Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 10.1



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất công tử

Chương 10.1

Đêm nay có một buổi yến tiệc, Thành Ngọc không hề xuất hiện. Hoàng đế đến Khúc Thủy Uyển là vì để qua hạ, và vì đến để du ngoạn cho nên lúc nào cũng muốn mở yến tiệc để thiết đãi đại thần, trên yến tiệc còn mới thêm vài đoàn xiếc và ca vũ để góp vui. Hoàng đế biết Thành Ngọc rất thích những thứ này, nhưng trên yến tiệc lại không thấy bóng dáng nàng, hoàng thượng phì cười hỏi Thẩm công công: "Muội ấy còn biết nên trốn trẫm."

Thẩm công nhún nhường nói thay cho Thành Ngọc: "Tiểu quận chúa cũng là một người có tâm hối cải." Hôm nay thái hậu gọi quận chúa đến đây cùng mọi người xem kịch. Hoàng đế và quần thần nghị sự xong xuôi, thái hâu liền phái người đến thỉnh cầu, có vài thần từ thân cận bên cạnh hoàng đế cùng đi, giữa đường gặp được thế tử Lệ Xuyên vương, hoàng đế cũng thuận tiện mời luôn cả thế tử đến. Lúc đến lầu kịch, lướt nhìn lên trên sân khấu một lượt, nhưng lại không nhìn thấy Thành Ngọc, hoàng đế cảm thấy rất nghi hoặc, hỏi Thẩm công công: "Cái này giống như muội ấy đang trốn ta vậy. Đến kịch cũng không cần đến nghe, chú khỉ nghịch ngợm cũng thay đổi tính cách rồi sao?"

Thẩm công công là một người rất chu đáo, trước này đều không nói những lời không chính xác khi mà chưa nắm rõ được sự tình, vì thế lần này rất cẩn thận mà nói với hoàng đế: "Hay là lão nô đi nghe ngóng nhé?" Những người được hoàng thượng mời đến nghe kịch ngoại trừ thế tử của Lệ Xuyên phủ còn có vài đại thần lúc nãy vừa nghị sự xong, bao gồm cả đại tướng quân, đang ngồi hai bên đông tây của sân khấu, là bộ thương thư bộ lễ bộ công và bộ sử, còn có cả quốc sư.

Hoàng đế đời này là một hoàng đế cho hậu trạch rất thanh tịnh, gia sự cũng là những gia sự rất thanh tịnh, trừ chuyện gả công chúa đi thì vẫn là chuyện gả công chúa, vì thế mỗi khi bàn chuyện nhà đều không cần tránh các đại thần. Bất qua cũng chỉ có Thẩm công công mới có thể phụng bồi hắn một hai. Nhưng hôm nay đại tướng quân lại chen vào một câu: "Có phải bị bệnh rồi không, nàng ấy?" Toàn bộ triều đình đều biết đại tướng quân là biểu huynh của Yên Lan công chúa, nghe đồn trước này đều không thích quan tâm những chuyện thị phi lần này lại mở miệng hỏi, và còn lạ hơn nữa chính là người hoàng đế nói lại không phải là Yên Lan công chúa.

Hoàng đế cũng có suy nghĩ như thế, mới nói với Liên Tam: "Ái khanh không cần suy nghĩ nhiều, Yên Lan không có vấn đề gì cả."

Tướng quân nâng mắt, cảm thấy nghi hoặc: "Người mà hoàng thượng nhắc đến không phải là Hồng Ngọc quận chúa sao?" Vị thế tử nãy giờ vẫn ngồi yên tĩnh bênh cạnh thần sắc có chút nhưng trệ, nhìn thẳng vào Liên Tam.

Còn hoàng đế sau khi bị Liên Tam hỏi ngược lại có chút ngơ ngác nói: "Lúc nãy trẫm xác thực là nói đến Hồng Ngọc." Bất ngờ nói: "Bất quá ái khanh làm sao lại biết được?"

Tướng quân nhàn nhạt nói: "Thần bất quá chỉ đoán thôi." Trầm ngâm nói: "Quận chúa rất thích yến hội, lại thích nghe kịch, đêm qua trên đại yến và buổi xem kịch hôm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng." Tướng quân khẽ cụp mắt: "Thần thiết nghĩ có lẽ nàng đã bị bệnh rồi."

Thế tử Lệ Xuyên nhìn Liên Tam chăm chú, sau đó khẽ nhăn mày, hoàng đế cũng khẽ nhăn mày, nhưng hai người này không phải nhăn mày vì một chuyện, hoàng đế nói: "Trưa hôm qua còn cưỡi ngựa bay nhảy trên sân cầu, không nhìn thấy bất cứ triệu chứng gì của chuyện sinh bệnh, theo lý mà nói..."

Tướng quân lại đứng dậy từ chiếc ghế hoa lê: "Thần xin phép thay thế hoàng thượng đi thăm quận chúa."

Thế tử Lệ Xuyên dường như cũng muốn đứng dậy cùng, nhưng biết rằng ở thời điểm nào hắn nên làm chuyện gì cho phải phép.

Chư vị đại thần ngồi ở đó không hề để ý đến động tác nhỏ của Vương thế tử mà chỉ trừng mắt há mồm nhìn vị hoàng đế đang trầm ngâm và bóng lưng đang dần dần đi xa của đại tướng quân, chỉ cảm thấy đoạn đối thoại lúc nãy của hoàng thượng và tướng quân thực sự là vô cùng thần kỳ. Trong ấn tượng của bọn họ tướng quân là người rất ít nói, các cuộc nghị sự cơ bản đều không nói chuyện, đương nhiên là không có chuyện gì để nói, không ngờ rằng có thể nghe được tướng quân và hoàng thượng bàn về nữ nhân trước mặt bọn họ, nữ nhân được nói đến đó lại chính là vị quận chúa Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc quận chúa từng có nhưng dây mơ rễ má gì đó, thái hoàng thái hậu tủy nghiêm cấm ra lệnh không được đề cập đến chuyện này, nhưng... Ngày hôm đó lúc tướng quân cự tuyệt hôn sự này, đến cả câu Bắc vệ chưa diệt chưa thể an gia còn đã nói ra rồi... làm cho các đại thần hai bên đều cảm thấy trong lòng nổi lên một trận sóng lớn dồn dập.

Các đại thần bát quái nghi hoặc, hoàng đến thực ra cũng có chút ngờ vực, nhưng hoàng đế mà, làm sao có thể để cho sự ngờ vực của mình bộc lộ ra bên ngoài, vì thế đợi cho tất cả những đại thần rời đi rồi, mới hỏi Thẩm công công: "Liên Tam và Thành Ngọc là chuyện gì thế?"

Thẩm công công là một người nói chuyện rất tinh tế Thẩm công công cười nói: "Vậy bệ hạ là đang hi vọng tướng quân và công chúa có chuyện sao, hay là vô sự?"

Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Liên Tam nếu không cưới thì cũng tốt, nếu muôn lấy, vì nghĩ đến giang sơn của Thành gia của chúng ta, thì hắn tốt nhất vẫn nên cưới tông nữ của Thành gia." Thành Quân lần đầu tiên cảm thấy cái chuyện gả muội muội này trầm trọng đến thế, nhưng nhớ đến vị đường muội này của mình có cái đức hạnh gì, lại nhịn không được mà cảm thấy thương tâm: "Hồng Ngọc muội ấy cũng đã mười sáu tuổi rồi, nhưng nhìn thấy muội ấy ngày ngày làm loạn, cưỡi ngựa trèo cây, muội ấy còn nướng cả chim nhỏ của ta." Nhắc đến chuyện này trong lòng Thành Quân lại nhói một cái, hơn nữa ngày mới có thể bình phục, "Gương mặt đó thì còn có thể xem được, lúc này trẫm chỉ hi vọng Liên Tam hắn là tốt nhất là một người nông cạn, vì gương mặt đó của Hồng Ngọc và phá lời thề cưới nàng."

Thẩm công công có chút lo lắng: "Nhưng theo như lão nô được biết, thì đại tướng quân không phải là một người nông cạn."

Trái tim của Thành Quân lại lần nữa đau đến vặn vẹo.

Thẩm công công nhích đến gần nói khẽ: "Lão nô nghe nói ngày hôm quá quận chúa ở trên sấn cầu thể hiện tuyệt kỹ "năm gậy đánh bay năm đồng tiền", làm cho các cầu thủ Ô Na Tố phục sát đất, tiểu quận chúa lúc đó thực sự là sinh ra phong tư khiến người ta phải ngước nhìn, tràn đầy sức sống, đại tướng quân lúc đó cũng đang ngồi trên sân cầu xem, dường như cũng rất tán thưởng, lão nô đoán có thể là nhờ thế, tướng quân mới lưu ý tới tiểu quận chúa như thế..."

Thành Quân không giỏi chơi đánh cầu, cho nên cũng không biết cái gọi là "năm gậy đánh bay năm đồng tiền", đó là khái niệm gì, vì thế không thể lý giải được hôm qua Thành Ngọc giỏi giang như thế nào, nghe Thẩm công công nói đến câu phong tư khiến người ta phải ngước nhìn: "phong tư khiến người ta phải ngước nhìn, tràn đầy sức sống, nói trắng ra là vẫn gương mặt ấy." hỏi thẩm công công: "Nếu như Liên Tam nhìn thấy Hồng Ngọc nhảy tường trèo cây nướng chim nhỏ, hắn vẫn sẽ thích muội ấy chứ?"

Ở trên phương diện này Thẩm công công rất có phong phạm của quốc sư năm đó ở bên cạnh tiên đế thích mười vạn câu hỏi vì sao năm đó, lập tức trả lời lưu loát: "Tướng quân hình như có vẻ yêu thích những cố nương thanh nhã hơn, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, đi đứng nhẹ như gió uyển chuyển như liễu, lại có tài cao, vừa biết điều đan than, còn phải biết đàn thất huyền, những tri kỷ trước nay của tướng quân đều là những cô nương như vậy."

Hoàng đế nghe đến từ "những cô nương", thở dài nói: "Nếu như Hồng Ngọc có thể gả cho Liên Tam, trẫm cũng không biết như thế là tốt cho nàng hay không tốt nữa."

Thẩm công công nói: "Hoàng thượng nhân từ."

Hoàng đế chỉ nhân từ đúng nữa chén trà, chén trà vừa mới uống hết đã quyết định bán Thành Ngọc rồi, ngẩng đầu nói với Thẩm công công: "Liên Làm nếu đã yêu thích đàn cầm vẽ tranh, những họa sư và cầm sư trong cung, chọn lấy vài người đưa đến chỗ Thành Ngọc để nàng học đi, nàng rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh." Thẩm công công ngầm hiểu, cười nói: "Phải học cách nói chuyện gì đó, lão nô cũng sẽ tìm vài người trong cung đến chỉnh sửa lại cho quận chúa."

Thành Ngọc thực sự là bị bệnh rồi. Chính là chứng kinh quý(*), là một căn bệnh cữ, ngày hôm qua mới phát bệnh.

(*):Kinh quý chính xung hay còn gọi là chứng kinh hãi, hồi hộp do nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra. Tình trạng này do nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra, nhưng nếu kéo dài sẽ gây suy nhược cơ thể, ảnh hưởng trầm trọng tới sức khỏe.

Cây Tử Ưu Huyền trong Thập Hoa Lâu mấy ngày nay muốn tự thức tỉnh sau bao ngày say ngủ, bắt buộc phải có Chu Cẩn toạ trấn, mà tộc trưởng của hoa Ưu Huyền thức tỉnh là một đại sự, Thành Ngọc liền để Lê Hưởng lại đó.

Thành Ngọc một mình nhập cũng, thái hậu phái mấy người cung nữ qua để nàng tạm dùng mấy ngày. Bởi vì tính nàng không muốn ai đi theo sát bên mình, mấy thị nữ bên cạnh thái hậu làm sao có thể.....Như Lê Hưởng. Vì thế tối hôm qua trong lúc đến dạ yến, mới nửa đường là làm lạc mất nàng. Cuối cùng vẫn là Tề đại tiểu thư ôm Thành Ngọc bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng gì trở về. May thay Lý Hưởng sau khi làm xong việc ở Thập Hoa lâu xong đến kịp thời, cho nên chuyện này mới không kinh động đến Hoàng Thượng và thái hoàng thái hậu.

Lê Hưởng giẫm lên sắc đêm vội vã đưa nàng về Nhân An đường, lôi đầu Lý Mục Châu vừa mới cởi áo chuẩn bị đi ngủ dậy. Tiểu Lý đại phu nhắm mắt cũng có thể xem bệnh cho Thành Ngọc, còn bị Lê Hưởng nhắc nhở là phải châm cứu cho nàng vài cây, lại vừa ngáp vừa nắn cho nàng vài viên hương hoàn đốt trong lò hương, hắn liền thành công cáo lui bị Lê Hưởng kéo ngược trở lại.

Trong lúc hôn mê Thành Ngọc không hề biết bản thân bị bệnh, cũng không biết bản thân đang hôn mê, lúc nàng hôn mê bắt đầu đi vào trong giấc mộng, cũng không biết rằng mình đang năm mộng. Bởi vì tất cả mọi thứ đều xảy ra rất chân thực.

Trong mộng nàng vừa mới chia tay Tề đại tiểu thư ở sân cầu. Nàng hôm nay đã thử thách thành công trò "năm gậy đánh bay năm đồng tiền", một lần là nàng tự mình làm, đưa cháu gái bên nhà ngoại của thái hậu là hộ vệ của đội cầu Đại Hy Liễu Tứ tiểu thư nàng làm một lần giở giữa, hai lần nàng đều biểu hiện rất đặc sắc. Nhưng làm cái này lại không có chút sức lực nào cả, lại cảm thấy thần trí không tỉnh táo, vì thế trời vừa tối nàng đã cảm thấy thật buồn ngủ. Nhưng Tề đại tiểu thư nói trong hành cung có nuôi một con sư tử trong đoàn xiếc để phục vụ cho việc chúc thọ, sẽ ở trong góp vui trong dạ yến đến nay. Những thứ ly kỳ mới mẻ này nàng tuyệt đối không muốn bỏ qua, vì thế cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ hẹn với Tề đại tiểu thư nửa tiếng sau đi đến sau ngọn giả sơn của Tiếp Thủy viện gặp mặt, cùng nhau đi xem sư tử.

Nàng vừa ngủ gật vừa trở về Tùng Hạc Viện để thay y phục, lại không ngờ được vừa mới vòng quan hành lang của Minh Nguyệt điện, liền nhìn thấy Lý Minh Phong thế tử đang đứng dưới cây hòa Hòe.

Lúc này đêm đen đã bao phủ lấy toàn bộ, bầu trời không còn chút ánh sáng nào, ánh đèn trong cung được đốt lên, làm sáng rực một hành lang dài.

Nàng biết hoa Hòe có hình dáng như thế nào, có người từng vẽ cho nàng một bức họa để xem, chúng nó giống như những chiếc chuông nhỏ được xuyên lại với nhau. Những đứa trẻ ở Lệ Xuyên đều rất thích cột hững chiếc chuông nhỏ ở cổ chân và cổ tay, đinh đang, đinh đang, khi nhưng chiếc chuông phát ra âm thanh, thì các đứa trẻ sẽ cười lên thích thú. Tinh Linh từng tặng cho nàng một cái chuông nhỏ, là một chiếc chuông được làm từ bạc, cột trên cổ tay nàng, vừa cử đông nó liền phát ra âm thanh ding dang ding đang, Tinh Linh sẽ cong cong khóe mắt: "Quận chúa quả nhiên rất thích cái này."

Gió đêm thổi qua, nàng chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc chớp mắt đó lại nghe được được âm thanh của chiếc chuông vang lên, nàng nắm chặt cổ tay mình, trên cổ tay nàng lại không có bất cứ thứ gì. Cổ mộ Nam Nhiễm. Chiếc Chuông không còn nữa, Tinh Linh cũng không còn nữa rồi.

Cảm giác buồn ngủ trong giây phút đó cũng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt nàng trắng bệnh đứng trân trân tại chỗ, cho đến khi một đoàn cung nữ đi đốt đèn bước đến chỗ Lý Minh Phong đứng để hành lễ, mới phá đi cái khung ảnh yên tĩnh đó, đuổi đi những tiếng chuông không ngừng nghỉ kia đem nàng trở về lại với hiện thực. Mới hồi thần trở lại nàng cảm thấy Lý Minh Phong không nhất định là đã nhìn thấy nàng, vì thế nên bước lùi hai bước đi đến cạnh cây Quế chuẩn bị đi đường vòng tránh hắn đi. Thì lại nghe được âm thanh của một chàng trai đột nhiên vang lên: "Nàng đang trốn ta sao."

Lý Minh Phong chính là nhìn nàng như thế.

Nàng chung quy vẫn không giỏi nói dối, cho nên lúc này trước mắt Lý Minh Phong nàng lựa chọn trầm mặc.

Nàng tất nhiên là đang trốn hắn rồi. Lúc đó Chu Cẩn mang nàng rời xa Lệ Xuyên vương phủ, nàng có một khoảnh khắc nhớ đến Lý Minh Phong, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nàng lại chủ nhớ đến những lời Lý Minh Phong lưu lại cho nàng: "Cô thật sự là to gan quá trời đất tùy tiện làm loạn, sai một trăm lần cũng không biết hối cải, hôm nay Tinh Linh vì cô mà chết, về sau còn sẽ còn bao nhiêu nam nhi ở Lệ Xuyên vì cô mà hi sinh táng mạng như lần này nữa, nhiều mạng người như vậy, cô liệu có gánh nổi không?"

Còn lo lắng mấy lời đó không làm cho nàng không đủ đau lòng mà bồi thêm: "Hoặc có lẽ cô là quận chúa cao quý, cho nên cho rằng bọn họ chỉ là cái mạng hèn, nhiều mạng người như vậy, cô thực sự không hề để tâm sao?"

Vì thế, nàng cảm thấy Lý Minh Phong rất không muốn nhìn thấy nàng. Nàng không có tình người, điểm này vẫn biết rồi. Nàng cũng chỉ nghĩ cho hai bên, hai người các nàng phải không quen biết nhau mới là điều tốt nhất, nhưng hôm nay hắn lại làm cho nàng có chút mê hoặc, Lý Minh Phong là cố ý đứng đây chờ nàng sao?

Gặp lại lần nữa thì cũng có gì để nói đâu, lại muốn nhắc nhở nàng rằng nàng có đủ sức để gánh hết mấy mạng người kia không sao?

Nàng dựa vào Mộc Lan, hoang mang nhìn Lý Minh Phong, trong lòng thâm nghĩ, đúng rồi, nói không chừng hắn chính là đang nghĩ như vậy.

Rất lâu sau nàng cũng không nói gì, Lý Minh Phong cũng im lặng rất lâu.

Cuối cùng vẫn là Lý Minh Phong phá bỏ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Lúc nãy ta có thấy nàng và các bằng hữu trên sân cầu, nàng đánh cầu...rất hay. Lúc ở Lệ Xuyên lại không thấy nàng yêu thích trò đó như vậy, Lý Minh Xuân mời nàng chơi nàng đều không để ý đến huynh ấy." Lý Minh Xuân là ca ca của Lý Minh Phong, là vị công tử trác táng con của Trắc thất, ngày ngày vui chơi lêu lổng, đấu gà chọc chó không có chuyện gì là không làm ra được.

Hắn chầm chậm nói: "Lúc đó nàng chỉ thích đọc sách, chưa đến hai tháng, sách trong thư phòng đã bị nàng xem đi xem lại mấy lần." Trong thanh hàm chứa chút thương cảm và hoài niệm: "Nàng bây giờ, so với trước kia hoạt bát hơn nhiều."

Thành Ngọc im lặng cúi đầu nhìn bóng cây đổ dài trên hành lang.

Lý Minh Phong cũng nhìn theo ánh nàng nhìn vào bóng cây kia hơn nửa ngày rồi lại thở dài một tiếng: "Lâu rồi không gặp, A Ngọc, nàng không có chuyện gì để nói với ta sao?"

Nàng vẫn một mực im lặng.

Lý Minh Phong ngừng lại một khắc, khẽ nhíu mày: "Lúc đó tuy rằng nàng rất văn tịnh, nhưng..."

Nàng cuối cùng cũng mở miệng, ngắt lời hắn, nói lại lời kia của hắn:" Lúc đó." Nàng nhẹ giọng:" Thế tử vẫn muốn ta nhớ về lúc đó, là vì thế tử người cảm thấy, ta không có tư cách để vui vẻ sao."

Lý Minh Phong ngẩn người.

Có một ngọn gió mát thổi qua, nàng cảm thấy bản thân lại nghe thấy tiếng chuông vang lên trong gió. Nàng thử mấy lần mới nói ra được cái tên đó: "Ta không có quên Tinh Linh." Nàng nói.

Nàng không nhìn Lý Minh Phong, nhìn cầu thang sâu hun hút mà nhớ về Tinh Linh:" Lúc đó, thế tử người nói ta tùy tiện cho nên hại chết người." Nàng ngừng một lúc lại nói:" Cuối cùng tùy rằng không có thành sự thật nhưng ta vẫn chưa bao giờ quên, ta xác thực là đã hại chết Tinh Linh." Đôi mắt nàng mở lớn, đôi mày nhíu lại nhìn vào giống như nàng đang muốn khóc, nhưng âm thanh của nàng lại rất trầm ổn, "thế tử nói ta dựa vào thân phận quận chúa cao quý, cho nên không để tâm đến mạng người, thế tử có thể không tin, ta thực ra..." Nàng chớp chớp mắt, đuôi mắt có chút đỏ lên, "Ta thực ra là, đừng nói đến nhiều mạng người như thế, cho dù là một mạng người, ta cũng sẽ gánh vác không nổi." Nàng cắn chặt môi, chung quy là không thể khóc được.

Gió đột nhiên lớn làm cho đêm trở nên lạnh lẽo, những chiếc lá Quế bị thổi xào xạc trong gió, ánh mắt của Lý Minh Phong vô cùng thâm sâu, hắn bước lên phía trước một bước:" Ta nói những lời đó..."

Nàng bước lùi một bước: "Ta thực ra chỉ muốn làm người qua đường với thế tử, nhưng ta cũng không biết thể tử cảm thấy ta có xứng để có hi vọng này hay không. Thế tử hỏi ta lẽ nào không có điều gì muốn nói với người." Khuôn mặt nàng bỗng trở nên lúng túng,"Ta trước này đều chưa nghĩ đến kiếp này sẽ có thể gặp lại thế tử, vì thế ta không hề biết nên nói cái gì. Ta." Nàng ngừng lại, giống như có chút hoang mang, "Thế tử gặp ta một lần, là ta lại cảm thấy giày vò một lần, thế tử có thể cảm thấy ta chính là nên bị giày vò như vậy, nhưng..."

Nàng đưa ánh mắt về phía Lý Minh Phong, nhưng nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong đầu tiếng chuông ngân lên từ nơi sâu thẳm nhất giống như những cây kim đang đâm vào đầu nàng đau đớn, nàng nhẹ giọng: "Xin thế tử hãy thương xót cho ta."

Khuôn mặt Lý Minh Phong trong chốc lát trở nên trắng bệch. Nàng lại không thể nhìn thấy, bởi vì trong mắt nàng chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, Lý Minh Phong ở trong mắt nàng, bất quá cũng chỉ là một cái bóng đen mờ nhạt mà thôi. Tròng mắt bắt đầu trở nên đau nhức, nàng tùy tiện đưa tay lên dụi dụi, khoảnh khắc đó nàng nhận ra Lý Minh Phong giống như muốn đi lên trước nhưng nàng lại không xác định được là hắn muốn làm cái gì, theo bản năng trốn qua một bên, thế mà lại có thể trốn được,

Nàng vội vàng nói cáo từ, lúc nói cáo từ lại không thể nhìn thấy được biểu tình của Lý Minh Phong, Lý Minh Phong cũng không  cản nàng lại, lúc nàng nhanh chóng rời khỏi hắn cũng không thèm đuổi theo.

Tiếp sau đó nàng hồ đồ quay trở về Tùng Hạc Viện, ăn vài viên ninh thần hoàn, ngẩn ngơ một hồi lại nhớ đến lời hẹn với Tề đại tiểu thư. Nàng liền mang theo một tiểu cung nữ ra ngoài, đến y phục cũng quên thay, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc váy trắng, gặp phải gió đêm lạnh lẽo thổi qua, chưa được nửa đường đã hắt xì một cái. Tiểu công tử về lại lấy áo khoác cho nàng, nàng đứng đợi ở một nơi chắn gió.

Trong lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nàng ngước đầu nhìn những ngọn đèn trôi nổi ở phía xa, nàng nhớ ở đó có một cái hồ, nhớ đến ai đang thả đèn. Nàng đứng đó cũng có chút nhàn rồi, nàng chậm chạp đi bước qua đó. Bên hồ có rất nhiều cột đèn đá, lúc đi ngang qua bảy tám cây đèn đá, nàng lờ mờ nhìn thấy những thiếu nữ đang thả đèn ở đằng kia. Hình như là những nữ tử được mời đến hành cung qua hạ.

Gió bên hồ thổi qua, đám nữ nhân đó đột nhiên tranh biện qua lại, thanh âm có chút mơ hồ, nhưng càng lúc càng lợi hại. Nàng đối với chuyện này không chút hứng thú, quay người định bước về lại đường cũ, thì đột nhiên nghe được một tiếng thét: "Cứu mạng, tiểu thư nhà chúng tôi bị rơi xuống nước rồi!"

Nàng theo bản năng quay đầu lại. Mắt vừa nhìn thấy bóng người đang vùng vẫy dưới nước, hoang mang vùng vẫy cánh tay làm bắn lên những bọt nước, Những bọt nước có màu trắng xóa. Và một cảnh tượng không hề rõ ràng lại giống như cây chùy gõ mạnh vào trong đầu nàng, trước mắt nàng trở nên tối tăm, Giống như cánh tay trắng trẻo đó đang vùng vẫy làm bắn lên những bọt nước trắng xóa lại đột nhiên đến trước mặt nàng, dùng sức xé một cái.

Phong ấn được giải.

Trong đêm tối là một mảnh khiếp sợ, nàng lạ nhìn thấy cổ mộ ở Nam Nhiễm. Phảng phất như lại lần nữa quay lại với những cây cỏ độc và con đường nhỏ trong mộ.

Tinh Linh nắm lấy tay nàng chạy như bay ra trên con đường nhỏ. Từ nơi sâu nhất của cổ mộ vang lên một tiếng trống, tùng, tùng, tùng tùng, tiếng trống chiếu hoán vô số trung độc đuổi theo sau hai người họ, Trước mặt là những hồ hóa cốt, trên hồ hóa cốt có cây cầu treo làm bằng gỗ, chỉ cần qua được cây cầu đó rồi chặt đứt dây thừng là có thể cắt đuôi được đám trùng độc, bọn họ sẽ được cứu.

Nàng đè lại trái tim đang đập thịch thịch trong ngực, chỉ là một đoạn hồi ức lại khiến nàng không cách nào thở được. Nàng đưa tay với lấy thân cây Nguyệt Quế bên cạnh. Không thể nhớ lại được. Nàng lầm bầm khuyên răn bản thân, nhưng những ký ức bị xé ra giống như một con ác hổ bị bỏ đói rất lâu rồi, vừa xác nhận được mục tiêu chuẩn bị tốt tư thế tấn công, liền muốn bổ vào nàng ăn tươi nuốt sống.

Nàng té ngã bên cạnh cây Nguyệt quế.

Trong sự tịch mịch vô biên, nàng nghe được thanh âm của Tinh Linh vang lên phía sau lưng nàng: "Quận chúa, chạy nhanh lên!" Nàng quay đầu lại, nhìn thấy bản thân chưa đến mười sáu tuổi ngã xuống bên cạnh cây cầu treo, hồ hóa cốt trước mặt lại nổi lại bắn tung tóe lên những bọt nước cao gần cả trượng. Những bọt nước đó cũng có màu trắng. Nàng nghe thấy bản thân mình thất thanh hét lên hai tiếng: "Tinh Linh."

Nàng đứng dậy, tuyệt vọng bò lên đống xương, xuyên qua vai và cổ, giống như một cái lưới dày đặc muốn nghiền nát lồng ngực nàng. Nàng vừa khóc vừa gọi tên Tinh Linh vừa bò lên hồ hóa cốt, khi thời khắc vừa lạnh lẽo lại vừa đáng sợ đó ập đến, thì có một cánh tay đưa ngang qua ôm lấy lưng nàng. Đó là một bàn tay rất ấm áp.

Nàng liền mở mắt ra. 

----

Dịch bởi quá khứ chậm rãi

Bà Yuan: Thương chị "Nọc" quá thể. Ta có việc đăng vội quá nên chính tả có chút chưa chỉnh kỹ được, mọi người cố gắng chút nha

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv