Tâm Nhãn

Chương 705



Cậu nằm trên giường, hai mắt bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà trở nên thất thần, vô ý thức mà thở dài một cái.

Toàn bộ quá trình diễn ra theo kế hoạch, Mộc Kha phụ trách dẫn hai cha con họ Miêu vào ICU, bị dị hóa và giảm HP tới mức bề ngoài trở nên tương tự quái vật, cùng với đó là phải giữ tỉnh táo trong khi giá trị tinh thần bị dị hóa để phối hợp với Bạch Liễu. Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, cậu có thể ở phòng ICU nghỉ ngơi an toàn suốt một buổi tối, tìm kiếm Phương thuốc kéo dài tính mạng được giấu trong sách dựa theo chỉ thị của Bạch Liễu.

Mà phần còn lại của cái kế hoạch này đều do Bạch Liễu phụ trách.

Mộc Kha nhắm mắt, nhịp tim cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn. Cậu đặt tay trước ngực, cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đang đập kịch liệt liên hồi, càng nghĩ càng sợ chết khϊếp.
Bởi lẽ, trong quá trình thực hiện kế hoạch này có rất nhiều lần xém tí nữa là lật xe.

Căn bản là Miêu Phi Xỉ không dựa theo kịch bản ban đầu Mộc Kha nghĩ đến, gã ỷ vào thuộc tính và giá trị vũ lực cao của bản thân muốn gϊếŧ sạch tất cả quái vật, còn suýt chút nữa đã thành công. Nếu không phải Bạch Liễu dựa vào kỹ năng và đạo cụ đấu với Miêu Phi Xỉ mười phút, nói không chừng gã đã đạt thành tựu “gϊếŧ ba” trong ICU. Mà Mộc Kha hiện tại cũng đi đời nhà ma luôn rồi.

Sau khi trái tim yếu ớt của bản thân bình phục trở lại, Mộc Kha nhẹ nhõm thở phào. Cậu rúc trên giường nghỉ ngơi chốc lát, miễn cưỡng thích ứng trạng thái thân thể hiện tại, cắn răng lảo đảo đứng lên, bắt đầu sửa sang lại đống hỗn độn trong phòng bệnh.

Thời gian không nhiều lắm, cậu phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh bảo anh bị một người cá có đuôi màu lam trong chiếc bình bạc hôn, rồi lại bị một con quỷ hồn trong gương từng phóng hỏa nguyên đoàn tàu hôn?” Nhóc Bạch Lục chậc lưỡi rồi nói: “Tình trường của anh không giống với người bình thường lắm ha?”

Bạch Liễu không hề để bụng: “Đều là NPC thôi mà, có gì đâu chứ. Tuy nhiên, hôm nay nhóc nghe tôi kể chuyện lâu như vậy mà không ngắt máy. Ý gì đây, tính nghe tôi nói tròn ba tiếng đồng hồ hử?”

“Nói sao nhỉ, đúng là tôi muốn thế đấy.” Nhóc Bạch Lục hờ hững đáp: “Dù sao tôi cũng được anh trả phí gọi điện thoại theo phút mà. Hôm nay hiếm khi mọi người chạy quanh để hấp dẫn sự chú ý của đám trẻ dị dạng kia. Trước mắt thì chỉ có tôi và Mộc Kha gọi điện thoại thành công để thông báo cho nhà đầu tư chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv