Editor: Táo
Khi trận hỏa châu liên tục thiêu rụi tất cả, liên quân Tôn Lưu ở bên bờ bên kia dưới sự dẫn dắt của Chu Du đã vượt sông Trường Giang, thừa dịp hỗn loạn, đại bại quân Tào.
Trận Xích Bích đã thành tựu của Chu Du, khiến cho người trong thiên hạ ai cũng biết, Giang Đông có Chu Công Cẩn, tuổi còn trẻ đã đã lập được đại công.
Giang Đông một vùng người hoan hô.
Mọi người đều đến chúc mừng Tôn Quyền, mọi người đều đến chúc mừng Chu Du.
Trong lời nói ai nấy đều hả hê cười với với thảm bại của đại quân Tào Tháo.
Yến hội bày biện, thưởng đến tam quân.
Thiết yến ba ngày ba đêm, ca múa không ngừng.
Nhân vật chính sáng chói nhất kia, Chu Du, lại một mình xách bầu rượu đi tới trước một bia mộ có vẻ đặc biệt yên tĩnh, trong đêm hoan ca ồn ào.
Bia mộ Tôn Sách.
“Bá Phù, đã lâu không gặp.”
“Bá Phù, huynh có vui vẻ thay ta không?”
“Bá Phù, nếu giờ phút này còn có huynh ở đây, cùng ta sóng vai chia sẻ trận thắng này, vậy thì tốt biết bao.”
“Bá Phù. Huynh có cô đơn không?”
“Bá Phù, Công Cẩn nhớ nhung.”
“Bá Phù. Từ sau khi huynh đi, ta, quả thực rất cô đơn..”
Chu Du uống rượu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, đồng thời cũng đem rượu trong bình nhẹ nhàng rải trước phần mộ kia.
Phía sau, chợt có một người khác cũng đi tới. Chân dẫm lên cỏ khô, phát ra âm thanh.
Chu Du cảm thấy có gì đó không ổn, vừa nhìn lại, đã thấy Cam Ninh đang đi đến.
Trong tay Cam Ninh cũng mang theo bình rượu.
Chu Du cười khổ, tiếp tục nhìn cái tên Tôn Sách khắc trên bia mộ, thế mà lại bị hắn tìm tới nơi đây.
Cam Ninh tiến về phía trước, tế một ly rượu trước phần mộ Tôn Sách.
Sau đó, hướng thẳng về phía Chu Du: “Dám hỏi Đô đốc, Ôn Nhiễm ở đâu?”
Kể từ khi trận đại chiến này kết thúc, lại chưa từng thấy nàng. Hỏi Hoàng Cái, hắn cũng chỉ là ấp úng không nói. Cam Ninh thực sự rất lo lắng.
Chu Du trầm ngâm một hồi: “Ngươi thích cô nương ta?”
Cam Ninh im lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Thích một người, phải sớm bày tỏ rõ tâm ý của mình. Bằng không, người không còn nữa, chuyện gì cũng đã muộn”. Tiếng Chu Du thở dài chậm rãi lên tiếng.
“Đô đốc có ý gì?” Đôi tay Cam Ninh dần dần nắm chặt thành quyền.
Chu Du nhìn về phía Cam Ninh, rõ ràng nói với hắn: “Cô nương ta, không còn nữa.”
“Cái gì gọi là không còn ở đây?” Cam Ninh nắm chặt quyền.
“Chết rồi.” Chu Du đem hai chữ này nói ra như mây bay tùy hướng: “Ngã xuống sông, ngay cả thi hài cũng không tìm thấy”.
“Sao, sao lại vô cớ ngã xuống sông!” Cam Ninh chỉ cảm thấy máu cả người đều ngưng đọng.
“Chuyện này ta không biết.” Chu Du lạnh nhạt nói.
******************************
Chu Du không biết, đương nhiên là giả.
Sao hắn lại không biết chứ? Là hắn bày ra mưu kế với Hoàng Cái, nói không cần giữ lại Ôn Nhiễm.
Gia Cát Lượng mượn tiễn trở về, khi nhìn thấy Ôn Nhiễm, dáng vẻ kinh ngạc, Chu Du cũng biết.
Gia Cát Lượng tìm Ôn Nhiễm nói có việc cần hỏi thăm, Chu Du cũng biết.
Gia Cát Lượng và Ôn Nhiễm ở trong phòng đã nói những gì, Chu Du cũng biết hơn nửa câu chuyện.
Một đêm trước trận Xích Bích, Gia Cát Lượng ngăn cản Ôn Nhiễm gào thét làm loạn, Chu Du lại càng để mắt hơn.
Hắn biết, nữ tử này không tầm thường, hắn cũng biết nàng còn còn giá trị sử dụng với Tào Tháo, Gia Cát Lượng hoặc kể cả Lưu Bị. Còn Chu Du hắn, hoàn toàn không có cơ hội.
Vậy thì, cứ giết nàng đi, sẽ không còn ai có thể dùng nàng.
Lúc trước, là hắn cứu nàng ở trong hồ nước thiếu chút nữa chết đuối.
Vậy lần này, coi như là trả lại mạng của nàng cho hắn lúc ấy đã cứu giúp đi.
Như thế, trong lòng hắn cũng vơi đi bớt chút cảm giác không đành lòng.
Ôn Nhiễm, thứ lỗi…
Chu Du lại uống thêm một chén rượu, một chén này, trong lòng hắn lên tiếng, là để bái tế Ôn Nhiễm đã chết.
*********************************
“A…”
Nghe Chu Du nói nàng đã chết, Cam Ninh phát cuồng gào hét, trong nháy mắt ném bầu rượu trong tay lên không trung, ra sức ném đi thật xa.
Xa xa, cũng không biết đã đụng phải thứ gì, phát ra tiếng vỡ chói tai.
Đồng thời, tay hắn cũng nắm chặt quyền nặng nề nện trên mặt đất, cả mặt đất giống như đều đang rung chuyển.
Trên khớp ngón tay, trong nháy mắt máu tươi đầm đìa.
“Sẽ không, sẽ không chết! Không phải là không nhìn thấy thi thể sao, ta sẽ đi tìm nàng!”
” Cam Ninh…ngươi điên rồi!” Chu Du đứng dậy, gọi Cam Ninh đang chạy như bay: “Khi ấy, Gia Cát Lượng đã lập tức nhảy xuống sông cứu nàng, cuối cùng vẫn không có kết quả gì..Hiện giờ, hắn vẫn còn đang bị bệnh nằm trên giường. Cũng đã hai ngày trôi qua, làm sao có thể làm chuyện đó chứ?”
Cam Ninh dừng bước, cả người run rẩy, nói không nên lời.
“Ngươi không tin nàng không còn ở đây, tóm lại cũng chưa tìm thấy thi thể, vậy thì ngươi cứ cho như là nàng ta vẫn đang còn ở nhân gian đi.” Phía sau, tiếng thở dài cúi đầu của Chu Du cứ theo gió bay đến.
Cam Ninh từ từ, chậm rãi lảo đảo đi, rời khỏi nghĩa trang này, một mình lê xác đến khuôn viên doanh trại.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoan hô chúc mừng, nơi quân doanh này rất vắng vẻ, ngoại trừ hắn, cũng không còn ai khác.
Năm đó, hắn tận mắt nhìn thấy nàng lên thuyền rời khỏi Giang Đông, cứ thế đến Tào doanh.
Hắn còn nghĩ, chắc hết kiếp này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.
Không ngờ, bảy năm sau, lại biết nàng lại lần nữa đến Giang Đông!
Trong bảy năm, hắn không hề quên nàng.
Bằng không, sao hắn cho tới giờ vẫn chưa cưới thê tử nào?
Khi được hỏi tại sao hắn không thành thân, hắn vẫn luôn trả lời hắn đã có người mình thích. Người hắn thích, nàng ấy không hề biết hắn thích nàng ấy, và có lẽ sẽ chẳng thể gặp lại nàng ấy nữa.
“Thế mà ngươi còn đánh cược cả cuộc đời độc thân của mình! Gặp phải người mình thích thì phải nói ra, như vậy các ngươi ít nhất cũng có cơ hội ở bên nhau, bằng không, ngay cả một nửa cơ hội cũng không có.”
Người ngoài từng nói với hắn như vậy.
Hắn cũng nghe vào, còn nhớ rất kỹ.
Vậy nên, lần này biết nàng đã trở về, hắn không biết đã thầm vui mừng trong lòng đến cỡ nào. Hắn gần như vui mừng nhảy lên để cho tất mọi người trên nhân gian này biết tâm trạng phấn khích của hắn.
Nàng ấy đến Giang Đông, giống như đã trở về bên cạnh hắn vậy.
Hắn không thể chờ đợi được mà đến thăm nàng, còn lấy hết dũng khí, muốn nói với nàng tình cảm nhiều năm mà hắn dành cho nàng.
Hắn nói mình đã rất vui mừng khi thấy nàng trở lại.
Hắn mới chỉ kịp ngẩng đầu như vậy.
Hắn còn có rất nhiều lời yêu thích muốn nói ra với nàng như vậy, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng.
Đã bị nàng chặn lại.
Nàng ấy nói rằng mình đã thành thân và còn đang mang thai.
Ha ha, hắn còn nói được như thế nào nữa đây? Những tình cảm kia, hắm chung quy chỉ có thể để thối rữa trong bụng, vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nói ra nữa.
Chỉ là, như vậy cũng thôi đi.
Giờ đây, gặp lại nhau chưa được bao lâu, thế mà cứ như vậy lại nhận được tin nàng đã chết đi.
Làm sao hắn có thể chấp nhận được thực tế này? Làm sao có thể?
Mừng rỡ xa cách gặp lại, nhanh như đã vụt mất…
Huống hồ, giờ đây, còn chẳng thể nhìn thấy nữa…
Hắn nhớ lại những năm tháng xa vời, khi bọn họ nằm cạnh nhau trên đám cỏ, còn có đom đóm nhỏ lơ lửng bay trên đầu.
Nàng nhắm mắt ngủ thiếp đi bên cạnh hắn, còn hắn vẫn mở to mắt, nhìn vào bầu trời đêm.
Mãi cho đến khi, ánh mắt hắn tràn ngập ánh sáng lấp lánh từng vùng lung linh trên bầu trời sao đêm ít ỏi, ánh sao đêm đó, là ánh sao đẹp nhất cả đời hắn từng thấy… Hắn mãi mãi sẽ nhớ rất rõ.
Khi đó, hắn lên tiếng định gọi nàng dậy xem cảnh tượng diệu kỳ này, thế nhưng lại chỉ nhìn thấy nàng đã ngủ say.
Hắn lại không làm phiền nàng nữa
Sau đó, đã nhẹ nhàng cõng nàng trở về lêu trại. Hắn còn nghe nàng nói trong giấc mơ của mình: “Đa tạ huynh, phá dỡ.”
“Ôn Nhiễm, ta có nói cần đệ cảm tạ ta đâu?”
“Nếu như không cần, vậy huynh nghe cho kỹ, đời này, ta vẫn sẽ cảm tạ, được quen biết huynh!”
“Huynh… Lẽ ra huynh không nên nghe thấy gì cả.”
Đêm trước đại chiến, hắn ôm lấy nàng, cố gắng ngăn mũi tên của Đô Đốc đang nhắm vào nàng. Nếu hôm ấy, Chu Du bắn ra mũi tên kia ra, thì tốt biết bao.
Hắn tình nguyện vì nàng mà chết, như vậy trong lòng nàng hẳn là vẫn sẽ nhớ tới hắn.
Nhưng hôm nay, chung quy lại cũng chỉ còn lại một mình hắn, rồi những ngày dài đằng đẵng sau này, qua hết năm tháng kia, mang theo hoài niệm với nàng, cô độc mà bước tiếp….
Doanh trại rộng lớn vắng vẻ, nơi mà hắn từng lấy đấu vật làm niềm vui lớn nhất, nơi mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng rồi kéo nàng vào…
Nơi đây, hắn đứng đây, rơi những giọt nước gom góp suốt nửa đời mình.
Đó cũng là lần duy nhất trong đời hắn rơi nước mắt.
Ngoại trừ ánh trăng đêm nay, không ai tin, Cam Ninh kiệt ngưu*kiêu hùng, kiếp này cũng từng nhỏ giọt lệ tình.
(*) Khỏe mạnh như trâu, chí trí hào kiệt, hùng dũng.