Tâm Nhãn

Chương 76: Đương nhiên là Kiều Uyển Lâm không dám nói, biểu cảm còn kiên nghị hơn cả Kinh Kha hành thích Tần Vương nữa



Lương Tiểu An không có cơ hội nói được một chữ nào.

Lương Thừa vứt rác xong vòng về xe, cô đưa mắt nhìn theo, xuyên qua kính chắn gió nhìn vào ghế lái, nhìn Kiều Uyển Lâm lên ngồi ghế phụ lái, sau đó cô thấy Hạ Tiệp ngồi ở ghế sau.

Hai người phụ nữ đều không còn trẻ nữa, bây giờ sắc mặt đều trắng bệch như nhau. Hạ Tiệp cũng nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc hơn rất nhiều.

Chiếc việt dã từ từ lái khỏi khách sạn, ở trong gương xe Lương Tiểu An dần nhỏ lại thành một dấu chấm mơ hồ.

Mặt đường hóa tuyết thành bùn, lúc này trong radio đang đưa tin về một tai nạn giao thông ở đoạn đường nào đó, nhắc nhở tài xế đi đường vòng. Cả ba người trên xe dường như đều không chú tâm nghe, cả hành trình chẳng có ai nói chuyện.

Bên ngoài cổng lớn hoa viên Minh Hồ có dựng một cây thông, nhân viên quản lý đồ đạc trong hoa viên đang kiểm tra số lượng mấy thùng đồ trang trí, Lương Thừa giảm tốc đi ngang qua, bỗng nói: “Sắp tới giáng sinh rồi.”
Đầu óc chết máy của Kiều Uyển Lâm bỗng lóe lên, cố gắng tiếp lời anh: “Hồi ở Anh anh đã đón giáng sinh thế nào?”

“Thì ở nhà một mình, hoặc là tăng ca, không có gì đặc biệt.” Lương Thừa trả lời, “Năm nay chúng ta có thể đón giáng sinh với nhau rồi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Phải đó.”

Trong nhà không có ai, Kiều Văn Uyên đã tới bệnh viện họp từ sáng rồi. Lương Thừa xách ba túi đồ to từ cốp sau ra, còn Kiều Uyển Lâm thì ôm hai bó hoa tươi.

Hạ Tiệp đi cuối đóng cửa, bà đã quen cởϊ áσ khoác xong là cất ngay vào tủ, bình thường còn cằn nhằn bọn họ vứt quần áo lung tung, nhưng hôm nay lại cứ vứt bừa trên lưng ghế, cầm túi đựng thức ăn vào bếp.

Kiều Uyển Lâm gỡ bó hoa ra, cắt tỉa mấy lá dư thừa, lo lắng nghĩ, chuyện hôm nay nên nói thế nào bây giờ? Nói rồi thì phải làm sao nữa đây?
Lương Thừa đứng ở một bên bàn ăn, đã đoán ra được từ trong biểu cảm của Kiều Uyển Lâm rồi, khẽ hỏi: “Bà ta là Andrew phải không?”

Kiều Uyển Lâm chỉ đành thừa nhận: “Phải.”

Lương Thừa giần giật lông mày, khi vô tình chạm mặt Lương Tiểu An anh rất bình tĩnh, nhưng Lương Tiểu An chính là Andrew, tất cả những thành tựu mà bà ta đạt được trái lại khiến anh thấy kinh ngạc.

Anh từng phỏng đoán rất nhiều, nào là thể diện, rồi thất vọng, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ mẹ ruột của mình là một nhà khoa học nổi tiếng.

Anh bỗng bật cười, không thể không cảm thán tạo hóa trêu ngươi.

Choang! Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên.

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm xông vào bếp, lọ mật ong mới mua đã vỡ rồi, trên sàn vương vãi chất lỏng ngọt đậm, miểng chai đâu đâu cũng thấy.

Một tay Hạ Tiệp chống lên bàn, tay còn lại vẫn cứng đờ giữa không khí, mái tóc dài rũ rượi, vẻ bất an thoáng qua khiến Lương Thừa nhớ lại những tháng ngày đau khổ nhất của mẹ con họ.
Anh đi tới nắm lấy bàn tay kia: “Mẹ ơi?”

Hạ Tiệp nắm chặt lấy anh, bà không ngờ lại gặp Lương Tiểu An lần nữa, như một cú giáng vào đầu, nhắc nhở bà rằng Lương Thừa và bà không có quan hệ máu mủ.

Bà thấy rất sợ, về mặt pháp lý bà cũng không còn là mẹ nuôi của Lương Thừa nữa, bà không có tư cách ngăn cản bất cứ chuyện gì. Còn về thân phận của Lương Tiểu An, nếu như bà lựa chọn giấu diếm thì có đê tiện quá không?

Bỗng nhiên, Lương Thừa nói: “Con biết cả rồi.”

Hạ Tiệp ngớ ra: “Gì cơ?”

“Con biết bà ấy.” Lương Thừa nói, “Cả cha ruột của con nữa, con đã biết từ lâu rồi.”

Mật ong đặc quánh rất khó dọn sạch, Lương Thừa ngồi xổm xuống lau rất lâu, hai tay đều dính đầy vị ngọt. Rửa đi rửa lại năm sáu lần, đến nỗi mu bàn tay cũng ửng đỏ.
Tuyết rơi ngày càng lớn, Lương Thừa đi tới trước cửa phòng khách, nhìn ra mảnh sân trắng xóa. Kiều Uyển Lâm dìu Hạ Tiệp về phòng ngủ, rồi ra đặt bình hoa lên bệ cửa cổ, sau đó đứng bên cạnh anh.

“Anh không sao.” Tay được nắm lấy, Lương Thừa nói như thật, “Tuy chính anh cũng không ngờ mình lại bình tĩnh đến thế.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh định làm thế nào?”

Lương Thừa nói: “Vẫn chưa tính tới.”

Kiều Uyển Lâm vô cùng hối hận vì đã đi tìm Andrew, nếu như hôm đó cậu không đi, thì có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau, cuộc sống mới của Lương Thừa sẽ không bị quấy rầy.

“Em xin lỗi.” Cậu áy náy nói, “Em đúng là kẻ rắc rối.”

Lương Thừa quàng tay qua cổ cậu, thưởng thức những bông hoa tuyết dưới hiên nhà, hỏi: “Vậy kẻ rắc rối này, em có lời khuyên gì không?”
Hôm nay Kiều Uyển Lâm đã đủ ngớ ngẩn rồi, IQ tụt xuống dưới năm mươi, nói: “… Em không biết.”

“Chọc em thôi.” Lương Thừa khôi phục dáng vẻ chững chạc, “Chuyện này chỉ có một mình anh mới có thể giải quyết mà thôi.”

Kiều Uyển Lâm nghĩ, nếu Lương Tiểu An đã tỏ rõ ý đồ rồi thì chắc sẽ không án binh bất động đâu, còn hành động ngày xưa chẳng lẽ có ẩn tình gì, có đáng để nhận được sự cảm thông hay không?

Cậu không quan tâm nữa, nói: “Cho dù anh xử lý như thế nào thì em cũng sẽ đứng về phía anh.”

“Thật sao?” Lương Thừa lau hơi nước phả trên cửa sổ, “Lỡ như bà ấy muốn dẫn anh về Mỹ làm nhà khoa học, anh cũng dao động, em có nỡ không?”

Chuyện này hình như cũng không phải là không thể, trái tim mới ổn định được chút xíu của Kiều Uyển Lâm lại hoảng loạn lên rồi, cậu năn nỉ anh: “Anh đừng hù dọa em, chúng ta cùng nhau cống hiến cho tổ quốc không được sao anh?”
Cửa sân cót két mở ra, Kiều Văn Uyên họp xong quay về, bộ âu phục màu đen nghiêm túc lịch sự, đeo một đôi găng tay da, nhưng lại xách theo một túi các loại đậu hỗn hợp, trông chẳng tương xứng chút nào.

Bước qua lớp tuyết dày cộm, ông ngẩng đầu nhìn thấy hai người sau cửa kính, nói: “Hai anh em các con rảnh rỗi ngắm tuyết mà không biết đi quét sân à?”

Kiều Uyển Lâm kéo cửa sổ ra, giả vờ như không sao, hỏi: “Ba mua nhiều đậu thế làm gì?”

“Xay sữa đậu nành.” Kiều Văn Uyên xách túi đậu lên cao lắc lắc về phía Lương Thừa, “Trong khoa cấp cứu mới có người bị viêm dạ dày, nói là do uống sữa đậu nành mua bên ngoài, xem ra bên ngoài bán mất vệ sinh lắm, sau này chúng ta tự nấu ở nhà.”

(Cho những bé cá vàng:


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv