Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên đối mắt với Lương Thừa vài giây, hết sức kinh ngạc: “Anh là Siêu Nhân hả?”
Phản ứng của Lương Thừa đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, xác nhận người đặt đơn là Kiều Uyển Lâm, xách cơm rang và hộp sữa đậu nành ra, nói: “Nhớ thanh toán.”
Hộp cơm vẫn còn nóng, Kiều Uyển Lâm cúi đầu nhìn hóa đơn mua hàng, tên khách hàng ghi thẳng tên WeChat của cậu: Ăn Gì Cũng Ngon.
Brừm một tiếng, Lương Thừa lái mô tô vào trong ngõ.
Kiều Uyển Lâm cũng quay về, ôm hộp đồ ăn thanh toán tiền, lúc này mới dần dần chấp nhận được chuyện người kia chính là Siêu Nhân.
Rẽ đến bên hông nhà, Lương Thừa tiến lên trước mở cửa ra, chìa vừa đút vào ổ khóa, phía cuối ngõ đột nhiên vọng tới tiếng tranh cãi. Anh buông tay ra, quay đầu nói với Kiều Uyển Lâm: “Cậu vào trước đi.”
Kiều Uyển Lâm chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì Lương Thừa đã chạy ra phía sau rồi.
Tiếng cãi nhau chí chóe vang lên, hình như là đôi vợ chồng thường xuyên đánh nhau. Lần trước Kiều Uyển Lâm không kịp hóng nên cũng cầm chìa khóa đuổi theo.
Cả con ngõ phía sau chỉ vỏn vẹn một cái bóng đèn, ánh sáng lập lờ, sắc mặt Lương Thừa được ánh sáng mờ nhạt tô vẽ một chút lạnh lùng, đi được nửa đường thì phát hiện Kiều Uyển Lâm đang tò tò theo phía sau.
Anh dừng lại, cất tiếng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kiều Uyển Lâm đáp: “Đi xem thử.”
Lương Thừa nói: “Nhà người ta cãi nhau có gì mà xem?”
“Vậy chứ anh đi làm gì?” Kiều Uyển Lâm không thèm để ý, hất cằm sải bước ngang qua người Lương Thừa, “Tôi thích đi đâu thì đi đó, anh tự lo cho mình đi.”
Lương Thừa đứng yên ở chỗ cũ, khoanh tay nói: “Ở đây này.”
Thế mà không nói sớm, Kiều Uyển Lâm lẳng lặng lùi về, đứng bên cạnh Lương Thừa.
Những lời mắng chửi nặng lời trút xuống từ phía sau cánh cửa đối diện. Bao nhiêu là câu chữ bẩn thỉu, Kiều Uyển Lâm ngơ ngẩn đứng nghe, cũng may mà Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích không quậy đến mức khó coi thế này.
Cửa hé ra một khe hẹp, Tiểu Lạc cúi đầu ỉu xìu trốn ra ngoài, thấy Lương Thừa như gặp được cứu tinh, chạy ù tới ôm chân anh.
Kiều Uyển Lâm chứng kiến cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên, rất tò mò về mối quan hệ giữa Lương Thừa và cậu bé này.
Nhưng Lương Thừa không nồng nhiệt gì mấy, túm cổ áo Tiểu Lạc kéo ra khỏi chân mình, giọng điệu cũng không khác gì ngày thường: “Đánh nhau rồi à?”
“Chưa ạ.” Tiểu Lạc nói, “Ba em mới tan làm về, trách mẹ em chưa nấu cơm, sau đó là bắt đầu cãi nhau.”
Lương Thừa hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tiểu Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không đói.”
Kiều Uyển Lâm giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ, nghe thế cậu thử cân nhắc đến hộp đồ ăn trong tay mình. Tuy là cậu không quen cậu nhóc này, nhưng đến cũng đã đến rồi, khoanh tay bàng quan dường như không hay lắm.
“Nè, em trai?”
Tiểu Lạc đã chú ý tới Kiều Uyển Lâm từ lâu rồi, nhóc hơi sợ người lạ, khẽ kéo áo Lương Thừa: “Anh Lương Thừa, anh trai này là bạn anh hả?”
Kiều Uyển Lâm giành trả lời trước: “Không phải.”
Lương Thừa khóa chặt miệng, mặt Tiểu Lạc hết sức mông lung. Kiều Uyển Lâm cứ như thế mà đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện, lúng túng đưa hộp đồ ăn tới: “Anh có cơm nè, cho em ăn đó.”
Tiểu Lạc nhìn về phía Lương Thừa, dùng ánh mắt ám chỉ cho lời xin phép.
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Em nhìn anh ta làm gì? Ảnh là anh trai em à?”
Lương Thừa phê chuẩn: “Ăn đi.”
Tiểu Lạc cảm kích khom lưng cúi đầu: “Cảm ơn anh ạ!”
Kiều Uyển Lâm ngại ngùng trốn ra bên cạnh. Lỡ đụng phải cánh tay Lương Thừa, cậu lập tức rụt tay về, đút vào túi áo hoodie.
Tiểu Lạc mở hộp cơm ra, mùi thơm tản ra nửa con ngõ.
Kiều Uyển Lâm bất giác hít một hơi, nhìn chằm chằm hộp cơm, nhiều tôm quá, măng chắc là rất giòn, giăm bông cắt nhỏ, thêm một ngụm sữa đậu nành ngòn ngọt…
Khóe mắt Lương Thừa soi hết toàn bộ, nhất thời bỏ quên tiếng tranh cãi chói tai.
Tiểu Lạc ăn được một nửa thì thấy không còn đói nữa, nhóc nói: “Anh ơi, anh cũng sống ở đây hả?”
Kiều Uyển Lâm nuốt nước bọt: “Ừa, hai hôm trước anh vừa chuyển tới đây, là tiệm sườn xám ở phía trước kìa.”
Tiểu Lạc nói: “Hóa ra anh ở chung với anh Lương Thừa.”
Kiều Uyển Lâm ngập ngừng: “Xem là thế đi, nhưng mà tụi anh không thân một chút nào hết.”
Tiểu Lạc ngây thơ hỏi: “Sao sống chung với nhau mà lại không thân?”
Trong đám anh chị em cùng thế hệ thì Kiều Uyển Lâm là nhỏ nhất, chưa từng đối đáp với trẻ con bao giờ. Cậu huých huých khuỷu tay Lương Thừa, nhằn ra một câu từ trong kẽ răng: “Anh trả lời đi.”
Lương Thừa chỉ nói ba chữ: “Lo ăn đi.”
Nội tâm Kiều Uyển Lâm: Hả, hóa ra đơn giản thế à?
Tiếng cãi nhau trở nên yếu dần, Tiểu Lạc quay đầu liếc thử: “Hình như em về nhà được rồi đó, anh Lương Thừa, nếu nửa đêm bọn họ đánh nhau thì sao?”
Lương Thừa trả lời: “Gọi 110.”
Kiều Uyển Lâm cười một cái thật ngầu với Tiểu Lạc: “Nếu tình hình tệ hơn thì em cứ bỏ chạy, có thể đến tiệm sườn xám đợi một lúc.”
“Cảm ơn anh.” Tiểu Lạc nhớ tới một chuyện nên hỏi, “Anh ơi, vậy em có được xem cún con không?”
Kiều Uyển Lâm: “Cún con nào?”
Tiểu Lạc nói: “Anh Lương Thừa nói hai hôm trước anh ấy ngủ không ngon là do có một con cún chạy vào phòng ảnh.”
Tiếng cãi nhau cuối cùng cũng chấm dứt, Lương Thừa nói đi là đi ngay.
Kiều Uyển Lâm đơ ra mấy giây mới hiểu, đuổi theo sau quát lên phẫn nộ: “Tên họ Lương kia, anh nói ai là cún hả?!”
Quay về tiệm sườn xám, Lương Thừa sờ túi, nhớ ra chìa khóa ở chỗ Kiều Uyển Lâm liền lách sang một bên.
Kiều Uyển Lâm cầm hai chùm chìa khóa mà như cầm năm trăm vạn, đắc ý uy hϊếp: “Không vào được chứ gì, bây giờ anh nói lại lần nữa anh mới là chó đi.”
Vừa mới dứt lời thì bụng cậu đã kêu rồn rột, nghe rõ mồn một trong đêm khuya thanh vắng.
Kiều Uyển Lâm túng quẫn, giọng lúng búng: “… Anh mau nói đi.”
Lương Thừa xem đồng hồ: “Cậu tự xử đi, tôi đi ăn khuya đây.”
Kiều Uyển Lâm chưa kịp suy nghĩ đã lên tiếng: “Đi đâu ăn thế?”
Lương Thừa nói: “Muốn theo thì theo.”
Kiều Uyển Lâm không chịu: “Tôi đã đi bộ nhiều lắm rồi, tôi trả tiền, anh đi mua về cho tôi đi, vậy thì không cần phải nói câu đó nữa.”
“Xin lỗi, Siêu Nhân tan tầm rồi.” Lương Thừa xoay người đi ra ngoài.
Kiều Uyển Lâm đứng ở chỗ cũ rối bời, gần đây thực sự có chỗ ăn khuya sao? Bụng lại réo thêm tiếng nữa, bây giờ dù về nhà cũng đói không ngủ được, cậu đành phải tin lời tên họ Lương này một lần.
Khu nội thành cũ nên không náo nhiệt lắm, vào khung giờ này phố Trường Lâm tối thui. Kiều Uyển Lâm theo Lương Thừa đi năm mươi mét, đến trước cửa hàng tiện lợi, vẻ tiu nghỉu thể hiện rõ trong lời nói: “Ở đây ư?”
Lương Thừa không để ý đến cậu, đẩy cửa kính bước vào.
Chủ cửa hàng đang đếm hàng, thấy khách đến vào đêm khuya cũng đã quen rồi, nói: “Ăn khuya phải không, thức ăn nhanh chỉ còn có cơm nắm chà bông và mì ly thôi.”
Trên kệ hàng chỉ còn lại một ly mì thịt bò, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm vươn tay ra cùng lúc.
Kiều Uyển Lâm vừa định thu tay lại thì Lương Thừa đã đẩy mì sang cho cậu.
Bên cạnh cửa sổ có bàn, Lương Thừa mua cơm nắm, gập một chân ngồi trên ghế cao, chân còn lại chống trên mặt đất. Kiều Uyển Lâm nằm nhoài bên cạnh, nhìn chằm chằm ly mì không dời mắt.
Bên ngoài là cảnh đêm tối om om, Kiều Uyển Lâm ngáp một cái, lẩm bẩm một mình: “Sáng mai lại đi trễ nữa cho coi.”
Cửa kính rõ như gương, cậu nhìn về phía Lương Thừa bên cạnh, mấp máy môi, điệu bộ ngập ngừng: “Mỗi tối anh đều đi làm chân sai vặt à? Là việc làm thêm sao?”
Lương Thừa bóc cơm nắm ra bắt đầu ăn: “Tùy tâm trạng.”
“Anh đi sớm về khuya, tôi cứ tưởng là anh đang ôn thi.” Kiều Uyển Lâm nói tiếp, “Anh học chuyên ngành gì thế?”
Lương Thừa ngước mắt lên liếc nhìn cậu trong tấm kính, khép miệng nhai nuốt, giọng điệu thâm trầm: “Tôi không đi học.”
Kiều Uyển Lâm nhận thấy bầu không khí bất thình lình thay đổi, cậu lấy cái nĩa cố định trên ly mì, gỡ nắp hộp ra: “Mì của tôi chín rồi, không nói chuyện với anh nữa.”
Hai người yên lặng ăn được vài miếng, ông chủ đứng sau quầy thu tiền hô: “Có muốn làm thẻ nạp tiền không, có thẻ học sinh thì có thể nhận phiếu ăn sáng, còn được tặng sổ ghi chép nữa đấy.”
Kiều Uyển Lâm vô thức hỏi: “Anh có làm không?”
Lương Thừa hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ xem?”
“Ấy… xem trí nhớ của tôi này.” Kiều Uyển Lâm cắn nĩa, rốt cuộc không nhịn được, “Ý anh là anh thôi học rồi hả?”
Lương Thừa không đáp mà tiếp tục ăn, yết hầu trượt lên trượt xuống, không phủ nhận đồng nghĩa là mặc nhận.
Với độ tuổi và gia cảnh của Kiều Uyển Lâm, những người xung quanh cậu chỉ có những lớp bổ túc học mãi không hết, “thôi học” quả thật là một từ vừa xa xôi vừa bất ngờ. Cậu muốn tưởng tượng ra nguyên do, thậm chí còn tìm không ra manh mối nào hợp lý.
Lương Thừa bỗng nhiên mở miệng: “Còn muốn hỏi gì nữa.”
Nhưng biểu cảm và ngữ điệu đều đang biểu đạt rằng: Đừng có nói chuyện với bố mày.
Kiều Uyển Lâm yên phận ăn mì, cậu vốn đã ăn chậm rồi, dần dần cậu dừng lại luôn. Cậu lấy ra một bộ bát đũa nữa từ trong tủ khử trùng, gắp nửa bát mì bỏ vào, đổ ra nước mì đỏ lòm, đẩy sang cho Lương Thừa.
Chắc là động lòng trắc ẩn nhỉ?
“Tôi ăn không hết.” Cậu cố ý ra vẻ không cần.
Lương Thừa không nói gì, bẻ ra nửa phần cơm nắm, đưa sang cho đúng lễ nghĩa có qua có lại.
Kiều Uyển Lâm lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không ăn đồ người khác đã ăn dở.”
Lương Thừa nói: “Thế mà ở trên giường người khác đã từng ngủ thì ngủ ngon phết nhỉ.”
“Xùy.” Kiều Uyển Lâm tìm được một cái cớ không cách nào đối chứng được nữa, “Là tôi nhớ ông ngoại tôi thôi.”
Hơn một giờ sáng rồi, Lương Thừa ăn xong trước, không có chìa khóa nên chỉ có thể đợi Kiều Uyển Lâm. Mười phút sau, anh phát hiện tốc độ Kiều Uyển Lâm ăn mì còn không nhanh bằng tốc độ mì nở.
Ông chủ đang đợi được tan tầm, bắt đầu giục giã: “Hai chàng trai, chú sắp đóng cửa rồi.”
Kiều Uyển Lâm bất mãn nói: “Nhưng con vẫn chưa ăn xong mà.”
“Vậy con ăn mau lên đi, chú đang vội lắm đây.” Ông chủ nói, “Hay là chú cho một cây xúc xích nữa, con về nhà ăn đi nhé?”
Ở bên đường vào đêm khuya, toàn bộ hàng quán đều đóng cửa, đèn đường dưới bóng cây khi chớp khi tắt, hai tay Kiều Uyển Lâm bưng ly mì bò kho qua đường, trong miệng ngậm nĩa.
Một chiếc xe van phóng nhanh qua, hoàn toàn không có ý định nhường đường. Lương Thừa ở phía sau túm mũ áo Kiều Uyển Lâm, kéo người ta đến bên cạnh mình.
Kiều Uyển Lâm ư ử lên tiếng như đang nói “Cảm ơn”.
Lương Thừa buông tay ra, đút tay vào túi áo cậu móc một chùm chìa khóa ra, đáp: “Không cần khách sáo.”
Nói xong liền vứt cậu ở lại mà đi ngay.
Về đến tiệm sườn xám, Lương Thừa lên lầu nghỉ ngơi. Kiều Uyển Lâm ăn mì xong thì cơn buồn ngủ ập tới, không thu dọn bài tập trên bàn may cũng lên lầu đánh răng đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau trong tiệm vẫn thoang thoảng mùi mì ly. Lương Thừa xuống lầu, Vương Nhuế Chi gọi anh lại nhờ kéo cửa cuốn.
Anh dùng một tay nhấc cửa cuốn, trong tiệm lập tức sáng bừng lên, một cơn gió thổi vào, bài thi trên bàn bay xuống rơi đến bên chân anh.
Lương Thừa nhặt lên, lật ra mặt trước xem bài thi.
Trung học Đức Tâm.
Trường cấp ba tư thục khó vào nhất, cao cấp nhất, đắt tiền nhất thành phố Bình Hải, tỉ lệ trúng tuyển chưa tới sáu phần trăm.
Bài thi môn Sinh học, phạm vi kiểm tra là di truyền và tiến hóa, bài thi toàn bộ được viết bằng tiếng Anh, chắc là một bài trắc nghiệm nhỏ trong một chương của lớp quốc tế.
Lương Thừa nhìn sơ một lượt rồi quay lại nhìn điểm số.
Ầu, không đạt yêu cầu.
Kiều Uyển Lâm dậy muộn hơn bình thường nửa tiếng, vừa xem đồng hồ là sợ toáng lên. Thu dọn đồ xong đi xuống, cậu nhìn thấy Lương Thừa chưa được cho phép đã tự tiện xem bài thi Sinh học của mình.
Kiều Uyển Lâm trả lại câu nói cũ: “Bỏ xuống cho tôi.”
Thù dai thế, Lương Thừa đặt bài thi xuống bàn, bỗng nhiên bật cười. Đây là lần đầu tiên anh cười trước mặt Kiều Uyển Lâm, khóe miệng hất nhẹ, mang theo ý khinh miệt lộ liễu.
Kiều Uyển Lâm thấy hơi khó chịu, hỏi: “Anh cười cái chi?”
Lương Thừa ung dung đáp: “Không có gì, thành tích của cậu khiến tôi thấy buồn cười.”
Kiều Uyển Lâm nghi ngờ anh vốn chẳng hề hiểu bài thi nói gì: “Một tên bỏ học như anh có tư cách mà cười tôi à?”
Lương Thừa hỏi ngược lại: “Mấy tên bỏ học như chúng tôi chẳng lẽ chỉ có thể làm chân sai vặt à?”
Kiều Uyển Lâm không có thời gian ăn sáng, lập tức chọn sai trọng tâm cuộc đối thoại: “Tôi muốn đặt đơn, anh đến tiệm ăn Ngô Ký mua cho tôi một cái bánh hàu đi.”
Lương Thừa từ chối: “Ban ngày không nhận đơn.”
“Tại sao?”
Lương Thừa lắc chìa khóa xe, trước khi đi nói: “Xã hội đen bỏ học bận lắm, hôm nay mắc đi chém người rồi.”
Xe mô tô rít một làn khói, Kiều Uyển Lâm nhét uỵch bài thi vào cặp, hối hận nghĩ, đáng lẽ tối qua cậu không nên thương hại với loại người này.