Lương Thừa ôm vai Kiều Uyển Lâm đi qua cầu treo, bước lên đài săn mây.
Trịnh Yến Đông thở phào nhẹ nhõm, một người sợ độ cao, một người mắc bệnh tim, đứng trên cầu treo giữa trời cao bày tỏ tình cảm, lỡ như xảy ra bất trắc gì chắc tới lượt hắn “lên sân khấu” luôn quá.
Ứng Tiểu Quỳnh cũng lau mồ hôi, cảm thán: “Sức hấp dẫn của tình yêu đúng là mạnh mẽ thật.”
Giẫm lên mặt đất vững chắc, Lương Thừa bình ổn hơi thở, nâng mặt Kiều Uyển Lâm từ trên vai anh lên, vệt nước mắt loang lổ khắp mặt, cậu vẫn còn đang khóc, như muốn khóc hết cảm xúc nửa đời người ra vậy.
Gió lớn chui vào miệng, Kiều Uyển Lâm thở hồng hộc từng hơi.
Lương Thừa vuốt lưng cậu, nói: “Kiều Uyển Lâm, nín.”
“Hức…” Kiều Uyển Lâm nức nở, “Anh ơi… em không nín được.”
Lương Thừa dẫn dắt cậu: “Còn khóc nữa thì em sẽ thiếu oxy đấy, nghe lời anh. Hít vào, thở ra.”
Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng ổn hơn, nhưng đầu óc vẫn chẳng có dưỡng khí, chóng mặt quá, cứ như đang nằm mơ vậy. Cậu chẳng còn tâm trạng gì nữa, vứt hết hành lý cho Ứng Tiểu Quỳnh, ôm cánh tay Lương Thừa không chịu buông ra.
Đài săn mây được sửa sang rất rộng rãi, giống như một quảng trường nhỏ vậy, bốn phía đều có một khoảng đất bằng dôi ra để du khách ngắm cảnh. Đã tới hoàng hôn rồi, mây mù vờn quanh được nhuộm thành màu đỏ, mọi người đều đang phấn khích chụp ảnh.
Kiều Uyển Lâm nắm tay Lương Thừa đi về phía đài ngắm cảnh, cổ vũ anh: “Đừng sợ, em nắm tay anh rồi.”
Lương Thừa chưa từng được người ta dỗ dành bao giờ, nhớ đến lần đầu tiên lái mô tô chở Kiều Uyển Lâm, cậu dán sát vào lưng anh, dù không quen nhưng cũng không thấy khó chịu.
Đứng trên đài ngắm cảnh, mây đỏ cuồn cuộn bên ngoài lan can giống như tiên cảnh, cảm giác như chỉ cần duỗi dài cổ ra một chút là có thể nhìn thấy Nam Thiên Môn, Kiều Uyển Lâm ngẩn người, tiến lên một bước nghiêng người chạm vào đám mây.
Lương Thừa đứng phía sau nơm nớp lo sợ, nếu như không có bệnh tim thì anh đoán chắc Kiều Uyển Lâm sẽ nhảy bungee, đi lướt sóng, chơi dù lượn, cái gì cũng dám thử.
Đặt hai tay bên khóe môi, đột nhiên Kiều Uyển Lâm la lớn: “Bà ngoại ơi!”
Lương Thừa thật sự không ngờ, túm lấy mũ áo gió trước mặt, nhắc nhở cậu: “Em dở hơi à, bà ngoại em vẫn còn đang sống sờ sờ kia kìa.”
Kiều Uyển Lâm tiếp tục la: “Con hẹn hò với Lương Thừa rồi!”
Cậu quay đầu lại, ánh sáng nằm sau lưng, mái tóc đen lấp lánh ánh kim, gò má ửng đỏ, hai mắt tung bay những gợn mây mù lóng lánh nước, câu sau cậu lại trầm giọng: “Em sẽ đem đến hạnh phúc cho anh.”
Lương Thừa hơi giật mình, người trước mắt đây trùng khớp với cậu bé mười sáu tuổi. Khi đó Kiều Uyển Lâm nói sẽ đối xử tốt với anh, anh chỉ xem như lời ngon tiếng ngọt của một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, sau này mới phát hiện, đó là lời hứa trịnh trọng nhất mà anh từng được nghe.
Anh hoài niệm quá khứ bao nhiêu thì càng trân quý khoảnh khắc này bấy nhiêu, anh đoán chắc chắn mình đang cười rất ngốc nghếch, hỏi: “Em định đem hạnh phúc đến cho anh bằng cách nào?”
Kiều Uyển Lâm hơi sững lại, chuyện này có ai lại hỏi kĩ như thế chứ, cậu nghĩ một hồi, giở trò nói: “Cháo bát bửu nặng quá, em chỉ mang theo một lon, buổi tối cho anh ăn.”
“Ồ, yêu anh đến thế à.” Lương Thừa nói, “Anh mang theo bốn lon lận đấy.”
Trời tối là không thể xuống núi được, đa số các du khách đều đã chuẩn bị trước, lần lượt chọn vị trí bắt đầu dựng lều. Trên đỉnh núi có một vài lều công cộng miễn phí, nhưng mà số lượng có hạn, nên mấy người phải chen chúc một lều.
Trên đài săn mây không có điện cũng không có tín hiệu, rất nhiều ngọn đèn dã ngoại đều đã thắp sáng, lều đã dựng xong, mọi người móc ra hết tất cả những thứ có thể giữ ấm, bởi vì ban đêm nhiệt độ xuống thấp.
Lương Thừa và Trịnh Yến Đông chui vào lều trải đệm và túi ngủ, hai đôi chân dài gập lại rất khó chịu, Trịnh Yến Đông nói: “Hồi còn đi học toàn bị mày đè đầu, sao đến cả việc thoát ế cũng nhanh hơn tao thế?”
“Ngưỡng mộ không?” Lương Thừa hỏi.
“Bớt đắc ý đi.” Trịnh Yến Đông nói, “Nhưng mà tao thật sự vui thay cho mày.”
Lương Thừa nện nhẹ một cú, nói: “Cám ơn.”
Bên ngoài thấp thoáng bóng người của Ứng Tiểu Quỳnh, hắn vén mành ra hỏi: “Tiểu Kiều về chưa? Anh không tìm thấy nó.”
Kiều Uyển Lâm mới vừa có người yêu nên phấn khởi quá, đi xung quanh hóng hớt, có một nhà ba người mang theo bài tú lơ khơ chơi đấu địa chủ, cậu đi tới xem hai ván. Nhìn thấy một nhóm yêu thiên văn, nghe người ta giảng về cách xác định phương hướng bằng các chòm sao.
Ở trong góc truyền ra tiếng nhạc cụ, một nam sinh viên đại học thất tình đang đánh ukelele, nghe nói định cùng bạn gái tới đây, nhưng trước lễ Quốc khánh đã chia tay rồi.
Kiều Uyển Lâm dừng chân lắng nghe, ngắt một bông từ trên vòng hoa tặng cho người kia, an ủi: “Đừng nản lòng, điểm tích lũy ở đại học quan trọng hơn tình yêu.”
Người kia đau buồn nói: “Truyền thuyết hồ Thề Hẹn chẳng may mắn chút nào, tiên nữ còn không nhận được tình yêu, huống chi là người phàm.”
Kiều Uyển Lâm không nhịn được: “Hôm nay tôi nhận được rồi nè.”
Người kia ấn giữ dây đàn: “Cậu là ai thế, phiền phức thật!”
Dạo chơi một vòng, Kiều Uyển Lâm đi ngang một lều tư nhân, trên nóc lều treo một chùm bong bóng đầy màu sắc rực rỡ vô cùng lãng mạn. Chủ nhân của ngôi lều là một cặp vợ chồng trung niên, ngày mai là kỉ niệm kết hôn, bọn họ đến núi Vân Thê để ngắm mặt trời mọc.
Đôi vợ chồng lấy ra một chai rượu vang và hai cái ly chân cao từ trong túi mà họ đã vất vả mang lên đây, người vợ xé một gói xúc xích, hai người cụng ly chúc mừng.
Kiều Uyển Lâm lặng lẽ tưởng tượng, ngày nay năm sau cậu muốn cùng Lương Thừa đến đây lần nữa, cũng mang theo rượu vang, là loại năm 1982, mang theo cả bánh kem, bóng bay phải là hình trái tim màu đỏ.
Nhìn xúc xích lại thấy hơi lạnh giá, cậu mò túi, móc ra hai quả trứng kho tặng cho cặp vợ chồng kia.
Lương Thừa bật đèn pin đi tìm cậu, cuối cùng cũng tìm được cậu đang ngồi trong lều của một nhϊếp ảnh gia, chẳng chịu làm việc, cơm cũng chẳng thèm ăn, ngồi ở đây nói chuyện khí thế với người lạ.
Còn không nỡ đi kia kìa, Kiều Uyển Lâm đi ra liền nói: “Sáng mai bốn rưỡi gọi em dậy.”
Lương Thừa cố ý chọc: “Luyện thái cực quyền à.”
“Em muốn ngắm mặt trời mọc.”
“Không phải em sợ mặt trời à?”
Đúng lúc đi đến nơi không có ánh đèn, Kiều Uyển Lâm giơ tay lên che ánh sáng của đèn pin, hôn cái chóc lên khóe môi Lương Thừa, khẽ nói: “Em cặp bồ rồi, nên là không sợ nữa.”
Lương Thừa mới vừa phản ứng lại thì Kiều Uyển Lâm đã đi rồi, anh nhìn ra được sự khó xử của cậu, nên thả chậm tốc độ đi phía sau.
Nhiệt độ ngày càng xuống thấp, mọi người hầu như đều rúc hết trong lều, trước giờ Kiều Uyển Lâm rất sợ lạnh, tắm rửa qua loa xong liền chui vào túi ngủ, dùng khăn quấn lên đầu.
Cậu và Ứng Tiểu Quỳnh gầy hơn nên nằm ở giữa, Lương Thừa và Trịnh Yến Đông nằm sang hai bên. Bốn người chen chúc tìm kiếm hơi ấm, dùng lời của Ứng Tiểu Quỳnh mà nói thì điều kiện cư trú còn kém hơn cả trong trại giam.
Tắt đèn pin đi, bốn phía tối sầm, chỉ có tiếng sột soạt do vải ma sát vào nhau.
“Hầy!” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Anh cảnh cáo hai đứa đấy, ráng mà nhịn đi, hôn hít gì đó cũng đừng để phát ra tiếng động.”
Lương Thừa lạnh lùng nói: “Em chỉ vứt cái áo lông ra thôi mà.”
Lát sau, Ứng Tiểu Quỳnh hít mũi: “Ai ăn kẹo sữa đấy?”
Kiều Uyển Lâm bịt miệng mình: “Em, em bị tụt đường huyết.”
Làm thinh một lát, không biết Ứng Tiểu Quỳnh mò tay vào áo ai, trong túi rơi ra một món đồ lành lạnh, hắn sờ soạng cảm nhận: “Ôi mẹ ơi, có ông chú nào vào đây à, sao lại có một lọ thuốc hít ở đây vậy?”
Trịnh Yến Đông duỗi tay mò trên người Ứng Tiểu Quỳnh, lấy đi lọ thuốc hít đó. Công việc của hắn không cho phép hút thuốc, nhưng cai không được nên phải dùng thuốc hít để thay thế.
Liên tục thất bại trong việc cố ngủ, hắn thở dài một hơi: “Để tôi kể cho mọi người nghe vụ án búp bê tìиᏂ ɖu͙© gϊếŧ người nhé.”
Lương Thừa nói: “Kể chuyện gì lành mạnh chút được không.”
“Bình thường thì người lành mạnh sẽ không gặp được tao đâu.” Trịnh Yến Đông nói, “Uyển Lâm ngủ rồi à? Có muốn nghe không?”
Kiều Uyển Lâm lo trước tính sau: “Không dính dáng đến viagra thì nghe.”
Ứng Tiểu Quỳnh cười sằng sặc: “Chơi búp bê tìиᏂ ɖu͙© còn dùng viagra, đề nghị tự thiến.”
Trịnh Yến Đông bắt đầu kể, ba phút đầu kể lại bối cảnh, đợi đến khi vào chủ đề chính, trong lều dần trở nên yên tĩnh. Hóa ra “búp bê tìиᏂ ɖu͙©” chỉ là “giật tít”, sự thật là hung thủ cắm máy bơm hơi vào nạn nhân, bơm phồng nạn nhân đến khi bề ngoài căng tròn.
“Cơ thể nạn nhân rất rắn chắc, nhưng gắng gượng càng lâu thì khí bơm vào càng nhiều, tư thế chết càng thảm.”
Người Kiều Uyển Lâm bị đè nặng, Lương Thừa ôm ghì lấy cậu, anh hỏi: “Vậy hung thủ thì sao?”
“Hung thủ là nhân viên của tiệm sửa xe, dùng máy bơm bánh xe để gây án.”
Trịnh Yến Đông muốn miêu tả kĩ hơn chút nữa, bỗng nhiên không thấy hơi thở bên người đâu, hắn vươn tay ra sờ, không biết Ứng Tiểu Quỳnh đã chui tọt vào túi ngủ từ khi nào.
“Thôi bỏ đi.” Hắn cười nói, “Kể chuyện mà họng tôi đau quá.”
Ứng Tiểu Quỳnh thò đầu ra: “Vậy ngủ lẹ đi, sáng mai còn xuống núi sớm.”
“Biết rồi.” Trịnh Yến Đông nói, “Ngủ ngon nha các bạn, ai còn phát ra tiếng nữa là tôi sẽ kể vụ án dán thi thể bằng nhựa cao su đó.”
Kiều Uyển Lâm cố gắng trở mình, đè lên lồng ngực Lương Thừa nhắm mắt lại, chắc là câu chuyện kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ quá, nhất thời cậu khó mà vào giấc, dùng chóp mũi cọ lên hầu kết anh.
Sau đầu được vuốt ve, Lương Thừa cũng đang tỉnh.
Cậu rất tò mò khi không được nghe kĩ chi tiết, khẽ hỏi: “Nhét ống bơm vào người không chảy máu hả anh? Không bị bay hơi qua vết thương hả?”
Lương Thừa nghiêng mặt trả lời: “Em biết nội soi làm bằng cách nào không?”
Kiều Uyển Lâm lập tức hiểu ra, da thịt căng cứng, cậu lại tì lên lồng ngực kia, đợi hai luồng hơi thở sau lưng dần đều đặn, cậu mới nói: “Anh ơi, sáng mai không cần gọi em dậy ngắm mặt trời mọc đâu.”
Lương Thừa hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thiệt là ngại quá, em lại sợ rồi.”
“…” Lương Thừa ôm siết lấy cậu, “Mẹ nó em cũng lịch sự phết nhỉ.”
(*) nội soi có 2 cách, một là đút ống từ miệng, hai là đút ống từ lỗ bên dưới, mà đút từ lỗ bên dưới thì không khác gì bị xxx vậy, mà ở phía trên mình có giải thích “sợ mặt trời” của KUL là sợ xxx đó