"Còn lại mười một phần chưa đào, cả đám chúng ta sẽ chết vì làm việc quá sức trước khi đào hết chúng lên."
Triều Giản vẫn cúi đầu, lớp tóc trước trán bị gió biển thổi bay, biểu tình không rõ: "Ba khúc đã được đào lên trước mắt, một khúc so với một khúc bị chôn càng nông."
Trần Ngưỡng mờ mịt: "Có ư ?"
Không đợi Triều Giản đáp lời, anh đã đi tìm mọi người chứng thực.
"Làm sao có thể biết được."
Nhϊếp ảnh gia đào cát, hắn ta cảm thấy vấn đề của Trần Ngưỡng thật buồn cười, nhưng hắn ta lại cười không nổi, chỉ muốn nổi đóa: "Trong mắt của chúng tôi đâu có mọc thước đo, trừ khi bị chôn thật là nông, nếu không sao có thể nhìn ra được."
Trương Kính Dương đá nhϊếp ảnh gia một cước, hỏa khí lớn như vậy, muốn thiêu chết ai hả, hắn bực bội lại phiền lòng, nghe thấy loại giọng điệu đều muốn bùng nổ.
Mà Phùng Sơ lại không chớp mắt nhìn Trần Ngưỡng: "Trần tiên sinh, hài cốt thật sự bị chôn ngày càng nông ư?"
Trần Ngưỡng dùng khóe mắt liếc nhìn cộng sự đã không còn nhìn hài cốt nữa, nghĩ thầm kết luận của đối phương hẳn là thông qua hài cốt nhìn ra tới, có thể là có liên quan đến độ ăn mòn hay màu sắc gì đó.
"Đúng vậy." Trần Ngưỡng nói.
"Đây là chuyện tốt." Triệu Nguyên không hề thắc mắc, hưng phấn nói: "Điều này cũng có nghĩa là nói, chúng ta càng đào về sau thì sẽ càng dễ dàng."
"Tôi đi đào khối thứ mười bốn."
Trương Kính Dương mở điện thoại của mình lên, nhìn vào bức ảnh ghép, lần theo địa điểm trên đi xác minh thật giả.
Trần Ngưỡng ghé vào tai Triều Giản hỏi: "Suy đoán của cậu sẽ không sai đúng chứ?"
Triều Giản phớt lờ anh.
Trần Ngưỡng định đợi kết quả xác minh của Trương Kính Dương, nếu sai thì anh tìm cách lật qua tình tiết nhỏ này giúp hắn vậy.
"Sẽ không sai."
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của thiếu niên chợt vang lên bên tai.
Trần Ngưỡng lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên mắt: "Cậu đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Đừng có nói đến chắc cú 100% như vậy, rất dễ bị vả mặt đó.
Người từng trải Trần tiên sinh nói thầm trong lòng.
Nhưng Triều Giản tất nhiên sẽ không bị vả mặt.
Trương Kính Dương rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm một khối cốt hài.
Nhϊếp ảnh gia vội vàng hỏi: "Sâu hay cạn?"
"Chỉ một lớp cát." Trương Kính Dương bỏ khối hài cốt trên tay vào trong chiếc túi xách, bên cạnh là ba khối đào được từ trước.
Kết quả này khiến tất cả mọi người tràn đầy năng lượng, cứ như hồi quang phản chiếu.