Lương Thừa tắm rửa xong về phòng ngủ, Kiều Uyển Lâm vẫn nằm dài trên giường chưa chịu dậy, anh nhận ra mấy ngày nay cậu nhóc bãi công rất tiêu cực nên anh xốc chăn lên một cách tàn bạo.
Thật ra Kiều Uyển Lâm dậy rồi, chết dí trên gối gào lên: “Anh muốn em lạnh chết hả.”
Lương Thừa lấy quần áo ngồi bên giường, túm cánh tay mảnh khảnh của Kiều Uyển Lâm kéo dậy, tròng áo len vào, nói: “Cuối năm đón sinh nhật là hai mươi lăm rồi, em trưởng thành lên chút được không?”
Giọng điệu y như người cha già của cậu, Kiều Uyển Lâm rùng mình, ngay lập tức ra quyết định: “Từ năm nay trở đi, sinh nhật của em đổi thành ngày Năm tháng Tám.”
Lương Thừa nhìn những sợi tóc của cậu dựng lên vì tĩnh điện, cầm lấy quần bò, tay còn lại mò vào trong chăn.
Kiều Uyển Lâm la hoảng: “Đừng có nhéo ở đó!”
“Vậy em tự mặc quần đi.” Lương Thừa thở dài ra lệnh, rồi lấy một xấp tài liệu ở tủ đầu giường ra, “Thức khuya thức hôm để sắp xếp, không phải cần nộp gấp sao, thế mà bây giờ lại lề mà lề mề.”
Kiều Uyển Lâm giả vờ giả vịt, giống như mấy đứa học sinh ốm vặt mà cũng đòi nghỉ, cậu cố gắng tìm triệu chứng: “Eo em đau quá, hay là em…”
Lương Thừa ngắt lời: “Tối qua anh không có làm gì em hết, thôi ăn vạ đi.”
“…” Kiều Uyển Lâm không phục, “Chẳng lẽ eo em đau đều là vì anh cả à? Em làm việc lao lực, bị thoát vị đĩa đệm không được sao?”
Lương Thừa không nhịn cười nổi: “Vậy xin nghỉ bệnh à?”
Trúng tim đen của Kiều Uyển Lâm: “Anh viết bệnh án giả cho em được không?”
Lương Thừa rất có đạo đức nghề nghiệp, buông ngay một câu “Không được” rồi lấy chăn mang ra ban công phơi, làm ngài phóng viên đại tài mới sáng sớm đã không thèm đếm xỉa gì đến anh.
Đến bệnh viện Nhược Đàm, đại sảnh tầng trệt người qua kẻ lại, Lương Thừa theo thói quen nhìn ngó xung quanh một lượt, nhác thấy một ông bác đang chống hông đứng xếp hàng ở chỗ đăng ký lấy số, anh liền bật cười.
Nhưng mà anh biết, thái độ chống đối đi làm khác thường của Kiều Uyển Lâm đều là vì cuộc phỏng vấn với Lương Tiểu An.
Đài truyền hình và cấp trên không quan tâm nhiều đến thế, chỉ biết Kiều Uyển Lâm không hoàn thành nhiệm vụ được giao, còn thất lễ từ chối một nhà khoa học lớn.
Vào văn phòng thay đồ, Lương Thừa mở laptop lên, xác nhận từng cái thông báo trên hệ thống nội bộ, xé một tờ giấy note viết danh sách những việc cần làm hôm nay.
Sau khi cây xương rồng héo rũ thì anh cũng không nuôi nữa, chuyển sang một chậu hoa nhỏ không biết tên do bệnh nhân tặng, cũng rất thơm, mỗi lần dừng lại quá ba phút là sẽ bị ngộp thở bởi mùi hương của nó.
Bác sĩ Phùng hùng hổ tiến vào, miệng thì lải nhải oán giận: “Thua luôn, có mấy bệnh nhân liều thật, chẳng xem bệnh của mình ra gì.”
Bác sĩ Tiểu Hồ nói: “Ai lại không chịu nghe lời chọc giận chị Phùng của em thế?”
“Thì cái tên họ Trương mới xuất viện tuần trước đó, mở một công ty lắp đặt thiết bị.” Bác sĩ Phùng cằn nhằn, “Lúc chị thăm hỏi tình hình bệnh nhân thì biết ổng dẫn một đám nhân viên đi du lịch leo núi Hoa Sơn.”
Bác sĩ Tiểu Hồ: “Ghê luôn, xem ra nghề này kiếm tiền dữ lắm đây, sống vô tư thế còn gì.”
Bác sĩ Phùng nói: “Mong ổng đừng có làm sao, chị rầu muốn chết đây này.”
Lương Thừa không thích nói chuyện phiếm, nhưng vẫn nghe không sót chữ nào, anh hơi đăm chiêu, liền di chuyển con chuột mở ghi chép khám bệnh mấy tháng trước ra.
Trợ lý bác sĩ gõ cửa vào, nói: “Thầy Lương, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Lương Thừa đáp một tiếng, đúng lúc lướt tới ghi chép khám bệnh cần tìm, trước khi đi liếc thêm cái nữa, thầm ghi nhớ lại.
Hôm nay trong khu phẫu thuật hơi bận, cả một dãy chả phòng nào trống. bệnh nhân của Lương Thừa bị hở van hai lá, phải làm phẫu thuật sửa van hai lá qua da bằng ống thông.
Ống thông đưa qua tĩnh mạch đùi vào tĩnh mạch chủ dưới, từ tâm nhĩ phải đục vách liên nhĩ qua tâm nhĩ trái, Lương Thừa tay vững tâm chuyên, giọng nói khi phẫu thuật thấp hơn bình thường: “Đưa tôi kẹp van hai lá.”
Thông qua ảnh siêu âm màu và ảnh chụp X quang, anh đưa kẹp van hai lá đến tâm thất trái, rồi chậm rãi kéo về nhĩ trái, kẹp được hai lá van một cách thuận lợi.
Sau khi kiểm tra hiệu quả chảy ngược, anh kẹp chặt lá van, vừa làm vừa nói với bác sĩ thực tập bên cạnh: “Bây giờ rút ống thông ra.”
Phẫu thuật kết thúc thì cũng đã gần trưa rồi, Lương Thừa ra ngoài dặn dò vài câu với người nhà, bàn giao lại việc kiểm tra sức khỏe hậu phẫu.
Buổi chiều còn một ca phẫu thuật khác, thời gian không dư dả lắm, anh lược bớt bữa trưa, mặc đồ phẫu thuật đứng trên hành lang nghỉ ngơi uống nước. anh móc điện thoại ra, mở bàn phím lên.
Dựa theo trí nhớ ấn một dãy số, cuộc gọi được kết nối. Vang chừng sáu bảy tiếng thì đầu kia có người nghe máy.
Lương Thừa liếm môi, cất lời lịch sự thậm chí là có chút khiêm nhường, tóm lại thì đối với anh đây cũng là giọng điệu cầu xin người khác. Những y tá đi ngang qua đều lén nhìn anh, chắc đang nghĩ xem “chàng trai vàng trong làng khiếu nại” đã cắn nhầm thuốc gì.
“Chào ông, tôi là bác sĩ Lương Thừa, khoa Ngoại tim mạch của bệnh viện Nhược Đàm, ông còn nhớ không ạ?”
Xe van của Muôn Nẻo Đường chạy vào đài truyền hình, lười xuống bãi xe nên đậu đại bên tường, mọi người đói muốn xỉu rồi, đang định đi đến căn tin xem có gì ăn không.
Kiều Uyển Lâm thì chẳng có tâm trạng, thui thủi một mình đi từ cửa hông vào tòa nhà.
Lần trước gây gổ một trận ở văn phòng Tôn Trác, hôm đó đã bị đồn khắp bộ phận phỏng vấn rồi, gần đây độ nổi tiếng của cậu ở trung tâm tin tức có thể sánh bằng hot boy livestream luôn.
Dù chiếu theo điều lệ giấy trắng mực đen hay những quy củ bất thành văn thì việc cậu “đe hàng tổng” không thể bỏ qua dễ dàng như thế được. Tuy Lương Tiểu An hẹn cậu không phải vì để phỏng vấn, nhưng việc cự tuyệt sau này là hành vi chủ động của cậu, đi ngược lại với chỉ thị của lãnh đạo.
Còn về phần tại sao hình phạt lại đến muộn như thế thì cậu cũng đoán ra được, là do đồng nghiệp cũ ở tổ Hai đã tình báo cho cậu. Tôn Trác vẫn chưa chịu từ bỏ cuộc phỏng vấn này, mà Lương Tiểu An thì vẫn muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Lương Thừa, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Cho nên trong mắt người khác thì tạm thời cậu vẫn còn giá trị lợi dụng.
Từ nhỏ Kiều Uyển Lâm đã rất hiếm khi trốn tránh khó khăn, lúc nào cũng lựa chọn đối đầu với nó, lần này thì thật sự hết cách rồi.
Cậu bần thần đi tới khoa biên tập, sợ Tào Tháo là Tào Tháo tới, Tôn Trác vừa kiểm duyệt phim xong, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài, liếc một cái là tóm được cậu ngay.
“Cứ như vậy đi, chúc cô mọi việc suôn sẻ, tôi không làm phiền nữa.”
Tôn Trác cúp máy, không vui nói: “Đang giờ làm việc mà đi lượn đâu đó?”
Kiều Uyển Lâm không còn chút khí thế nào của lần trước nữa, ngoan ngoãn nói: “Mới đi phỏng vấn về ạ, đang định về tầng mười hai.”
Tôn Trác chọc ghẹo hỏi: “Phỏng vấn nhân vật tai to mặt lớn nào thế?”
Kiều Uyển Lâm rùng mình, cảm thấy hình phạt sắp tới rồi đây, cậu hất mái ra sau, cứ như hùng hồn chịu chết: “Sếp ơi, chú làm dứt khoát cho cháu sảng khoái đi ạ.”
“Vậy ai cho tôi sảng khoái đây?” Tôn Trác giơ điện thoại lên như kiểu muốn đập cậu, “Chuyện phỏng vấn Andrew cuối cùng cũng tàn rồi, cậu còn chưa đủ sảng khoái hay sao? Tôi thấy cậu chính là ông thần hoan hỉ của đài truyền hình này rồi đấy!”
Vậy ra cuộc điện thoại vừa nãy… Kiều Uyển Lâm hơi mù mờ: “Không phải Andrew vẫn còn muốn hợp tác, đang bàn bạc hay sao?”
Tôn Trác bực bội nói: “Chúng ta làm gì có tư cách bàn bạc với người ta, người ta ra điều kiện chúng ta chỉ có thể làm theo mà thôi. Cô ta muốn cậu đi phỏng vấn, tôi hỏi cậu lần cuối, có nhận không?”
Kiều Uyển Lâm rất quyết tuyệt: “Có chết cháu cũng không nhận.”
Tôn Trác giống như một con bò mệt mỏi sắp chết tới nơi, thở phì phò những hơi nặng nề. Ông biết Andrew không phải thật lòng muốn nhận phỏng vấn, thêm cả phản ứng dữ dội của Kiều Uyển Lâm, ông cũng đoán ra được sau chuyện này còn có ẩn tình gì khác.
Cho đến tận một tiếng trước, ông nhận được một cuộc gọi trên danh nghĩa là hỏi thăm tình hình sức khỏe của cha ông, nhưng thực tế là gọi để nói rõ chuyện của Kiều Uyển Lâm. Một bác sĩ Lương nho nhã lễ phép với một bác sĩ Lương hồi đầu lạnh nhạt với cha ông, đúng là hai người khác nhau.
Cuối cùng Tôn Trác cũng có chút thể diện, thật ra Lương Thừa không nói rõ chuyện cá nhân, chỉ giải thích tường tận hộ Kiều Uyển Lâm mà thôi. Nhưng ông biết lai lịch của anh nên cũng đoán được chân tướng.
Lúc này Tôn Trác giả vờ không biết gì, cố ý hỏi: “Cậu chống đối đến thế cơ à?”
Kiều Uyển Lâm không có chút dao động nào, trả lời: “Nguyên nhân cụ thể cháu không nói được, nhưng mà cháu…” Cậu chọn từ ngữ chỉ có trẻ con mới dùng, nói thẳng, “Cháu ghét Andrew.”
Tôn Trác sững ra mấy giây, mượn dùng một câu mình đã từng nghe qua, nói: “Có một người trong nghề đã nói một câu khá thiết thực, phỏng vấn một người thành công thì bản thân mình cũng có thể thành công.”
Người trưởng thành đều hiểu rõ tầm quan trọng của những mối quan hệ và gặp gỡ, đương nhiên là Kiều Uyển Lâm cũng hiểu cơ hội ngàn vàng hiếm gặp này, nhưng cho dù xem Lương Thừa là người dưng thì cậu cũng vẫn sẽ từ chối.
Bởi vì cậu đã không thể nhìn nhận Lương Tiểu An một cách khách quan được nữa, cậu không thể làm một phóng viên mang theo ống kính chủ quan của mình để phỏng vấn, cậu có đạo đức nghề nghiệp và quy tắc riêng của mình.
Kiều Uyển Lâm ấn thẻ công tác trước ngực, nói: “Thứ cho cháu khó mà đồng ý, cháu chẳng thèm muốn gì thứ thành công kiểu đó.”
Chuyện này không còn gì để thương lượng nữa, Tôn Trác gật đầu, dặn dò: “Thôi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi.”
Kiều Uyển Lâm hồi hộp, bị cảm xúc thất vọng cuốn đi, cậu lùi ra sau cúi người chín mươi độ, nói: “Dẫu sao đi nữa thì cũng cảm ơn sếp đã bồi dưỡng cho cháu.”
Vẫn chưa đứng thẳng thì Tôn Trác đã nói: “Bắc Kinh lại sắp có hội nghị đấy, đón giáng sinh xong thì đi công tác đi.”
Kiều Uyển Lâm giật mình, kêu cậu thu dọn đồ đạc không phải vì muốn khai trừ cậu mà là vì phái cậu đi công tác ư? Cậu không thể tin nổi, vô cùng hoảng hốt: “Nhưng, nhưng mà chỉ có bộ phận phỏng vấn mới có tư cách…”
Lần này Tôn Trác thật sự đá cho cậu một cái, nói: “Cậu tưởng là tôi sẽ cho cậu ở Muôn Nẻo Đường cả đời hử?”
Phẫu thuật liền hai ca liên tiếp, mấy bác sĩ đều mệt mỏi đến độ không muốn nói chuyện, tắm rửa xong, Lương Thừa lười dùng cả máy sấy tóc, cứ đội khăn lông như thế mà thay quần áo trong phòng thay đồ.
Điện thoại có ba tin chưa đọc, anh mở ra xem, nhìn màn hình thôi cũng có thể cảm nhận được Kiều Uyển Lâm đã “sống lại” rồi.
Kiều Uyển Lâm: Mấy ngày nữa em sẽ được đi công tác ở Bắc Kinh đó!
Kiều Uyển Lâm: Anh ơi, tối nay em khao!
Kiều Uyển Lâm: Em đúng là thần hoan hỉ của đài truyền hình rồi!
Lương Thừa tò mò không biết Tôn Trác đã nói thế nào mà có thể xoay chuyển được cậu.
Trước khi tan làm, anh đến khu phòng bệnh dạo một vòng, dặn dò những điều chú ý sau cuộc phẫu thuật, ra ngoài ký tên ở quầy y tá, có mấy bác sĩ nội trú đứng một bên trò chuyện.
Anh nghe ngóng một tai, liên quan đến cuộc thi bóng rổ.
Cuối năm rất bận, Nhược Đàm không tổ chức liên hoan như những bệnh viện công lập khác mà thường sẽ tổ chức hai hoạt động, một là kiểm tra sức khỏe toàn diện, hai là đại hội thể thao nội bộ.
Đại hội thể thao có mục đích kêu gọi mọi người rèn luyện cơ thể, có nhiều bộ môn nhưng không được nghiêm túc cho lắm, chỉ có cuộc thi bóng rổ là ra dáng nhất.
Một vị bác sĩ nội trú nói: “Ủa? Bác sĩ Lương, anh là MVP năm ngoái phải không.”
Lương Thừa hờ hững: “Hình như là vậy.”
Một người khác nói: “MVP có thể sử dụng đặc quyền, bác sĩ Lương muốn làm gì?”
Lương Thừa đang mệt mỏi, nên trả lời: “Muốn dẹp luôn đại hội thể thao.”
Mọi người: “…”
Ký tên xong thì tan làm, Lương Thừa lái xe đến trước cổng đài truyền hình, xuống xe dựa người lên mui xe hóng gió, tiện thể lật xem review nhà hàng.
Kiều Uyển Lâm xách cặp laptop ra khỏi đài, vừa nhìn là thấy ngay chiếc xe to lớn và cái người anh tuấn kia. Khi gần đến trước mặt Lương Thừa cậu tăng nhanh bước chân, tâm trạng vui quá không kiềm chế nổi, dang tay ra ôm chầm lấy anh.
Vì để che giấu tai mắt, nên cậu vỗ vỗ lên lưng anh, giả vờ như đang tiếp sức cho anh em.
Lương Thừa cạn lời, ngước mắt nhìn vào trong sân, săm soi một thoáng rồi ôm chặt bờ vai Kiều Uyển Lâm, nghiêng đầu hôn lên lỗ tai mát lạnh của cậu.
Kiều Uyển Lâm giật mình, xoay người nhìn theo tầm mắt Lương Thừa, thấy Lôi Quân Minh mang vẻ mặt lúng túng đi ra.
Lương Thừa điềm nhiên nói: “Em lên xe trước đi.”
Đã lâu lắm rồi Kiều Uyển Lâm không mặt đối mặt nói chuyện với Lôi Quân Minh, nếu có tình cờ chạm mặt thì sẽ đi đường vòng, cậu ngồi vào ghế phụ lái, dán mặt lên cửa kính giảm bớt ngại ngùng.
Lôi Quân Minh không thể tránh khỏi đi ngang trước xe, ra vẻ phóng khoáng chào hỏi: “Bác sĩ Lương, tới đón Uyển Lâm về à?”
Lương Thừa nói: “Ừm, địa chỉ nhà giống nhau mà.”
Từ lâu Lôi Quân Minh đã cảm giác được quan hệ của hai người không đơn thuần, mới nãy tận mắt nhìn thấy còn rất ngạc nhiên, hắn nói: “Nghe nói hai người là gia đình ghép.”
Lương Thừa kiên nhẫn một cách lạ thường: “Phải, cũng xem như người một nhà.”
“Tôi có thể nhìn ra được anh đối xử với Uyển Lâm rất tốt.” Lôi Quân Minh nói, “Nhưng mà dù sao cũng là anh em về mặt pháp lý, có một số tình cảm và hành động hơi vượt giới hạn rồi phải không?”
Hắn tưởng Lương Thừa sẽ giảo biện, hoặc là tỏ thái độ nổi giận, nhưng không ngờ, Lương Thừa lại thành thật nói: “Như thế kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ mà.”
Lôi Quân Minh không hổ là phóng viên, chuyển góc độ rất nhanh: “Cho nên anh chỉ lấy Uyển Lâm ra để làm công cụ tạo kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ?”
Nhưng Lương Thừa không ra chiêu theo lẽ thường, anh trả lời: “Cậu hiểu lầm rồi là em ấy lấy tôi ra làm công cụ tạo kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ. Em ấy nói tôi là người thành đạt, chơi cùng tôi có thể đem lại cảm giác thỏa mãn cho em ấy.”
Lôi Quân Minh giật mình, nói: “Không ngờ con người bác sĩ Lương lại cởi mở thế.”
“Cũng bình thường thôi, suốt ngày cầm dao thấy máu, cũng không cách nào làm người sạch sẽ thuần khiết được.”
Kiều Uyển Lâm ngồi trong xe lắng nghe, thiếu điều tìm lỗ nào chui xuống, đợi Lương Thừa lên xe, cậu nói: “Nói đã chưa, người thành đạt?”
Hai người vẫn chưa có buổi hẹn hò nào tử tế, hôm nay cả hai đều chưa ăn trưa nên bụng đói meo, tìm đại một nhà hàng có review tốt, kết quả khi đến nơi còn phải đợi xếp chỗ.
Trước cửa còn tới hơn ba mươi người, đến cũng đến rồi, Lương Thừa lấy điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm chat của bệnh viện, mọi người đang thảo luận về các chương trình trong đại hội thể thao.
Kiều Uyển Lâm mua một hộp bắp rang bơ, ngồi bên cạnh ăn, thỉnh thoảng đút cho Lương Thừa một miếng, không cẩn thận bị cắn vào ngón tay.
Xung quanh đều là những ánh mắt xa lạ, Kiều Uyển Lâm thẹn thùng cúi đầu xuống.
Lương Thừa nói: “Rửa tay chưa đấy?”
“… Chưa.” Kiều Uyển Lâm không đút cho anh nữa, nhai rồm rộp một mình.
Lướt tới mấy tin nhắn mới nhất, người phụ trách thống kê chương trình đang hỏi MVP có yêu cầu đặc thù gì không. Lương Thừa sực nghĩ: “Bệnh viện sắp tổ chức thi đấu bóng rổ, em có muốn tham gia cùng không?”
Lần cuối chơi bóng rổ là hồi ở trung học số Bảy, cả đời khó quên, Kiều Uyển Lâm do dự: “Nhưng em không phải nhân viên của bệnh viện anh.”
Lương Thừa nói: “Không nghiêm ngặt thế đâu, được dẫn người nhà theo mà.”
Thực tế thì ai có con cái sẽ dẫn con theo để hâm nóng quan hệ gia đình, ai có người yêu thì dẫn người yêu theo nhân cơ hội hẹn hò, còn ai độc thân thì dẫn anh em theo giúp đỡ.
Kiều Uyển Lâm dao động, nhưng mà cậu không biết chơi.
Lương Thừa nói: “Để em làm khách mời ném bóng mở màn nhé.”
Cái này long trọng quá luôn á, Kiều Uyển Lâm hớn hở nói: “Thiệt hả anh?”
“Ừm.” Lương Thừa nói, “Anh là MVP năm ngoái, có đặc quyền.”
Kiều Uyển Lâm vui mừng khôn xiết, một ngày có tận hai niềm vui, đi mua ngay hộp bắp rang bơ thứ hai. Lương Thừa bấm vào ảnh đại diện của người phụ trách, anh nhắn riêng về yêu cầu của mình cho đối phương.
Không lâu sau, người kia trả lời: Bác sĩ Lương, ném bóng mở màn e là không được.
Lương Thừa: Tại sao?
Người phụ trách: Em mới nhận được thông báo, viện trưởng muốn đích thân ném bóng mở màn.
Lương Thừa: Ổng sắp bảy lăm rồi đó.
Người phụ trách khó xử: Hay anh suy nghĩ yêu cầu khác nhé?
Lương Thừa rất kiên quyết: Cái khác thì không phù hợp.
Anh ngẩng đầu lên, bên cạnh máy bán bắp rang bơ đủ màu sắc, Kiều Uyển Lâm đang giới thiệu mùi vị cho một đứa nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt long lanh lóng lánh.
Điện thoại nhận được tin nhắn, đối phương đề nghị: Hoạt náo viên thì sao?
Lương Thừa ấm đầu lên trả lời: Được.