Trên Trường Giang, Tào Tháo ngâm thơTỏa chiến thuyền, Bắc quân diệu võBàng Thống quay nhìn thì ra Từ Thứ mới an lòng nói nhỏ :- Anh mà nói kế của tôi ra thì bá tánh Giang Nam đều chết hết !.Từ Thứ nói :- Thế thì tánh mạng 83 vạn quân ở đây làm sao ?Từ Thứ nói tiếp :- Dù sao thì cũng mệnh trời cả . Tôi đã vì Huyền Ðức mà hứa không giúp gì cho Tào Tháo hết. Ngặt vì tôi cũng ở bênTào Tháo, làm sao mà thoát hiểm được ? Bàng Thống kề tai Từ Thứ nói mấy câu, rồi hai đàng chia tay nhau.Từ Thứ về, cho quân đón lên là Mã Ðằng đang lăm le đánh Hứa Xương.Tào Tháo cũng lo, Từ Thứ nói :- Xin Thừa Tướng cấp cho tôi vài ngàn quân, tôi sẽ về lo giữ Hứa Xương. Có chi lạ, tôi xin cấp báo .Tào Tháo y lời.Từ Thứ đi rồi, Tào Tháo không lo vụ Mã Ðằng nữa, lên ngựa đi dọc theo sông, ngắm trại bộ rồi tới trại thủy.Ðêm ấy trăng rằm vằng vặc, mặt Trường Giang như một tấm lụa trải uốn éo . Phía Nam là núi Nam Bình đỉnh ngọn như thếp vàng.Trời như dâng cao, gió đưa hây hây Tào Tháo bảo chư tướng :- Ta bình sinh đánh Nam dẹp Bắc, nhưng chưa hao giờ thấy tâm hồn sảng khoái như vậy . Giang Nam nay mai thâu xong, ta sẽ cùng các ông sống một cỏi thanh nhàn cho thõa lòng ao ước.Các quan cùng thưa :- Chúng tôi xin ra sức sớm chiến thắng để vừa lòng Thừa Tướng.Tháo đang vui liền bảo dọn tiệc rượu dưới trăng, cho đờn ca hát xướng tưng bừng, lòng người lâng lâng như ở chín từng mâỵTào Tháo trỏ về phương Nam mà rằng :- Huyền Ðức, Tôn Quyền chẳng thuận lòng trời, sao chúng ngu làm vậy . Ta nay đã năm mươi bốn tuổi, lấy xong Giang Nam là mãn nguyện một đời . Ta có quen với Kiều công, người có hai con gái là trang khuynh quốc khuynh thành song Tôn Sách, Châu Du lay hết. Nay mai đài Ðồng Tước xong, thĩnh được nhị Kiều về thì vui tuổi già xiết bao !. Nói rồi cười vang.Bỗng có quạ kêu, bay về hướng Nam.Tào Tháo hỏi điềm gì
Các quan thưa :- Vì trăng tỏ nên chim ngở trời sáng mà kêu .Tào Tháo cả cười . Lúc đó đã hơi say Tào Tháo cầm ngọn Sóc đứng ở mũi thuyền nói với các quan :- Như cây sóc này, ta dẹp Huỳnh Cân, Lữ Bố, Viên Thuật, Viên Thiệu , tung hoành thiên hạ, phá Ðông Liêu, bình phươngBắc, kể đà phỉ chí nam nhi .Tào Tháo tức cảnh sanh tình liền làm một bài thơ , ca ngâm rồi lại mời các quan cùng họa, tất cả mọi người đều phấn chấn. Duy có Lưu Phúc làm Thứ Sử Dương Châu nói rằng :- Bài ca hay, tuy nhiên câu :- "Sao thưa, chim bay về Nam, không nhánh nào đậu đặng" là lời không tốt, xin Thừa Tướng sửa lại .Ðang lúc say lại cao hứng, Tào Tháo giận lắm, chém luôn một gươm, Lưu Phúc chết tốt.Hôm sau tĩnh rượu Tào Tháo ăn năn không cùng, khóc mà rằng :- Ta say không biết gì nên giết oan Lưu Phúc, nay cho làm lễ Tam Công mai táng .Rồi đó Vu Cấm, Mao Giới vào thưa là chiến thuyền đã buộc chặt vào nhau, quân lính đi như trên bờ, hết thảy đều vui vẻ, vậy xin cho bắt đầu thao luyện.Tào Tháo liền cho đêm ngày tập dượt, lại lên chổ cao nhìn xuống khen nức nở :- Binh trại ta như thế kia cũng là nhờ ơn Phụng Sồ vậy.Trình Dục thưa :- Cột liền vào nhau như vầy, nếu giặc dùng hỏa công thì chạy làm sao ?Tào Tháo cười ngất mà rằng :- Nay đang tiết đông, tuy có gió Tây và gió Bắc , binh ta ở Tây Bắc mà giặc ở phía Nam , có hỏa công thì giặc bị đốt chớ ta chẳng hề hấn gì
Chư tướng đều bái phục.Sau đó hai tướng là Tiêu Xúc và và Trương Nam xin lảnh thuyền nhỏ đi đánh một trận cho Ðông Ngô biết là quân Bắc cũng giỏi thủy chiến .Tào Tháo liền cho hai chục thuyền nhỏ, nhưng quân dùng thương dài cung mạnh.Còn chính Tào Tháo cũng sẽ ra thuyền lớn tập trận.Canh tư đêm ấy . Quân Tào nai nịt gọn ghẻ,bày trận trên sông , gươm dáo rợp trời , cờ xí như rừng.Tiêu Xúc và Trương Nam dùng thuyền nhỏ lướt tới.Bên này Chân Du cho Hàng Ðương, Châu Thới ra cản.Tiêu Xúc, Trương Nam mình không đề phòng đều bị Hàng Ðương, Châu Thới chém chết .Bên Tào có Văn Sánh chèo thuyền ra cứu ứng.Châu Thới thừa kế đánh thật rát, Văn Sánh thua bỏ chạy .Châu Du cho thâu quân về.Trận ấy binh thua, Tào Tháo tức lắm .Hôm sau Châu Du lại lên cao xem trận đồ của Tào Tháo.Châu Du nói :- Phải tìm kế mà phá !. Lúc đó bỗng gió nỗi lên, bên trại Tào bỗng gảy cây cờ lớn ở trung ương.Châu Du cười nói :- Ðó là điềm dữ cho giặc đó . Ðang cười chợt gió lại thổi lớn, sóng dổ dồn dập, đuôi ngọn cờ bay qua trước mặt, Châu Du hét lên một tiếng. máu miệng trào ra . . .Chư tướng vội vã đưa Châu Du vào trướng