng bị dọa sợ rồi, nhưng dường như không thể nào không chế lại được bàn tay mình khẽ đưa lên vuốt mái tóc đen mượt như lông vũ của nàng, khi nàng không còn loạn động nữa, liền bị chàng thuận thế kéo vào trong lồng ngực: "Không cần sợ." Chàng ôm lấy đầu nàng, dịu dàng an ủi: "Gió ngừng rồi, không sao rồi."

Gió xác thực đã ngừng lại rồi, cả dãy phố dài đèn đuốc đã sáng trưng, người đi đường lại lần nữa trở nên huyên náo hẳn lên. Nàng dựa vào vai chàng, tay trái chôn vào trong ngực chàng, xương ngực chếch về bên trái chính là vị trí của trái tim. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng, có chút kỳ dị mà lầm bầm: "Liên Tam ca ca, tim huynh đập nhanh quá."

Chàng gần như lui về sau một bước, bàn tay nàng lập tức bị rơi giữa không trung. Nàng ngã người về phía trước một chút, nghi hoặc nhìn ngón tay của chính mình, lại nhìn chàng: "Liên Tam ca ca, huynh sao rồi?"

"Không có gì." Chàng nhanh chóng đáp lời.

"Không phải chứ..." Nàng không quá tin tưởng chàng nói tiếp "Bởi vì tim đập rất nhanh mà."

Con hẻm phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh, pháo hoa bảy màu đột nhiên bắn lên bầu trời, Thành Ngọc quay đầu lại nhìn một cái, nhưng bởi có chuyện đáng quan tâm hơn, vì thế nàng chỉ nhìn một cái sau đó ánh mắt lại chuyển đến trên người chàng, lại nhìn tháy chàng đang né tránh nàng. Ở góc độ này không thể nhìn thấy được khuôn mặt chàng, chỉ nghe được giọng chàng như không có chuyện gì xảy ra: "Muội thích pháo hoa nhỉ, chúng ta đến gần hơn để xem đi." Nói đoạn hướng về phía con hẻm đối diện mà đi.

Thành Ngọc đuổi theo phía sau chàng lo lắng nói: "Không phải đâu, Liên Tam ca ca, huynh đừng có đánh trống lảng, tim huynh đập nhanh như thế, chắc là bị bệnh gì rồi?"

19/11/2019

----------

💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

-----

Ta có chút đính chính một chút nha, mấy chương trước ta kiểu ẩu quen tay rồi ấy nên không đi tra từ điển mấy cái tên riêng cho nên đã dẫn đến một sự sai lầm đến là nghiêm trọng, haizz.

Đầu tiên là Chữ Lý và chữ Quý trong tiếng Trung nó có hơi giống nhau nên ta lười tra mà chém là Lý Minh Phong, trong khi họ của người ta là Quý cơ, Quý Minh Phong nhé. (Thế tử đừng mắng em, em biết sai rồi em sẽ sửa...em hởm có sai một trăm lần cũng không biết hối cải đâu)

Thứ hai là nước Đại Hy bị ta lười lười nhìn thành Đại Yến hịc..., sau này đang học nhìn thấy chứ Yến sao lạ lạ mới đi tra lại. Kết quả hịc.

Còn cái thứ ba nữa cơ, là Thanh Linh và Tinh Linh ấy, vì chữ Thanh và chữ Tinh nó có cũng một âm cho nên ta ban đầu lấy chứ Tinh, sau đó thấy chữ Tinh linh này nghe nó chớt chóc sao ấy(vì ảnh chết rồi nữa haha), cho nên từ chương này ta sẽ đổi thành Thanh Linh nhé.

Đấy đấy Bà Yuan ta là người có nhiều vấn đề như vậy đấy, nhiều lúc ta cũng chán ta lắm, cơ mà giang sơn khó đổi bản tính khó dời, sau này cố gắng không ẩu nữa là được, mà từ từ thôi nhé...

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cơ mà đừng đọc chùa mà, ít nhất cũng share vì comment cho ta vui chớ ai mà like cái ủng hộ rồi phất áp bỏ đi vậy hịc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv