Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 1.2



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất công tử

Chương 1.2

Thành Ngọc vừa đi theo Từ ma ma vào trong lầu, vừa không thể không cảm khái nhớ lại cái truyền kỳ đốt bạc vào chốn phong hoa tuyết nguyệt này.

Cái tên Ngọc tiểu công tử quả thực là một truyền thuyết trong chốn thanh lâu ở vương đô này. Nhắc đến danh hào của Ngọc tiểu công tử thì phàm là những người thường hay lui tới chốn phong nguyệt thì không ai mà không biết đến.

Chuyện kể rằng năm đó nàng mới mười hai tuổi lại dám vung chín ngàn lượng bạc để mua lấy đêm đầu tiên của hoa khôi Hoa Phi Vụ Lâm Lang các, con số trước đây chưa từng có trong lịch sử của chốn phong nguyệt, và sau này cũng chưa ai dám vượt mặt. Trước khi nàng đến, cái giá để mua đêm đầu tiên của các cô nương toàn bộ thành Bình An nhiều nhất cũng chỉ có năm trăm lượng bạc.

Ngọc tiểu công tử một lần vung bạc quá trớn lập tức trở thành truyền kỳ, tuy rằng số lần nàng đi dạo thanh lâu ít hơn rất nhiều so với mấy vị công tử ăn chơi ngoài kia, nhưng mà Ngọc tiểu công tử mỗi lần đến thanh lâu đều vung tay rất hào phóng, tùy tiện gọi một ít điểm tâm thôi cũng đã bảy tám lượng bạc, huống hồ là cô nương được qua đêm với công tử, trong mắt mọi người nàng chính là một tên phá gia chi tử khiến người ta yêu thích không thôi.

Từ ma ma chỉ hận không thể bố trí một cô nương dưới tay mình chuyên phục vụ cho nàng, khiến nàng ngày ngày đến Lâm Lang các đốt bạc, mỗi ngày mỗi đêm khi mơ thấy chuyện này đều không khỏi muốn phun một ngụm máu, hận bản thân không thể quay về bốn mươi năm trước mà đích thân ra tay.

Sau khi ôn chuyện xưa với Từ ma ma xong thì lại nghe được vài tin tức về cái tên phá gia chi tử nhưng lại được mọi người ngưỡng mộ là nàng, Thành Ngọc quen đường quen lối bước lên lầu hai, rẽ vào phòng Hoa Phi Vụ.

Hai nha hoàn của Hoa Phi Vụ đang đứng canh bên ngoài cửa.

Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Từ ma ma không phải phái người đi thông báo rồi sao? Sao cô nương nhà các người vẫn chưa ra đón ta?"

Hai nga hoàn lắp ba lắp bắp: "Cô, cô nương, nàng ấy..."

Cuối cùng vẫn là cây Tí Ngọ vừa nở hoa trên chiếc bàn vuông tiếp lời nàng: "Thược Dược không biết là hoa chủ người đến đâu, lúc nãy hai tiểu nha hoàn vào bẩm báo, chưa kịp đi vào đã bị nàng lấy nghiên mực ném đuổi ra ngoài rồi, gần đây tâm trạng Thược Dược không được tốt cho lắm."

Thành Ngọc cho hai nha hoàn đang lắp bắp kia lui ra ngoài trước, mở túi gai lấy Diêu Hoàng ra đặt trên chiếc bàn vuông, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi xuống chiếc ghế dài trò chuyện cùng cây hoa Tí Ngọ: "Ta nói nè, có phải lại vừa ý với ai đó nhưng lại không có được người ta phải không?"

Hoa Tý Ngọ tùy ý rung rung mấy cái lá nhỏ nói: "Hoa chủ anh minh."

Hoa Phi Vụ là một cây Thược Dược, giống như Chu Cẩn và Lê Hưởng, nàng ta cũng là một hoa yêu hóa thành hình người, bốn năm trước đến vương đô, mục đích là muốn tìm được chân ái ở nhân gian. Kết quả hỏi thăm một người phàm, người đó nói ở phàm giới một nữ nhân nếu muốn tiếp xúc được với nhiều nam nhân thì kỹ viện là nơi thích hợp nhất.

Hoa Phi Vụ là một hoa yêu ở trong rừng sâu núi thẳm, lúc bấy giờ không hiểu được thanh lâu là nơi như thế nào, trên đường gặp một người bán rau thì gọi lại hỏi thăm, người bán rau nhìn nàng từ trên xuống dưới hai mươi lần thì chỉ nàng đến Lâm Lang các. Nàng nhanh chân chạy đến nơi đó, nhìn thấy các vị hoa hoa công tử ra vào rất đông, người nào nhìn cũng khá đẹp, nghĩ rằng đây có lẽ là nơi để nàng thực hiện được mong ước của mình, cho nên đã không cần suy xét mà bán mình vào kỹ viện với giá ba mươi lượng bạc.

Hoa Phi Vụ vào được thanh lâu lớn nhất vương đô Lâm Lang Các, nghĩ rằng bản thân cũng có một nơi để sống an ổn rồi. Bọn họ ở trên núi nếu như vừa đến một nơi mới, muốn được an ổn ở nơi nào thì nhất đinh phải đi bái phỏng vị hoa chủ ở nơi đó, vì thế Hoa Phi Vụ đã đi tìm hiểu, bỏ ra rất nhiều công sức mới thăm dò được, toàn bộ giới hoa cỏ ở Bắc thành đều thuộc sự cai quản của lâu chủ Thập Hoa lâu. Nhân một đêm trăng đen gió lạnh mang theo ba mươi lượng bạc bán thân chạy vào trong Thập Hoa lâu để bái phỏng lâu chủ.

Lúc này Hoa đế Diêu Hoàng vừa tỉnh lại sau giấc ngủ mười năm, bộ dạng ngốc nghếch của Hoa Phi Vụ lúc đó lại làm cho hắn yêu thích không thôi, không biết là nhìn trúng nàng ta ở điểm nào lại cầu xin với Thành Ngọc khi nào có thời gian hãy đến Lâm Lang các để chuộc cái cô nương ngốc nghếch nhà quê đó ra.

Nhưng có thể do Diêu Hoàng vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc có chút không tỉnh táo nên đã quên mất rằng lúc hắn nhờ nàng cứu người thì nàng chỉ mới có mười hai tuổi.

Lúc mười hai tuổi, sự hiểu biết duy nhất của Thành Ngọc về thanh lâu là nơi đó không tiếp đãi nữ nhân. May thay nàng thường hay thích chơi mấy trò như cưỡi ngựa bắn cung đá cầu cho nên Lê Hưởng đã chuẩn bị sẵn cho nàng rất nhiều y phục của nam nhân. Nàng tùy ý chọn lấy một bộ khoác lên người rồi đi về phía kỹ viện. Vừa vào Lâm Lang các nàng đã thấy nơi này giăng rất nhiều đèn lồng màu sắc rực rỡ, giống như là sắp tổ chức một lễ hội gì đấy cho nên đã hiếu kỳ bao một gian phòng, định là xem náo nhiệt xong sẽ đi giúp Diêu Hoàng chuộc người.

Kết quả nàng chỉ vừa mới uống nửa ly trà đã thấy Hoa Phi Vụ bước lên đài cao, và vừa nhảy xong một điệu múa, chúng nhân vây quanh thi nhau hét giá nhiệt tình như lửa, qua một hồi đã từ một trăm lượng bạc lên ba trăm năm mươi lượng bạc. Thành Ngọc thầm nghĩ, ôi chao, hóa ra muốn chuộc người trong thanh lâu thì phải dùng cách này.

Lúc đó nàng vẫn là một tên phá gia chi tử chưa bị Chu Cẩn tước quyền quản lý tiền bạc, cái tên phá gia chi tử như nàng đã từng mua một con ngựa già với một khúc gỗ dán trên đầu với giá năm ngàn lượng bạc. Nàng cảm thấy Hoa Phi Vụ là một hoa yêu xinh đẹp, nàng ta còn là một hoa yêu xinh đẹp được hoa đế Diêu Hoàng nhìn trúng, làm sao mà chỉ đáng giá có ba trăm năm mươi lượng bạc được chứ?"

(Bà Yuan: Lý luận gì đây, ai đem con này về nhà giúp tôi đi).

Nàng lập tức một hơi hô giá bảy ngàn lượng, cao gấp hai mươi lần so với cái giá ban đầu.

Bảy ngàn lượng vừa mới nói ra, toàn bộ người trên khán đài hay dưới khán đài đều trở nên chết lặng, ánh mắt của toàn bộ chúng nhân đều đang hướng về nàng, Thành Ngọc mơ hồ hết nửa ngày, không quá chắc chắn lại nói với mọi người: "Vậy, vậy tám ngàn thì sao?"

Hoa Phi Vụ thực ra cũng không hề có khái niệm với hai từ ngân lượng, chỉ thấy Thành Ngọc sau khi đưa ra số bạc tám ngàn lượng mọi người đều trầm mặc, ánh mắt đăm đăm nhìn Thành Ngọc cũng trở nên sáng rực, Hoa Phi Vụ cảm thấy mình nên làm gì đó để giải vây cho Thành Ngọc, cho nên đã ngẩng đầu cất tiếng để kéo lại sự chú ý của mọi người, hỏi nàng: "Ngươi mang theo tổng cộng bao nhiêu bạc?"

Thành Ngọc móc bạc ra đếm đếm rồi trả lời: "Chín ngàn."

Hoa Phi Vụ gật gật đầu nói: "Ừ, vậy thì chín ngàn, thành giao, haha."

(khoan khoan, ai mang hai con này đi luôn đi, ta chịu không nổi nữa rồi, em lạy hai chị, hai chị là từ hành tinh nào gửi xuống thế aaaa)

Thành Ngọc cứ như thế hồ đồ giao bạc ra để mua lấy đêm đầu tiên của Hoa Phi Vụ.

Chín ngàn lượng bạc vừa vung ra đã thành danh, Lâm Lang Các cũng nhờ vào phong quang của chín ngàn lượng đó mà vượt qua tất cả các thanh lâu trong thành trở thành đệ nhất thanh lâu của Bình An thành. Tâm nguyện bao nhiêu năm của Từ ma ma bỗng chốc được thực hiện, bà vui vẻ đến mức ngất đi.

Trong hai ngày Từ ma ma ngất đi đó, Thành Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra chín ngàn lượng của nàng chỉ để mua một đêm của Hoa Phi Vụ mà không phải là toàn bộ con người nàng. Bởi vì nàng vốn là một tên phá gia chi tử nên cũng không cảm thấy đau lòng mấy, trong lòng lại còn cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cảm thấy hoa yêu mà hoa đế Diêu Hoàng của Thập Hoa lâu nhìn trúng quả thực vô cùng mắc.

Lại hỏi muốn chuộc Hoa Phi Vụ ra khỏi thanh lâu phải cần bao nhiêu ngân lượng, Từ ma ma vừa mới tỉnh dậy sau mấy đêm ngất đi, nghe nàng hỏi mới biết chuyện này là do nàng nhầm lẫn, liền ngang ngược đưa ra một cái giá trên trời là mười vạn lượng bạc. Thành Ngọc cảm khái rằng cái giá này vô cùng hợp lý, nhưng nàng lại không có nhiều ngân lượng như vậy, cho nên dùng xong bữa sáng liền rời đi.

Chuyện này không có cách nào để thực hiện thành công, khi nhìn thấy Diêu Hoàng, Thành Ngọc cũng không hề cảm thấy chột dạ, trong lòng không hề cảm thấy xấu hổ giải thích cho hắn: "Mắt nhìn của ngươi rất tốt, nhìn trúng một yêu hoa đắt đỏ như vậy? Ta chỉ có thể mua được một đêm của nàng, ăn với nàng một bữa lẩu dê, đã hết bạc để mua tiếp đêm thứ hai rồi."

Diêu Hoàng suy nghĩ hồi lâu cũng không thể lý giải nổi: "Ngốc như vậy mà cũng đắt sao, nàng ta tự bán mình vào thanh lâu chỉ ba mươi lượng thôi mà."

Thành Ngọc thở dài một hơi nói: "Từ khi nàng ta bị ngươi nhìn trúng, trong chốc lát đã trở nên đắt như vậy đấy." Đưa ra tám ngón tay: "Bây giờ đã là một đêm chín ngàn lượng rồi đấy, vì mua một đêm của nàng ta, ta đến cả bạc ăn lẩu cũng hết sạch rồi."

(Ồ thì ra là thế, mợ nó chứ sao ta càng nghe càng thấy nó hợp lý nhở)

Lời này bị Chu Cẩn và Lê Hưởng từ điền trang trở về nghe được, Lê Hưởng nhìn thấy tay của Chu Cẩn đang run lên.

Sau đó Thành Ngọc bị Chu Cẩn cấm túc mười ngày trong Thập Hoa lâu.

Đây chính là thứ nghiệt duyên giữa Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ, giữa Hoa Phi Vụ và Diêu Hoàng.

___________________

Cái chương này càng dịch càng thích mấy nhân vật đáng yêu hết sức hà.

Nhân đây ta cũng than thở luôn một chút, vì sao giờ này ra mới đăng truyện, vốn dĩ ta đã dịch xong từ rất sớm, đang định đăng lên thì dây diện bị rút ra, khi đó ta mới phát hiện mình vẫn chưa lưu, ô ô ô, đau lòng muốn chết. Nhưng mà cũng không sao, Chồng ta từng nói, chờ đợi chính là để chào đón một thứ xứng đáng hơn, khi dịch lại từ đầu trong đầu tôi cũng không rối rắm nữa cảm thấy lần này so với lần trước càng tốt hơn. Thôi không dài dòng nữa, nếu các bạn đã đọc đến đoạn này thì hãy ủng hộ mình bằng cách comment bên dưới nha, mình cũng chỉ là một fan hâm mộ của chị Bảy nên muốn đem tác phẩm của chỉ đến gần với mọi người hơn thôi, cho nên mình cũng muốn tám nhảm với mọi người về nội dung truyện, đồng thời nếu có lỗi gì sai mọi người hay góp ý để lần sau mình sẽ làm tốt hơn nữa nha.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv