Tâm Nhãn

Chương 684



Bạch Liễu dựa vào tường lẩm bẩm.

Trò chơi tải vào hiện thực không thể thoát khỏi lẽ thường. Nếu buộc tải số liệu của【NPC tử vong】vào, hơn phân nửa【Thế giới hiện thực】sẽ xảy ra bug. Mà【Lục Dịch Trạm】đang trông chừng đám NPC kia sẽ nhận ra điều không đúng. Đương nhiên, hệ thống có thể sử dụng một số thủ đoạn bỉ ổi để xóa bỏ toàn bộ kí ức liên quan đến NPC này. Tuy nhiên, trí nhớ của【Người chơi】không thể bị xóa. Bạch Liễu đã biết ở đây có bug, nếu vậy thì phiên bản chính thức【Hiện thực】sẽ mất đi ý nghĩa đối với rất nhiều【Người chơi】.

Cho nên, vấn đề là sáu đứa trẻ đã định phải chết kia rốt cuộc phải chết như thế nào mới phù hợp với logic phó bản và logic thế giới thật, mới không bị coi là bug ép buộc chết?

Bạch Liễu đột nhiên nhớ đến đống thi thể trong bệnh viện khi ấy. Sắc mặt của Lục Dịch Trạm rất nghiêm túc, anh đã nói với cậu:
【Lũ trẻ khi nhập viện đều được bệnh viện kết luận là trúng độc bình thường, nhưng sang ngày hôm sau đột nhiên xuất hiện vết hoen tử thi, cơ thể đông cứng, như đã chết từ lâu…】

Đúng vậy, chính là cái này, lùi thời điểm tử vong.

Bạch Liễu bỗng nhiên nghĩ tới… đây là cách thức hợp lý nhất, phù hợp logic thông thường, đồng thời không khiến cái chết của NPC bị hoài nghi.

Sáu đứa trẻ không phải không trúng độc nấm, mà là sức đề kháng của chúng tốt hơn, có thể chống chọi với độc lâu hơn. Vì thế, triệu chứng trúng độc kéo dài đến mãi sau này mới xuất hiện. Bởi vậy, trước khi Bạch Liễu vào trò chơi, chúng chưa xuất hiện triệu chứng nào. Song điều đó không có nghĩa là chúng sẽ vĩnh viễn không có triệu chứng.

Hoặc cũng có thể nói, chúng đang trong quá trình tử vong, nhưng khi kiểm tra cơ thể lại không phát hiện điều gì bất thường. Cho nên, ngoại trừ Bạch Liễu trong trò chơi, không có bất cứ ai khác phát hiện ra chuyện này.
Sáu đứa trẻ may mắn còn sống kia thực chất vẫn luôn bị cái chết bao trùm.

Bạch Liễu híp mắt, nếu phó bản thế giới hiện thực là do phó bản trò chơi tải vào, vậy cách chết của lũ trẻ bên trong và bên ngoài trò chơi có giống nhau không?

Nhóc Bạch Lục cũng không quấy rầy khoảng thời gian im lặng của Bạch Liễu, nhóc không nói gì chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Bạch Liễu, cũng chẳng cúp máy. Dù sao tính tiền theo phút mà.

Bạch Liễu trầm mặc một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Hai hôm nay trại mồ côi có cho ăn nấm không?”

“Không.” Nhóc Bạch Lục lời ít ý nhiều. “Tôi khá nhạy cảm với mùi nấm, đồ ăn tôi ăn hẳn không có bỏ nấm.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv