Khe hở trên băng ghế không có một sợi tóc.
Chẳng lẽ Văn Thanh đã lấy nó đi? Nói không chừng thật là cậu ta.
Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, đôi mắt lại đề phòng nhìn xuống dưới băng ghế.
"Đát"
Nạng chống gõ xuống mặt đất ướt đẫm, kèm theo tiếng quát lạnh của Triều Giản: "Phát ngốc cái gì đó, nhanh lên."
Trần Ngưỡng bị hai chữ cuối cùng làm an tâm một chút, anh đi đến chỗ băng ghế, đổ đống thẻ nhỏ trong túi xách lên, úp từng cái một lên.
Có thể thấy rõ con số, từ đó dễ dàng tìm được tủ tương ứng.
Giọng của Triều Giản vang lên từ phía sau: "114."
Trần Ngưỡng tìm được tấm tiểu thẻ, cầm nó đi tới giữa tủ đựng đồ quét một cái.
"Tích" thanh âm quét thẻ vang lên.
Âm thanh hết sức phổ biến, nhưng nó lại xuất hiện trong phòng thay đồ yên tĩnh và u ám, nghe có vẻ rùng rợn một cách lạ thường.
Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản: "Không có phản ứng."
"Két-"
Ngăn tủ mở.
Cửa tủ thình lình mở ra, Trần Ngưỡng thiếu chút nữa hít thở không thông.
104 là hàng dưới cùng, tuy rằng mở ra, nhưng cửa tủ vẫn đóng, Trần Ngưỡng hít sâu một hơi nhấc chân đi tới.
Bên trong có cái gì......
Khoảng cách ngắn ngủn năm sáu bước, Trần Ngưỡng đã não bổ ra vô số thứ khủng bố, khi cúi xuống mở tủ nhìn qua thì không thấy bên trong có gì cả.
Trống không.
Triều Giản: "117."
Trần Ngưỡng quét thẻ mở tủ ra nhìn, cũng là trống không.
Kế tiếp Triều Giản mở từng tủ một, đều trống rỗng, tất cả đều trống rỗng.
Cho đến khi tủ 215 được mở ra.
Bên trong có những mảnh ghép hình, không phải một mảnh mà là rất nhiều mảnh.
Không phải tất cả đều đã được ghép hoàn chỉnh, chỉ một ít mảnh được ghép lại với nhau.
Chủ nhân của tủ hình như đang gấp rút làm việc gì đó nên tùy ý nhét vào đây.
Trần Ngưỡng không định thử liều một lần, anh nhanh chóng nhét toàn bộ mảnh ghép vào trong túi, vừa tính đóng cửa tủ, nạng của Triều Giản đã duỗi qua thay anh đóng sầm cửa lại.
Trần Ngưỡng giật nảy mình: "Làm sao vậy?"
Triều Giản thả nạng xuống: "Không có gì."
Trần Ngưỡng không tin Triều Giản nói, anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào cửa tủ, nếu bây giờ anh mở tủ ra thì sẽ thế nào, sẽ nhìn thấy thứ gì ở bên trong0?
"Ui!"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng la to.
Trần Ngưỡng hú hồn muốn đứng tim luôn: "Má."
Anh lao nhanh tới chỗ Văn Thanh tác quái, đá cho hắn một cước.
Văn Thanh vội né ra sau: "Soái ca, sao anh lại trở nên thô lỗ như vậy, làm vậy rất không đúng biết không, nào nghe tôi, bình tĩnh.... Bình tĩnh một chút."